Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Vũ giả vờ như không nghe thấy, điềm nhiên đứng nói chuyện với Tiểu Lý ngay bên cạnh. Nhìn dáng vẻ của ca ca, xem chừng có lẽ là người trong lòng đến rồi. Cậu chỉ cảm dạ dày càng lúc càng đau, đau đến mức khiến toàn thân cũng mệt mỏi, ngay cả đứng cũng không nổi, Bạch Vũ nhắm mắt lại, hơi nhíu mày, ở trong miệng đắng như đang ngậm thuốc, thấm cả vào tận trong tâm can. Chu Nhất Long nói chuyện với trợ lý xong liền quay đầu về phía Bạch Vũ, trong mắt ngập tràn áy náy, nhìn Bạch Vũ so với lúc nãy còn tái nhợt hơn đột nhiên lại có xúc cảm muốn ôm lấy cậu vô cùng, "Tiểu Bạch, anh..."

Kỳ thực bản thân anh rất muốn đưa Bạch Vũ đi bệnh viện, nhưng có một người lặn lội từ xa tìm đến, dù sao thân là đàn ông cũng không có cách nào để một cô gái chờ mình được, đây là chuyện bất đắc dĩ, hơn nữa Bạch Vũ vẫn còn có trợ lý, đợi tối quay về còn có thể gặp lại được.Thế nhưng lúc nhìn thấy dáng vẻ né tránh của Bạch Vũ, rõ ràng đã đau đến thế rồi còn cậy mạnh cắn răng nhẫn nhịn, hô hấp anh cũng cứng nhắc lại, trong lòng nổi lên cảm giác đau lòng đến bất lực, hệt như những câu nói sắp thoát khỏi cổ họng kia như ngàn thanh thép cứ thế đâm thẳng vào tim anh, một chữ cũng không nói ra được.

Quanh co nửa ngày không bày tỏ được vấn đề mình muốn nói, đành làm vẻ mặt khó xử. Bạch Vũ cũng thở dài, thì ra trong lòng ca ca mình vẫn không phải người quan trọng nhất, để anh bối rối đến vậy xem chừng người kia thực sự có vị trí trong tim anh, thôi thôi làm ra biểu cảm như vậy làm gì, anh trực tiếp quay lưng đi không phải là tốt hơn sao, đã không thể lựa chọn, vậy em thay anh làm, ai bảo em thích anh đến như vậy. Dù sao mình cũng là đàn ông sắp ba mươi tuổi đầu, tranh giành với con gái nhà người ta làm gì? Tình cảm này từ đầu đã thua thiệt về giới tính. Bạch Vũ vỗ vỗ lên bả vai Chu Nhất Long, miễn cưỡng cười, "Ca ca có việc thì đi đi, không sao đâu, em cùng Tiểu Lý đi là được rồi."

Chu Nhất Long bất đắc dĩ cũng mỉm cười lại với cậu, "Tiểu Bạch, hay anh đưa em đi bệnh viện trước nhé..." lại ngoắc tay với trợ lý "Đưa điện thoại cho tôi."

"Long ca, không cần." Bạch Vũ gạt tay Chu Nhất Long ra, cản trợ lý đưa điện thoại cho anh.

"Tiểu Bạch..." Chu Nhất Long nhíu mày cầm tay Bạch Vũ, vội vàng nói, "Anh không yên tâm, anh đi theo em."

"Em bảo không cần rồi mà!" Bạch Vũ đột nhiên lớn tiếng, mất kiên nhẫn trừng mắt, "Anh có việc quan trọng thì làm đi, lãng phí thời gian làm gì. Chuyện của em em tự xử lý được không cần anh phải quản." Bạch Vũ nói xong liền quay lưng đi. Chu Nhất Long theo bản năng đuổi theo kéo tay Bạch Vũ lại, hơi nghiêm mặt nhìn cậu, nói, "Tiểu Bạch, anh đưa em đi bệnh viện, nghe lời, đừng làm loạn nữa."

Bạch Vũ không quay đầu, mệt mỏi cắn răng, đợi đến khi Chu Nhất Long nói xong mới cười lạnh một tiếng, "Em..." sau đó hất tay Chu Nhất Long ra, "... cứ thích làm loạn thế đấy."

Cậu xoay người rời đi, để mặc Chu Nhất Long đứng một chỗ cau mày, trong đáy mắt ngập tràn hoang mang lẫn lo lắng. Tiểu Bạch càng ngày càng vui buồn vô lý, chính mình cũng đã bảo muốn đưa người ta đi bệnh viện, còn quay sang giận mình làm gì? Em muốn anh phải làm sao thì em mới hài lòng?

"Long ca, chúng ta..." Trợ lý Chu Nhất Long đuổi tới, bối rối kéo áo anh.

"Cô ấy đâu rồi, đưa tôi đi."

Trước khi Chu Nhất Long đi, vẫn cẩn thận dặn dò trợ lý của Bạch Vũ, để Tiểu Lý cẩn thận quan tâm đến cậu một chút, sau đó vẫn không yên lòng, chạy đi dặn dò Cao Vũ Nhi nói sơ qua với cô về tình trạng Bạch Vũ. Làm xong mới vội vàng theo trợ lý rời đi.

Bạch Vũ lúc này chỉ muốn uống rượu, mặc cho dạ dày đang đau, nhưng cũng không biết phải làm sao, dù gì cậu cũng chẳng có tâm trạng tới bệnh viện. Bạch Vũ lại đến quán bar lần trước, lúc này xem như nhất túy giải thiên sầu đi. Cậu cũng không rõ hiện tại bản thân mình là gì, tiểu tam? Sợ là so với tiểu tam còn chẳng bằng. Trước đó vẫn luôn cho rằng ca ca độc thân, mình dụ dỗ người kia bởi vì vấn đề sinh lý còn nghe được, nhưng nếu người kia thực sự có bạn gái, thì lòng tự trọng sẽ không cho phép cậu làm những hành vi thiếu đạo đức thế kia. Cậu không phải kiểu người sẽ đang tâm phá hoại tình cảm người khác chỉ vì lợi ích của bản thân mình, hơn nữa xem Chu Nhất Long lo lắng như vậy, phỏng chừng mình có muốn phá cũng không được đi.

Bao nhiêu quyết tâm của trước kia cứ nhấc lên rồi lại đặt xuống, chẳng chút nào kiên định, có lẽ lần này thực sự không phân rõ khoảng cách thì không được. Bạch Vũ cảm thấy mình đúng là một tia hi vọng cũng không có, vậy thì hôm nay không say không dừng, cứ để cho bản thân thoải mái một lần đi, dù sao rượu uống vào chỉ như nước lã, dạ dày cũng đau đến mất tri mất giác rồi. Bạch Vũ rất sợ phải tỉnh lại, chưa bao giờ cậu cảm thấy tuyệt vọng đến như vậy, bảo rằng mình không cam lòng lại chẳng biết phải làm sao.

Cao Vũ Nhi cùng Tiểu Lý gọi cho cậu vô số cuộc điện thoại nhưng Bạch Vũ cũng không bắt máy. Kỳ thực cậu vốn tắt điện thoại, cho nên mãi đến lúc đã say mèm rồi rồi mới nhớ ra, đương lúc vừa cầm lên, đã nghe thấy Cao Vũ Nhi gào ầm trong máy, chửi mắng một trận, cái gì mà không chịu ngoan ngoãn đi bệnh viện, mò đến quán bar làm gì, không mau trở về này kia, hệt như mẹ. Bạch Vũ đáp lời bảo không muốn đi bệnh viện cũng không muốn về, Cao Vũ Nhi hỏi cậu ở đâu, Bạch Vũ liền ngoan ngoãn cho địa chỉ. Dù sao có người bồi tiếp mình uống thì so với uống một mình vẫn tốt hơn.

Nửa tiếng sau Cao Vũ Nhi tới, nhìn bộ dạng của cậu liền thở dài, bước đến cướp chén trong tay đi, "Sư huynh, anh muốn uống thì uống chết luôn đi! Em theo anh!"

"Tốt, quả nhiên vẫn sư muội đầy nghĩa khí!" Bạch Vũ vỗ vỗ lên đầu cô, cười cười, chỉ là nụ cười này trong mắt cô còn khó coi hơn cả khóc. Cao Vũ Nhi thực sự không muốn người kia uống nữa, ở trong quán bar mở điều hòa lạnh đến run cả người, nhưng trán Bạch Vũ lại lấm tấm mồ hôi, còn có thể là do gì nữa, Chu lão sư lúc ra đi cũng có nói với cô Bạch Vũ đang đau dạ dày, quan tâm cậu ấy một chút. Thế nhưng nhìn bộ dạng này của sư huynh ngay cả cô cũng không thể nào khuyên nổi. Đúng rồi, còn có Tiểu Lý, vừa nãy chạy ra ngoài hơi gấp cho nên cô cũng quên mất phải báo cáo với Tiểu Lý, vừa lôi điện thoại ra, đã thấy Chu Nhất Long gọi điện tới.

Cao Vũ Nhi nhìn Bạch Vũ cúi đầu uống rượu không thèm để ý đến mình, liền đứng dậy tìm một góc không có người gọi điện thoại. "A lô, Chu lão sư đấy à?"

"Phải, Bạch Vũ có ở đó không?" Thanh âm Chu Nhất Long có chút vội vàng, nhả chữ so với bình thường còn nhanh hơn gấp đôi.

"Có, em với sư huynh đang ở cùng nhau, nhưng mà anh ấy... anh ấy không chịu đi bệnh viện"

"Vậy cậu ấy còn đau không? Hai người ở đâu?" Chu Nhất Long vừa nãy rời đi vẫn luôn nhớ đến Bạch Vũ, không biết cậu có chịu đến bệnh viện hay không, cho nên có gọi điện thoại cho cậu mấy lần nhưng không ai nghe máy. Anh gọi cho Tiểu Lý vài cuộc, Tiểu Lý trả lời không biết Bạch Vũ đang ở đâu, cho nên cùng Cao Vũ Nhi chia ra đi tìm rồi.

"Long ca, bọn em ở quán bar..."

"Tiểu Bạch lại uống rượu à?" Chu Nhất Long hít sâu một hơi.

"Vâng..." Cao Vũ Nhi đành ăn ngay nói thật, chỉ nghe thấy đầu dây bên kia Chu Nhất Long hô hấp có chút nặng nề, mãi sau mới bình thường, cố gắng dùng thanh âm nhẹ nhàng hỏi lại cô, "Vậy cả hai đang ở đâu?"

Cao Vũ Nhi đưa địa chỉ cho anh xong, Chu Nhất Long còn dặn dò cẩn thận, "Cố gắng dùng cách gì đó bảo Bạch Vũ ngưng uống lại, tôi tới ngay đây."

Anh cất điện thoại, nhìn thấy cô gái mình hẹn gặp từ phòng vệ sinh trở về, ngay lập tức đứng dậy áy náy nói với cô, "Xin lỗi anh có chuyện đột xuất, có lẽ không nói chuyện thêm được rồi, có gì anh sẽ gọi điện thoại lại sau nhé." Cô gái kia cũng gật gật đầu, dặn anh đi đường chú ý an toàn.

Chu Nhất Long đầu bốc lửa giận cao ba trượng mà còn có thể chào hỏi bình thường với người khác, quả nhiên là kỳ tích. Nghe thấy Bạch Vũ không đi bệnh viện còn tới quán bar uống rượu, anh giận đến run người rồi, hiện tại việc duy nhất anh muốn làm là xách cổ Bạch Vũ về đánh cho cậu ta một trận, đánh không thương tiếc. Chu Nhất Long thực sự cực kỳ ít nổi giận, kể cả khi có lời không hay anh cũng xem như để ngoài tai. Nhưng sau khi gặp gỡ Bạch Vũ, anh cảm thấy bản thân mình sắp không xong rồi, lúc nào cũng ép không nổi cảm xúc xuống, từng mạch máu, đến đầu óc, đến cả khớp xương đều không nhịn được mà run rẩy.

Anh hôm nay nhất định phải đánh Bạch Vũ, nhất định thế!

Chu Nhất Long ngồi trong xe chỉnh lại quần áo của mình, âm thầm thề, hôm nay nếu không phải mình giận đến nổ đầu thì Bạch Vũ nhất định sẽ bị đánh chết. Chỉ có hai kết cục này. Chỉ cảm thấy cơn giận bỏng rát như thiêu đốt cả lục phủ ngũ tạng của anh, Bạch Vũ, em đợi đó cho anh!.                                                              

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top