Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 23 - 24 - 25 - 26

Chương 23:
Tại sao mọi chuyện lại trở thành thế này ? Tôi hoàn toàn không dám tin đấy là sự thật. Rõ ràng Triệu Ngọc Lan mới là người bị hại, theo lý mà nói Triệu Tiểu Nhã nên thương xót mẹ mình mới phải. Tại sao em ấy lại cùng bà già đối phó Triệu Ngọc Lan ? Quan trọng nhất là tại sao em ấy lại để tôi chạy đi ?
Tôi cảm thấy những suy nghĩ trong đầu là một mớ hỗn loạn nhưng tôi cũng biết, trước mắt quan trọng nhất là tìm một người hiểu chuyện chứ không phải một mình ngồi suy đoán lung tung, lãng phí thời gian. Tôi nhanh nhanh chóng chóng quay trở về nhà của cậu tìm nha cô, đem mọi chuyện kể hết ra. Sau khi nha cô nghe xong, cô kinh ngạc: “Triệu Ngọc Lan đã ăn bà già đó ?”
Tôi gật đầu: “Đúng”
“Không phải chứ, cô ấy không phải lệ quỷ, tại sao lại có thể mạnh hơn bà già đó. Theo lý mà nói, bà già đó là người giết cô ấy, khí ác sẽ nhiều hơn mới đúng, cô ấy không có cách nào thắng được cả.”
“Khi mới bắt đầu, tôi cũng có thể thấy bà già chiếm thế thượng phong.”
Nha cô trầm tư một lát: “Cô ta còn nói lời như thôn này sẽ mất hết phải không ?”
“Đúng” – “Thế tôi hiểu rồi”
“Kẻ thù của Triệu Ngọc Lan không chỉ có một, cô ta đã coi tất cả những người trong thôn là hung thủ.” – “Hả”
Tôi nghe xong có chút mơ hồ, nha cô đành giải thích: “Năm đó, tất cả mọi người đều châm biếm Triệu Ngọc Lan, coi rằng cô ấy ở ngoài bán thân, sỉ nhục cô ấy. Cô ấy lại bị mẹ chồng chính tay giết chết, mang theo nỗi phẫn uất mà chết đi cho nên cô ấy căm hận tất cả những người trong thôn, căm hận bọn họ không điều tra mà đã đi bôi nhọ cô ấy.”
“Tôi hiểu rồi, cho nên cô ấy có thể giết bất kì ai trong thôn làm tế phẩm, để bản thân biến thành lệ quỷ. Sau khi cô ta ăn thịt Hàn Đông Khải thì đã biến thành lệ quỷ rồi nhưng cô ta vẫn luôn che giấu bản thân.”
Nha cô gật đầu: “Đúng, cô ta rất thông minh, muốn để cho bà già tưởng rằng cậu là mục tiêu của cô ta, đem công sức lãng phí trên người cậu. Thực tế cô ta sớm đã thành lệ quỷ, chỉ vì bày kế để tấn công bà ta. Tiếp theo sẽ rắc rối rồi đây, giống như Tiểu Nhã đã nói, cả thôn này sẽ gặp nguy hiểm.”
“Vậy thì phải làm sao ?”
Nha cô thở dài: “Triệu Ngọc Lan oán hận cả thôn này, giờ đây cô ta đã thành lệ quỷ, sợ rằng mọi chuyện sẽ không kết thúc đơn giản. Aizz, chúng ta sớm đã tìm ra chân tướng năm đó, nhưng mà ai ngờ rằng sự hận thù của cô ta lại lớn thế.”
Tôi thành thật trả lời: “Nếu như tôi mà là cô ấy, tôi cũng sẽ hận tất cả những người đồng hương xung quanh.”
“Aizz, tôi hiểu, cậu chạy đi.”
Tôi kinh ngạc: “Chạy, chạy có tác dụng gì, nhìn tất cả mọi người trong thôn chết đi sao ?”
Nha cô nghiêm túc: “Tôi sẽ ở lại bảo vệ thôn dân, tuy rằng năm đó bọn họ làm không đúng nhưng tội không đáng chết.”
Tôi nhìn vào mắt nha cô, thành khẩn: “Để tôi ở lại giúp đỡ, phần lớn người dân trong thôn này là họ hàng của tôi, đều là nhìn tôi lớn lên từ nhỏ, làm sao tôi nhẫn tâm bỏ mặc bọn họ mà bỏ trốn ?” – “Nhưng mà ...”
“Đừng nhưng mà nữa, tôi không tin lẽ nào sự phẫn uất của cô ta thật sự lớn như thế, muốn giết toàn bộ dân trong làng mới tiêu trừ được sao ? Chắc chắn có cách khác.”
Nha cô suy nghĩ một lát, cô gật đầu: “Cậu nói đúng, quả thật có cách khác.”
“Cách gì ?” – “Để cho tất cả những người năm đó vu oan cô ấy là gái bán thân, quỳ xuống trước phần mộ cô ấy xin lỗi.”

________________________________
Chương 24:
Để cho mỗi một người vu oan cho Triệu Ngọc Lan quỳ xuống xin lỗi, chuyện này rất khó. Nhưng chỉ có như này mới có thể giải được nhìn uất hận trong lòng Triệu Ngọc Lan. Như vậy có thể bảo toàn tính mạng của mọi người. Tôi do dự một lúc, cuối cùng nói: “Tôi cũng không biết được có thể hay không, dù gì chuyện này không phải cô hay tôi có thể chắc được, tôi đi tìm bố mẹ tôi nói trước.”
“Ừ, bọn họ đều là người trong thôn, hơn nữa cùng quen biết với mọi người, quả thật sẽ có cách hơn chúng ta.”
“Tôi về trước nói chuyện với bọn họ”
Tôi nhanh chóng tạm biệt nha cô, vội vã trở về nhà. Về tới nhà, tôi liền gọi bố mẹ thức dậy để bọn họ thương lượng với tôi chuyện này. Nghe thấy tôi muốn minh oan cho Triệu Ngọc Lan, mẹ tôi lúc đó rất không vừa ý: “Cô ta là gái bán thân, làm sao chúng ta lại có liên quan đến cô ta được ? Đến lúc đó mọi người sẽ nói gia đình chúng ta thế nào ?”
“Năm đó cô ấy không có ra ngoài bán thân, con đã điều tra rõ mọi chuyện rồi. Tất cả đều là do Triệu Hải Kiều bịa đặt.”
“Nhưng mà”, bố tôi thở dài, “Tử Trần, con vẫn còn trẻ, con không hiểu được.”
“Con không hiểu cái gì ?”
“Có những lúc chân tướng không quan trọng.” – “Hả”
Tôi không hiểu lời của bố đang nói, ông nghiêm túc nói tiếp: “Lúc bọn họ nói về Triệu Ngọc Lan, họ có thật sự quan tâm cô ấy là gái bán thân không ? Họ không quan tâm, bọn họ chỉ thích nói xấu sau lưng người khác mà thôi.”
“Tại sao bọn họ phải như thế ?”
“Chỉ cần giúp cho bọn họ trên bàn nhậu có thêm câu chuyện cười, bọn họ không quan tâm sẽ tổn thương ai”, bố tôi lắc đầu nói tiếp, “để cho những người trong thôn đến xin lỗi, chỉ sợ bọn họ cũng không thật lòng thật dạ hối lỗi. Cho dù là con để cho Triệu Hải Kiều thừa nhận chuyện năm đó với dân làng, con nghĩ bọn họ sẽ thế nào ?”
Tôi lắc đầu: “Con không biết.”
Bố tôi nghĩ một lát, quay đầu nói với mẹ tôi: “Lúc đầu em cũng nói những lời đàm tiếu, kết quả đã hại chết Triệu Ngọc Lan, trong lòng em nghĩ thế nào ?”
“Liên quan quái gì tới tôi”, mẹ tôi kích động, “tôi chỉ nói có vài câu, cô ta chết cũng là chuyện của cô ta, liên quan gì tới tôi ? Tôi cũng chỉ đùa với mọi người. Theo như ông nói, há chẳng phải sau này chuyện của ai cũng không được nói đến nữa hay sao ?”
Bố tôi cười khổ: “Con nhìn thấy chưa ?”
Tôi hoàn toàn không ngờ đến mẹ tôi sẽ có thái độ như vậy. Mẹ tôi nghĩ như thấy, chỉ sợ rằng người trong thôn cũng nghĩ như vậy. Bọn họ đều cho rằng chỉ là nói vài câu, ai ngờ Triệu Ngọc Lan lại chết rồi. Chẳng có ai chịu nhận trách nhiệm cho những lời mình đã nói ra, đây cũng chính là tình trạng của thôn dân.
Bố tôi nhẹ giọng: “Chạy đi, rời khỏi chỗ này. Dù gì ở đây cũng không kiếm được tiền, chi bằng đi ra ngoài làm thuê. Nói với họ hàng, người tin chúng ta sẽ cùng chúng ta ra ngoài làm thuê. Người không tin chúng ta, bọn họ sẽ ở lại thôn, chúng ta cũng chẳng còn cách nào.”
Tôi cúi đầu, trong lòng cảm thấy mất mát. Tôi nghĩ cũng quá tươi đẹp rồi. Lời của bố đã đả kích tôi rất mạnh nhưng tôi cũng rất hiểu, đó chính là hiện thực. Suy sụp tinh thần, tôi ngồi bệt trước cửa nhà, yên lặng nhìn vào khoảng sân bên ngoài. Trời đang dần sáng, tôi thở dài muốn gặp nha cô để nói về chuyện này. Tiếng động cơ xe máy đang đến, theo hướng âm thanh tôi đã nhìn thấy nha cô đến. Cô trèo xuống xe, đến trước mặt tôi hỏi: “Bàn qua chưa ?”
Tôi lắc đầu, thở dài: “Bàn rồi, nhưng mà không ổn.”
Nha cô nhẹ giọng: “Tử Trần hôm qua sau khi cậu đi, có một câu tôi do dự cả đêm vốn không định nói cho cậu nhưng tôi thấy cậu trọng tình trọng nghĩa nên quyết định nói.”
“Lời gì ?” – “Nếu như cậu bỏ chạy, chỉ sợ Tiểu Nhã sẽ hồn bay phách tán.”
________________________________
Chương 25:
Tiểu Nhã sẽ bị hồn phi phách tán ? Tôi ngẩng đầu, nhìn vào mắt nha cô, lẩm bẩm: “Tại sao lại nói như thế ?”
Nha cô thở dài: “Cậu còn nhớ những lời mà tôi nói ban đầu không ? Người làm mẹ đau lòng khi gặp con gái.” – “Còn nhớ”
“Khi đó, cô ấy quả thực vẫn còn thần trí, vẫn còn nhớ ra con gái mình. Nhưng hôm qua, cô ta bóp cổ Tiểu Nhã đúng không ?”
Tôi gật đầu: “Đúng”
Nha cô nghiêm túc: “Những phân tích sau đây của tôi, cậu đừng sợ hãi.” – “Cô nói đi”
“Cô ấy đã dần dần mất đi thần trí, trong trí não chỉ toàn là hận thù, hôm qua cô ấy bóp cổ Tiểu Nhã chính là chứng minh cô ấy đã suýt chút nữa không không chế được bản thân mình. Vẫn may cô ấy vẫn kiềm chế được cho nên cậu không thấy Tiểu Nhã bị cô ta ăn.”
“Đúng, hôm qua sau khi cô ta bóp cổ Tiểu Nhã, hai người bọn họ liền biến mất rồi.”
“Còn một điểm nữa, vì sao Tiểu Nhã tấn công cô ta ? Lẽ nào chỉ vì hiềm khích giữa hai mẹ con quá lớn, muốn bảo vệ dân làng ? Điểm này rõ ràng không phải, dù gì đó cũng là mẹ cô ấy.”
Tôi nghĩ một lát rồi nói: “Người dân trong thôn đối xử với Tiểu Nhã cũng được, cô ấy ăn cơm của các nhà mà lớn lên nhưng cũng sẽ không vì dân làng mà quả quyết đối phó với mẹ mình đâu.”
Nha cô trầm giọng: “Chứng tỏ trước đây cô ta đã từng làm hại Tiểu Nhã, khiến cho Tiểu Nhã sợ hãi cô ta, kiêng dè cô ta. Tiểu Nhã sợ mẹ mình sẽ biến thành một quái vật không có thần trí, cho nên đổi ngược lại chi bằng ra tay trước.”
Tôi nghe xong, quả thật có khả năng này. Hôm qua khi Triệu Ngọc Lan trực tiếp ra tay với Triệu Tiểu Nhã thì có thể thấy cô ta không phải là lần đầu tiên làm hại Tiểu Nhã rồi.
“Thần trí dần dần bị chôn vùi, nếu như tôi rời đi thì ở đây sẽ không còn ai lo lắng cho Tiểu Nhã, đến lúc đó cô ấy rất có khả năng sẽ bị Triệu Ngọc Lan ăn mất.”
Nha cô tâm trạng phức tạp: “Tôi đã do dự cả tối qua, tôi sợ tôi nói với cậu xong thì trong đầu cậu sẽ chỉ nghĩ về Tiểu Nhã.”
“Đây là tất nhiên.”
Tôi đứng dậy, nghiêm túc nói: “ Tiểu Nhã cả đời này đã khổ, tôi không muốn cô ấy chết rồi vẫn còn bị mẹ ruột ăn thịt. Khi nãy tôi cùng bố mẹ nói chuyện rất lâu nhưng tôi cũng coi như hiểu rồi. Để cho thôn dân xin lỗi Triệu Ngọc Lan là không thể nào, cô ta sẽ không chấp nhân lời xin lỗi giả vờ đâu.”
“Vậy cậu dự tính làm thế nào ?”
“Liều mạng với Triệu Ngọc Lan.” - “Liều với cô ta ?”
“Đúng, tôi biết cô ta là nạn nhân nhưng tôi càng muốn bảo vệ Tiểu Nhã. Quá lương thiện sẽ chỉ làm hại những người xung quanh. So với công đạo thì tôi càng muốn bảo vệ những người xung quanh.”
Nha cô hít sâu, gật đầu: “Được, bây giờ bà già đó mất rồi, chỉ còn lại Triệu Ngọc Lan. Nếu cậu đã muốn bảo vệ Tiểu Nhã vậy thì tôi có một cách có thể lôi cả cậu và cô ta đi. Đến lúc đó có thể xử lý được Triệu Ngọc Lan không thì phải dựa vào bản thân cậu rồi.”
“Tôi phải làm thế nào ?”
“Lần nữa gọi hồn, nhưng lần này chúng ta phải gọi Triệu Ngọc Lan đến.”
“Gọi đến rồi thì sao ?” – “Tôi hỏi cậu, cậu có sợ cô ta không ?” – “Sợ”
“Vậy cậu có dám đối đầu với cô ta không ?” – “ Tất nhiên dám, dù gì con người cũng có cái chết, dựa vào cái gì mà cô ta chết sớm hơn tôi lại phải sợ cô ta, đây là cái đạo lý gì ?” – “Tốt”
Nha cô lộ vẻ mặt nguy hiểm, nói từng chữ: “Vậy giao cho cậu, lấy hung bạo chế hung bạo.”

________________________________
Chương 26:
Nha cô nói với tôi, nếu muốn dẫn hồn của Triệu Ngọc Lan qua đây, thì chỉ có một cách.
Lấy xác của cô ấy!
Bởi vì chúng tôi không biết sinh thần bát tự của Triệu Ngọc Lan, cho nên dùng thi thể của cô ấy là tốt nhất.
Nói thật lòng, tôi thực sự không muốn xuống ngôi mộ đó lần nữa.
Mỗi lần đi qua, đều khiến tôi cảm thấy cực kỳ sợ hãi.
Nha cô vì để khiến tôi không sợ nữa, giải thích rằng quỷ hồn vốn không thích hành động vào ban ngày.
Giống như lần trước giết được Triệu Hiên Hiên, là bởi vì nắp quan tài đã đóng lại rồi.
Nha cô và tôi cùng nhau đi đến trước ngôi mộ, nói đến lại cảm thấy đau lòng, quan tài đến bây giờ vẫn chưa được đậy nắp.
Cảm xúc trong lòng tôi, khỏi phải nói, vô cùng buồn bã. Cô gái mà tôi thích đã mất được mấy ngày rồi, vậy mà vẫn luôn bị phơi thây dưới ánh nắng mặt trời, thậm chí ngay cả nắp quan tài cũng không được đậy nghiêm chỉnh.
Tôi nhói lòng thở dài một tiếng, một tay túm lấy nắp quan tài kéo hẳn ra ngoài.
Suy cho cùng tôi không muốn đang trong lúc lấy xác sắp xong rồi thì bỗng nhiên bị nhốt vào bên trong quan tài.
Để cho an toàn, chúng tôi đem nắp quan tài một mạch kéo ra xa mấy chục mét, rồi mới trở lại bên cạnh quan tài.
Khi tôi vừa nhìn vào bên trong quan tài, trong lòng tôi lại ngập tràn chua xót.
Cơ thể của Tiểu Nhã vẫn còn chưa vữa nát, nhưng khắp thân thể loang lổ đầy những vết thi ban.
Đây là người con gái tôi từng trân quý nhất.
Em ấy là người con gái đẹp nhất tôi từng gặp, thế nhưng bây giờ đã biến thành bộ dạng như thế này.
Tôi nén chịu sự chua xót trong lòng, lấy cái kìm đã chuẩn bị tốt từ trước, duỗi nó về hướng thi thể Triệu Ngọc Lan.
Xương thịt cô ấy bốc lên mùi hôi thối nồng nặc, may mà quan tài đã mở nhiều ngày, mùi hương đó cũng bay bớt đi nhiều.
Nha cô đứng bên cạnh tôi, nói với tôi: “Lấy một cái răng lên đây.”
“Ừm …” tôi lo lắng đáp, “Tôi sẽ không sao chứ? Cô nhất định phải trông kĩ cái nắp quan tài đó đấy.”
Nha cô nói: “Yên tâm, đã ném xa như vậy rồi, hơn nữa ánh nắng mặt trời còn mạnh như vậy, cậu đừng sợ.”
Tôi ừm một tiếng,  cẩn thận từng li từng tí gắp chặt một cái răng của Triệu Ngọc Lan.
Gắp chặt rồi, tôi kiềm chế sự sợ hãi dùng lực kéo mạnh một cái, ngay lập tức giật được luôn một chiếc răng ra.
Nha cô vội vàng lấy ra một chiếc khăn tay, đặt cái răng tôi vừa lấy được lên đó, đợi đến khi chúng tôi gói lại cẩn thận rồi, cô ấy lấp tức nói: “Đi, xuống núi.”
Tôi nhẹ nhõm thở ra, vội đuổi theo nha cô đi cùng nhau xuống núi.
Nha cô vừa xuống núi, vừa cùng tôi nói chuyện: “Miệng giếng năm đó, cậu biết ở chỗ nào không?”
“Biết chứ, cái miệng giếng đó bị đắp lại rồi, bởi vì sau khi có người chết, nước trong giếng đột nhiên bốc mùi hôi thối.”
“Ừm, nước giếng không phải bị nhiễm độc đâu.”
“Để tôi dẫn cô tới đó.”
Tôi dẫn cô ấy đến bên cạnh cái miệng giếng đó, cái giếng này cách nhà cũ của Triệu Tiểu Nhã rất gần, cách nhà Triệu Hải Kiều cũng không xa lắm.
Cái giếng này sớm đã không còn người nào dùng nữa, tôi ném một tảng đá ra nhìn một cái, nước bên trong đã trong suốt như trước kia rồi.
Chỉ là dù cho có trong lành rồi, cũng không có người nào dám dùng nước trong cái giếng này nữa.
Nha cô nhìn giếng nước, nhẹ giọng nói: “Nếu là tôi rơi xuống đó, chắc chắn sẽ sợ hãi giống Triệu Ngọc Lan năm đó.”
“Cô ấy vốn cho rằng bản thân có thể được cứu …” Tôi thở dài nói, “Thực lòng mà nói, tôi không hề muốn đối phó với cô ấy, nhưng mà tôi không thể không làm như vậy.”
Nha cô ừm một tiếng, tiếp tục nói: “Bây giờ trời vẫn còn sáng, cậu cố mà ngủ một giấc, chúng ta đợi đến khi mặt trời xuống núi rồi mới hành động tiếp.”
Tôi có chút cảm kích nhìn nha cô một cái, thật lòng nói: “Cô giúp tôi rất nhiều, tôi không biết nên cảm tạ cô thế nào nữa.”
Nha cô hoài nghi nhìn lại nhìn tôi, cuối cùng lắc đầu nói: “Không đúng nha, là cậu giúp tôi rất nhiều mới phải, cậu có thể khiến tôi phát tài đó!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top