Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7

Đúng vậy, cậu say, cậu say đến mức không muốn tỉnh lại, say đến mức cậu không muốn bộ phim này đóng máy, say trong mối quan hệ giữa Thẩm Nguy và Triệu Vân Lan. Cậu ngược lại bây giờ lại mong mình vĩnh viễn là Triệu Vân Lan, còn Chu Nhất Long cũng vĩnh viễn là Thẩm Nguy.

Từ sau lần mộng xuân kia, có lẽ cậu đã say rồi.

"Ca ca, xin lỗi." Cậu cọ cọ mũi vào cần cổ Chu Nhất Long, "Em nhất thời mượn gió bẻ măng, cũng tại ca ca hết, anh là Thẩm Nguy hay là Chu Nhất Long, em luôn không phân biệt được."

"Tiểu Bạch, cậu nhập vai quá sâu rồi, đợi đến khi quay xong, làm sao xuất diễn?"

Chu Nhất Long vỗ vỗ lên lưng Bạch Vũ, đối với việc Bạch Vũ ôm anh, anh cảm thấy đây cũng đơn thuần chỉ là hành động của em trai đang làm nũng anh trai mình, không có cái gì bất thường hết.

"Không thể xuất diễn à? Đương nhiên được chứ." Thanh âm Bạch Vũ rất thấp, giống như lẩm bẩm.

"Cái gì?" Chu Nhất Long không nghe rõ.

"Không có gì đâu ca ca, chúng ta về nhà thôi." Bạch Vũ buông eo Chu Nhất Long ra, đi về phía trước, sau đó lại như nhớ tới chuyện gì đó, vòng trở về. "Ca ca quan tâm em, em rất vui." Cho dù hiện tại là ban đêm, anh vẫn thấy nụ cười của người kia tỏa sáng rực rỡ.

Chu Nhất Long gật gật đầu, nhìn Bạch Vũ mỉm cười, anh luôn có cảm giác Bạch Vũ hôm nay có gì đó khác thường, nhưng lại không biết được khác thường ở đâu.

Phim vẫn còn chưa đóng máy, Bạch Vũ lẫn Chu Nhất Long phối hợp với nhau vô cùng ăn ý, mà mối quan hệ bên ngoài của bọn họ vẫn như trước kia, luôn luôn ầm ĩ, có điều tâm Bạch Vũ càng ngày càng nặng, cậu càng ngày càng sợ hãi lòng tham chiếm hữu của mình dành cho Chu Nhất Long.

Ngày đó trong đoàn làm phim Trấn Hồn cũng có một đồng nghiệp nữ đột nhiên phát sốt 39 độ, bởi vì kiên trì quay phim cuối cùng chống đỡ không nổi, ngã xuống giữa phim trường. Lúc ấy Chu Nhất Long đứng ngay bên cạnh cô, Bạch Vũ tận mắt nhìn thấy Chu Nhất Long bế cô gái kia lên, ôm vào trong ngực, đem ra ngoài phim trường, sau đó chạy vào một căn phòng dành cho staff, đặt nữ đồng nghiệp kia lên ghế sofa. Anh còn cẩn thận dùng khăn ướt vắt lên trán cô để hạ nhiệt độ, dặn dò trợ lý cô mua thuốc hạ sốt.

Bạch Vũ đứng ở bên ngoài len lén trộm nhìn vào, bản thân cậu cũng là một người nhiệt tình thích giúp đỡ người khác, nếu như không có Chu Nhất Long có lẽ cậu sẽ là người đầu tiên lao ra ôm lấy nữ đồng nghiệp kia, thế nhưng lúc cậu nhìn thấy Chu Nhất Long bế cô lên, liền ngay lập tức dừng lại. Cậu biết rõ lúc ấy trong lòng mình nổi lên một cơn ghen tuông sâu sắc, tựa như độc dược, lan tràn khắp tứ chi. Cũng chính lúc này, cậu phát hiện ra mình đối với Chu Nhất Long quả thực có lòng tham chiếm hữu vô cùng to lớn.

Cậu, không muốn Chu Nhất Long ôm nữ đồng nghiệp kia, không muốn anh đối đãi với cô dịu dàng như vậy, rõ ràng toàn bộ những cử chỉ ôn nhu cưng chiều kia đều chỉ thuộc về mình cậu. Cậu không muốn thấy anh dùng cặp mắt hoa đào mê người kia dung chứa hình bóng ai khác, rõ ràng trước đó vừa mới thâm tình nhìn mình cơ mà.

Bạch Vũ chán ghét bản thân mình, chán ghét mình không hiểu chuyện, rõ ràng anh cùng với nữ đồng nghiệp kia không có bất cứ cái gì, nhưng cậu lại không thể tự khống chế được, cậu chỉ cảm thấy có một bụi gai lớn lên trong lòng, dần dần hiện ra những cái gai nhọn hoắt, đâm nát trái tim.

Cậu không có cách nào để mình thôi không nhìn thấy nữa, thế nhưng càng xem lại càng ngây ngẩn. Toàn thân cậu phát lạnh, run lẩy bẩy, hung hăng dùng sức nắm chặt thành một quyền, mặc cho móng tay đâm vào lòng bàn tay rỉ ra vết máu, nhưng cậu không hề hay biết.

Vì sao anh đối với ai cũng đều tốt như vậy, cũng đều tử tế như vậy, vì sao anh đối với ai cũng dịu dàng tha thiết? Vì sao anh lại dùng ánh mắt khắc cốt ghi tâm kia nhìn lấy mọi người? Rõ ràng toàn bộ đều là của em, của em! Là của một mình em!

"Há, anh ăn dấm à?" Cao Vũ Nhi nhìn sư huynh của mình chăm chú nhìn vào căn phòng đằng kia, cô cũng đoán được tám chín phần sự tình.

"Em không nói không ai bảo em câm đâu." Bạch Vũ thật sự không có tâm tình nói chuyện tào lao cùng với cô nữa.

Cao Vũ Nhi thở dài một tiếng, thấp giọng thì thầm với Bạch Vũ, "Anh ăn dấm cũng quá rõ ràng rồi, anh giờ mà đứng trước gương tự nhìn mình xem, mặt anh vặn vẹo thành cái dạng gì rồi? Anh xem bộ dáng anh kìa, khí thế kìa, anh muốn đi đánh nhau với ai đấy hả? Giết người à? Anh có thể bình tĩnh lại hay không, nhiều người đang nhìn đấy."

Bạch Vũ lúc này mới quay đầu về phía Cao Vũ Nhi, "Vừa rồi anh làm sao? Trông sợ lắm à?"

"Không dọa người đâu, chỉ hơi dục cầu bất mãn thôi. Kiểu, a, thầy Thẩm, tui muốn ôm một cái, muốn hôn một cái, thầy Thẩm không để ý tui sao, nhanh hôn tui đi, nhanh lên! Á a" Cao Vũ Nhi hoàn toàn mặc kệ hình tượng hoàng hoa khuê tú bên ngoài của mình, bộ dạng thâm niên y như một lão tài xế, trong nháy mắt ném Bạch Vũ lên xe chạy vèo trên đường cao tốc. Đáng giận nhất chính là, cuối câu còn giả vờ làm mấy tiếng thở dốc khả nghi.

Bạch Vũ vươn tay ra bóp lấy cổ Cao Vũ Nhi, nghiến răng nghiến lợi nói, "Anh bóp chết cô, cô sống đúng là lãng phí đồ ăn thức uống mà."

Cao Vũ Nhi trợn mắt cầu xin tha thứ, "Em sai rồi, sư huynh, em không nói nữa!"

Lý Nghiễn diễn vai Đại Khánh đi ngang qua, nhìn cả hai người bọn họ quậy đến ồn ào, trực tiếp tới vỗ vỗ vai Bạch Vũ, "Làm gì đấy, bắt nạt Hồng tỷ của tụi tui à."

Bạch Vũ buông tay ra, ôm lấy bả vai Cao Vũ Nhi, còn dùng ngón trỏ chọc chọc vào trán cô, "Lần sau còn dám anh bịt miệng cô luôn."

"Không dám nữa! Em..." Cao Vũ nhi còn chưa nói xong, liền bị một tiếng "Tiểu Bạch" trầm thấp từ phía sau lưng cắt ngang.

Bạch Vũ theo phản xạ quay đầu lại, liền nhìn thấy Chu Nhất Long đang đứng sau lưng ba người họ, gật gật đầu, xem như chào hỏi.

Bạch Vũ ban đầu nhìn thấy Chu Nhất Long, định rụt cánh tay đang ôm Cao Vũ Nhi lại. Nhưng ngay sau đó lập tức đặt về chỗ cũ, không những thế còn ôm chặt hơn so với vừa nãy gấp mấy phần, trong lòng của cậu thầm tự chửi. Thả ra làm gì? Mình sợ cái gì chứ? Anh ta thấy thì sao? Anh ta dựa vào cái gì mà dám quản chuyện mình ôm ai hay ở chung với ai, chả phải anh ta cũng ôm người khác đó sao.

Bạch Vũ căn bản không nhìn Chu Nhất Long, tâm trí cậu vẫn để ở nơi khác, có hơi ngẩn người. Cao Vũ Nhi bị Bạch Vũ ôm vai chặt đến khó chịu, nhúc nhích phản kháng hai lần, đều bị Bạch Vũ đè xuống, cô cũng không thèm so đo với người kia nữa. Cao Vũ Nhi gật đầu với Chu Nhất Long, lễ phép cười cười, "Long ca, bọn em đang định cùng đi ăn cơm, anh có muốn đi chung không?"

"Tiểu Bạch?" Chu Nhất Long vốn không để ý tới cô, có chút buồn bực, anh không biết vì sao Bạch Vũ lại giận mình, cho nên cũng không dám đáp lại lời mời của Cao Vũ Nhi.

Cao Vũ Nhi âm thầm nhéo lấy eo Bạch Vũ, ý là anh đừng có dở hơi như thế nữa, thầy Chu vốn là người ôn hòa, đối với ai cũng khách khí như vậy, anh để cho người ta khó xử thì hay lắm à? Nói hai câu đi, xem như có chừng có mực.

"Thầy Chu sợ không muốn cùng chúng mình ăn cơm ấy chứ, người ta ôm một cô gái ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, còn đói nữa đâu?" Bạch Vũ không thèm nhìn Chu Nhất Long, hướng người bên cạnh châm chọc, chỉ đáng thương thay cho bả vai Cao Vũ Nhi, bị cậu ôm đến sắp gãy xương rồi. Cô bị Bạch Vũ chọc cho tức chết, trợn trắng mắt.

Chu Nhất Long nghe Bạch Vũ nói như vậy liền sững sờ, anh còn chưa kịp phản phản ứng ý cậu là gì, Lý Nghiễn ở ngay bên cạnh nhanh mồm nhanh miệng tiếp lời, "Long ca, đi cùng tụi em đi, ở ngay gần đây thôi, nếu đi ăn muộn lại hết đồ ngon bây giờ."

Cả đồ ngu cũng nhìn thấy Bạch Vũ đang giận Chu Nhất Long, cho nên Lý Nghiễn cùng Cao Vũ Nhi muốn tạo cho bọn họ một cơ hội hóa giải hiểu lầm này.

Chu Nhất Long nhàn nhạt cười cười, vừa định gật đầu, Bạch Vũ lại đột nhiên buông bả vai Cao Vũ Nhi ra, sải bước ra khỏi cửa, cũng không quay đầu lại, nói, "Tự nhiên chán ăn, không muốn ăn nữa."

Chu Nhất Long áy náy nhìn Cao Vũ Nhi, Lý Nghiễn cười cười, "Mau đuổi theo Bạch Vũ đi."

Lý Nghiễn nhìn ra cổng, giống như giác ngộ được cái gì đó, thần thần bí bí ghé tai Cao Vũ Nhi nói thầm, "Giống như tôi nghĩ à?"

Cao Vũ Nhi giơ chân lên, dùng giày cao gót 7cm của mình dẫm lên chân Lý Nghiễn, hài lòng nghe thấy Lý Nghiễn kêu lên đau đớn, trợn trừng hai mắt. "Giống con khỉ!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top