Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 25

Bạch Vũ run rẩy, thì ra ca ca động tình cũng bởi vì nhập vai, người anh muốn là Triệu Vân Lan không phải Bạch Vũ. Người kia vĩnh viễn không biết được, mỗi lần cậu tiến tới gần anh, anh lại trốn tránh đi khiến cậu có bao nhiêu là tổn thương, cũng sẽ không biết được lúc này ôm mình trong ngực, miệng gọi tên người khác khiến cậu đau đớn đến thế nào. Bạch Vũ muốn khóc, nhưng không còn chút nước mắt nào còn rơi được. Cậu đem hết thảy yêu thương chôn ở đáy lòng, khóa lại giữa hai đầu lông mày, sau đó quẩn quanh nơi đầu môi muốn thổ lộ cho người kia nghe, cuối cùng thấy được dáng vẻ động tình đói khát, thì ra hết thảy cũng chỉ có một mình mình đa tình.

Bạch Vũ hao hết sức lực cùng thực tình, sau cùng chỉ cảm thấy người bị thương nhiều nhất vẫn là bản thân, một tiếng gọi kia hệt như đạp đổ mọi thứ cậu cố chấp muốn có được từ trước đến nay. Cứ nghĩ rằng sẽ không còn có thứ gì có thể tổn thương mình được nữa, nhưng hết lần này tới lần khác tránh né, người kia vẫn cắm vào lồng ngực cậu một mũi tên, còn là cắm vào lúc cả hai người đang quấn quýt thân mật nhất. Bạch Vũ thở dài, kỳ thực như vậy cũng tốt, nếu như để ca ca đi vào thân thể mình, sau đó mới gọi tên Triệu Vân Lan, có lẽ cậu sẽ thổ huyết ra không biết chừng. Xem như là vạn hạnh trong bất hạnh. Vẫn còn tốt, còn có thể có đường lui.

Tay Chu Nhất Long lần mò xuống lưng quần Bạch Vũ, muốn cởi quần cậu ra, Bạch Vũ dùng lực cắn răng, đem hai tay chống lên lồng ngực anh, nghiêng đầu nhắm mắt. Cả người cậu run rẩy, cố nén nước mắt trào ra ngoài nhẹ nhàng nói một câu: "Ca ca, anh nhập diễn quá sâu rồi."

Lúc nào anh cũng bảo em nhập vai quá sâu, hôm nay câu nói này, toàn bộ em trả lại hết cho anh.

Mặc dù thanh âm rất nhỏ, nhưng rơi vào tai Chu Nhất Long lại như luồng điện chạy qua khiến đầu óc anh tỉnh táo. Người dưới thân gọi anh là ca ca. Thân thể anh cứng nhắc, chần chừ hồi lâu mới nâng người lên, nhìn Bạch Vũ hỗn loạn dưới thân thể mình, tay anh vò lấy ga giường, dùng sức mạnh đến nỗi gân xanh hiện rõ. Chu Nhất Long run nhè nhẹ, trong mắt vẫn còn mê man, tựa như hồn phách cũng bay biến mất, tất cả như một cơn ác mộng. Anh híp mắt, cố gắng bình ổn hô hấp của mình lại, nhìn dáng vẻ người kia bất lực nằm đó, nhờ vào ánh trăng sáng chiếu rọi vào khiến thân thể trần trụi kia hiện rõ những dấu hôn cùng vết bầm xanh tím, không có nơi nào không chạm qua. Là mình làm? Chu Nhất Long hoang mang. Anh không biết rốt cuộc mình đang làm gì, vì sao lại có thể phá hỏng người kia đến như vậy. Bao nhiêu lý trí lẫn đạo đức đều ùa về, khiến anh cảm thấy mình cũng sắp phát điên rồi. Ngay cả em trai mình cũng có thể xuống tay được, so với cầm thú có khác nhau không? "Tiểu..."

Vừa muốn thì thầm gọi tên người kia nhưng ngay lập tức đã nghẹn lại nơi cổ họng, anh không biết phải mở miệng giải thích thế nào, là khung cảnh quá mức mê man? Là bóng đêm sâu kín? Hay là người dưới thân vô cùng gợi cảm khiến mình không nhịn nổi mà rơi vào bể trầm luân? Anh cố gắng điều chỉnh hô hấp, một lúc sau xúc cảm tình dục cũng dần dần phiêu tán, Chu Nhất Long đưa tay lên vuốt ve gương mặt in nghiêng của Bạch Vũ: "Tiểu Bạch, xin lỗi, anh không thể khống chế được, anh cũng không muốn đối xử với em như vậy..."

Ngay cả Chu Nhất Long cũng không cách nào nói rõ, không muốn đối xử với em như vậy là có ý gì, là ý bảo không muốn động tình với Bạch Vũ, hay là không muốn đối xử thô bạo như thế với cậu? Sau một lần mê đắm, tàn nhẫn nhất, chính là một lời xin lỗi sau cùng, hệt như đang nói tất thảy những chuyện thân mật phát sinh trên giường kia đều là sai lầm. Nếu như là một người vô tình nghe những lời này sẽ không có cảm giác, nhưng đối với người như Bạch Vũ, trong lòng tràn ngập yêu thương, rơi vào trong tai chỉ cảm thấy toàn thân lạnh buốt, lục phủ ngũ tạng cũng lộn nhào. Mệt mỏi nhất chính là ca ca nói một lời áy náy, đến cùng có bao nhiêu là hối hận vì đã động tình? Hối hận bao nhiêu vì đã ôm mình? Bạch Vũ quay đầu, mở mắt nhìn thẳng vào ca ca, đầu lông mày của người kia nhíu chặt đến như vậy, anh có thể nhíu chặt hơn nữa được không? Hối hận trong mắt anh có thể sâu thêm được không? Có thể hận em, ghét bỏ em nhiều chút được không? Đáng tiếc ca ca à, anh cũng không có cách nào có thể mất trí nhớ của mình được, phần ký ức này nhất định sẽ theo anh đến cả đời.

Bạch Vũ cười với Chu Nhất Long, cười đến không tim không phổi, giống như những chuyện kia hệt như chỉ là trò đùa trong bữa cơm chiều, "Ca ca, anh luôn nói em nhập vai quá sâu, xem ra anh cũng không khác gì. Anh thực sự thích nhân vật Thẩm Nguy này đấy nhỉ."

"Tiểu Bạch..." Chu Nhất Long thở dài, thu hồi bàn tay đang vuốt ve gương mặt Bạch Vũ lại, nhẹ nhàng cọ lên hai gò má cậu, trong lòng rối như tơ vò. Từ sau khi gặp Bạch Vũ, anh liền trở nên khác lạ, rõ ràng trước đó bản thân mình luôn phân biệt được tình trong kịch ngoài, nhưng lúc nhìn thấy dáng vẻ dụ hoặc của Bạch Vũ, lại hệt như Triệu Vân Lan muốn trêu chọc thầy Thẩm. Có lẽ bởi vì ở trong phim tình cảm của Thẩm Nguy dành cho Triệu Vân Lan quá mức thống khổ, có lẽ bản thân mình thực sự rất thích nhân vật Thẩm Nguy này, cho nên mới nghĩ rằng phân tình cảm ấy là dành cho Triệu Vân Lan, nếu như không nghĩ như thế, Chu Nhất Long cũng không có can đảm thừa nhận rằng mình thực sự động tình với người mình xem như em trai.

Dục vọng một khi thoát ra, dù chỉ là một tia mỏng mảnh cũng sẽ đem lý trí chôn vùi. Cho nên những chuyện đã xảy ra không còn giống bạn bè an ủi vuốt ve nhau nữa, nếu như lúc đó Bạch Vũ không gọi một tiếng ca ca, anh nghĩ, có lẽ anh thật sự sẽ đi vào thân thể người kia, đây tuyệt đối là hành vi xâm phạm. Tay của Chu Nhất Long chạm đến những nơi mình đã để lại dấu vết, dáng vẻ dịu dàng đến mức khiến Bạch Vũ có thể chết chìm, còn mang theo thanh âm vô cùng thương tiếc, "Tiểu Bạch, đau không?"

Bạch Vũ thờ ơ trả lời, "Là người trưởng thành da dày thịt béo thì sợ gì đau, so với em cắn anh còn nhẹ hơn nhiều. Ca ca đừng để trong lòng, trước đó mấy lần em nhập diễn anh đều bỏ qua cả, bây giờ cũng không cần phải lo lắng đâu."

Bạch Vũ đưa tay sờ lên bàn tay Chu Nhất Long đặt trên cổ mình, xem như an ủi. Nhìn dáng vẻ này của người kia, anh cũng không biết mình có cảm giác gì, bây giờ anh thực sự muốn ôm Bạch Vũ, nhưng sợ những chuyện vừa rồi xảy ra, sợ Bạch Vũ né tránh, nên cũng không dám làm gì. Dù sao thì không có người đàn ông nào lại đồng ý để một người đàn ông khác đặt ở dưới thân cả, giống như lúc trước anh đẩy Bạch Vũ ra ngoài. Anh do dự một lúc, cuối cùng cũng thu lại bản tay đặt trên cần cổ cậu, nhẹ nhàng giúp người kia mặc lại áo sơ mi tử tế. Hiện tại Chu Nhất Long mới nhớ ra vì sao mình lại ở trong phòng Bạch Vũ, anh chần chừ mở miệng, quan tâm hỏi, "Tiểu Bạch, em chưa ăn gì, dạ dày có đau không?"

"Không sao, quen rồi."

"Không được, anh có đưa đồ về cho em, cất trong tủ lạnh, giờ xuống ăn nhanh lên."

Bạch Vũ thực sự không muốn cùng Chu Nhất Long ở chung một chỗ, đành dùng tay giơ lên che mắt lại, "Em mệt, muốn ngủ."

Anh nhìn người kia, hiểu rằng cậu không thoải mái, cũng không tiếp tục miễn cưỡng nữa, chỉ nhẹ nhàng gật đầu rồi đứng lên, "Vậy em nghỉ ngơi đi, anh về trước, có gì thì gọi điện thoại cho anh."

"Ừ, ngủ sớm đi, ngày mai còn phải quay phim."

"Ừm." Chu Nhất Long quay người rời đi, nhưng thực tế sau khi đóng lại cửa phòng rồi anh vẫn đứng ở phía bên ngoài, cúi đầu nhìn vào ba ngón tay mình đã luồn vào miệng Bạch Vũ, ngẩn ngơ. Anh vẫn có thể mường tượng ra được dáng vẻ dụ hoặc mê man, mang theo dục vọng nguyên thủy khiêu chiến lấy tự chủ của mình, mạnh mẽ diệt sạch lý trí, bên tai anh vẫn còn thanh âm trầm thấp rên rỉ cùng tiếng thở dốc khó khăn của người kia. Kia là Bạch Vũ hay Triệu Vân Lan, anh thực sự không thể phân biệt nổi, đột nhiên xúc cảm như quay về những ngày tháng mình vừa bắt đầu gia nhập giới giải trí, không cách nào phân rõ tình trong kịch ngoài.

Chu Nhất Long lắc lắc đầu, đem những hình ảnh kia đuổi ra khỏi đại não của mình, bình thường anh vốn bộn bề công việc, bạn gái cũ đã chia tay cách đây bốn năm trước, về sau Chu Nhất Long cũng không có ý định tìm kiếm bạn gái, lại thêm thường ngày giữ mình trong sạch. Cho nên đối với dáng vẻ ham muốn gần như biến thái kia, anh quả thực từ trước đến nay vẫn không nghĩ rằng sẽ dành cho một người đàn ông khác. Chỉ khổ nhất là Tiểu Bạch, mình đối với người kia thế mà lại chẳng chút nào dịu dàng. Anh nhớ đến những vết tích trên thân thể cậu, đau lòng mà không biết phải làm sao. Có lẽ mình đã cấm dục quá lâu, cho nên lần này phát tiết ra ngoài, mới hình thành nên tính cách muốn điên cuồng chiếm đoạt như vậy. Tiểu Bạch chắc cũng chẳng vui vẻ gì...

Bạch Vũ nghe thấy tiếng Chu Nhất Long đóng cửa phòng mình lại, nhưng vẫn giữ nguyên tư thế, dùng tay che mắt bắt đầu suy nghĩ lung tung. Người kia lúc gần đi vẫn còn quan tâm đến dạ dày mình có đau hay không, khiến cậu thực sự muốn khóc, lúc nào cũng biết quan tâm mình, bảo vệ mình, hệt như anh lớn trong nhà đối xử với em trai. Cậu làm chuyện gì anh cũng không để bụng, chỉ một lòng muốn bản thân mình hạnh phúc, nhưng vừa rồi làm những chuyện xấu hổ, ca ca nho nhã lễ độ thế mà cũng vô cùng bạo ngược. Bạch Vũ thực sự nghĩ không thông, làm sao một người lại có thể thay đổi nhanh đến như vậy, giống như giây trước vừa điên cuồng ân ái, giây sau đã cúi đầu xin lỗi, xem như hết thảy mọi chuyện chưa từng xảy ra. Có lẽ tình yêu của cậu ngay từ lúc bắt đầu đã là sai. Biết rõ người kia không có bất kỳ ý tứ gì với mình lại luôn luôn si tâm vọng tưởng, biết rõ ca ca đã nói có người ở trong lòng vậy mà vẫn không biết xấu hổ dụ dỗ anh. Suy nghĩ được một lúc lâu, Bạch Vũ cũng chìm vào giấc ngủ.

Đến sáng ngày thứ hai tỉnh lại, cả người đều cực kỳ không thoải mái, ngay cả dạ dày cũng đau dữ dội, hôm qua không ăn gì đi uống rượu đã đau rồi, sau đó về khách sạn vẫn không chịu ăn cơm uống thuốc, đương nhiên cơ thể không cách nào chịu nổi. Bạch Vũ đi vào nhà tắm, nhìn những vết tím xanh khắp cơ thể mình, dù da mặt có dày đến mấy cũng không dám nhìn tới lần thứ hai. Ca ca cũng đủ hung ác, khó trách đêm qua xoay người ngủ cứ cảm thấy đau đau, đúng là không chịu thương tiếc mình.

Bạch Vũ vừa tắm rửa thay quần xong, vừa định mặc áo vào liền có tiếng Chu Nhất Long gõ cửa. "Tiểu Bạch, dậy chưa? Đi ăn sáng thôi."

"Ừ, tới đây." Bạch Vũ để trần nửa thân trên đi ra ngoài mở cửa, Chu Nhất Long vừa định kéo cậu đi liền nhìn thấy máy vết tím đỏ rải rác trên thân, lời đến bên môi lập tức nuốt hết vào. Những dấu vết này hệt như sóng to gió lớn thổi tan cánh hoa, nói cho anh biết đêm qua bản thân mình hung dữ đến mức nào, người kia chịu đựng giày vò khổ sở ra sao. Những dấu vết này, hệt như có ma lực hấp dẫn ánh mắt của anh, để tư duy trai thẳng biến mất, phần tình cảm giấu nơi sâu kín nhất trong đáy lòng như bị đào xới lên. Những dấu vết này hệt như dấu ấn của anh, cho dù Chu Nhất Long hiện tại vẫn không thể hiểu mình đối với Bạch Vũ là loại tình cảm gì, nhưng vẫn sinh ra lòng biến thái chiếm hữu điên cuồng cùng một chút cảm giác tự hào.

Chu Nhất Long nghiêng đầu sang chỗ khác, nuốt nước bọt, "Mặc quần áo tử tế đã rồi đi."

"Ờm." Bạch Vũ xoay người, về cơ bản cũng không ý thức được người kia đang nghĩ cái gì.

"Lần sau đừng có để trần như vậy ra mở cửa, nếu là con gái thì lại dọa người ta chạy mất." Chu Nhất Long nghiến răng nói.

"Ừ, biết rồi." Nhưng rõ ràng cậu biết ca ca là nam nên mới để như vậy ra mở cửa cơ mà, đều là đàn ông thì sợ cái gì chứ?"

Lúc Bạch Vũ mặc áo vào, vải vóc thô cứng ma sát qua khiến cậu hít vào một hơi khí lạnh, hai điểm nhỏ trước ngực hôm qua cũng bị ca ca chà đạp qua, đau đến mức nhíu mày. Có phải bởi vì không yêu, cho nên mới có cảm giác mình giày vò người kia thế nào cũng được đúng không? Nào có giống mình, yêu ca ca như vậy, mỗi lần đối đãi đều cực kỳ dịu dàng tiếc thương.

"Tiểu Bạch, em không sao chứ?" Chu Nhất Long vội vàng hỏi.

Mẹ nó anh còn hỏi là có sao không à? Từ đầu đến chân tôi đều không thoải mái không phải là do anh tặng hết đấy sao, xét cho cùng ông đây không ăn cơm mà đi uống rượu cũng là vì anh, đau dạ dày cũng là vì anh, thế mà anh còn mặt dày hỏi có chuyện gì nữa hả? Nhưng đương nhiên Bạch Vũ sẽ không trả lời anh như vậy, chỉ thản nhiên đáp. "Không sao, đi thôi."

Bạch Vũ đóng cửa đi lướt qua người Chu Nhất Long, đột nhiên người kia níu lấy tay cậu lại kéo mạnh về phía sau, "Khoan đã!"

Bạch Vũ nhíu nhíu mày, hỏi, "Sao nữa?"

Toàn bộ mặt Chu Nhất Long đều đỏ ửng lên, thấp giọng nói, "Cổ của em..."

Bạch Vũ phản ứng kịp, vội vàng xông vào nhà tắm, quả nhiên thấy trên cổ mình nổi lên vài dấu vết tím xanh rải rác đầy khắp nơi khiến cậu cũng rùng mình. Cậu lập tức lao ra ngoài kéo Chu Nhất Long vào phòng, đóng cửa lại, có chút nóng vội nói, "Cái này làm sao xử lý đây ca ca? Hôm nay còn phải quay phim đấy."

Chu Nhất Long dường như chỉ đợi có thế, cũng nhanh chóng trấn an cậu, "Đừng nóng, anh có kem trang điểm, lần trước thợ trang điểm đưa cho vẫn còn dư, em dùng thử xem."

"Cái gì mà lần trước, lần trước anh làm gì?"

"Thì..." Tai Chu Nhất Long càng đỏ hơn, giống như sắp nhỏ được ra máu, nhưng anh vẫn ngập ngừng mở miệng, "Thì là lần em cắn vào vai anh đó. Anh vì muốn che lại nên đến hỏi thợ trang điểm..."

"À ... haha... vậy xem như chúng ta hòa nhau nhé, ca ca." Bạch Vũ xấu hổ gãi đầu.

"Vậy qua phòng anh đi." Để che giấu gương mặt đỏ bừng của mình, Chu Nhất Long chủ động đứng dậy mở cửa. "Đi thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top