Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cao Vũ Nhi vội muốn chết, cô đúng là không biết phải khuyên Bạch Vũ dừng uống rượu như thế nào, lời nào nên nói cô cũng đã nói hết nhưng Bạch Vũ lại không thèm để ý, chỉ cắm đầu uống, còn uống rất nhanh. Cao Vũ Nhi hết cách, lôi Chu Nhất Long ra làm bia đỡ đạn, "Sư huynh đừng uống nữa, Long ca có lẽ cũng không muốn anh uống nhiều như thế đâu. Cơ thể là cần câu cơm, anh đâu thể tự chà đạp nó như thế được."

"Long ca? Long ca là ai?" Bạch Vũ nghe thấy tên người kia cuối cùng cũng bắt đầu có chút phản ứng, lúc này cậu đã say đến mất ý thức, phản ứng hơi chậm, nhưng miệng lại nói rất lớn.

"Thì là Chu lão sư đó, người đóng vai Thẩm Nguy..."

"À, anh ta ấy à? Anh ta thì sao? Ông đây uống rượu thì liên quan gì đến anh ta? Anh ta dựa vào cái gì mà đòi quản anh?" Bạch Vũ đúng là say đến hồ ngôn loạn ngữ.

"Vậy em nói xem, quan hệ của hai ta là thế nào?" Thanh âm băng lãnh như nước sông Vong Xuyên sâu ngàn trượng truyền tới, khiến Bạch Vũ dù đã say nhưng lông tơ cả người vẫn dựng đứng lên, cậu không quay đầu, cũng không dám quay đầu.

Như truyền thuyết đã nói qua, ở nơi không thể bất kính, thì lệ quỷ cực kỳ hung ác cũng không dám bén mảng tới. Cao Vũ Nhi nhìn Chu Nhất Long, chỉ thấy người kia sắc mặt xanh xám, không có chút ý cười nào, còn nghiến chặt răng, cặp mắt đào hoa dịu dàng thường ngày chỉ toàn là băng lãnh, phảng phất như tuyết phủ ngàn năm, nhưng lại không thể nào che nổi lửa giận thiêu đốt đến phát điên. Cao Vũ Nhi chợt cảm thấy người trước mắt này thật sự vô cùng xa lạ, trút bỏ vẻ ôn hòa thường ngày bên ngoài, giống hệt như một con sư tử bị chọc giận, lộ ra răng nanh nhọn hoắt, hung hăng nhìn chằm chằm con mồi trước mặt.

Thanh âm lạnh lùng kia một lần nữa vang lên, hệt như mài giữa kẽ răng mà thoát ra, "Bạch Vũ, em nói lại lần nữa, em và anh, quan hệ là gì? Anh có tư cách quản em hay không?"

Bạch Vũ chỉ cảm thấy dạ dày đau như bị rút gân, đầu cũng muốn nứt ra, thân thể hơi run lên nhè nhẹ. Cậu đột nhiên đứng dậy, nhưng bởi vì đầu váng mắt hoa mà lại ngồi trở xuống, đành dùng hai tay chống lên mặt bàn, miễn cưỡng trụ vững hai chân, hất cao đầu, châm chọc cười một tiếng thốt ra lời trái với lương tâm, "Ai đây? Tôi quen anh sao?"

Chu Nhất Long cười lớn, trừng mắt nhìn Cao Vũ Nhi đang giúp Bạch Vũ chỉnh lại quần áo, "Uống đến mức ngay cả anh cũng không nhận ra có phải không? Tốt lắm, rất tốt."

Chu Nhất Long chậm rãi bước về phía cậu, nhìn chằm chằm, thẳng đến khi sắp dán lấy người kia mới dừng lại, anh nâng chén rượu phía sau lưng Bạch Vũ lên, giơ cao cánh môi, cười một tiếng, "Em thích uống đến thế à? Vậy anh cho em uống.", sau đó không chút tiếc thương mà hất thẳng lên mặt Bạch Vũ. Cao Vũ Nhi bị dọa đến rụt cả người lại, mở to hai mắt nhìn bọn họ giương cung bạt kiếm với nhau.

Bạch Vũ bị tạt nước đến giật mình, nhắm chặt hai mắt hít sâu một hơi, sau đó mở ra nhìn thẳng vào Chu Nhất Long, phẫn nộ quát lớn, "Con mẹ nó anh cút ngay cho tôi!"

Chu Nhất Long đặt chén rượu rỗng lên bàn, lực mạnh đến nỗi suýt nữa đã làm bể chén, lại đột nhiên đưa tay vuốt lên gương mặt Bạch Vũ, dịu dàng đến mức hệt như cả hai người bọn họ là người yêu tình nồng ý mật. Cánh môi mỏng hơi khép mở, dùng thanh âm nguy hiểm phun ra bên tai để Bạch Vũ run rẩy, "Bạch Vũ, em muốn tìm chết sao?"

Cao Vũ Nhi thấy Chu Nhất Long giận đến mức gáy cũng nổi gân xanh, dáng vẻ hung ác muốn ăn thịt Bạch Vũ khiến cô không tự chủ được mà lùi về phía sau mấy bước, cô thực sự sợ người kia. Bạch Vũ uống say, liền quờ quạng hất tay Chu Nhất Long ra, ai ngờ người kia đột nhiên dùng lực vặn một cái, khiến cậu xoay 180 độ nằm úp sấp trên mặt bàn, tay còn lại chế trụ lấy phần gáy của cậu, ấn mạnh xuống một cái. Chén rượu bị Bạch Vũ đụng phải, rơi xuống đất vỡ tan tành, cậu lớn tiếng hét to, "Đ** mẹ!"

Động tĩnh bên này quá lớn, bắt đầu có vài ánh mắt bị hấp dẫn nhìn qua, Cao Vũ Nhi xem xét tình huống liền nhỏ giọng thì thầm vào tai Chu Nhất Long, "Long ca, chú ý cẩn thận.", sau đó chạy về phía chủ quán giải thích một chút, rút ví tính tiền còn không quên đền bù ly rượu bị vỡ. Chu Nhất Long cũng cảm thấy không thích hợp, liền nắm cổ áo cậu lôi dậy, nửa nhấc nửa kéo đem cậu ra khỏi quán bar, dù có tức giận đến mấy anh cũng không có khả năng đánh Bạch Vũ ở nơi đông người. Nếu như Bạch Vũ tỉnh táo có lẽ cũng sẽ liều mạng phản kháng một chút, nhưng cậu đã uống say, lại còn đau dạ dày, cho nên không cách nào chống cự được, cứ để mặc Chu Nhất Long túm đi như bao cát.

Cao Vũ Nhi cũng theo cả hai người lên xe bảo mẫu đậu ngoài cửa, trợ lý Chu Nhất Long kiêm luôn là người lái xe, mở to mắt nhìn thấy Chu Nhất Long không chút thương tiếc mở cửa đem Bạch Vũ đẩy vào trong. Bạch Vũ vốn bị kéo đến đau, lại bị người kia đẩy mạnh một cái, lảo đảo ngã vào trên ghế ngồi, khẽ kêu một tiếng khổ sở trong cổ họng, Chu Nhất Long cũng theo sau lên xe, đỡ cậu ngồi dậy. Bạch Vũ cố gắng giãy dụa khỏi bàn tay Chu Nhất Long đang chế trụ mình, đầu gác lên cửa sổ xe, hai tay ôm bụng, không thèm nói gì, cứ như cả hai thực sự không hề quen biết nhau.

Cao Vũ Nhi đột nhiên không biết phải làm sao, cô chỉ muốn Long ca khuyên sư huynh nhà mình đừng uống rượu nữa, nhưng ai mà biết Long ca dùng phương pháp đối xử thô bạo đến vậy. Chu Nhất Long dùng thanh âm lạnh lùng gằn giọng, "Lái xe về khách sạn."

Trợ lý cảm thấy bầu không khí trong xe có gì đó sai sai, nhưng cũng không dám cãi lời, lập tức khởi động cho xe chạy. Trên đường đi, Cao Vũ Nhi len lén đưa mắt nhìn hai người kia mấy lần, sư huynh thì tựa đầu vào cửa sổ xe, nhắm mắt, không biết có phải đã ngủ rồi hay chưa. Chu Nhất Long thì nhìn chằm chằm phía trước, mặc dù không thấy rõ biểu cảm trên gương mặt, nhưng vẫn có thể cảm thấy xung quanh người anh đang tỏa ra áp suất vô cùng thấp khiến cô phải thay sư huynh lo lắng, người kia đau dạ dày đã khiến cô nhịn không được, không biết anh có thấy vậy mà đau lòng hay không.

Một đường im lặng không nói chuyện, sau khi trở về khách sạn, Chu Nhất Long ngay lập tức không nói hai lời lôi Bạch Vũ xuống xe, kéo cậu vào thang máy. Cao Vũ Nhi đuổi theo sau, muốn nói với anh rằng dù sao người kia cũng đang bị thương, có thể đối xử nhẹ nhàng một chút được không. Nhưng mấy lần định mở miệng lại bị ánh mắt Chu Nhất Long trừng trở về, khiến cô mềm nhũn như bong bóng cạn hơi. Mãi đến khi đứng trước cửa phòng Chu Nhất Long rồi, Cao Vũ Nhi mới vét hết dũng khí kéo áo anh lại, "Long... ừm, Chu lão sư, sư huynh đang đau dạ dày, anh... anh đối xử với anh ấy nhẹ nhàng chút nhé."

Chu Nhất Long nhìn cô, dáng vẻ hơi dịu xuống một chút, gật gật đầu, sau đó mở cửa phòng kéo Bạch Vũ tiến vào, tiện tay đóng lại. Chu Nhất Long xách Bạch Vũ vào phòng tắm, giơ chân lên đá vào cẳng chân để cậu quỳ xuồng, đồng thời dùng sức ấn Bạch Vũ nằm sấp trên bồn tắm. Bạch Vũ tỉnh tỉnh mê không phản kháng được, vừa đau vừa nhức, hệt như người đứng phắt dậy giữa quán bar đuổi Chu Nhất Long đi không phải là mình. Chu Nhất Long với tay lấy vòi hoa sen, mở nước lạnh, bật mức nước mạnh nhất phun ra, dù hiện tại đang là giữa hè, nhưng vẫn khiến người khác tê dại, Bạch Vũ giật mình, men say cũng tản đi nhiều. Cậu vừa định nâng thân lên, nhưng Chu Nhất Long phát hiện, ngay lập tức dùng chân đè lên lưng cậu, ấn mạnh. "Tỉnh rồi à? Bạch Vũ."

"Mẹ kiếp, anh có bệnh à? Thả tôi ra!" Bạch Vũ phát giận, anh ta dựa vào cái gì mà dám đối xử với mình như thế? Mình còn chưa đủ khổ à? Anh ta lấy đâu ra quyền mà bắt nạt mình?

Chu Nhất Long không để ý tới Bạch Vũ, tiếp tục phun nước lên người cậu. Bạch Vũ bị ép tới hít thở không thông, cảm thấy sắp lên bàn thờ ngồi chung với ông bà luôn được rồi... Người kia lại lạnh lùng mở miệng, hệt như khẳng định lại suy đoán vừa thoáng qua đầu của Bạch Vũ, "Bạch Vũ em tốt nhất tỉnh lại nhanh chút, khi nào đầu óc em minh mẫn thì mới có thể nhớ kỹ ngày hôm nay, nhớ kỹ cơn đau này, để anh xem lần sau em còn dám hay không."

Bạch Vũ gầm lên: "Mẹ bà nhà anh, anh dựa vào cái gì mà đòi đánh tôi, đều là người trưởng thành cả rồi sao tôi không có quyền quyết định mình được làm gì? Sao tôi phải nghe anh!?"

Chu Nhất Long tiêp tục phun nước lên đầu cậu, cười lạnh, "Là anh trai của em, giáo huấn em trai không nghe lời thì có gì không đúng? Em nói xem, anh có quyền quản được em không?"

Bạch Vũ cảm thấy vô cùng tủi thân, đã không yêu mình, lại còn xuyên tạc lời mình nói, bắt nạt mình. Mắt cậu đỏ ửng lên, cắn răng hung dữ nói, "Đừng có đề cao bản thân quá, anh đang xen vào chuyện của người khác đấy, hôm nay có gan thì anh đánh chết tôi đi, nếu không thì mỗi ngày tôi đều tới quán bar uống rượu!! Để xem anh có thể quản được tôi không?!"

"Giỏi, giỏi lắm." Chu Nhất Long quăng vòi hoa sen qua một bên, lại túm lấy khăn mặt vò lên đầu Bạch Vũ, kỳ thực anh vô cùng khổ sở vì người kia, lại thấy Bạch Vũ rõ ràng đang đau dạ dày nhưng vẫn còn muốn uống rượu khiến anh tức gần chết, anh cũng từng nghĩ rằng sẽ không hành xử thô bạo với cậu, hơn nữa thời gian qua lâu như vậy cơn giận cũng đã sớm nguôi ngoai, nhưng Bạch Vũ quá mức khinh người... Nếu như cậu có thể bình tĩnh nói chuyện, làm nũng các kiểu có lẽ anh cũng sẽ không giận nữa, sao anh lại nỡ đánh Bạch Vũ cơ chứ? Chỉ là Bạch Vũ vò mẻ không sợ bể, đột nhiên nổi tính bướng bỉnh, chọc cho Chu Nhất Long đã giận lại càng giận hơn, mấy lời kia đâm thấu tim anh, bao nhiêu đau lòng vừa vất vả dâng lên ngay lập tức bị lửa giận đốt sạch.

Thì ra trong lòng em anh chẳng là cái thá gì, nhưng trong lòng anh, em so với anh còn quan trọng hơn. Cho nên, anh làm sao có thể để em tùy tiện lãng phí sinh mạng của mình, bởi vì đó là thứ anh mong muốn bảo vệ nhất. Chu Nhất Long kéo Bạch Vũ đứng dậy, lúc này người kia cũng bắt đầu phản kháng, cậu vung tay, muốn hất ca ca ra ngoài. Đáng tiếc, Long ca nắm quá chặt, khiến cho xương cốt của cậu cũng rã rời, thể lực của hai người kém xa nhau, chỉ có thể để mặc Chu Nhất Long kéo mình ra khỏi phòng tắm.

"Chu Nhất Long! Mẹ nó tôi hận anh chết đi được!" Bạch Vũ không thoát được, liền lung tung gào thét, kỳ lạ, ngay cả nước mắt cậu cũng không thể rơi ra được.

"Đợi lúc nữa sẽ còn hận anh hơn nữa đấy." Chu Nhất Long cũng mặc kệ, liều mạng kéo Bạch Vũ ra một góc, ánh mắt của anh điên cuồng, còn lộ ra tơ máu trông vô cùng đáng sợ, thanh âm bởi vì phẫn nộ mà run rẩy, "Dạ dày em còn đau không?"

Bạch Vũ hơi ngây ngẩn, không hiểu đây là ý gì? Chẳng lẽ mềm lòng buông tha mình rồi? Nhưng Bạch Vũ nhìn dáng vẻ trầm mặc của anh, cảm thấy ánh mắt kia hệt như không thể xé mình ra thành trăm mảnh, lại cảm thấy có lẽ không có khả năng được tha thứ. Nhưng bản tính cứng đầu lại nổi lên, trừng mắt nhìn Chu Nhất Long, mạnh miệng trả lời, "Không đau, lành rồi!"

Chỉ thấy Chu Nhất Long câu nhẹ khóe môi, miễn cưỡng kéo ra một nụ cười méo mó, phun ra một câu khiến Bạch Vũ hối hận không kịp, "Vậy, em nhớ kỹ cơn đau này nhé, để anh xem lần sau em còn dám nữa hay không."

Nói xong, Chu Nhất Long không hề do dự mà kéo Bạch Vũ lên, ôm vào lòng mình, đồng thời nâng đùi phải lên hung hăng đá mạnh vào bụng cậu, so với lần trước còn ác hơn gấp mấy lần, khiến Bạch Vũ đau đến mức đầu óc choáng váng, lục phủ ngũ tạng lộn nhào, hận không thể lệch vị trí ban đầu. Bạch Vũ đau đến run rẩy, mỗi một sợi lông tơ trên người đều dựng ngược lên, mồ hôi lạnh tuôn ra như tắm. Thì ra cảm giác đau đến không muốn sống chính là như vậy, ngay cả sức để kêu đau cậu cũng không có.

Bạch Vũ theo phản xạ khom người xuống muốn bảo vệ dạ dày của mình, nhưng trong nháy mắt Chu Nhất Long lại dùng khuỷu tay đáng mạnh vào lưng cậu, Bạch Vũ kêu khẽ một tiếng, quỳ trên đất, phải dùng hai tay chống đỡ mới gắng gượng bò dậy được. Lúc trưa cậu còn chưa ăn cơm, lại còn uống rượu, Chu Nhất Long đánh rất mạnh, đánh thẳng vào dạ dày khiến cậu nôn hết rượu ra ngoài, còn lấm tấm chút máu.

Chu Nhất Long không cho cậu có thời gian thở, cúi người nắm lấy gáy cậu, lôi dậy lại ném trên đất, Bạch Vũ trực tiếp nằm sấp trên đất không động đậy được, Chu Nhất Long dùng đầu gối ép lên lưng cậu, dùng tay ấn gáy cậu xuống đất, khiến Bạch Vũ cũng hít thở không thông, giọng điệu lạnh lùng vang lên, "Bạch Vũ, em nói xem, anh có tư cách quản em hay không?"

Bạch Vũ đau đến mức tim cũng tưởng như ngừng đập, cậu càng cố gắng tránh thoát Chu Nhất Long, người kia lại càng mạnh tay đè cậu xuống, ngay cả kêu cũng không kêu được, nói cũng không nên lời, đành run rẩy cắn môi. Cậu vô cùng tủi thân, ca ca sao lại có thể đối xử với mình thô bạo như thế? Bạch Vũ thực sự muốn khóc lớn một trận, nhưng cậu là kiểu người thà chết chứ không chịu khuất phục, liền đem hai tay cào lấy thảm dưới thân, cố gắng nén nước mắt lại, hàm hồ nói ba chữ khiến Chu Nhất Long hận không thể bóp chết cậu ngay lập tức, "Anh – Chết – Đi!"

"Bạch Vũ, em thực sự muốn chết à?" Nói xong liền dùng tay còn lại nắm lên bả vai Bạch Vũ, năm ngón tay hệt như lúc trước anh cứu cậu một mạng, mạnh tựa thép khảm vào xương, giống như muốn bóp nát. Toàn thân cậu run rẩy, khổ sở kêu lên một tiếng đau đớn. Chu Nhất Long hung hăng hỏi, "Đau không? Bạch Vũ?", lại siết tay mạnh hơn một chút, "Đau không?"

Chu Nhất Long trước sau vẫn không hề có một chút dịu dàng nào, chỉ chậm rãi cúi người đem trọng lực đặt lên đầu gối đang ép vào lưng Bạch Vũ, ép đến mức cậu phải kêu lớn, cảm thấy hô hấp vô cùng khó khăn, mồ hôi lạnh tuôn ra như tắm, thấm ướt trán cậu. Chu Nhất Long nhẹ giọng thì thầm bên tai, "Nhớ kỹ chưa? Cơn đau này em đã nhớ kỹ chưa?"

Bạch Vũ không trả lời, chỉ ra sức run rẩy, hệt như mỗi khớp xương trong cơ thể đều đang kêu gào lên đau đớn, cậu hơi nhíu mày, trong lòng thầm hỏi thăm tổ tông mười tám đời nhà Long ca, nhưng ngoài miệng vẫn một mực giữ im lặng. Chu Nhất Long nhíu mày, anh không nghĩ Bạch Vũ lại cứng đầu đến thế, "Nói đi Bạch Vũ, em nói đi, từ nay về sau chỉ nghe lời anh, nói, anh sẽ thả em ra!"

Hai mắt Bạch Vũ vẫn nhắm nghiền, bất lực phản kháng, thà cứ để người kia bóp chết mình luôn đi, dù sao cậu cũng chẳng còn sức chịu đựng nữa rồi. Nước mắt lặng lẽ tràn ra qua hai bên khóe mắt, rơi xuống như mưa, thấm ướt cả gương mặt. Chu Nhất Long bị nước mắt của Bạch Vũ đánh vào nơi mềm yếu nhất trong đáy lòng, ngay cả lửa giận cũng bay biến sạch, ngẩn ngơ nhìn người kia vô lực dưới thân mình. Đây là vật nhỏ mà anh yêu quý nhất, chiều chuộng nhất, đáng lẽ Tiểu Bạch của anh phải luôn vui vẻ, lúc nào cũng mỉm cười mới đúng. Chu Nhất Long đột nhiên kịp phản ứng lại, buông Bạch Vũ ra, ngồi bên cạnh cậu, Bạch Vũ thừa dịp người kia rời đi, xoay người không ngừng ho khan, phổi của cậu đau tưởng như sắp nát vụn.

Chu Nhất Long nhìn dáng vẻ khổ sở của Bạch Vũ như vậy, cảm thấy vô cùng hối hận, anh không biết phải mở miệng như thế nào, chẳng lẽ lại giống như đêm qua, nói một câu, xin lỗi anh không cố ý sao? Chu Nhất Long vươn tay ra lau nước mắt cho Bạch Vũ, thanh âm bối rối tự trách, "Tiểu Bạch, anh xin lỗi... Anh..."

Bạch Vũ từ từ nhắm lại hai mắt, không muốn nhìn anh, nửa ngày không nói gì, mãi sau mới bình tĩnh mở miệng, "Ca ca, đánh sướng tay chưa?"

"Anh... anh không..."

"Sao anh không đem em đánh chết đi?"

"Tiểu Bạch, xin lỗi..."

"Em hận anh, em thực sự rất hận anh." Bạch Vũ thì thầm khiến Chu Nhất Long cảm thấy vô cùng sợ hãi, sợ rằng mình sẽ mất đi Bạch Vũ, trước đó người kia giận anh rất nhiều lần, nhưng chưa từng nói hận anh, đây là lần đầu tiên chính miệng cậu thừa nhận, cậu thực sự hận Chu Nhất Long.

Anh đỡ Bạch Vũ dậy, vuốt ve mái tóc rối bời của cậu, dịu dàng nói, "Anh biết em hận anh, hận anh đối xử với em như vậy, anh hứa sau này anh sẽ không như thế nữa, nhất định sẽ khống chế mình. Cho nên chúng ta... chúng ta có thể quay về như trước được không, cùng bên nhau ấy." Đừng bỏ rơi anh, có được không?

Bạch Vũ nghe thấy ca ca nói như vậy, chỉ nghiêng đầu sang một bên, không dám nhìn vào ánh mắt ôn nhu như nước khiến người khác chết chìm kia, cậu im lặng, trầm thấp thở dài, vặn vẹo ra một nụ cười. Chu Nhất Long duỗi tay ôm Bạch Vũ vào lòng, nhẹ nhàng xoa lên lưng cậu, "Anh sai rồi, Tiểu Bạch, sau này anh sẽ không đối xử với em như thế nữa, anh sẽ tốt với em gấp trăm gấp ngàn lần, chỉ cần em tha thứ cho anh."

Bạch Vũ bị Chu Nhất Long ôm vào trong ngực, cảm thấy chua xót dị thường, tủi thân vô hạn, cậu thực sự không hề nghĩ tới Chu Nhất Long sẽ đối xử với mình như vậy, ai biết có một ngày ca ca sẽ đánh mình chứ. Bạch Vũ đem đầu tựa lên bả vai anh, càng nghĩ càng giận, đột nhiên mở miệng cắn thật mạnh vào vai anh, bởi vì cách một lớp quần áo cho nên không thể nào cắn xuống được. Cậu không cam tâm, đưa tay hơi đẩy người kia ra, lại cởi áo anh sang một bên, sau đó duỗi hai tay ôm chặt lấy Chu Nhất Long, cúi xuống cắn thật mạnh. Giống như có bao nhiêu sức lực đều dồn hết vào miệng lúc này, ai bảo người kia dám đối xử với mình như vậy, một chút cũng không thương tiếc, xem như trả lại hết cho anh.

Chu Nhất Long nghiến răng, bao nhiêu đau đớn cũng cố gắng giấu xuống, không dám mở miệng kêu đau, ở trước mặt Bạch Vũ, anh không có tư cách đó. Bạch Vũ cắn thật lâu sau mới buông lỏng, cậu vẫn không nỡ dùng sức như lần đầu tiên ở trên núi, cắn nát bả vai anh, bởi vì Bạch Vũ mệt mỏi rồi, cho nên lần này ngoài dấu răng rất sâu ra thì không hề chảy máu.

"Ca ca", Bạch Vũ đẩy anh ra, lại đem áo mặc lại tử tế, "Chúng ta hòa nhau."

"Em biết vì sao anh đánh em, em biết, cho nên em sẽ không trách anh, nhưng nếu lần sau anh còn làm như vậy thì em cũng sẽ đối xử với anh như thế, hai ta không ai thiếu nợ ai."

Chu Nhất Long cảm thấy hốc mắt như nóng lên, cố gắng nói lảng sang chuyện khác, "Tiểu Bạch, dạ dày em còn đau không? Anh đưa em đi bệnh viện."

"Em đi cùng Tiểu Lý được rồi, anh tự làm việc của mình đi, vì đánh em nên mới cố ý nửa đường quay về à?" Bạch Vũ cố tình trêu chọc ca ca, cười đến không tim không phổi.

"Đưa em đi bệnh viện quan trọng hơn." Anh đột nhiên phát hiện ra ngoài Bạch Vũ anh không thể suy nghĩ được về bất cứ chuyện gì khác, hối hận bởi vì chính mình không cùng người kia tới bệnh viện, bất tri bất giác anh nhận ra, nếu lúc đó mình kiên quyết đem người kia đi có phải tất cả những chuyện này sẽ không xảy ra không? Bạch Vũ ngẩng đầu lên nhìn anh, cười cười, "Ừ, xin lỗi, làm trễ chuyện của anh."

"Phải là anh có lỗi với em." Chu Nhất Long xoa xoa lên vai cậu, sờ vào nơi bả vai anh vừa bóp vào, "Đau không? Để anh nhìn một chút."

Chu Nhất Long kéo áo Bạch Vũ, lộ ra vết bầm xanh tím cùng những dấu hôn đỏ ửng đêm qua còn chưa biến mất, liền bối rối, "Cái này... anh..." Hôm qua mất lí trí, hôm nay cũng vậy, liên tiếp hai ngày chà đạp Bạch Vũ, Chu Nhất Long à mày đây là muốn thế nào?

Bạch Vũ xấu hổ kéo áo lại, "Ca ca, không được."

Nhưng tay của Chu Nhất Long lại nhanh hơn, lập tức kéo Bạch Vũ lại, vừa dịu dàng vừa kiên nhẫn, "Để anh xem một chút."

Bạch Vũ hơi chần chừ, nhưng cuối cùng vẫn buông ra cho Chu Nhất Long cởi áo mình, đập vào mắt anh là một mảng dấu tay xanh tím, so với những dấu hôn hôm qua còn đáng sợ hơn, toàn bộ bả vai đều sưng đỏ. Chu Nhất Long cắn răng, tự trách bản thân vì sao không khống chế được khí lực. Vành mắt anh hơi nóng lên, nhẹ nhàng chạm vào, nhỏ giọng thủ thỉ, "Đau lắm phải không, Tiểu Bạch?"

"Ừm, đau lắm. Không những vai đau, dạ dày em cũng đau không chịu được, cho nên ca ca đền bù đi." Bạch Vũ cố gắng cười cười, hệt như bao nhiêu chuyện trong quá khứ đều tan thành mây khói.

Chu Nhất Long mặc lại áo cho Bạch Vũ, kéo cậu đứng dậy, "Được. Anh sẽ đền bù cho em, đối tốt với em gấp vạn lần." dường như đang thì thầm nói lời tuyên thệ.

" Nói lời giữ lời."

"Được, đi bệnh viên thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top