Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

5.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    "IM LẶNG NÀO! Cả lớp nhìn lên đây. Cally... Cally!"

    Cô Steadman nghiêm mặt. "Đặt cây bút nỉ xuống. Ngay bây giờ, nghe lời cô đi. Cảm ơn, Cally. Bây giờ cô sẽ nói với các em một việc."

    Cô Steadman nói trường chúng tôi sẽ quyên góp tiền cho một cơ sở từ thiện tên là Angela's Hospice. Angela's Hospice là một nơi gần đây, ở đó người ta chăm sóc các bạn nhỏ bị bệnh tật và cố gắng giúp đỡ các bạn ấy biến ước mơ thành sự thật. Cô Steadman nói, tí nữa các thành viên hội đồng học sinh sẽ đến lớp để trình bày cách thức quyên góp tiền.

    Trong lúc chúng tôi chờ đợi, cô Steadman hỏi chúng tôi về ước mơ của mình. Phần lớn các bạn nam ước có xe siêu tốc, được gặp người nổi tiếng, có máy vi tính mới; hầu hết các bạn nữ ước có những cái hộp đóng kín nhốt hết hổ, gấu, cá heo và cá voi xanh vào, còn tôi ước có một tên lửa để đi đến các vì sao và cứu các hành tinh.

    Daniel Bird hét to rằng nó ước sẽ trúng xổ số. Nó nói nếu trúng số, nó sẽ mua cỗ máy thời gian và trở về cái ngày nó bị đứt nửa ngón tay vì bị kẹt trong chiếc ghế xếp của ông. Nó sẽ nhặt lấy nửa ngón tay đó, bỏ vào túi đá và mang đến bệnh viện kịp lúc để có thể nối lại được.
   
    Tôi nói, "Tại sao cậu không ước cỗ máy thời gian đưa cậu về ngay trước lúc ông cậu ngồi xuống để có thể rút ngón tay ra khỏi đó?"
   
    Rõ ràng.

    "Đừng có ngốc," Daniel nói, "chẳng có cỗ máy thời gian nào như vậy hết."
   
    Nó tỏ ra tức giận.

    "Đừng cãi nhau nữa Cally, Daniel," cô Steadman ngăn chúng tôi lại. "Các em có điều ước nào khác nữa không?"

    Daisy ước thế giới hòa bình. Mia khoanh tay lại và quắc mắt lên nhìn tôi. Tôi nghĩ chắc nó sẽ ước tóc không bị xơ quá nhiều. Nhưng không, nó nói, "Em ước buổi hòa nhạc năm nay sẽ là tuyệt vời nhất từ trước đến nay."

    Daniel tiếp tục, "Thưa cô, em ước em có thể đến Disneyland."

    Cô Steadman ngừng hỏi và nói, "Daniel đáng yêu, em nên đề cập đến Disneyland vì thỉnh thoảng các bạn ở Angela's Hospice cũng ước như vậy." Giọng cô trở nên trầm lắng. "Hãy luôn ghi nhớ rằng các em đã may mắn biết bao khi là người khỏe mạnh. Tiền chúng ta quyên góp không phải chỉ dành cho chuyến đi Disneyland. Nó cũng được dành để mua sắm các thiết bị đắt tiền chữa bệnh cho trẻ em nghèo."

    Ngay khi ấy, hai bạn trong hội đồng học sinh bước vào, Jessica Stubbs và Harry Turner, cầm một tấm giấy và đứng trước lớp.

    "Hội đồng học sinh đã quyết định chúng ta sẽ tiến hành chương trình Ủng hộ im lặng để quyên góp tiền cho Angela's Hospice," Jessica nói, và đọc dòng chữ trên tấm giấy. "Chúng tôi cần ở mỗi lớp ba người tình nguyện giữ im lặng và hy vọng mọi người sẽ ủng hộ cho họ."

    Harry vẫy vẫy tờ giấy kêu gọi ủng hộ.

    Tôi không thực sự lắng nghe. Ngòi cây bút nỉ mực xanh lá cây của tôi bị tụt vào trong. Tôi đang cúi dưới bàn, cố gắng dùng cây compa đẩy nó ra. Chúng tôi sắp học giờ địa lý và luôn cần phải có một cây bút nỉ màu xanh lá cây khi học môn này.

    "Chúng ta sẽ bắt đầu thực hiện vào thứ Ba tới," Harry nói. "Người nào tình nguyện giữ im lặng sẽ không được phép nói chuyện với bất cứ ai từ chín giờ sáng đến ba giờ chiều."

    "Các bạn phải chắc chắn mình có thể làm được điều này," Jessica nói.

    Tôi mở đầu trên của cây bút và đẩy từ trên xuống dưới lần nữa. Cái ngòi bút bị bắn ra ngoài và rơi xuống nền nhà gần chỗ Florence. Tôi cố gắng bảo bạn ấy lấy chân lăn nó sang. Bạn ấy bảo tôi im lặng. Tôi nói bạn ấy nhanh lên kẻo mực lem ra thảm.
   
    "Nó vì một mục đích tốt đẹp," Jessica nói.

    Cô Steadman gõ lên bàn. "Chuyện gì ở đằng đó vậy?" Cô cao giọng.

    Florence nói tôi không lắng nghe mà còn làm bạn ấy phân tâm.

    "Em chỉ..." Tôi mới mở lời thì cô Steadman ngăn lại.

    "Không nghịch nữa, nghe rõ chứ!" Cô gằn giọng. "Nếu không cô sẽ nói chuyện với em cuối buổi học hôm nay."

    Tôi thấy mực lem thành một vết đen sẫm trên thảm.

    "Nào," cô nói tiếp, hít một hơi sâu. "Ai trong các em nghĩ mình có thể giữ im lặng cả ngày tại trường? Có ai tình nguyện không?"

    Cô lướt quanh lớp, nhanh chóng nhìn vào các bạn ít nói và các bạn ngoan ngoãn. Cô gật đầu, mỉm cười và nói cảm ơn với hai bạn giơ tay xung phong, và tên họ được ghi vào danh sách.

    "Có thêm em nào tình nguyện nữa không?" Cô Steadman hỏi lớp.

    Rồi tôi thấy mắt cô lướt sang phía tôi. Các bạn nói trong im lặng, Không phải cậu, Cally Fisher, không phải cậu. Cậu không thể làm được việc đó.

    Tôi đã từng thấy những ánh mắt phật ý, không tin tưởng nhìn tôi như thế vào cuối tuần trước tại nghĩa trang. Thế rồi, cô nhìn chỗ khác, giống hệt như bố đã làm. Đôi khi ta phải chứng minh mọi người đã sai. Đôi khi bạn cũng phải muốn mọi người tin tưởng rằng bạn có thể làm tốt hơn họ nghĩ. Hơn nữa lúc đó, Mia, kẻ phản bội ngấm ngầm, đang định giơ tay xung phong.

    Tôi rướn tới, níu tay Mia xuống và giơ tay tôi thẳng vút lên cao. Tôi mặc kệ mọi người khều chân nhau, rúc rích, thì thầm. Tôi mặc kệ tiếng Daniel "Ha!" lên và Mia há hốc miệng sửng sốt.

    Jessica và Harry giữ nguyên bút chì trên tay, chưa ghi tên tôi vào danh sách, nhìn cô Steadman chờ đợi. Cô Steadman dẹp yên tiếng rì rầm, rúc rích dưới lớp rồi nhìn ra ngoài cửa sổ. Sau đó cô nhìn vào bản đăng ký như muốn kiểm tra cái gì đó. Miệng cô chúm lại. Cô hít một hơi dài và ngồi thẳng lưng.

    "Điều chúng ta cần là..."

    "Là vì mục đích tốt đẹp," tôi nhanh nhảu nói.

    Ngay sau đó tôi thấy Daisy thì thầm với Mia. Tôi thấy Mia cười ngạo mạn, tay khoanh lên và mắt thu lại.

    Tôi gióng thẳng tay lên, mím chặt môi. Cô Steadman ngả lưng tựa vào ghế. Tôi thấy trái tim cô trở nên mềm dịu.

    "Điều chúng ta cần là những người như em, Cally, những người sẵn sàng đón nhận thử thách. Cảm ơn em, giờ thì em có thể bỏ tay xuống rồi."

    Cô gật đầu về phía Jessica như muốn nói sao còn chưa ghi tên bạn ấy vào.

    "Tất cả các em còn lại đều có thể tham gia bằng cách ủng hộ những người bạn tình nguyện của chúng ta. Các em sẽ cần xin ý kiến bố mẹ. Hãy nhớ mục đích của việc quyên góp tiền."

    Cô gấp bản đăng ký lại, mắt vẫn nhìn tôi.

    "Những bạm tình nguyện sẽ cần sự giúp sức của chúng ta, không phải chỉ là ủng hộ tiền. Các em sẽ phải khuyến khích các bạn ấy giữ im lặng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top