Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 24

Bạch Vũ không muốn quay lại, chỉ tùy tiện đi dạo trên dường, dù sao quay về cũng bực bội, chi bằng cứ ở trên đường tìm cái gì giải sầu đi, Chu Nhất Long cũng gửi cho cậu vài tin nhắn, hỏi xem có chuyện gì, vì sao lại giận, vì sao đột nhiên rời đi, vân vân... tin nhắn cuối cùng chính là "Tiểu Bạch, em đang ở đâu?". Cậu không muốn về, người kia chính là như vậy, cho cậu ôn nhu cho cậu quan tâm, toàn bộ đều có độc, để cậu vừa đau đớn vừa ngọt ngào, vừa giận dỗi xong đã ngay lập tức vui vẻ, vì một câu nói của anh mà bay đến Thiên Đường, cũng vì một câu nói của anh mà rơi thẳng xuống Địa Ngục. Nhưng rõ ràng đã quyết tâm chỉ an phận làm em trai, nếu là em trai tại sao lại để ý ca ca ở trong lòng có ai làm gì?

Một lúc lâu sau, điện thoại trong túi quần cậu rung lên, cậu mở ra xem, là Chu Nhất Long, Bạch Vũ mệt mỏi không muốn nhận điện thoại, trực tiếp ấn nút tắt. Cậu rảo bước trên đường, trong lòng cũng có chút nhớ người kia nhưng lại không muốn quay về, Bạch Vũ nhún vai mấy cái, đột nhiên nhìn thấy một quán rượu liền bước vào. Cậu cũng không có ý định mượn rượu giải sầu, hơn nữa uống quá nhiều thân thể cũng sẽ không thoải mái, quan trọng là chẳng giải quyết được chuyện gì, cậu đương nhiên không hề mù quáng đến mất lý trí. Chu Nhất Long cũng có gọi cho cậu mấy cuộc điện thoại, cậu đều tắt máy.

Lần này Bạch Vũ lại bụng rỗng uống rượu, cho nên chỉ vừa mới uống vài chén dạ dày đã bắt đầu biểu tình. Nhạc trong quán bar rất lớn khiến đầu cậu ẩn ẩn đau, vừa muốn đi lại thấy điện thoại rung lên, lần này là Cao Vũ Nhi, Bạch Vũ hơi do dự một chút. Dù sao cậu và Cao Vũ Nhi có quan hệ rất tốt, thân nhau như anh em, cho nên tốt nhất cũng đừng nên để cho cô phải lo lắng. Bạch Vũ đối với những người khác vẫn luôn luôn hiểu chuyện, chỉ là đến khi gặp được Chu Nhất Long, bao nhiêu mặt trái tính cách đều bộc lộ hết ra ngoài. "Anh đang ở quán bar, không có việc gì đâu em cũng đừng lo lắng, mọi người cứ ăn đi đừng để ý đến anh."

"Sư huynh chưa ăn cơm đúng không? Chu lão sư đã lấy một ít đồ ăn đem về cho anh rồi, anh cũng nhanh về đi thôi, đừng để người ta chờ nữa."

"Có ý gì hả?"

"Cái gì mà có ý gì? Não anh bị úng nước nên không hiểu tiếng Trung Quốc hả? Em bảo Chu lão sư sợ anh không ăn cơm, đau dạ dày, nên đem cơm về cho anh rồi, anh mau về sớm đi. Hơn nữa ..." Cao Vũ Nhi có điều muốn nói lại vô cùng phân vân, xoắn xuýt mất nửa ngày vẫn không thành tiếng, kỳ thực cô muốn nói từ sau khi Bạch Vũ đi, sắc mặt của Chu Nhất Long vô cùng xấu, đây tuyệt đối không hề giống như đối xử với em trai, có anh trai nào thấy em mình bỏ đi lại mất hồn mất vía như thế. Phải, là mất hồn, bởi vì sau khi Bạch Vũ đi anh ta cũng không có cười lấy một lần, mắt cứ lờ đờ ngây ngẩn, cả buổi cũng không chịu tập trung. Cao Vũ Nhi thở dài, cuối cùng cũng không nói.

"Ừ, cứ biết như vậy đi, anh cúp máy đây." Bạch Vũ thực sự không muốn trở về gặp ca ca, chút rượu này không khiến cậu say nhưng lại làm dạ dày đau, Chu Nhất Long gọi bốn năm lần cậu đều cúp máy, bây giờ mà về khác nào là chọc điên người kia. Mãi mấy tiếng sau, Bạch Vũ mới ung dung trở về khách sạn, vừa đi đến phòng của mình đột nhiên nhìn thấy Chu Nhất Long đang đứng dựa vào tường, mặt hơi ngẩng lên, không biết là đang trầm tư chuyện gì, ngay cả cậu đã trở về cũng không biết. Bạch Vũ vờ như không quen, cầm thẻ phòng mở cửa, lúc này Chu Nhất Long mới hoàn hồn, vội vàng kéo tay cậu, trong cặp mắt đào hoa ngập tràn là lo lắng, "Tiểu Bạch, em đi đâu vậy?"

Bạch Vũ làm như không nghe thấy, chỉ quay lưng về phía anh, tiếp tục mở phòng. Chu Nhất Long đã hình thành thói quen Bạch Vũ cứ dăm bữa nửa tháng sẽ hờn dỗi một lần, cho nên không tiếp tục so đo nữa, "Tiểu Bạch..." Anh muốn hỏi Tiểu Bạch ăn cơm chưa, anh đi làm cơm cho em. Nhưng lúc vừa kéo người kia lại liền phát hiện ra trên thân cậu có mùi rượu nhàn nhạt. "Tiểu Bạch, em lại đi uống rượu đúng không?" Chu Nhất Long khẽ nhíu mày hỏi.

"Phải, thì sao?" Bạch Vũ thờ ơ trả lời.

"Em chưa ăn cơm đã uống rượu?" Giọng điệu Chu Nhất Long có chút cứng nhắc, lông mày nhíu chặt lại.

"Đúng rồi, thì sao?" Bạch Vũ không kiên nhẫn đáp lời. Sắc mặt Chu Nhất Long dần dần trầm xuống, anh giữ chặt cánh tay Bạch Vũ, đột nhiên dùng sức siết rất mạnh, dịu dàng trong mắt cũng dần dần tiêu tán. Bạch Vũ quay đầu liếc nhìn anh một cái, dùng sức hất tay ra mở cửa đi vào phòng, định sập cửa lại nhốt Chu Nhất Long bên ngoài, không ngờ Chu Nhất Long vươn tay chặn cửa, dùng sức đẩy ra, mạnh đến mức khiến Bạch Vũ lảo đảo lùi về phía sau mấy cái.

"Mẹ kiếp!" Chờ đến khi Bạch Vũ bình ổn trở lại, Chu Nhất Long đã theo cậu vào phòng, đóng cửa không thương tiếc. Phòng còn chưa bật đèn, nhưng ánh trăng chiếu vào cửa sổ lại rất sáng. Chu Nhất Long đưa tay lên muốn tìm công tắc đèn nhưng không chạm tới được, dứt khoát mặc kệ, anh chỉ chằm chằm nhìn Bạch Vũ, dáng vẻ ôn nhu ngày thường không còn, chỉ có lửa giận hiện lên trong đáy mắt. Hai tay anh cuộn chặt lại, tất cả dịu dàng mềm mại đều hóa thành thất vọng, còn có đau lòng, chỉ hận Bạch Vũ rèn sắt không thành thép khiến anh mệt mỏi.

"Anh muốn làm gì?" Bạch Vũ đột nhiên hét lớn, "Thần kinh à? Có chuyện gì thì từ từ nói, đẩy cái gì mà đẩy? Hơn nữa anh bật đèn lên đi!" Vừa định chất vấn thêm vài câu liền thấy ánh mắt lạnh lùng của Chu Nhất Long trừng đến rụt trở về, sống lưng cậu mát lạnh, ca ca giận thật rồi. Phàm là người có tính tình càng ôn hòa, lúc nóng giận lại cực kỳ đáng sợ, bình thường anh không giận là bởi cảm thấy những chuyện nhỏ nhặt kia không có gì đáng giận, sẽ không so đo, nhưng nếu như thực sự quá đáng, thì sẽ khiến cho người khác phải hối hận vì đã chạm đến ranh giới cuối cùng.

"À..." Chu Nhất Long khó có lúc lộ ra nụ cười châm chọc, anh đối nhân xử thế lúc nào cũng nho nhã lễ độ, cho nên không có ai tùy tiện làm càn, chỉ có Bạch Vũ mới không sợ chết hết lần này tới lần khác kéo xuống sự nhẫn nại của anh, để anh quên mất phải làm như thế nào, chỉ tuân theo cảm xúc mà hành động. Anh thực sự không phải Thẩm Nguy, anh không có đủ khả năng tự chủ mạnh mẽ đến vậy, anh không phải thần, anh chỉ là một người trần mắt thịt. Tỉ như hiện tại, anh đặc biệt muốn dạy dỗ đứa nhỏ không biết sống chết kia một trận ra trò.

"Anh đánh cược cả tính mạng chỉ để cứu em, em lại không biết coi trọng thân thể của mình, dạ dày em không tốt, không ăn cơm chỉ biết uống rượu, nếu bệnh đau bao tử tái phát thì phải làm sao? Anh xem em còn quan trọng hơn sinh mạng, nhưng em lại coi khinh bản thân, em đem anh đặt ở chỗ nào? Trong mắt em còn có người anh trai này không? Anh cưng chiều em, yêu thương em đến vậy em còn muốn anh phải làm sao? Ngay cả tự tôn của anh cũng có thể bỏ xuống vì em, em nói cho anh nghe phải làm sao em mới hài lòng? Em đến cùng là muốn cái gì? Có phải bởi vì anh không cho em được nên em mới bắt đầu ghét bỏ anh? Thì ra anh sai rồi, anh không nên mỗi lần em tùy hứng như vậy cứ dung túng em mãi, nếu hôm nay không đánh em, không khiến cho em đau đến không cách nào quên được thì thật có lỗi với hai chữ ca ca."

Lúc Chu Nhất Long cứu Bạch Vũ, anh thực sự sợ rằng ở trong những chiếc thùng kia là thứ gi đó có thể giết chết được một người, cho nên anh đặt cược cả tính mạng mình chỉ để bảo vệ Bạch Vũ, nhưng lúc thấy Bạch Vũ không biết tự thương tiếc chính bản thân mình, quả thực tim anh lạnh buốt. Anh hận Bạch Vũ không biết tự bảo vệ, hận cậu luôn đem bao nhiêu cưng chiều của mình vứt sang một xó, hận cậu xem lời anh dặn như gió thoảng bên tai. Ngày hôm nay thấy người kia không có tâm trạng ăn cơm, anh đành mang hai phần đồ ăn không cay gói gém lại, tranh thủ thời gian quay về, sợ Bạch Vũ không ăn cơm đúng giờ, sợ không nghỉ ngơi đúng giấc. Chu Nhất Long không biết lúc nào Bạch Vũ trở về nên vẫn luôn đứng trước cửa phòng chờ cậu, kết quả lại nhìn thấy cậu tự chà đạp cơ thể của mình. Anh cảm thấy thực sự bị Bạch Vũ làm cho tức đến phát điên, lúc này trong đầu Chu Nhất Long ngoài ý muốn đánh Bạch Vũ ra thì không còn bất kỳ điều gì khác.

Anh chậm rãi bước về phía cậu, bên môi là nụ cười giễu cợt, vừa đi vừa cuộn tay áo lên giống hệt như thú săn mồi. Bạch Vũ lui về phía sau, ánh mắt kia của ca ca rõ ràng là đang muốn đánh người, không phải là chọc cho người kia nổi xung rồi chứ, trời ạ, hôm trước mới bị đánh vào bụng xong, hôm nay... Bạch Vũ ở trong lòng kêu thảm. "Anh muốn làm gì? Có gì từ từ nói được không?" Bạch Vũ thở gấp, có ai khi thấy một người đối với mình có ý muốn tấn công rõ ràng như vậy mà không sợ, huống hồ Bạch Vũ biết cậu đánh không lại ca ca. Trước kia vẫn ỷ vào Chu Nhất Long đối xử với mình tốt, nên muốn làm gì thì làm, nhưng xét về thân thủ, thì Bạch Vũ còn chẳng bằng được một phần của anh.

"Bạch Vũ, em cũng đừng thất thần, em thất thần thì anh làm sao xuống tay được." Chu Nhất Long giơ tay lên, ôm lấy cổ Bạch Vũ khiến cậu hoảng hốt, rất ít khi ca ca chủ động tiến sát thế này, nhưng cậu biết hoàn toàn không phải là chuyện tốt. Động tác Chu Nhất Long rất nhanh, dùng sức đẩy ngã Bạch Vũ trên giường, lại nâng đầu gối lên đè ép lấy chân không cho cậu đứng dậy, chân còn lại duỗi thẳng chống trên đất, tay trái vẫn ép trên cổ cậu. Bạch Vũ bị ép đến hô hấp không thông, cổ đau dữ dội, muốn hét lên cũng không thể, trong vô thức cầm bàn tay Chu Nhất Long muốn kéo ra, đáng tiếc người kia quá khỏe. "Bạch Vũ, em lần sau còn dám để bụng rỗng đi uống rượu không?"

Bạch Vũ nói không ra lời, căn bản cậu không không còn sức nói chuyện nữa, chỉ đành phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp trong họng, cậu nhíu chặt lông mày, bởi vì thiếu dưỡng khí khiến nước mắt cũng bị ép chảy ra, thuận theo gò má trượt xuống. Chu Nhất Long hơi buông lỏng tay, để Bạch Vũ có thể hô hấp, cậu hít một hơi thật sâu, từ trước đến nay chưa bao giờ cảm thấy không khí lại quý giá đến vậy.

"Bạch Vũ, anh hỏi em một lần nữa, em còn dám để bụng rỗng đi uống rượu không?" Thanh âm vẫn lạnh như băng. Bạch Vũ trong lòng cười lạnh, em uống hay không liên quan gì đến anh? Uống chết cũng không liên quan đến anh, có thời gian thì đi quan tâm người yêu mình đi quan tâm em làm gì? Bày đặt giả bộ đau lòng cho ai xem? Ca ca à, giờ lúc này trong mắt anh ngoài lạnh lùng ra thì còn có gì nữa, em thực sự muốn xem đấy.

Bạch Vũ nhớ lại cảnh lần trước Triệu Vân Lan dụ hoặc Thẩm Nguy, ánh mắt hơi chớp, lộ ra dáng vẻ bất lực dị thường, dưới ánh trăng mờ ảo lại càng mê hoặc lòng người, khiến cho người ta sinh ra xúc cảm muốn chà đạp. Bạch Vũ lè lưỡi liếm môi dưới, lại đưa tay lên đặt ngón cái trên môi khẽ cắn, đầu lưỡi hơi vươn ra, ám chỉ hành vi thân mật đầy xấu hổ. Chu Nhất Long chỉ nhìn thấy đầu lưỡi Bạch Vũ như con rắn nhỏ, mang theo dục vọng nguyên thủy nhất, phát ra hormone nam tính mê người.

Anh cảm thấy hoảng hốt, thời gian hệt như quay lại ngày hôm đó cả hai người quay một đoạn phim nhỏ, Triệu Vân Lan làm động tác dụ hoặc ám chỉ khiến anh hận không thể đè người kia xuống giải quyết ngay tại chỗ, đáng tiếc lúc đó lại là ban ngày. Nhưng hiện tại không giống, hành động kia, là ám chỉ những chuyện cấm kỵ ban đêm. Có lẽ là bóng đêm mê loạn tâm trí của anh, có lẽ là anh trăng quá mức mờ ảo khiến anh quên mất thân phận người kia, toàn bộ xúc cảm đều chảy xuống nơi bụng dưới, miệng đắng lưỡi khô, hô hấp Chu Nhất Long dần dần trở nên nặng nề, "Em biết hai chữ nguy hiểm viết như thế nào không?"

Bạch Vũ duỗi đầu lưỡi ra, hai mắt lấp lánh, dáng vẻ mềm yếu dụ dỗ anh, trong đáy mắt là si mê vô hạn, còn có những lời muốn nói mà không thể thốt ra được thành lời. Bàn tay Chu Nhất Long đặt trên cổ cậu hơi siết lại, Bạch Vũ nhíu mày, cầm lấy cổ tay anh chậm rãi đưa lên môi, lại duỗi ra đầu lưỡi mềm mại, nhẹ nhàng mút cắn từng ngón một, trong đầu Chu Nhất Long như nổ tung, khiến bao nhiêu kiên nhẫn phân rõ tình trong kịch ngoài của anh đều tan vỡ. Anh hơi híp híp mắt, thanh âm mang theo chút nguy hiểm "Em thực sự là không biết chữ "Chết" viết thế nào."

Chu Nhất Long không chờ thêm được nữa, lập tức từ bỏ lý trí, đem ngón tay nhét vào miệng Bạch Vũ, gần như thô bạo khuấy động khoang miệng ẩm ướt. Người dưới thân bởi vì động tác của anh quá mức bất ngờ, liền nhẹ giọng rên rỉ một tiếng, dù là vô tình lại lộ ra nét gợi cảm đến mê người, khiến anh như được cổ vũ, càng tăng nhanh tốc độ tay. Ngón tay được khoang miệng ấm áp bao chặt lấy, người kia cũng vô cùng phối hợp mà duỗi đầu lưỡi liếm cắn từng chút từng chút một. Cảm giác này quá mức dụ hoặc, quá mức gợi cảm khiến Chu Nhất Long lại càng muốn nhiều hơn.

Mắt Bạch Vũ lấp lánh một tầng thủy quang mang theo tia ham muốn vô cũng rõ ràng, giống hệt như một liều xuân dược, để toàn thân anh khô nóng, phần bụng dưới nóng như thiêu như đốt, để đáy quần dựng lên thành một túp lều nhỏ, hai hốc mắt bị tình dục nhuộm lên đỏ thẫm, đôi môi không ngừng phun ra nuốt vào tiếng thở dốc. Dục vọng không có chỗ phát tiến khiến Chu Nhất Long chỉ có thể nhét thêm một ngón tay nữa vào, ngang ngược xâm lược trong miệng Bạch Vũ.

"Ưm... A..." Đột nhiên tăng thêm một ngón tay khiến Bạch Vũ giật mình, theo phản xạ muốn nôn khan, yết hầu mẫn cảm có ý đồ muốn bài xích dị vật, tiếng rên rỉ mỗi lúc một nhiều hơn. Ngón tay Chu Nhất Long chạm đến thật sâu trong miệng Bạch Vũ, cảm nhận được hơi thở nặng nề của người kia, khiến anh lại càng hưng phấn. Anh thực sự thích cảm giác này, chỉ muốn hưởng thụ nhiều hơn một chút, nhưng vừa nhìn thấy người kia tỏ ra không thoải mái, còn hơi nhíu mày, lập tức đem ngón tay rút ra, mang theo chút nước bọt tràn ra hai bên khóe môi Bạch Vũ đưa lên miệng liếm, thì ra đây là mùi vị của người kia. Bạch Vũ bị hành động này của Chu Nhất Long làm cho giật mình, không ngờ ca ca dịu dàng lại có thể làm ra động tác sắc tình đến như vậy, nội tâm có chút vui vẻ, thì ra ca ca cũng không bài xích tiếp xúc với mình.

Bạch Vũ cũng không còn tâm tình giận chuyện lúc trưa, hiện tại người kia chủ động làm chuyện vượt qua cả tình anh em khiến cậu kích động dến run rẩy, trong một khắc, Bạch Vũ thực sự muốn người kia xâm chiếm mình, Chu Nhất Long đối xử với cậu thế nào cũng được, cậu đều đồng ý. Chu Nhất Long nắm chặt tay phải của Bạch Vũ kéo qua đầu, lại cúi người xuống duỗi đầu lưỡi liếm môi Bạch Vũ, cậu không tự chủ được mà khép lại hai mắt. Chu Nhất Long nhẹ nhàng mút lên môi cậu, lại đem đầu lưỡi tiến vào khoang miệng, cuốn lấy đầu lưỡi người dưới thân dây dưa đến mức cậu cũng không thở nổi.

Bạch Vũ cảm nhận được người kia dùng răng khẽ cắn lên môi cậu, sau đó lại cuốn lấy đầu lưỡi, mỗi một động tác đều khiến cho cậu sung sướng đến phát run, từ đỉnh đầu tới ngón chân đều nóng rực, khiến cơ thể cậu tê dại. Người mà mình ngày nhớ đêm mong chủ động hôn mình, còn chuyện gì đáng mừng hơn được nữa. Hạnh phúc này đến quá nhanh, nhanh đến mức cậu cứ ngỡ đây chỉ là mơ. Bạch Vũ không cam lòng yếu thế, liều mạng giãy ra khỏi bàn tay ca ca đang giữ chặt lấy mình, hai tay vòng qua cổ anh, không chút kiêng kị đáp lại, để hai đầu lưỡi điên cuồng cuốn lấy nhau, cho dù hô hấp khó khăn nhưng vẫn tham lam không muốn buông bỏ.

Nụ hôn này đối với cả hai đều là một loại tra tấn, Chu Nhất Long ngẩng đầu lên, để Bạch Vũ buông lỏng hai cánh tay đang câu chặt lấy cổ mình ra, hô hấp ngưng trọng. Nhờ ánh trăng lờ mờ chiếu vào phòng, Bạch Vũ có thể nhìn ra đáy mắt mềm mại của ca ca đã bị phủ lên một tầng nước mỏng cùng dáng vẻ tình dục trần trụi khó giấu. Chu Nhất Long đưa tay lên cổ áo Bạch Vũ bắt đầu cởi khuy áo của cậu, một nút, hai nút, ba nút,... đến khi toàn bộ da thịt mềm mại của cậu đều lộ ra trong không khí. Bàn tay anh thô bạo vuốt ve, khiến mỗi nơi anh chạm qua đều tím xanh một mảnh.

"Ưm..." Bạch Vũ khẽ kêu lên, bởi vì hơi lạnh lẫn sự va chạm của người kia quá mức thân mật khiến cậu nhịn không được mà run rẩy. Chu Nhất Long cúi xuống hôn lên cổ Bạch Vũ, rồi tới xương quai xanh, lồng ngực, anh hôn Bạch Vũ không giống như Bạch Vũ mềm mại hôn anh. Bạch Vũ có thể lúc nào cũng đối xử với anh tính tình cổ quái, nhưng lúc hôn luôn luôn là nhu hòa, giống như đang chạm vào trân bảo. Chu Nhất Long thì khác, cho dù tình cách anh ôn nhuận như ngọc, nhưng mỗi một cái hôn đều vô cùng bạo ngược, giống như dùng sức mà hút vào, để trên người Bạch Vũ lưu đầy vết đỏ. Mỗi nơi mắt anh có thể chạm tới, tay có thể đụng vào đều tràn ngập màu hồng nhuận, có một loại chiếm hữu tham lam khiến anh kiềm chế không nổi mà mân mê lên da thịt người dưới thân mình.

Đột nhiên tay Chu Nhất Long chạm được đến một điểm nào đó, khiến cho cả người Bạch Vũ đều chấn động, ngửa cổ "A..." một tiếng. Nghe được thanh âm kia, Chu Nhất Long liền dừng lại, dùng tay miết lấy viên trái cây nho nhỏ trên ngực cậu, trêu chọc đến mức Bạch Vũ phải dùng lực cắn vào môi dưới, để bản thân không phát ra bất cứ tiếng kêu nào kích thích lấy người kia nữa. Chu Nhất Long vừa hôn vừa cắn lên người cậu, ngậm lấy một bên đầu nhũ chưa được chăm sóc cẩn thận, không chút tiếc thương nào mà cắn mạnh, sau đó lại nhẹ nhàng liếm quanh. Cứ lặp đi lặp lại như thế mấy lần, người dưới thân bắt đầu run rẩy không ngừng, thanh âm rên rỉ cũng nhịn không được mà tràn ra khỏi cổ họng giống như động vật nhỏ sắp chết.

Bạch Vũ cau mày, nhắm mắt lại quay đầu đi, trong lòng có chút tủi thân, ca ca thật sự không bằng được một phần dịu dàng mình đối xử với anh, lúc trước cũng từng ôm từng hôn người kia, nhưng lúc nào Bạch Vũ cũng vô cùng trân trọng, còn có chút tiếc hận sẽ làm hỏng thân thể tinh tế này. Cùng là đàn ông, cậu cảm thấy ca ca đối với mình hoàn toàn chỉ có dục vọng lẫn xâm lược, một chút tiếc thương cũng không còn. Làm chuyện giường chiếu kỳ thực vô cùng nhạy cảm, ai cũng mong muốn được đối phương dịu dàng đối đãi, không đơn thuần chỉ là công cụ để phát tiết tình dục. Thế nhưng cho dù là như thế, cho dù biết rằng ca ca không thể nào ôn nhu với mình, cậu vẫn nguyện ý, chỉ bởi vì đáy mắt người kia như một vũng bùn đen, khiến cậu chìm xuống, càng lúc càng lún sâu, càng lúc càng mê loạn.

Ý thức Chu Nhất Long đã không còn, anh từ bỏ lí trí, làm theo bản năng thô bạo lưu lại trên thân Bạch Vũ đầy dấu vết của chính mình. Ngày thường Chu Nhất Long luôn cẩn trọng giữ mình trong sạch, nhưng lần này Bạch Vũ câu dẫn anh, để bao nhiêu tự chủ nhẫn nại lúc trước đều bị đào xới lên, khiến anh muốn phát tiết hết ra ngoài đến gần như điên cuồng bạo ngược. Bạch Vũ bị loại đau đớn cùng sung sướng này tra tấn phát điên, chỉ cảm thấy người kia mỗi một lần chạm vào đều khiến bản thân mình vô cùng thống khổ, nhưng dục vọng chi phối lại cực kỳ thoải mái, khiến cậu tiến không được mà lùi cũng không xong. Bạch Vũ miệng khô lưỡi nóng, càng tham lam muốn đòi hỏi nhiều hơn, tiếng rên rỉ không ngừng thoát ra khỏi cổ họng, lại hơi động eo, làm động tác ưỡn người về phía trước.

Bạch Vũ đột nhiên nhớ tới giấc mơ thật lâu trước kia, trước cả khi cậu đóng Trấn Hồn cuối cùng cũng thành sự thật, trong mơ là Chu Nhất Long ở phía sau không ngừng cắn xé lấy lưng cậu, ghé vào tai thì thầm tên mình. Chỉ tưởng tượng thôi mà bộ phận dưới thân lại lớn thêm một chút, nóng đến mức muốn bắn ra ngoài. Chu Nhất Long chịu không nổi, phân thân nam tính của mình cùng người khác dính dung một chỗ, giống hệt như có độc, chỉ muốn vĩnh viễn trầm luân trong cảm giác này, làm sao cũng không đủ. Anh nhất định phải đi vào nơi sâu nhất trong cơ thể người kia, cảm nhận trực tràng nóng bỏng, nếu không nhất định anh sẽ phát điên.

Môi Chu Nhất Long dán vào tai Bạch Vũ, thở hổn hển, thấp giọng thì thầm, "Anh nhịn không được, để anh vào đi..."

"Vân Lan, Triệu Vân Lan..."

Bạch Vũ chỉ cảm thấy toàn thân lạnh đến rùng mình, hệt như giấc mơ gặp phải hiện thực, người kia thế mà lại tàn nhẫn như vậy, thì ra cũng chỉ bởi vì đắm chìm trong cảm giác của nhân vật mà thôi. Cảm giác từ Thiên Đường rơi thẳng xuống Địa Ngục, chỉ một giây đã sa xuống đáy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top