Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ÔNG NỘI VÀ BÀ NỘI HAMBLIN đến đón chúng tôi, lái xe chầm chậm tới nghĩa trang. Chúng tôi gặp ông ngoại Fisher và dì Sue rồi cùng nhau rảo bước dọc theo những lối đi cỏ mọc ngay ngắn, trong lòng tràn ngập những ký ức thương yêu.

Chúng tôi đứng thành vòng tròn, im ắng như những bức tượng, không nói về mẹ vì bố bảo thật quá khó để nói điều gì đó về bà lúc này. Chúng tôi nhìn chằm chằm vào tấm đá lạnh lẽo màu xám khắc tên mẹ. Louise Fisher. Giống y tên đệm của tôi.

Rồi tôi nghĩ về mẹ, ở trên đó, một nơi nào đó, không phải nơi này. Và vì mẹ ở thật xa nên tôi nhớ bà như muốn điên dại, rồi tự nhủ lẽ ra tôi nên ăn sáng một chút vì lúc này bụng tôi đang quặn thắt vì đau.

Thế rồi mẹ xuất hiện. Tôi thấy mẹ của mình. Tôi biết bạn đang nghĩ gì - chúng ta không thể thực sự nhìn thấy một người đã chết. Nhưng tôi thấy. Mẹ đang đứng trên bức tường nghĩa trang, mặc áo khoác màu đỏ và đội mũ màu xanh lá cây nhạt. Tôi không cảm thấy sợ. Tại sao tôi lại sợ mẹ của mình chứ?

Mẹ đưa hai cánh tay ra giữ thăng bằng, người lắc lư đi dọc theo bức tường. Vẫn giống như mọi khi, mẹ làm điều gì đó khiến cho người khác cười lên hoặc làm theo. Mẹ cứ lắc lư lại gần, cho đến lúc bà có thể với đến chúng tôi mà không cần nhảy xuống. Mẹ vuốt chiếc mũ trên đầu phẳng lại. Mẹ nhìn tôi và mỉm cười, giống như lúc mẹ nhìn tôi hát tại buổi hòa nhạc Charlotte's Web ở trường học. Như thể tôi là tất cả của mẹ.

Bà nội mang theo một bó hoa đậu gói trong giấy bạc.

"Cháu gái ngoan, hãy cắm hoa vào lọ", bà nói và đưa bó hoa cho tôi. Chiếc khăn của bà tuột khỏi ống tay áo, lững lờ rơi xuống đất.

"Bà ơi, hồn ma có thật không ạ?" Tôi thì thầm, tay nhặt chiếc khăn lên đưa cho bà. "Bà có tin mẹ cháu trở về và chúng ta có thể nhìn thấy mẹ không?"

Những đóa hoa màu hồng tía phản chiếu trên mắt kính của bà giống như ô cửa sổ nhà thờ. Bà khép mắt lại, đưa tay chấm nhẹ lên mũi.

"Ôi, cháu yêu," bà nói, "Chúng ta ai cũng buồn cả!" Bà ngửi mấy bông hoa rồi trao chúng cho tôi.

Tôi đi vòng quanh mọi người, rồi chen vào giữa dì Sue và bố.

"Dì Sue ơi, có hồn ma không ạ?" Tôi hỏi. "Dì có bao giờ nhìn thấy mẹ ở đâu, dù lẽ ra mẹ không có ở đó?"

Tôi kéo tay để dì xoay lại nhìn về phía bức tường, để dì có thể nhìn thấy mẹ - nhiều màu sắc, tươi sáng và chân thực như mọi vật xung quanh. Tôi nhìn thấy đôi mắt mẹ ánh lên vẻ ngạc nhiên. Miệng mẹ hình như mỉm cười, nhưng vẻ mặt lại tỏ ra nghiêm trang. Tôi không biết như vậy nghĩa là sao.

"Mẹ ở đằng kia kìa, dì Sue," tôi thì thầm, chỉ tay "Ở đằng kia."

Dì ngó lơ qua. Không thấy.

"Bố," tôi nói, "Nhìn đi! Nhìn về đằng kia, chỗ bức tường ấy. Mẹ ở đó!"

Bố xoa râu ở cằm. Hai người cùng nhìn vào tôi như cách mọi người vẫn nhìn khi họ không thực sự nghe rõ bạn đang nói gì. Ông nội và bà nội Hamblin và ông ngoại Fisher cũng vậy.

Ông ngoại Fisher nói, "Nào, nào Cally, đây không phải lúc và nơi cháu chơi đùa."

Khi ấy, ông nội Hamblin nhìn lên bầu trời với những đám mây xám xịt đằng xa. "Mưa đang đến," ông nói khẽ.

Bố nhìn mải miết vào mặt đất im lặng.

"Bố" tôi gọi nhỏ. "Con có thể nhìn thấy mẹ. Con biết mẹ đã mất, nhưng mẹ đang ở đây."

Và ngay lúc ấy, khi tôi nhìn sang, đôi mắt mẹ tỏa sáng như cả một bầu trời đầy nắng, tôi cảm thấy như thể chỉ tôi và mẹ là thực sự đang sống. Tim tôi đập mạnh, phổi căng phồng và tôi muốn hét lên, "Mẹ, mẹ hát một bài đi, rồi mọi người sẽ nghe thấy mẹ. Hãy làm cho chim chóc thán phục, giống hệt như mẹ vẫn hay làm ấy."

"Cally, cháu yêu," dì Sue nói, "đôi khi trí tưởng tượng đánh lừa chúng ta." Dì với tay vòng qua và tựa lên vai bố. "Thỉnh thoảng, người ta thực sự muốn tin vào điều gì đó nhưng họ không thể khiến chúng trở thành sự thật."

Nước mắt làm nhòe kem dưỡng mi của dì. Bà nội sùi sụt vào chiếc khăn tay.

Tôi nghĩ tôi nghe thấy gì đó, như khi lễ hội đường phố bắt đầu, dù bạn ở xa tận cuối bên kia thành phố, bạn vẫn biết nó đang đến gần. Mẹ xếp hai bàn tay thành hình phễu, giống như một chiếc loa.

"Bố, mẹ muốn nói với chúng ta điều gì đó," tôi gọi

Tôi nhìn sâu vào mắt bố trước khi ông nhìn đi chỗ khác, như thể tất cả từ ngữ đang chờ đợi ở trong ấy là quá to lớn để bật ra, quá khó để nói thành lời. Bố rụt vai lại, bàn tay xoa khuôn mặt mình.

"Đủ rồi, Cally," bố nói, "Con đang khiến mọi người buồn hơn đấy!"

Tôi thì thầm, "Bố không thể nhìn thấy mẹ sao?"

"Không," bố ậm ừ, "và con cũng không thể. Bố không muốn nghe bất cứ từ nào về việc này nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top