Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 9

Chu Nhất Long chậm rãi không hề tiến về phía trước, anh chỉ lẳng lặng đứng ở nơi đó nhìn Bạch Vũ biết mất khỏi tầm mắt mình, có chút sợ hãi đến run rẩy. Anh không hiểu vì sao người giây trước còn nói nói cười cười với anh mà giây sau đã có thể nói đi là đi, anh thực sự là trăm mối không có cách giải, rối như tơ vò.

Quên đi, nếu như nghĩ mãi không ra vậy trước hết không nên nghĩ nhiều, phải để đầu óc tỉnh táo lại. Dù sao ngày mai anh vẫn muốn tìm đứa nhỏ kia đi ăn sáng, lúc đó dỗ dành cậu ấy một chút, Tiểu Bạch ấy à, vẫn rất luôn nghe lời anh nói. Chính anh cũng thực sự không chú ý tới, khi anh nghĩ về Bạch Vũ, vô tình đều phảng phất tản mác ra một chút dịu dàng, trên môi hiển hiện ý cười, là thứ Bạch Vũ tâm tâm niệm niệm mong nhìn thấy mà không được.

Chỉ là đáng tiếc, một người đã đi trước, một người không thể thấy được dáng vẻ của chính mình, một người muốn từ bỏ, một người còn ngẩn ngơ. Tình yêu trên thế giới này, không có gì đáng tiếc hơn bỏ lỡ ở thời điểm phù hợp nhất, có khi cũng chính là bỏ lỡ cả một đời.

Sáng sớm ngày hôm sau, Chu Nhất Long theo thường lệ đi gọi Bạch Vũ tới cùng nhau ăn sáng, nhưng gõ cửa hồi lâu đều không có phản ứng, anh đành mở miệng gọi, "Tiểu Bạch!", vẫn không có ai trả lời.Cánh cửa phòng bên cạnh mở ra, Lý Nghiễn ngái ngủ bước ra ngoài, nhìn thấy Chu Nhất Long đứng trước cửa phòng Bạch Vũ, Lý Nghiễn lập tức lôi lôi kéo kéo tay Chu Nhất Long, "Long ca, đi nào, cùng ăn sáng há."

Chu Nhất Long nhìn Lý Nghiễn không sao hiểu nổi, ngoại trừ Bạch Vũ, anh không quá quen với việc có thể tiếp xúc thân thể cùng người khác. Cho nên mới nói rằng, quen thuộc là một thứ gì đó vô cùng đáng sợ, ban đầu anh không quen đụng chạm với Bạch Vũ, thế nhưng không chịu nổi đứa nhỏ này cứ liên tiếp tới gần anh, anh cũng có kháng cự, nhưng Bạch Vũ lại giả mù giả điếc mà không hề nhận ra. Đến một ngày, anh cũng đã quen, lại càng không thể nào từ chối con người cười lên khiến gió tản mây tan kia.

Lý Nghiễn nhận ra thân thể Chu Nhất Long có hơi cứng nhắc, lập tức buông tay ra, lúng túng giải thích, "Long ca, Bạch Vũ, Cao Vũ Nhi, còn có Tần Bằng (diễn viên đóng Tiểu Quách) đã xuống dưới nhà ăn hết rồi, tôi cũng đang muốn đi, anh đi cùng được không?"

"Ừ, được." Chu Nhất Long gật gật đầu. Thì ra Tiểu Bạch vẫn nhớ rằng phải ăn sáng, việc này rất tốt cho dạ dày.

Đi xuống nhà ăn ở dưới lầu, quả nhiên nhìn thấy ba người Cao Vũ Nhi, Bạch Vũ đưa lưng về phía cửa ra vào, ngồi trước cái bàn hình chữ nhật, một băng ghế chỉ có thể ngồi được hai người, một bàn bốn người. Cao Vũ Nhi ngồi cùng Tần Bằng một ghế, Bạch Vũ ngồi riêng một ghế, đã là ba người, Lý Nghiễn hay Chu Nhất Long tới cũng chỉ có thể một người ngồi vào.

Cao Vũ Nhi thấy cả hai người họ tiến đến, tranh thủ thời gian đá váo chân Bạch Vũ, bĩu môi một cái, ý là người ta đến rồi kia, anh mau chào hỏi đi. Bạch Vũ quay đầu nhìn thấy Lý Nghiễn, vừa định vẫy tay cười, lại thấy cả Chu Nhất Long ở đằng sau, cậu liền quay đầu đi, tiếp tục cúi xuống ăn cơm. Cao Vũ Nhi thấy cậu như thế liền biết lại đang hờn dỗi gì rồi, lúc này còn đá mạnh hơn, không đợi Bạch Vũ mở miệng liền lập tức đứng lên: "Lý Nghiễn qua đây ngồi, tôi ăn no rồi. Long ca, anh ngồi cạnh lão Bạch nhé."

Lý Nghiễn cũng là người thức thời, lập tức chỉ vào chỗ trống bên cạnh Bạch Vũ, "Long ca, mời. Tôi qua bên kia." Chu Nhất Long cười cười, nhẹ nhàng gật đầu, vừa định ngồi xuống, Bạch Vũ lại đột nhiên đứng lên, "Tôi no rồi, mấy người ăn tiếp đi."

Cao Vũ Nhi hận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng cũng không tiện phát tác ra ngoài, cô vừa định nói gì đó để Bạch Vũ ở lại, chỉ nghe thấy giọng Chu Nhất Long đầy áy náy vang lên, "Không cần đâu, mọi người cứ ăn đi, tôi ngồi bàn bên cạnh là được." Sau đó hướng bọn họ cười cười, nho nhã khiêm tốn. Anh liếc mắt nhìn Bạch Vũ, lại đổi sang giọng nhẹ nhàng, "Tiểu Bạch, em vẫn chưa ăn xong, ăn xong rồi lại đi, nếu không sẽ đau dạ dày."

Nói xong, anh cũng không đợi Bạch Vũ trả lời, liền đi đến bàn bên cạnh ngồi cùng với những người khác trong đoàn. Ở nơi mọi người không hề để ý tới, bàn tay của Bạch Vũ giấu dưới gầm bàn đang nắm chặt lại thành quyền, bởi vì dùng quá sức mà có hơi run rẩy.

Đã nói rồi, thứ quan tâm dịu dàng này của anh, em không muốn nhận...

Cuối cùng cậu vẫn yên lặng ngồi lại trên ghế, lúc này Tần Bằng cũng nhìn ra vấn đề, vụng trộm hỏi Cao Vũ Nhi, "Lão Bạch với Long ca cãi nhau à?", Cao Vũ Nhi trực tiếp bơ câu hỏi của người ta luôn, chỉ thấp giọng sà xuống bên cạnh Bạch Vũ, "Anh bệnh à? Người ta đã chủ động muốn hòa giải với anh, thái độ của anh như thế này là sao? Em đúng là bị anh làm cho tức chết mà, trăm phương ngàn kế tìm cơ hội giúp cả hai hòa hoãn, anh thì hay rồi, lãng phí hết sạch luôn. Long ca vốn là người không chấp nhặt, anh ỷ lại nên bắt nạt anh ấy sao?"

Cô luyên thuyên một đống chuyện, cuối cùng thấp giọng, nhìn Bạch Vũ nói một câu, "Anh là diễn viên, không thể tỏ vẻ một chút ra bên ngoài được sao? Có muốn em đưa cho anh cái loa, để cả thế giới này đều biết anh với Long ca cãi nhau có được không hả?"

Bạch Vũ không để ý tới cô, chỉ cúi đầu ăn, cuối cùng nhịn không được, vỗ bàn một cái hô lớn "Tính tiền!" khiến Cao Vũ Nhi giật nảy mình. "Tai anh có ráy à? Em nói với anh nhiều như vậy anh có nghe không?"

Lúc này Bạch Vũ mới nhìn về phía cô, cười nhạt một tiếng. "Cô em à, có thời gian khuyên nhủ anh thì đi suy nghĩ làm sao diễn tốt vai của mình đi, mỗi ngày diễn Chúc Hồng y như học sinh tiểu học đang diễn!", nói xong liền đứng lên ra quầy hàng tính tiền, hậm hực rời đi.

Một câu này khiến Cao Vũ Nhi nghẹn đến không thở nổi, khó khăn ho khan, Tần Bằng vỗ vỗ vào lưng cô, cũng không dám lên tiếng. "Anh ta điên rồi hay là tôi bị đần? Hai người bọn họ cãi nhau tôi gấp làm cái gì nhỉ? Cả thế giới này biết bọn họ giận nhau thì liên quan gì tới tôi? Tôi đi đau lòng thay cho tên dở hơi đó làm gì? Anh ta yêu ai cãi nhau với ai thì kệ xác anh ta, tôi quản được à!"

Nói xong, Cao Vũ Nhi liền lấy đũa đâm vào bánh bao trong bát của mình, biến cục bánh bao đáng thương đâm thủng thành trăm lỗ, cuối cùng hóa thành một đám bột nhão.

Lý Nghiễn biết Cao Vũ Nhi không nói mình thì cúi đầu ăn cơm, cậu cũng không muốn đụng nọc người ta.

Quay về phim trường, Bạch Vũ chủ động tới chào hỏi cô, nhưng Cao Vũ Nhi không thèm để ý. Kỳ thực Bạch Vũ cũng hơi hối hận lúc sáng mình nổi giận với sư muội này, dù sao cũng là cô có thành ý. Cho nên vừa nhìn thấy Cao Vũ Nhi liền chủ động tới cầu hòa, ai biết Cao Vũ Nhi cũng không thèm nhìn cậu một cái, quay đầu đi, cậu gãi gãi đầu, ừm, con gái mà, không dễ dỗ.

Hôm nay diễn cảnh Triệu Vân Lan phát hiện Thẩm Nguy bí mật dùng máu mình để bỏ vào thuốc của cậu, đầu tiên cả hai người không ai để ý lẫn nhau, sau đó tới bệnh viện, Triệu Vân Lan âm dương quái khí nói với Thẩm Nguy, "Mời." Thẩm Nguy trả lời "Cậu đừng như vậy nữa." sau đó phát hiện có y tá định tự sát, Thẩm Nguy ngăn lại các kiểu. Chu Nhất Long đến phim trường đụng phải Bạch Vũ trong phòng trang điểm, nhưng Bạch Vũ còn đang bận nói chuyện với người hóa trang, thấy anh đi vào ai ai cũng kêu một tiếng Long ca, chỉ có Bạch Vũ không thèm nhìn lấy một cái.

Anh cũng gật gật đầu đáp lễ, ngồi xuống ghế để thợ trang điểm chuẩn bị cho mình, thợ trang điểm dặn dò anh thân là diễn viên phải biết chăm sóc da, dù sao cũng là nghề dựa vào bề ngoài kiếm sống, còn bảo nếp nhăn nơi khóe mắt anh hơi nhiều, chạm vào mấy chỗ trên mặt. Bạch Vũ đột nhiên đứng dậy, cao giọng nói, "Tôi ra ngoài trước.", sau đó sải chân bước đi, để lại thợ trang điểm đang trợn tròn mắt nhìn Chu Nhất Long, "Tôi nói sai cái gì à?"

Chu Nhất Long nhẹ nhàng trả lời, "Không phải lỗi của cô." rồi cúi đầu xuống không nói thêm gì nữa.

Bạch Vũ đằng đằng sát khí ra khỏi cửa, xông đến phim trường, sau đó rẽ sang một con đường nhỏ vắng bóng người, cậu dừng lại, tựa vào vách tường, hổn hển thở dốc. Mẹ nó, mình đúng là biến thái... Lòng tham chiếm hữu đáng sợ của cậu dành cho Chu Nhất Long, thực sự quá biến thái. Ngay cả lúc trang điểm bình thường cậu cũng kiểm soát không nổi.

Trước khi bấm máy, đạo diễn đã nói sơ qua một lần bọn họ phải dùng thần thái thế nào diễn ra cảnh này, còn dặn phải hành động ra sao. Trong lúc đó Bạch Vũ sống chết ngó lơ Chu Nhất Long, một là nhìn đạo diễn, hoặc nhìn kịch bản trong tay, Chu Nhất Long nói với cậu mấy câu cậu cũng chỉ lơ đễnh đáp lời, dù sao cậu không thể để cảm xúc của mình lấn át công việc, nhưng dáng vẻ cự tuyệt lúc này của cậu, đạo diễn cũng thầm trầm trồ, Bạch Vũ quả là một diễn viên tốt, nhanh như thế đã nhập vai, trạng thái cực kỳ phù hợp.

Cảnh quay bắt đầu, mở màn là cảnh Thẩm Nguy ngồi trên ghế salon, Triệu Vân Lan ở cầu thang ngồi thu lu một góc, ai cũng không thèm nói chuyện với ai, đoạn này cả hai người diễn cực kỳ sinh động, kịch trong người ngoài, tâm tình giống nhau như đúc, cho nên, đây tuyệt đối là dùng chính mình để diễn. Bạch Vũ giận, nên cậu diễn Triệu Vân Lan cũng là giận dỗi không thèm liếc Thẩm Nguy một cái, mà Chu Nhất Long muốn quát lại không dám quát, diễn ánh mắt Thẩm Nguy như nơm nớp lo sợ không biết phải lấy lòng người kia thế nào, cực kỳ xuất sắc.

Kế tiếp đến cảnh bệnh viện, cả hai người rốt cuộc cũng phải diễn với nhau. Triệu Vân Lan hờn dỗi nói câu kia, "Mời vào trước.", khiến Chu Nhất Long theo phản xạ vươn tay ra, nắm lấy tay cậu kêu lên, "Tiểu Bạch, đừng như vậy nữa."

"Cắt!"

Đạo diễn ló đầu ra từ sau máy quay phim, "Chu lão sư, tôi biết cậu với Bạch lão sư huynh đệ tình thâm, nhưng đừng có đưa vào trong phim được không? Trong phim này anh em của cậu là Triệu Vân Lan, không phải Tiểu Bạch."

"Xin lỗi đạo diễn." Chu Nhất Long khom người.

Cao Vũ Nhi đứng bên cạnh bĩu môi, trong lòng thầm nghĩ, Bạch Vũ anh cũng lợi hại đấy, nhìn người ta vì anh mà đọc thoại cũng sai luôn rồi kìa.

Bạch Vũ nghe thấy đối phương gọi mình một tiếng Tiểu Bạch, trong lòng vô cùng sửng sốt, bởi vì cậu không hề nghĩ đến cậu việc cậu nổi giận sẽ khiến cho người luôn vân đạm phong khinh kia cũng lộ ra một chút sơ hở, chứng tỏ Chu Nhất Long vẫn còn rất quan tâm đến cậu, nghĩ như vậy rồi, cũng nguôi ngoai được phần nào.

Về sau cả hai không phạm thêm bất cứ sai lầm nào nữa, cho dù bí mật giận dỗi nhau, nhưng bản thân đều là diễn viên chuyên nghiệp cũng sẽ không để một lỗi nhỏ phạm đến hai lần, nếu như không phải Chu Nhất Long thật sự quan tâm Bạch Vũ, thì anh cũng sẽ không vấp phải một sai lầm đơn giản như thế này.

Kết thúc công việc xong, Bạch Vũ bỏ qua Chu Nhất Long còn đang có ý muốn nói chuyện với mình, cặp mắt tràn ngập áy náy kia chạm tới chỗ yếu mềm nhất trong đáy lòng cậu. Cậu nhanh chóng tìm Cao Vũ Nhi, làm dủ trò chọc cô bật cười, dù sao cậu cũng biết Cao Vũ Nhi là có ý tốt với cậu, có một sư muội như thế mới thật sự may mắn. Có điều Cao Vũ Nhi chỉ nghiêm mặt nói với cậu, "Sư huynh, anh biểu hiện quá rõ ràng, vẫn là câu nói ban sáng đó của em, anh là diễn viên, vì sao ngay cả diễn trò anh cũng không làm được?"

Bạch Vũ trầm mặc, đúng vậy, cậu là một diễn viên, thế nhưng cậu mệt mỏi, diễn vai em trai của Chu Nhất Long, cậu thực sự vô cùng mệt mỏi...

Cao Vũ Nhi thấy cậu không trả lời, lại nói tiếp, "Ý em là trước mặt mọi người anh cứ diễn chút là được, anh đừng để cho cả đoàn làm phim biết anh và Long ca đang bất hòa, như vậy sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng người khác, có đúng không?"

Bạch Vũ không nói gì, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng cũng vỗ vỗ bả vai Cao Vũ Nhi, "Cảm ơn sư muội, anh như thế nào anh biết."

Cậu trở lại khách sạn, nhìn thấy cửa phòng Chu Nhất Long đang mở. Chu Nhất Long từ trong phòng đi ra, gọi tên Bạch Vũ, vẫn ôn nhu như vậy, "Tiểu Bạch, có thể nói chuyện với nhau được không?"

Bạch Vũ hít thở sâu một hơi, đưa lưng về phía Chu Nhất Long, thản nhiên nói, "Tôi không nói chuyện với người lạ." sau đó mở cửa vào phòng.

Cửa phòng đóng lại, Bạch Vũ dựa lưng vào tường, hai tay che mắt, thanh âm rên rỉ sâu trong cổ họng, "Xin lỗi ca ca, em không đảm đương nổi trách nhiệm làm em trai của anh, em không có dũng cảm làm một đứa em trai."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top