Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chu Trạch Khải hết cách, đành phải chân trước chân sau bước vào cửa với Diệp Tu, rồi lại đóng kín cửa lại lần nữa.

Hai người họ đầu tiên nhìn quanh một lượt, trang trí bên trong nói rõ đây là một quán bar, hơn nữa rõ ràng còn chưa có khách tới, chỉ có mỗi mấy nhân vân đang quét dọn, xem chừng việc kinh doanh hôm nay chỉ vừa mới bắt đầu.

Ánh sáng nhàn nhạt chiếu rọi bầu không khí theo phong cách nhàn tản thoải mái khiến Diệp Tu và Chu Trạch Khải có cảm giác cực kì an toàn, hai người thiếu chút nữa đã định gọi một tách cà phê rồi quay qua give me five.

Diệp Tu bắt đầu tìm chủ đề nói chuyện với Chu Trạch Khải một lát, nói đúng ra là tránh ngẩn ra trong này một hồi rồi lại đi mất, lúc ấy nhóm fan chắc cũng tản đi rồi. Chu Trạch Khải đương nhiên đồng ý.

Hai người không định gọi gì uống, cũng chẳng mặt dày mà chiếm bàn bóng bàn của người ta, chỉ tìm một góc đứng tròn mắt nghỉ ngơi.

Thể lực của Diệp Tu hơn đánh ngũ nga là đánh lục nga, nghỉ ngơi cả nửa ngày mới bình thường lại, quay về vẻ lười nhác của trạch nam. Anh nhìn lướt qua mặt tường, không có biển cấm hút thuốc, anh mới châm một điếu, ung da ung dung vươn người một cái, ngẩng đầu lên nhả ra một làn khói làm màu, lúc này mới mang theo ý trêu ghẹo quay qua nói với Chu Trạch Khải đầy sâu xa, "Tiểu Chu được đấy chứ, đúng là chân truyền của anh, rất có khí phách của anh năm ấy."

Chu Trạch Khải về mặt giao lưu thua đánh ngũ nga chính là đánh tứ nga, cậu nhất thời không hiểu được khí phách Diệp Tu nói tới là trốn truyền thông cùng nhóm fan truy đuổi, vì thế cậu hỏi ngược lại một câu, "... Áp súng ạ?"

"Phì..." Diệp Tu phì cười, làm cho tàn thuốc rung rung thiếu chút nữa thì rớt xuống tay, anh dựa người vào tường tụt xuống hai phân, lại hút thuốc, nghiêm túc nói như thật, "Ừ, là áp súng, tiếp tục cố gắng nhé."

Hai người lại một hút thuốc một chẳng nói gì đứng chốc lát như thế, mãi cho tới lúc Diệp Tu cảm thấy thoả mãn mà dúi tàn thuốc xuống dập đi, mới tiếp tục nói chủ đề mới, "Không phải em phối hợp với hoạt động thương mại lắm hả? Sao khi nãy còn chạy nhanh hơn cả anh thế."

Chu Trạch Khải lắc đầu, "Đây đâu phải... Hoạt động thương mại."

Diệp Tu chẳng hiểu gì về mấy việc này, lại còn bảo, "Không ngờ tới nhé Thương Vương đại đại, em làm vậy không sợ fan đau lòng hả?"

Câu này Chu Trạch Khải không đáp, Diệp Tu nghĩ tới cậu còn đang nghĩ cách trả lời thế nào, nên tập chờ mãi cũng thành quen, kết quả đã hết giờ Chu Trạch Khải nghĩ cách trả lời rồi, cậu vẫn chẳng lên tiếng. Vốn cũng chỉ là một lời bông đùa, Diệp Tu cũng không truy hỏi nữa.

Không ngờ lát sau, Chu Trạch Khải đột nhiên chậm chạp mở miệng, "... Không phải vì fan."

"Hở..." Diệp Tu xoa cằm, ừ? Ẻm là đang nói em ấy làm hết thảy đều không phải vì fan đó hả? Không đúng nha lời này sao nghe cứ quen tai thế nhỉ? "Sao lúc anh nói câu này không nhớ em cũng có mặt nhở?"

?????

Câu này chẳng hiểu sao giáng từ trên trời xuống đối với Chu Trạch Khải lại có chút không biết làm sao, anh đơn giản cũng không hỏi tiếp nữa.

Cứ đơn phương cố nói chuyện tiếp thế cũng hơi khó, Diệp Tu và Chu Trạch Khải lúc ấy lại quay về im lặng.

Ngoài thời gian chơi Vinh Diệu ra thì nhìn qua Diệp Tu cũng có chút hoạt động khác nữa, nhàm chán tự bổ não mấy thứ dàn binh bố trận, tiếp tục mượn lực dựa tường đứng. Tinh thần ăn uống vừa rồi cũng bay mất hút, khi nãy hoạt động mạnh tiêu hao biết bao thể lực mà không động vô bàn phím thẻ tài khoản sẽ không bổ sung lại được. Chu Trạch Khải thi thoảng liếc mắt qua nhìn Diệp Tu đều cảm thấy anh mấy phút nữa sẽ ngồi bệt luôn xuống nền đất.

Diệp Tu quay lại đề tài nói chuyện với Chu Trạch Khải, gục xuống nghĩ lại trông thấy non nửa sườn mặt Chu Trạch Khải hiện ra trong tầm mắt anh, hảo cảm và mức hiểu biết về cậu hậu bối này cũng tăng không ít.

Anh vốn đã cảm thấy, nếu như không phải Chu Trạch Khải vẫn luôn lo lắng về từng trận đấu nhỏ nhặt như này còn ngoài ra thì trong đầu cũng chẳng có suy nghĩ gì khác, Luân Hồi nhất định sẽ không phát triển nhanh tới mức này, mà cậu lại chẳng tranh đấu, không buồn để ý tới bầu không khí giao tranh vây lấy Nhất Thương Xuyên Vân tầng tầng như lửa đốt, cùng lúc đó lại kìm hãm ảnh hưởng của ngoại giới tới cậu xuống mức thấp nhất.

Diệp Tu nghĩ tới đó, trái lại cũng chẳng vì Chu Trạch Khải vô tình dùng lời nói của anh mà tạo cảm giác tri kỉ lẫn vi diễu đan xen với nhau.

Mà là, anh thấy được từ trên người cậu hậu bối này rằng Vinh Diệu vẫn có khả năng tiếp tục phát triển. Hơn nữa Chu Trạch Khải còn là người dẫn đầu thế hệ này. Cậu chỉ đơn thuần, bởi vì thích trò chơi Vinh Diệu này mà trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp, cũng vì vậy mà phấn đấu, đây chắc chắn là người đi đầu nhiệt huyết lại tích cực.

Với thân phận Vinh Quang đệ nhất nhân hiện tại đương nhiên chẳng cần phải được đệ nhất nhân trước đây thừa nhận, nhưng những thứ được truyền lại từ người đi trước gì đó đương nhiên không phải ai cũng có thể chối bỏ.

Chu Trạch Khải bị Boss Vinh Diệu yên lặng quan sát tỉ mỉ cũng dựa vào tường, nhưng không dựa sát vào, cậu chỉ đứng như thế, dáng đứng cũng coi như là cao ráo, có tinh thần hơn Diệp Tu, nhìn ra được cậu có chút vẻ lịch sự của người trẻ tuổi, vì trên người mặc một chiếc áo chữ T nhạt màu nên cũng sẽ không đi đâu lung tung. Nếu không có ai chủ động bắt chuyện với cậu, cậu vẫn sẽ lặng im chọn làm phông nền, nhưng không biết có khi nào cậu cảm thấy buồn phiền vì lời lẽ vụng về dẫn tới những lúc bối rối hay chưa.

Ví dụ như hiện tại, Chu Trạch Khải trông thấy có anh chàng ăn mặc chỉn chu, nhìn qua vẻ trưởng thành chững chạc cũng có thể đoán ra hơn cậu mấy tuổi đang đi về phía cậu, bản nhạc jazz chầm chậm nhẹ nhàng mang lại mấy phần cảm giác thân quen.

Anh chàng kia vốn ngồi bên quầy bar uống rượu, đang trò chuyện vui vẻ với bạn của mình, vô tình liếc mắt qua nhìn Diệp Tu và Chu Trạch Khải bên này mấy lượt, trước mắt bỗng sáng ngời, anh ta ra hiệu với cậu chàng ngồi bên, cậu chàng kia cũng nhìn về phía Chu Trạch Khải, sau đó vị ăn vận hào hoa kia duỗi chân đứng dậy.

Nhìn dáng vẻ này kiểu gì cũng không giống như fan nhận ra idol, ánh mắt này, giống với thợ săn phát hiện ra con mồi hơn.

Chu Trạch Khải ngu ngơ, mãi cho tới tận khi người ta đi tới trước mặt cậu mới biết đối phương thật sự đi tới chỗ mình, chẳng lẽ là tiếp viên chào hàng hả?

Chu Trạch Khải còn chưa kịp chọc chọc Diệp Tu, đối phương đã chào hỏi, "Cậu lần đầu tới đây chơi hả? Chưa từng gặp cậu bao giờ."

"Ừm..." Lần đầu tới nơi này cũng đúng, Chu Trạch Khải lại khẽ "Ừ".

Diệp Tu cũng phản ứng lại, anh nghi ngờ nhìn vào mắt Chu Trạch Khải, mặc dù anh phát hiện Chu Trạch Khải còn nghi hoặc nhiều hơn cả anh, anh mới hỏi một câu, "Tiểu Chu, em có quen hả?"

Một người ở thành phố S tuỳ tiện vào một quán bar ở thành phố B cũng có thể gặp người quen, thế giới này nhỏ quá đi.

Chu Trạch Khải lắc đầu, cũng quay qua liếc mắt nhìn Diệp Tu một cái, dùng ánh mắt nói cho anh biết, thật sự không hề biết.

Anh chàng kia khẽ bật cười một tiếng ngắn ngủi như để điều chỉnh lại bầu không khí, "Giờ thì không quen, người ngoan ngoãn lại ngay thẳng như cậu rất hiếm gặp, làm bạn nhé." Nói xong thật sự lấy ra một tấm danh thiếp tinh tế từ trong túi âu phục ra, kẹp giữa hai ngón tay, đưa tới trước mắt Chu Trạch Khải.

Từ từ đã cứ sai sai ở đâu ấy.

Diệp Tu có khả năng giao tiếp hơn hẳn mơ hồ cảm thấy có chút không đúng, anh cũng chẳng trông mong gì vào việc Chu Trạch Khải sẽ hỏi sao lại làm vậy.

Diệp Tu đi về phía trước từng bước một, lộ ra hơn Chu Trạch Khải nửa người, còn có một loại cảm giác che chắn trước mặt cậu, anh đặt câu hỏi thay cho Chu Trạch Khải, "Đợi đã, cậu đây là đang chào món hàng gì vậy?"

Anh chàng kia tạm thời buông bên tay cầm danh thiếp kia xuống, hơi bất mãn với hành động của Diệp Tu, "Ha ha, giả vờ ngốc nghếch gì chứ, tôi nhìn hai người lâu lắm rồi, hai người không phải một đôi đâu nhỉ?"

"Hả?!!" Diệp Tu nghe không hiểu, lại như nghe hiểu anh ta đang nói gì.

"Mọi người tới đây đều tự chơi phần mình, vậy thì chẳng có gì thú vị cả, thật ra anh cũng không tệ, có điều tôi thích kiểu nhỏ hơn tôi mấy tuổi hơn."

"Hả?!!!" Diệp Tu tuy vẫn còn hả, nhưng anh cảm thấy anh ta hẳn là phải biết rõ tiền căn hậu quả.

Anh chàng kia còn định nói tiếp gì đó, Diệp Tu lại nhanh chóng giải thích, "Cậu nhầm rồi! Bọn tôi, hai bọn tôi là... người... Bình thường, ừm, cậu hiểu không."

"Cái gì? Mấy cậu không phải gay thì tới đây làm gì? Đến tìm thứ mới lạ?" Anh chàng nhất thời mất hết phong độ, bật thốt ra hai câu mắng, lại vì chút tự cao của mình, kéo lí trí lại, vớt vát lại một chút phong độ đã mất trở về, nhỏ giọng than thở bỏ đi, giọng nói vụt qua như thể đang trách cứ quản lí này kia.

Diệp Tu với Chu Trạch Khải anh nhìn em em nhìn anh, mắt to trừng mắt nhỏ, cùng nhau dính phải debuff xấu hổ liên tục.

Hai người họ mang theo đáp án nhìn xung quanh bốn phía lần thứ hai, lúc này mới tự giác phát hiện mấy vị khác ở đây toàn là khách nam, còn có thể làm những hành động mà nhìn sao cũng thấy không thể nào là anh em tốt làm cho được.

Diệp Tu lên giọng cười gượng hai tiếng, "Ha ha, Tiểu Chu, hai bọn mình hình như đi vào chỗ nguy hiểm rồi..."

"Đi." Chu Trạch Khải hôm nay đã thể hiện ra một bậc khả năng hành động chạy lấy người.

"Đợi đã!" Diệp Tu đương nhiên cũng muốn rời đi trước, có điều anh lại lo nhiều hơn, anh phân tích cho Chu Trạch Khải nghe, "Em nghĩ thử xem một chút nhé, những người ngoài kia phân nửa còn chưa giải tán, còn bồi hồi, nhìn thấy hai bọn mình đi từ nơi này ra ngoài, em cảm thấy mấy cô gái đó sẽ nghĩ gì?"

"..."

Đây là một vấn đề mà chẳng cần Chu Trạch Khải trả lời, đáp án rõ ràng, chỉ cần nghĩ tới là đã thấy như đứng giữa trời đông giá rét—— từ ông chủ quản lí chiến đội Luân Hồi, cho tới cha mẹ cậu ở nhà, tất cả đều khóc ngất trong WC.

"Vẫn nên đợi một lát, cẩn thận xíu..." Diệp Tu và Chu Trạch Khải lại cùng có chung suy nghĩ.

Lần này hai người đều chui hẳn vào trong góc ở, cứng nhắc như mấy kẻ trộm quay đầu dò xét quanh bốn phía, mong rằng không có con thiêu thân nào tìm tới nữa.

Mà không ngờ rằng quán bar mang phong cách như này lại giữ kín thông tin cá nhân của khách, quản lí khá là nghiêm khắc, quy định với hội viên, luật khiếu nại đều có thể có hết. Anh chàng muốn làm quen mà không được khi nãy kia đã báo lại với quản lí về hai người, quản lí bar sau khi nhận được ý kiến đã âm thầm theo dõi hai người họ một thời gian, coi sự cảnh giác của hai người tự lí giải hết thành có ý đồ lén lút làm chuyện gì đó.

Quản lí ngẫm nghĩ, hai người này không phải là phóng viên mấy tờ báo lá cải trà trộn vào nghe ngóng tin tức đấy chứ? Theo nguyên tắc cẩn thận giữ thuyền được vạn năm, quản lí quyết định tự mình ra mặt, đi về phía hai người.

"Tiểu Chu Tiểu Chu! Lại có người tới kìa!" Diệp Tu nhìn đằng trước chằm chằm không chớp mắt, thấy người tới hơi nghiêng đầu qua, cắn răng khẽ mấp máy môi nhỏ giọng nói với Chu Trạch Khải.

Chu Trạch Khải được phân công dò xét hai bên trái phải vừa nghe thấy, cũng nhìn về phía người tới, "... Là người của quán bar." Chu Trạch Khải dùng thị lực 5.0 đưa ra kết luận, quản lí càng tới càng gần, một thân âu phục đen làm việc và thẻ tên trên ngực đã để lộ thân phận.

"Nguy rồi, không phải người lúc nãy mới tới kia đi tố cáo tụi mình đấy chứ?"

"..."

"Nếu anh ta đuổi hai tụi mình ra ngoài, thì phiền lắm."

"..."

"Anh có nên thông báo cho bà chủ của anh chuẩn bị tâm lí thật tốt trước không? Em cũng muốn thông báo cho ông chủ của em chuẩn bị tâm lí thật tốt trước chứ?"

"..."

Trải qua việc thêm dầu vào lửa của Diệp Tu, Chu Trạch Khải thấy quản lí bar ngay ngay trước mắt đã không thể ở yên được nữa, cậu xua xua tay, để lại bốn đám mây—— khóc ngất trong WC.

Đang nói, quản lý bar càng tới gần hơn, đã sắp rơi vào phạm vi ngắm bắn, còn đi về phía trước nữa thì sẽ tới phạm vi công kích của chiến mâu.

Đừng nói là Diệp Tu đứng đầu tứ đại chiến thuật sư, cho dù có được thăng lên thành tứ đại chiến thuật đại sư cùng Diệp Tu đi nữa, cũng không biết có cách gì để mà hoá giải nguy cơ trước mắt hay không, mấy thứ gì gì đó trong Vinh Diệu không dùng được ở đây, Chu Trạch Khải gì gì đó thì càng vô dụng hơn nữa, chuyện bị đuổi thẳng ra ngoài là ván đã đóng thuyền, nếu như mà bị fan nào đó chụp ảnh được thì...

Diệp Tu hoài niệm vô cùng thời gian Diệp Thu giấu diếm thân phận thật và cảm giác rời xa giới truyền thông.

"... Tiền bối", Chu Trạch Khải vẫn còn đang nói gì đó chỗ hiểu chỗ không bên tai anh.

"À? Thả lỏng đi, Tiểu Chu, xem anh..." Chỉ trong một chớp mắt, Diệp Tu quyết định nói chuyện cẩn thận trước, thời gian kéo dài càng lâu thì ngoài kia càng an toàn.

"Xin lỗi."

Cảm giác làn da mềm mại lại hơi khô lướt qua môi Diệp Tu, hơi thở ấm áp cũng quanh quẩn bên mũi anh.

Một nụ hôn từ Chu Trạch Khải, cúi người áp sát tới, lại nhanh chóng rời đi, khéo léo nhẹ nhàng tới mức thiếu chút nữa khiến Diệp Tu tưởng đó là ảo giác của mình, lại mang hiệu quả như núi lở có thể làm rung động cả màn hình, nặng nề đập vào thần kinh hiếm khi căng thẳng của Diệp Tu.

Diệp Tu lúc này đã biết Chu Trạch Khải nói thật có lỗi là thật có lỗi vì cái gì.

Ma pháp sư còn chưa kịp cảm khái vì nụ hôn đầu của mình đã bị cướp mất, cũng không kịp tỉnh táo lại từ cảm nhận của nụ hôn kia.

Diệp Tu thân là một người không câu nệ tiểu tiết, anh biết Chu Trạch Khải hôn anh chỉ là để giả vờ cho quản lí bar xem mà thôi, tuy rằng diễn trò này là dễ qua nhất, mà em hôn má không được hả cứ hôn môi để làm gì cơ chứ.

Đại sư đứng đầu tứ đại chiến thuật không thể bỏ qua bất cứ cơ hội nào mà đồng đội tạo ra, anh quay lại dáng vẻ thường ngày, đánh rắn một gậy, tuỳ cơ ứng biến. Anh khoác lấy cánh tay Chu Trạch Khải, ôm chặt, thuận thế nghiêng đầu dụi vào vai cậu, dáng vẻ chim nhỏ rúc vào lòng người ta—— làm việc chẳng chút kinh nghiệm có hơi khoa trương, cứ bỏ qua cho anh giùm đi.

"Đấy là nụ hôn đầu của anh đây đấy, em phải giúp anh cướp hai Boss mới đền đủ, em cũng đừng có nói ra ngoài nhá, mấy bang hội kia mà biết thì có mà cười hai năm không hết."

Chu Trạch Khải sợ giọng nói nhỏ làm Diệp Tu không nghe thấy, cậu hơi cúi đầu, gần như ngay sát trán Diệp Tu, "... Của em, cũng vậy, sẽ không nói ra."

Diệp Tu không đáp, trong lòng kêu gào, đúng là đứa nhỏ thành thật mà, không thấy anh đây đang khiến bầu không khí bớt ngượng ngùng hả?

Kết quả của kiểu vô tình thân mật này vậy mà mang lại sức thuyết phục hơn hẳn, hai người Diệp Tu và Chu Trạch Khải xứng đôi vừa lứa, người ngoài nhìn vào đúng là cũng có chút giống vành tai tóc mai chạm nhau giữa tình nhân.

Quản lí bar không đi lên nữa, anh ta sợ nhỡ đâu làm chuyện gì sai, khiến khách mất vui. Nhưng vẫn còn bán tín bán nghi nhìn hai người họ.

Diệp Tu thấy thế nên cho thêm tí củi lửa, dùng giọng điệu lười biếng kia của anh, mang chút ý nén giận nói với quản lí bar, "Mấy kẻ ở đây làm sao thế? Một cặp không được cãi nhau chắc? Chưa từng thấy hả? Không thấy hai tụi mình lại làm lành rồi à."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top