Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chu Nhất Long cùng Bạch Vũ, đối với chuyện hiểu lầm ở khách sạn kia cả hai người đều vô cùng ăn ý mà không hề nhắc đến, một người không hỏi người kia cũng không nói. Bạch Vũ cho rằng Chu Nhất Long và bạn gái trước kia đã tái hợp, chắc mình cũng sớm phải gọi một tiếng chị dâu rồi, cậu thở dài một hơi, nắm chặt tay lại, ca ca, thật biết diễn trò.

Ngày thứ hai bọn họ bắt đầu quay những phân cảnh đầu tiên trong phân đoạn tìm Bút Công Đức. Cha Triệu Vân Lan bị bắt cóc, lúc cậu nhận được tin tức thì choáng váng cả người, Thẩm Nguy đỡ lấy, xem như nửa ôm nửa nâng lên, cái này là phỏng theo kịch bản, cho nên nếu tính thì đây là cái ôm đầu tiên cũng như cuối cùng. Không biết có thể xem là cái ôm cuối của cậu và ca ca không đi, dù sao bây giờ người kia cũng không phải người độc thân nữa, mình cũng chẳng có tư cách gì để ôm.

Lúc này đáng lẽ Bạch Vũ phải dựa vào kịch bản, bộc lộ cảm xúc lo lắng cho cha mình, nhưng trong đầu cậu chỉ toàn là hình ảnh Chu Nhất Long đứng trong hành lang ôm một người khác, không cách nào nhập vai được. Song Bạch Vũ không phải là kiểu người tự ép buộc bản thân, liền lập tức thả lỏng dùng chính nội tâm của mình mà diễn. Đương lúc Triệu Vân Lan ngồi ở trên bàn, nghe thấy cha mình bị bắt cóc, trong mắt cậu tái hiện lại chính là cảm giác ngày hôm qua. Có một loại cảm giác thất lạc không thể nói, bi thương không thể giấu hiển hiện lên trên gương mặt. Bao nhiêu mệt mỏi đều dâng lên, còn có lo lắng, giận dữ, nghi ngoặc theo đó mà trào ra khỏi đáy mắt. Bạch Vũ ôm đầu, để Thẩm Nguy ở bên cạnh cũng vô tình xuất diễn.

Vất vả lắm Chu Nhất Long mới ép được mình vào vai Thẩm Nguy, thế nhưng không ngờ Bạch Vũ lại biểu lộ chân thực đến như vậy, ánh mắt thống khổ kia khiến anh nhớ tới vào một buổi chiều hoàng hôn đẹp đến vô hạn, cậu dùng ánh mắt tuyệt vọng đó nhìn anh, lặng yên rơi nước mắt. Tim anh không hiểu sao vô cùng sợ hãi, hệt như bị dao đâm vào lòng, bao nhiêu nỗ lực cố gắng ám thị mình là Thẩm Nguy đều bay biệt sạch. Hốc mắt anh hơi nóng lên, khẽ chíu mày, gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Vũ.

Triệu Vân Lan từ trên bàn trượt xuống đất, bởi vì quá hoang mang, cho nên lúc này Bạch Vũ cố ý thả mình xuống hệt như sắp ngã sấp, kỳ thực ở bên trong có hai người sẽ chạy tới đỡ lấy cậu, nhưng lúc này Chu Nhất Long xuất diễn, cho nên phản xạ nhanh hơn suy nghĩ, anh lao tới ôm Bạch Vũ vào lòng, trầm thấp dịu dàng thủ thỉ bên tai cậu, "Tiểu Bạch, đừng như vậy, đã qua hết rồi."

"Cắt!" Đạo diễn bất đắc dĩ nhô đầu ra, "Chu lão sư, nhập vai, nhập vai nào. Chúng ta đều là diễn viên chuyên nghiệp hết đấy."

"Xin lỗi đạo diễn." Chu Nhất Long khom người cúi đầu.

"Ca ca, dạo này anh sao thế? Sao lại không phân rõ hư hay thực thế này? Hay là anh không quen nguyên tác vốn là BL? Dù sao anh cứ thuận theo kịch bản là được, giống như chúng ta, là anh em đó, không có gì phải xấu hổ cả, diễn kịch hết thôi mà." Bạch Vũ nói thầm bên tai Chu Nhất Long, có lẽ cũng bởi chính mình năm lần bảy lượt trêu chọc người ta, dần dần hình thành nên bóng ma tâm lý, cậu tự nhủ về sau không nên quấy rối người ta nữa, để ảnh hưởng đến đoàn làm phim sẽ không hay.

Chu Nhất Long gật gật đầu, né tránh ánh mắt dò xét của Bạch Vũ. Chỉ là diễn kịch thôi sao? Hết thảy em đối với anh đều chỉ là diễn kịch, cho nên sau khi kéo anh vào thì ngay lập tức có thể buông tay nhanh chóng như vậy, để anh lại một mình.

Lần thứ hai quay lại, Chu Nhất Long vẫn không cách nào nhập vai, đành gọi tên Triệu Vân Lan, anh tưởng tượng đến hình ảnh Bạch Vũ trong đầu, liền ghé vào tai cậu nhẹ nhàng kêu lên một tiếng, "Vân Lan."

Lời này là để cho Bạch Vũ nghe, cho nên thanh âm vô cùng nhẹ, vô cùng mềm, hệt như móng mèo cào cào vào tim Bạch Vũ, cào đến phát ngứa. Thẩm Nguy nắm lấy vai Triệu Vân Lan, khôi phục dáng vẻ bình thường, tiếp tục nói, "Hiện tại an nguy của bọn họ đều nằm trong tay chúng ta, không thể tùy tiện làm loạn được.", sau đó vỗ vỗ vào bả vai Triệu Vân Lan mấy cái xem như an ủi.

Đạo diễn trước khi quay đã nói qua với Bạch Vũ lúc này phải thể hiện được sự nôn nóng của Triệu Vân Lan, cho nên Bạch Vũ cũng vô cùng chuyên nghiệp mà thở dốc vài tiếng, rơi vào trong tai Chu Nhất Long lại khiến anh thất thần. Anh nhớ tới cái đêm Bạch Vũ dụ hoặc mình, người kia cũng ở dưới thân anh thở dốc, để anh si mê, để anh động tình, chẳng lẽ lúc đó cũng chỉ là diễn kịch thôi sao? Anh cảm thấy đầu óc mình có chút đau, năm lần bảy lượt quay phim không thể nào tập trung được, mà căn nguyên, chính là người mà anh sẵn sàng đánh đổi cả tính mạng kia.

Cảnh thì vẫn phải quay, nhưng ánh mắt Thẩm Nguy luôn luôn gắt gao nhìn thẳng vào Triệu Vân Lan, còn hơi đỏ ửng lên, tích tụ thành đau lòng khiến Bạch Vũ không dám nhìn thẳng, ánh mắt kia hệt như lúc ca ca cứu mình, tình sâu tựa bể. Cậu cũng không biết làm sao, chỉ đành tránh né, vừa vặn hợp với dáng vẻ hoang mang lo sợ của Triệu Vân Lan. Lần quay phim này cả hai người đều cảm thấy vô cùng mệt mỏi, một người nhìn gắt gao nhìn hệt như sắp xé đối phương thành trăm mảnh, một người sợ hãi tiếp nhận, không biết phải đáp lại ra sao chỉ đành trốn tránh.

Kỳ thực toàn bộ quá trình quay phim, Chu Nhất Long không thể nào nhập vai được, chỉ đành xem mình và Bạch Vũ là nhân vật chính, tự huyễn hoặc lấy bản thân mình, em ấy không sao cả, không hề thương tâm, không hề bất lực, không cần mình phải an ủi. Dù sao cũng chỉ là giả, anh nghĩ, Bạch Vũ vẫn luôn giỏi đóng kịch như thế. Vành mắt Chu Nhất Long hơi đỏ lên, loang loáng một tầng thủy quang lấp lánh, nhưng đủ để không tuôn ra ngoài.

Bạch Vũ ở một bên len lén nhìn trộm ca ca mình, ở ngoài đời thì có bạn gái, lúc đóng phim lại nhớ thương Triệu Vân Lan, xem ra có phần nào dành cho mình đâu. Ừm, cũng không thể nói như vậy, dù sao cũng là anh em mà. Nhưng nếu là anh em, vậy thì sao lúc từ bệnh viện trở về ca ca lại nắm lấy tay mình? Người kia là thẳng nam, nắm tay người đàn ông khác mà không phản cảm hay sao? Bạch Vũ cảm thấy đầu mình lại đau nữa rồi.

Thẳng tới lúc nghỉ ngơi ăn cơm, Bạch Vũ nhìn thấy trong mắt Chu Nhất Long còn ẩn ẩn chút hơi nước, mê mang nhìn mình, cậu cũng chỉ có thể khe khẽ thở dài tiến đến vỗ vỗ lấy bả vai anh, cười cười. "Long ca, xuất diễn thôi, đừng nhớ thương Triệu Vân Lan nữa, cha của y kiểu gì cũng sớm được cứu ra thôi."

Chu Nhất Long sững sờ, Triệu Vân Lan? Trong đầu anh chỉ toàn là Bạch Vũ, Triệu Vân Lan thì liên quan gì?

Buổi chiều tiếp tục quay thêm một cảnh ngoài trời. Thẩm Nguy, Triệu Vân Lan, Sở Thứ Chi, Quách Trường Thành cùng Đại Khánh truy tìm chủ của Bút Công Đức, đuổi dến một con phố yên tĩnh vắng bóng người, đương lúc Thẩm Nguy lẫn Triệu Vân Lan muốn lao lên bắt chủ của Bút Công Đức, Thanh trưởng lão đột nhiên xuất hiện cứu hắn đi. Lúc Thanh trưởng lão xuất hiện sẽ có một màn khói màu đen phun ra, lúc này Thẩm Nguy sẽ bảo vệ Triệu Vân Lan, còn Sở Thứ Chi thì bảo vệ Tiểu Quách.

Lần quay đầu tiên, Chu Nhất Long trực tiếp ôm Bạch Vũ từ sau lưng, kéo cậu vào lòng che chở. Động tác người kia rất nhanh, lực lại lớn, nhưng thanh âm vô cùng dịu dàng thổi vào tai cậu, kêu một tiếng, "Vân Lan."

Bạch Vũ cảm thấy vô cùng ngứa ngáy, khí tức thanh lãnh của người kia cứ quẩn quanh bên người khiến cậu thở không nổi, lặng lẽ hít một hơi thật sâu, đem mùi vị của ca ca hít vào buồng phổi, đâm vào tim khiến lồng ngực đau nhức. Cậu có thể nhghe thấy tiếng anh hít thở, có chút gấp gáp bất an, phảng phất không phân rõ được tiếng tim đập trong lồng ngực này thuộc về ai. Bạch Vũ ngẩng đầu nhìn thấy Sở Thứ Chi cũng đang ôm Tiểu Quách, quan trọng nhất là tay bọn họ còn đan vào nhau, ai chà, xem ra bị nguyên tác ảnh hưởng cũng không phải chỉ có một mình mình, nhưng chỉ mong con đường cả hai người kia đi có thể quang mang hơn mình một chút.

"Cắt!" Đạo diễn hô lớn, "Mọi người biểu hiện quá mức rồi đấy. Thầy Thẩm không cần ôm Triệu Vân Lan như vậy đâu, đứng chắn trước mặt cậu ta là được rồi, tay giơ lên, đừng quên cậu còn có năng lượng đen đấy, không cần bảo vệ giống người bình thường đâu."

Đạo diễn nói xong còn đứng lên làm mẫu cho Chu Nhất Long một lần, sau đó quay sang nhìn Giang Minh Dương, "Cậu cũng không cần ôm Tiểu Quách, cản phía trước là được rồi."

Lý Nghiễn diễn vai Đại Khánh đứng một bên, trong lòng thầm nghĩ, cái này cmn đúng là ngược chết cẩu độc thân mà, à không, là ngược chết mèo mới đúng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top