Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi liên minh Vinh Diệu chuyên nghiệp trong nước đã phát triển mạnh trong mười năm đầu, liên minh Vinh Diệu chuyên nghiệp Anh Quốc trình độ cao nhất đại diện cho Châu Âu với chủ trương love & peace—— đưa ra lời mời tuyển thủ Vinh Diệu đỉnh cao của Châu Á từ Trung Quốc, Nhật Bản và Hàn Quốc đấu một trận giao lưu đầu tiên để so sánh trình độ giữa bốn nước với tư cách nước chủ nhà.

Giải đấu Vinh Diệu chuyên nghiệp nhanh chóng phát triển chiếm cả nửa phần các giải đấu Esport trên thế giới, nhưng cũng từ đó, sự phát triển dường như đã bắt đầu chậm chạp hơn hẳn, đừng bảo với người ta rằng tôi đây có lợi thế về giải đấu cao nhất là cúp thế giới, ngay cả giữa chiến đội quốc gia còn chưa từng có một giải đấu thương mại nào, vấn đề này khiến cho nhiều kẻ đang chòng chọc rình miếng thịt này ngày kêu đêm than lòng nóng như lửa đốt.

Hiện giờ các điều kiện khách quan ngày càng hoàn thiện hơn. Về phương diện kỹ thuật, kỹ thuật chiếu 3D đã hoàn toàn thay thế kỹ thuật 2D ban đầu. Hơn nữa, từ sau khi chiến đội Ba Linh Một thông qua vị tuyển thủ Bạch Thứ kia mở ra cửa sau của tân thế giới, mọi người lại nhận ra ồ hoá ra còn có thể làm như thế nữa, giữa liên minh và chiến đội châu Âu châu Á ngày càng nhiều cách trao đổi trực tiếp gián tiếp mà không cần bàn bạc, nước ngập Kim Sơn, cuối cùng thành Anh quốc đề xuất lời mời bốn nước thi đấu.

Rõ ràng chỉ mang tính trải nghiệm giải đấu thế giới, khiến một trận đáng lý chỉ đánh với mục đích giao lưu hoá thành trận đấu bắt buộc phải phân thắng bại, liên minh Vinh Diệu của bốn nước đều dốc hết sức mình, chuẩn bị lên sân khấu thể hiện sức mạnh vượt trội của bản thân, cố hết sức mong một ngày giải đấu thế giới được tổ chức và liên minh Vinh Diệu thế giới thành lập có thể chiếm được nhiều ưu thế hơn.

Chủ tịch liên minh Phùng Hiến Quân vì kinh nghiệm của bản thân, huỷ kì nghỉ, kéo cả đám đội ngũ tăng ca nghiên cứu cách đối phó, cuối cùng đưa quyết định, chọn ra các tuyển thủ minh tinh từ toàn bộ số các tuyển thủ còn trong thời hạn để tạo thành một đội mười một người tiêu chuẩn đi thi đấu.

Đội hình trong mơ này về sau sẽ phát triển thành đội hình bao nhiêu người còn phải xem nguyên tắc thi đấu và quy định thi đấu, lần này cứ dùng đội ngũ tiên phong bước chân này dò chân kia xem xét thử trước đã, cũng may là đội hình thi đấu tạm thời đã quen với các trận đấu bên châu Á này, là 5v5, dẫn theo người thứ sáu.

Sau đó đám người này nhân lúc được nghỉ sau khi kết thúc mùa giải thứ mười, tập huấn hẳn nửa tháng, đến khi bắt đầu mùa giải thứ mười một, ai về nhà nấy thi đấu, chuẩn bị cho các chiến đội tự mình thi đấu. Vừa hay lời mời thi đấu trùng hợp vào kỳ nghỉ đông để chọn thời gian thi đấu giải trong nước, cũng không làm lỡ việc chọn tuyển thủ thi đấu, nhưng mà có hơi phiền phức, cũng chỉ là hơi phiền thôi, điểm phiền phức ấy chính là tâm tình không mấy vui vẻ khi không thể về nhà vào cuối năm, mà so với việc phải bước chân ra khỏi biên giới quốc gia để dạy dỗ đám Tây kia một trận, thì đây cũng chẳng được coi là chuyện gì hết cả! Đúng là làm hai tay cứng đờ hết đánh nổi mà.

Phùng chủ tịch ở bờ bên này tự khen ngợi mình xong rồi lại cầu nguyện. Liên lạc với chiến đội, đây hoàn toàn không phải vấn đề gì, ai lại đẩy tương lai có khả năng mang tới nguồn lợi nhuận kếch xù hơn nữa ra ngoài cửa bao giờ? Thậm chí còn hận không thể gặp mặt, có đủ người không không đủ thì thêm tôi luôn nè? Múc nước không thể múc hai lần, đưa khăn mặt đâu thể đòi ba cái, lấy áo đâu thể lấy năm chiếc?

Đến lượt quyết định tuyển thủ, Phùng chủ tịch thật sự hao tâm tổn trí. Trước tiên là phải dứt lòng để cân nhắc tới các tuyển thủ xuất sắc trên tay ông trước, Chu Trạch Khải, Thương Vương, cần, Hoàng Thiếu Thiên, Kiếm Thánh, cần, Dụ Văn Châu, cần có Thuật Sĩ, đệ nhất Thuật Sĩ thì càng cần, Hàn Văn Thanh, trước mắt vẫn chưa có ai tiếp nối Quyền Hoàng cả, cần, Trương Tân Kiệt, đệ nhất trị liệu, cần, Trương Giai Lạc, chuyên gia đạn dược, cần, Đường Hạo, đệ nhất lưu manh hiện tại, cần, Tiêu Thời Khâm, không cần nói gì hết nữa, cần, Vương Kiệt Hi, Ma Thuật Sư, mấy loại gài bẫy này kia cũng chẳng thừa, cần, Lý Hiên, trận quỷ hỗ trợ là hiểu bật khóc thế nào, cần, ừm, còn phải chọn một người nữa… Nghĩ tới đây Phùng chủ tịch sắp phi tới tỉnh Hà Bắc cos thành nguyên thủ Billy vẻ mặt u buồn luôn rồi, Diệp Tu, một kẻ tồn tại như BUG của cuộc đời làm mình vui mà khiến kẻ khác sầu, cần tới anh đúng là vừa đau lại vừa sướng…

Thêm trị liệu bốn tầm xa, bảy cận chiến, đội hình sắp xếp tuy có hơi cục súc, nhưng vẫn là một đội hình xuất chiến có thể phối hợp thi đấu đoàn đội khá là linh hoạt. Hơn nữa cũng không thể vì cân bằng sự chuyên nghiệp mà cưỡng ép bỏ qua việc yếu kém được. Còn lại một Diệp Tu khiến Phùng chủ tịch đau từ đầu xuống chân, trước mắt thì xem ra so với Chu Trạch Khải vẫn sàn sàn chưa phân rõ nhưng nếu nói về toàn bộ thì Vinh Quang đệ nhất nhân Diệp Tu vẫn có thể áp đảo Chu Trạch Khải một phần, một Diệp Tu mà trong nước chẳng tìm ra ai chơi Vinh Diệu giỏi hơn anh được, ừm, nước ngoài có ý kiến về tán nhân người ta, thì pháp sư chiến đấu đi, thích chơi nhào vô!

Ngày nghỉ hè đầu tiên, Phùng chủ tịch như sấm rền gió cuốn lôi hết cả đội tập trung lại ở tổng bộ liên minh đặt tại B thị, phát động đại hội đoàn kết của đại hội thắng lợi.

Các đại thần chuyên nghiệp khi được chọn ra sẽ đồng thời nhận thông báo về 12345 nội dung cụ thể, bởi vậy nên mục tiêu chính từ đoạt huy chương giải đấu lần này biến thành đại hội tuyên thệ khích lệ động viên trước khi xuất quân như một lẽ đương nhiên.

Phùng chủ tịch động viên khích lệ, nói tới mức ngay cả bản thân cũng phấn khích ao ước cực kỳ, hận không thể ngay lập tức bắt đầu chiến đấu, càng khỏi phải nói tới mấy vị trẻ tuổi nhiệt huyết đang ngồi đây, tuyển thủ chuyên nghiệp có ai mà không ao ước tới giải đấu trình độ cao hơn cơ chứ, còn chưa kể là được đứng trên võ đài của thế giới?

Có điều tuy nói là tập huấn, nhưng đang ngồi ở đây đều là các đại thần chuyên nghiệp hàng đầu, cho dù là kỹ thuật hay là chiến thuật đều đại diện cho trình độ cao nhất của liên minh, chẳng ai có thể lên lớp với bọn họ, chỉ có mỗi bọn họ có thể lên lớp cho chính mình, tự chỉ bảo nhau, cách diễn tập khác nhau và thói quen phối hợp giữa các đồng đội. Tuy chuyện này vẫn làm lúc thi đấu ở All-Stars, nhưng làm nghiêm túc cẩn thận, không phải làm để lấy tiếng, vẫn tốn kha khá thời gian, vấn đề cần nghiên cứu giải quyết cũng không ít.

Hơn nữa, tuy nói khi đó sẽ có phiên dịch đàng hoàng đi theo, vấn đề mọi người dùng thuật ngữ khi thi đấu cũng không có gì lớn, nhưng chút ngoại ngữ giao tiếp cơ bản, cũng phải học xíu chứ? Chỉ biết mỗi hà lố (hello) là cực kỳ không ổn, dù sao cũng phải biết ồ ha yố, à ní hà sái (ohayo, aniwasai) đi.*

(Dạ đoạn này tôi phải đi hỏi người ta để về làm chứ tôi chả hiểu cái gì hết ạ, nghe bảo câu này là “Xin chào, buổi sáng tốt lành“)

Nói tới đây nội dung tập huấn cũng đã quyết định xong rồi, nói trắng ra chính là mọi người cùng nhau chơi Vinh Diệu, tốt nhất là tiện đường học một khoá ngoại ngữ, liên minh không chỉ bao ăn bao ở, đây đều là người quan trọng, còn phải được ăn ngon ở tốt. Cứ đóng gói rồi tống khỏi cao ốc tổng bộ liên minh đưa tới khách sạn H thẳng luôn là được, ăn ở đều tại đó đi. Mặc dù không mang theo máy tính bên người, thêm nữa ở đây đâu đâu cũng toàn là người ngoài hành tinh khắp chốn, nhưng vẫn còn rất có nhân tính mà lắp đặt máy chủ châu Âu phục vụ nhu cầu khách hàng, tiện cho các tuyển thủ chuyên nghiệp làm quen với khí hậu châu Âu.

Diệp Tu Chu Trạch Khải mới được bổ nhiệm làm đội phó đội trưởng của toàn bộ minh tinh bị phân chung vào một phòng lạch cạch mở cửa, một trước một sau đi vào phòng.

Hai người đặt hành lý xuống, chia giường xong, sau khi thu dọn qua loa, việc làm đầu tiên đều là mở máy tính được phân. Chu Trạch Khải lấy USB ra cắm vào, mở một phần mềm huấn luyện luyện tập căn bản, Diệp Tu lại onl QQ chuẩn bị báo cáo với cả gia đình Hưng Hân trước.

Diệp Tu liếc mắt nhìn thời gian hiện trên máy tính, tầm này ở chiến đội nào đi nữa thì cũng là thời gian huấn luyện, anh chả có chút ngạc nhiên nào khi Chu Trạch Khải gần như nghiêm túc làm theo thời gian biểu tự đặt của mình, ngược lại, nếu Chu Trạch Khải mà không chăm chỉ như thế, Diệp Tu trái lại còn bảo mấy người khác tắm rửa rồi đi ngủ hết luôn đi, tên này thành thiên tài hai mươi năm khó gặp một lần luôn rồi.

Xưa nay nỗ lực không phải yếu tố quyết định thắng thua, thậm chí chỉ có thể nói là yếu tố cần thiết của giới tinh anh chuyên nghiệp, nhưng, có một người, có thiên phú hơn cậu mà lại còn chăm chỉ hơn cả cậu nữa, thế thì cậu cứ đắp chăn đi ngủ tiếp đi.

Diệp Tu sờ túi quần lấy hộp thuốc lá ra theo thói quen, rút một điếu thuốc, ngậm lên môi, đúng lúc đang tìm bật lửa, đột nhiên hơi do dự, anh với Chu Trạch Khải đâu phải thân quen tới mức đó, phòng khách sạn hai người ở cũng không rộng như phòng huấn luyện, hai tay làm người ta nghẹn chết ở trường hợp này cần phát huy công dụng 100%.

Lại nghĩ tới vẫn có thể ra hành lang hút được, nghĩ thế, Diệp Tu lại đặt thuốc lá về chỗ cũ.

Chu Trạch Khải tạm dừng huấn luyện, đi tới cạnh bàn trà xếp gần cửa sổ sát đất, cầm gạt tàn, quay về chỗ, đặt gạt tàn xuống trước mắt Diệp Tu.

Đây là, không phiền khi anh hút thuốc đó hả? Diệp Tu cười cười, coi như đáp lại.

Diệp Tu không có điện thoại, QQ là phương tiện liên lạc với anh duy nhất, anh sáng sớm đã bay từ thành phố H sang thành phố B, mới chưa tới nửa ngày, vừa bước xuống đã nghe tiếng lách tách liên tục, anh lách qua từng người, giờ trọng trách trên người nặng như cha như mẹ, không thể tiếp tục thích làm gì thì làm như trước nữa.

Đại thần lắm trò mà lại thiếu chỗ, trùng lặp chức nghiệp cũng chỉ có hai người này chiếm lợi. Một tay chiến pháp xuất sơn, hai tay chiến pháp cũng đủ sức rời trăm vạn cỏ cây ngựa khó thuần vượt sông lớn. Tính tới cạnh tranh về chức vị thì Tôn Tường không ít lần gào với QQ gào với tài khoản game, Diệp Tu tới đánh một trận phân thắng bại Diệp Tu tới đánh một trận phân thắng bại Diệp Tu tới đánh một trận phân thắng bại.

Pháp sư chiến đấu của Tôn Tường rất lợi hại, chỉ có điều pháp sư chiến đấu của Diệp Tu còn lợi hại hơn, đặc biệt là Diệp Tu tinh thông toàn bộ chức nghiệp và chiến thuật tài ba, không phải việc chọn Tôn Tường sau đó hợp tác ăn ý với Chu Trạch Khải kia có thể trao đổi ngang bằng được.

Quân Mạc Tiếu: Cậu bị Hoàng Thiếu Thiên cướp số phỏng?

Nhất Diệp Chi Thu: Diệp Tu tới đánh một trận phân thắng bại Diệp Tu tới đánh một trận phân thắng bại Diệp Tu tới đánh một trận phân thắng bại, chú ý, tôi là kêu phân thắng bại chứ không phải PK

Quân Mạc Tiếu: Ồ, chẳng phải phân thắng bại nhiều lắm rồi à, vẫn phân tiếp hả?

Nhất Diệp Chi Thu: … Hai lần! (Cố gắng)

Quân Mạc Tiếu: Đừng nghịch nữa, để anh đây dạy cậu, quay về cho cậu video này để cậu hiểu về tổ hợp chiến pháp với thiện xạ chân chính là gì nhá, đừng khách sáo, cơ hội hiếm có mà

Diệp Tu click X trước khi một đám tin nhắn spam tuôn trào đầy màn hình lần nữa.

Sau khi giải quyết Tôn Tường xong, Diệp Tu chẳng khách khí mà châm một điếu thuốc, đùa giỡn với Chu Trạch Khải, “Thấy không tiểu Chu, em cũng không thể cản trở gì anh nổi.”

Chu Trạch Khải: “…” Một lát rồi đáp dạ.

Em ấy kỳ thực cũng chẳng rõ mình đang nói gì cho lắm nhỉ? Diệp Tu thầm nghĩ, ngẫm tới khả năng kéo menu QQ xuống đặt Giang Ba Đào ra ngoài màn hình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top