Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

6.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CÔ BROOKS - quý bà Hỗ Trợ Đặc Biệt - muốn gặp tôi. Cô ấy giải quyết mọi vấn đề, như việc bạn không thể học toán hay tiếng Anh, bạn phải ngồi xe lăn, hoặc bạn gây rắc rối. Cô là một người cao ráo có mái tóc màu quả mận, môi tô son màu cam và làn da màu nâu vàng. Trông cô giống như vừa bước ra từ một cái chảo nóng hổi. Mùi nước hoa của cô làm không khí xung quanh nghẹt thở.

    Mẹ tôi mất được ít lâu thì cô gọi tôi đến ngồi với cô và vẽ các bức hình. Cô bảo tôi có thể nói về bất cứ điều gì mình muốn. Nhưng hầu như là cô nói, và toàn là những lời khó hiểu.

    "Cô nghe nói em đã xung phong tham gia chương trình ủng hộ im lặng," cô nói.

    "Cô Steadman nói em có thể làm được."

    "Đúng rồi, cô ấy đã nói vậy. Và tất cả mọi người ủng hộ em."

    Cô lướt một ngón tay quanh vành vàng trên kính mắt của mình. Cô đeo cặp kính ấy trên đầu suốt cả năm, ngay cả khi ở trong trường. Cô nghiêng cái đầu sang một bên và mỉm cười.

    "À, cô muốn cho em biết là nếu vì bất cứ lý do nào em cảm thấy em không thể giữ được im lặng cả ngày, thì Mia Johnson sẽ rất sẵn lòng giữ im lặng thay cho em vào buổi sáng của ngày hôm đó."

    Cô đưa tay chạm vào tay tôi. Tôi ghét khi người ta nhìn tôi thương hại. Tôi ghét người ta nhìn ai đó như thể người đó chẳng có gì để họ hy vọng.

    "Hai em có lẽ sẽ chia nhau mỗi người nửa ngày?" cô đề nghị.

    "Em có thể làm được," tôi nói.

    "Bạn ấy là một người bạn tốt-----"

    "Em có thể làm được suốt cả ngày!"

    Cô ký vào tờ giấy kêu gọi ủng hộ và nói lấp lửng là nếu tôi có thay đổi ý định...

    Cô ngồi tựa vào ghế, gỡ cặp kính mát xuống cầm ngửa trên tay.

    "Cô còn nhớ em hồi năm lớp bốn," cô nói, chà chà hai tròng kính. "Em là một cô bé nhỏ nhắn đáng yêu, hay gần gũi mọi người. Em đã rất cố gắng để nhớ tất cả lời thoại và những bài hát cho buổi diễn Charlotte's Web. Và cô tin chắc rằng năm nay em sẽ lại tỏa sáng như năm ngoái.."

    Cô chìa móng tay sơn màu vàng cam về phía tôi. "Sẽ không tuyệt sao khi Cally của ngày xưa trở lại?"

    Tôi đã nói rồi, cô ấy hay nói những lời khó hiểu. Bạn không thể nào trở lại như xưa được. Làm gì có cỗ máy thời gian nào như thế chứ. Không tin hãy hỏi thử Danniel Bird xem.

    "Em chưa bao giờ già," tôi nói.

    Không như cô ấy, trông như chí ít cũng đến tám mươi tuổi rồi.

    "Ý cô là----"

    "Ý cô là em đã từng rất ngoan và dễ thương còn bây giờ thì không?"

    "Không, dĩ nhiên là không. Ý cô là em đã từng gặp nhiều khó khăn. Mọi việc xảy ra trong cuộc đời có thể làm chúng ta thay đổi, làm cho chúng ta bất ổn."

    Cô thở dài. "Thật đáng buồn khi em phải rút khỏi buổi diễn năm ngoái. Quả là một giai đoạn khủng khiếp."

    Cô nói như thế là bởi lẽ tôi đã diễn vai Olivia trong vở nhạc kịch mang tên Olivia!, giống như Oliver Twist ấy nhưng là một cô gái. Nhưng vì buổi diễn chỉ còn cách hai ngày thì mẹ tôi mất trong một vụ tai nạn, mọi người nói tôi không nên diễn và Daisy đã diễn thay tôi.

    Cô Brooks đeo kính mát lên và kéo một tập hồ sơ bìa màu đen ra khỏi kệ. Ở bên gáy có chữ Nhận Xét Lớp Sáu. Cô chấm chấm tay lật mở hồ sơ, ngón tay cô lướt nhanh qua các trang để tìm trang có tên của tôi và rà chầm chậm trang đó.

    "Có lẽ tốt hơn hết hãy nghĩ về tương lai, một sự khởi đầu mới. Cô hy vọng em sẽ hát trong buổi hòa nhạc chia tay năm nay."

    Và cứ thế cô thao thao bất tuyệt.

    Tôi vẫn chưa đăng ký tên cho buổi hòa nhạc. Tôi nhìn ra ngoài qua vai cô Brooks, xuyên qua cái cửa sổ đầy bụi, sang tận phía bên kia của sân chơi.

    Và mẹ kia rồi. Mẹ đi vào qua cánh cổng mở toang. Mẹ đi qua bãi cỏ và tiến về những chiếc ghế ăn trưa ở phía trước trường học như thể mẹ đang tin có gì đó tốt lành nhưng chưa muốn kể cho ai. Mẹ vẫn mặc chiếc áo khoác màu đỏ và trông mẹ giống như quả táo đỏ duy nhất trên cây.

    Tôi rướn người cao hết cỡ nhìn qua đôi vai rộng của cô Brooks trong khi cô vẫn tiếp tục liến thoắng.

    "Ngồi thẳng lưng là bước khởi đầu tốt đẹp đấy," cô Brooks nói. "Nhìn em đã lớn khôn hơn rồi đó."

    Tôi chờ, đến khi cô nhìn tiếp vào tập hồ sơ và lại thuyết giảng thì tôi nghiêng sang một bên để thấy mẹ rõ hơn. Tôi rất muốn mẹ nhìn thấy tôi, thậm chí khi khoảng cách giữa tôi và mẹ là cả cái sân chơi rộng, những bức tường và ô cửa sổ. Mẹ quay đầu, như thể biết tôi đang nhìn và đang gọi tên mẹ. Mẹ xoay. Mẹ vẫy tay. Không phải như mẹ đang nói lời tạm biệt mà như mẹ đang nói Chào con, mẹ lại trở về đây.

    "Em có muốn hỏi điều gì không?" cô Brooks hỏi, khi thấy tôi đang giơ tay lên cao.

    "Không," tôi trả lời, rồi hỏi, "Em có thể đi vệ sinh được chứ?"

    Cô Brooks nghiêng vai nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô không nhìn thấy mẹ; cô không nhìn thấy ai ngoài đó cả.

    "Nhanh lên nhé," cô nói.

    Tim tôi đập thình thịch khi đi qua nhà vệ sinh. Hơi thở thì hổn hển và dồn dập đến mức ai cũng có thể nghe thấy, nhưng tôi cũng chẳng màng nhìn xem có ai trong văn phòng thấy tôi đi ra ngoài qua các cửa ở khu tiếp khách hay không.

    Mẹ đi về phía tôi, lần này mẹ không đi một mình. Mắt mẹ dõi theo một chú chó lông xám bạc to bự đang ve vẩy quanh mẹ. Đầu của nó cao ngang thắt lưng mẹ và mẹ để tay lên hai vai nó.

    Mẹ nhìn chú chó và sau đó ngước lên nhìn tôi.

    "Đứng yên ở đó, Cally Fisher!"

    Thầy hiệu trưởng Brown và cô Brooks đang chạy băng qua sân chơi, hét toáng lên.

    Cô Brooks lại hét lên, "Ở yên tại chỗ! Đừng di chuyển!"

    Cặp kính mát của cô văng ra khỏi đầu và rơi xuống bãi cỏ, nhưng cô vẫn tiếp tục chạy.

    Khi tôi nhìn quanh xem mẹ đã đi đâu, chú chó khổng lồ đó chạy lại gần sát tôi và tôi nhìn vào đôi mắt nâu mềm mại của nó. Hai tai nó vểnh lên, cái đuôi cong ngoe nguẩy và mắt nó nhìn thẳng vào tôi như muốn nói, "Đúng là bạn rồi, tôi muốn ở cùng bạn!"

    Tôi nghĩ, chú chó đó không phải hồn ma, nó thực sự là thật.

    Đúng lúc thầy Brown chạy lại gần hơn, chú chó quay đầu phóng đi. Thấy lao nhanh lại gần cô Brooks, chụp lấy kính mát của cô ấy và rồi lại làm rơi xuống, chẳng khác nào như thách đố cô ấy nhặt được nó. Tôi có thể nghe thấy tiếng cô Brooks, "Chú chó ngoan," và, "Nào chú chó ngoan," và, "Có ai không, giúp với!"

    Chú chó phi những bước thật dài, không ai có thể bắt kịp nó. Vào lúc ấy, cả cô và thầy mặt đỏ như gấc, có thêm vài người nữa từ văn phòng chạy ra giúp, nhưng chú chó đã phóng qua hàng rào, ngậm theo cặp kính mát của cô Brooks chạy mất tăm.

    Sau đó cô Brooks nắm khuỷu tay tôi và dắt tôi vào phòng của cô.

    "Tôi sẽ xử lý việc này, thầy Brown," cô nói với sang thầy Brown. "Em nghĩ mình đang làm điều quái quỷ gì vậy hả Cally? Chúng ta chắc chắn cần nói chuyện một lần nữa."

    Nhưng thời gian không có. Daniel Bird đang đứng trước cửa phòng của cô, ấn ấn các mẩu dính Blue-Tack vào tay nắm cửa trong khi đợi đến lượt của mình.

    "Giờ bạn ấy đã gây ra chuyện gì nữa đây?" Daniel Bird nói.

    Tôi vẫn thấy hình ảnh của mẹ và chú chó trong tâm trí mình, rõ ràng, sáng láng và đẹp đẽ. Tất cả những gì tôi có thể nghĩ ra là cả hai đều vì tôi mà đến, dù tôi không hề thỉnh cầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top