Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 27 - 28 - 29 - 30

Chương 27
Lời của nha cô khiến cho tôi có chút khó hiểu, tôi ngạc nhiên: “Phát tài ? Làm sao để cô phát tài ?”
“Trưởng thôn này, cả Triệu Hải Kiều nữa. Bây giờ tôi đã biết bí mật cua bọn họ, trưởng thôn cũng coi như là đồng phạm giết hại Triệu Tiểu Nhã, Triệu Hải Kiều cũng là đồng phạm năm đó. Cậu cho rằng bọn họ sẽ bỏ ra bao nhiêu tiền để tôi giữ bí mật cho họ ?”
“Ngay từ đầu co đã mang theo thái độ thu được lợi ích để giúp tôi ?”
“Đó không phải tất nhiên sao ?”, nha cô cười, “lẽ nào tôi giống như thấy cậu đáng thương nguyện ý hy sinh thời gian và công sức của bản thân, làm một người có nghĩa vụ giúp cậu sao ?”
Tôi nghĩ cũng thật vậy, ban đầu tôi đoán đúng rồi, cô ta cũng chẳng phải loại người lương thiện gì ?
“Ít nhất Triệu Hải Kiều cũng sẽ đưa tôi năm vạn, hắn ta vốn là một kẻ cô độc, chẳng có gì phải bận lòng, đòi hắn ta năm vạn chắc cũng đủ rồi. Trưởng thôn thì không như thế, dù sao cũng nên đòi ông ta hai mươi vạn.”
“Tại sao trưởng thôn lại cao thế ?”, tôi thắc mắc
“Thứ nhất, ông ta có tiền. Thứ hai, ông ta vẫn còn đứa con khác. Gia đình bọn họ sẽ không chấp nhận chủ nhà xảy ra chuyện.”
Tôi nghĩ cũng phải, cười khổ: “Tôi vốn dĩ tưởng rằng cô vẫn luôn giúp tôi, chẳng qua thế này cũng tốt, trong lòng tôi sẽ không cảm thấy thiếu nợ cô.”
Nha cô cười: “Đừng nói như thế, cậu cũng giúp tôi không ít. Thu nhập lần này chúng ta chia đôi.” – “Chia đôi ?”
“Đúng, lần này mọi chuyện nguy hiểm đều là cậu làm đương nhiên phải chia đôi.”
Tôi nghe xong mà không nói ra lời bởi lẽ tôi hoàn toàn không nghĩ nha cô sẽ hào phóng với tôi như vậy. Cô thấy tôi ngơ ra, cười cười: “Sao nghe thấy ngơ rồi ? Chẳng lẽ chưa bao giờ nhìn thấy nhiều tiền như thế ?”
“Tất nhiên là chưa thấy, bố mẹ tôi góp lại, làm ruộng một năm cũng chỉ được hai vạn tệ.”
Nha cô lắc đầu: “Bố mẹ cậu có thể so với cậu sao. Bọn họ là làm ruộng, tôi là lấy mạng ra đổi, đương nhiên lần này chủ yếu dựa vào cậu.”
Cũng đúng, chuyện nguy hiểm như thế này, tiền công nhất định phải cao mới được.
“Được rồi, mau đi ngủ đi. Hoàng hôn gặp lại ở đây.” – “Được”
Cả một đêm không ngủ tôi quả thật rất mệt mỏi. Thế nên sau khi tôi về đến nhà thì ngủ một giấc thật say rồi ở nhà ăn thêm chút đồ. Lúc ăn cơm bố mẹ còn hỏi tôi lúc nào thì đi, tôi bảo bọn họ đừng gấp gáp. Tôi không dám nói với bọn họ sự thật bởi vì tôi biết bọn họ sẽ lo lắng. Đợi sau khi ăn no, tôi đến bên cạnh giếng nước, nha cô đã đợi sẵn ở đây rồi. Lúc này vừa kịp hoàng hôn, cô gật đầu với tôi: “Cậu nhìn vào giếng nước đi,”
Tôi mở nắp giếng nhìn một cái, nước bên trong biến thành một màu đỏ đẹp giồng như máu vậy. Tôi kinh ngạc: “Đây là cái thứ gì ?”
“Tôi đổ vào trong máu chó đen, con dao của cậu dính thứ này thì có thể làm bị thương quỷ. Đương nhiên không gian trong này quá nhỏ, cậu dùng dao sẽ không tiện nên tôi đã chuẩn bị cho cậu cái này.”
Cô vừa nói vừa lôi ra một thứ đưa cho tôi. Tôi ngây ngốc cầm lấy nó, nuốt nước bọt, lẩm bẩm: “Ý của cô là nói, tôi phải vào bên trong giếng ?”
“Đúng vậy, cậu muốn gọi hồn ở nơi cô ta chết” – “Thế này có quá nguy hiểm không ?”
Tôi nói xong nha cô chỉ cười lạnh: “Cậu cho rằng tại sao tôi lại chia cho cậu nửa tiền ? Cậu cho rằng tiền dễ kiếm thế sao ?”

____________________________________
Chương 28: Đáy giếng kinh hồn

Nói thật lòng, tôi rất sợ hãi!

Tôi vốn tưởng rằng gọi hồn chỉ đơn giản là gọi hồn Triệu Ngọc Lan qua đây, sau đó dùng một cách nào đó khiến Đường dao có thể tổn hại được quỷ hồn, cuối cùng đánh bại Triệu Ngọc Lan.

Hiện thực chứng minh tôi đã nghĩ quá ngây thơ rồi.

Cũng đúng, nha cô làm sao có thể vì trước đó tôi đã làm được chút việc mà bằng lòng chia cho tôi nhiều tiền như vậy chứ?

Bây giờ mới chính là lúc tôi cần bán mạng làm đây. Tôi hít một hơi thật sâu và cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại.

Tôi thậm chí tự hỏi, việc tôi làm lần này rốt cuộc có đáng hay không.

Nha cô nhìn thấy sự do dự của tôi, cô ấy nhẹ nhàng nói: “Cậu muốn đợi đến khi Tiểu Nhã hồn phi phách tán sao?”

“Tôi…”

Tất nhiên là tôi không muốn như vậy!

Tôi chỉ có thể trèo vào bên trong cái giếng, răng cắn chặt con dao găm, tay chân bám chắc vào vách giếng, từ từ trèo xuống dưới.

Thật là không dễ dàng gì mới xuống được đáy giếng, chỗ này bốc lên nồng nặc mùi máu tanh, khiến người ta cảm thấy cực kỳ khó chịu. Độ sâu của nước thì chỉ vừa đến thắt lưng tôi.

Nha cô đứng bên trên cầm đèn pin, ánh đèn pin sáng chói chiếu thẳng vào người tôi, khiến bên trong giếng bỗng chốc sáng lên rất nhiều.

Cô ấy nói lớn: “Nhìn rõ chứ?”
“Nhìn rất rõ.”

Sau khi nhận được câu trả lời của tôi, nha cô đem đèn pin buộc chặt vào nắp giếng, sau đó hướng tôi nói lớn: “Đợi đến khi gọi hồn thành công rồi, tôi sẽ đóng miệng giếng này lại, cô ta sẽ không có cách nào thoát ra được.”

Tôi lập tức nói: “Vậy tôi cũng không cách nào ra ngoài được đúng không?”

“Đúng vậy, tôi sẽ đợi đến khi trời sáng mới qua đây đón cậu, để đề phòng bất trắc!

Khoảnh khắc đó, nội tâm tôi càng trở lên sợ hãi tột độ. Rất nhiều khi, con người ta vẫn sẽ có một vài quyết định táo bạo, hơn nữa còn cho rằng bản thân nhất định có đủ dũng khí làm được.

Nhưng mà hiện tại tôi mới phát hiện ra rằng tôi sai rồi.

Tôi sợ đến nỗi người run bần bật, tôi muốn nuốt lời, tôi muốn bỏ chạy.

Lúc đó, nha cô đã châm một mồi lửa lên con hình nhân, bên trong hình nhân đó chứa một cái răng của Triệu Ngọc Lan.

Cô ấy nhét con hình nhân vào một khe nứt bên trong giếng, trầm giọng nói với tôi: “Cẩn thận.”

Nói xong, cô ấy không chút lưu tình đậy mạnh nắp giếng. Tôi bị nhốt bên trong cái giếng đã bị đóng chặt này, nỗi kinh hoàng trong lòng thoáng cái đã lên đến đỉnh điểm.

Ánh sáng của đèn pin khiến tôi có thể nhìn rõ bốn phía xung quanh, nhưng mùi vị của việc có thể nhìn rõ càng khiến người ta khó chịu hơn!

Hình nhân bên trong giếng đang cháy, tro bụi không ngừng rơi xuống bên cạnh tôi. Tôi không biết Triệu Ngọc Lan sẽ xuất hiện từ phía bên nào, chỉ có thể không ngừng nhìn về một phương hướng bất kỳ!

Đột nhiên!

Trong cái giếng đã bị đóng kín, bốc lên một trận âm khí mãnh liệt, làm đèn pin rung lắc dữ dội, khiến tôi sợ cả người run lẩy bẩy!

Biến cố xuất hiện trong nháy mắt dọa tôi sợ tới mức buồn đi tiểu!
Dưới quần chảy ra một dòng ấm nóng, hòa với nước giếng lạnh ngắt khiến tôi rùng mình, nội tâm tràn ngập hối hận, chỉ còn biết nắm chặt cán dao.

Cô ta sẽ xuất hiện từ phía nào?

Tôi ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào cái đèn pin.

Đèn pin rung lắc càng lúc càng lợi hại, ánh sáng cũng mỗi lúc một tối hơn, tôi cuối cùng đã cảm nhận được bên trên xuất hiện một bóng hình nào đó, tôi thậm chí còn nghĩ rằng có phải là Triệu Ngọc Lan đang lắc cái đèn pin để quấy nhiễu tầm mắt của tôi hay không.

Chính tại lúc tôi đang nghĩ như vậy,  một việc tôi không lường đến đã xảy ra.

Chân của tôi đột nhiên bị cái gì đó túm chặt lại, bị kéo mạnh về phía sau một cái!

Trong phút chốc, đầu tôi chìm vào trong vũng máu, máu sặc sụa tràn vào miệng mũi, tôi kinh hoàng sợ hãi túm vào vách giếng, điên cuồng đứng lên!

Trước mắt tôi giờ toàn là máu, quá nhiều máu khiến tôi không thở nổi, tôi tuyệt vọng một lần lại một lần cố gắng, hy vọng xa vời có thể nhanh chóng ngẩng được đầu lên.

Cuối cùng, tôi thành công thoát ra được, thở hổn hển vì đau đớn.

Biển máu trước mắt bỗng nhiên biến mất.

Thay vào đó là một khuôn mặt đầy gân guốc!

Cô ta há to cái mồm đầy máu, lao về phía tôi!

_______________________________________
Chương 29:
Muốn chết ? Chỉ trong một khoảnh khắc, trong đầu tôi tràn ngập sự sợ hãi cái chết. Gần như là động tác theo tiềm thúc, tôi quay con dao găm mạnh mẽ đâm về phía Triệu Ngọc Lan. Khiến cho người ta thấy ngạc nhiên là động tác này của tôi có tác dụng. Triệu Ngọc Lan đã lùi về sau, rõ ràng là sợ bị dao găm cứa trúng. Tôi tận dụng cơ hội, không ngừng chém con dao găm về phía cô ta.
Mặc dù cô ta từ dưới đáy chui lên nhưng dường như cô ta cũng rất sợ nước máu, không dám tiếp tục trốn trong nước mà lao thẳng lên trên. Người cô ta ướt nhẹp, chân tay bám vào đá nhanh chóng leo lên như con thạch sùng. Nước máu từ trên người cô ta nhỏ giọt, tôi tận mắt nhìn thấy da cô ta bị nước máu ăn mòn lại đang dần dần hồi phục. Tôi hiểu rồi, cô ta thật sự sợ nước pha máu này nhưng càng sợ nước máu này dính lên con dao gắm cứa bị thương.
Bảo sao không tiếp túc kéo tôi vào trong nước, nếu như cô ta còn dám xuống thì hôm nay tôi chắc chắn sẽ chết. Tôi thở hổn hển, khó chịu nhổ nước trong miệng ra, nhìn chằm chằm vào Triệu Ngọc Lan. Chỉ cần cô ta dám xuống thì tôi sẽ dùng con dao găm này đâm thật mạnh vào cô ta. Triệu Ngọc Lan bò trên phiến đá, ánh mắt dữ tợn nhưng không dám trực tiếp xông tới.
Tôi nhanh chóng nghĩ ra biện pháp, dù gì tôi cũng không lên được, cô ta cũng không xuống đây, tình hình như này rất là phức tạp. Đột nhiên, Triệu Ngọc Lan nở nụ cười quái dị. Khi tôi còn đang không hiểu cô ta định làm gì thì cô ta đã rút được một viên đá hướng về tôi mà ném. Đáng chết, cái giếng đã mấy chục năm không có người quét dọn, sớm đã bị ăn mòn. Tình hình trước mắt tôi chỉ nhanh chóng lấy hai tay che đầu, Triệu Ngọc Lan đó không ngừng cười quỷ dị tiếp tục lấy đá ném xuống.
Cái giếng này sớm đã cũ nát, sau khi bị rút một viên đá, nhưng viên đá khác không cần cô ta ra tay thì đã hướng về phía tôi mà rơi xuống. Triệu Ngọc Lan này, cô ta là muốn tôi chết giống cô ta năm xưa. Những viên đá này đập vào đầu tôi, đập vào tay tôi đau đến mức làm tôi kêu lên. Quan trọng nhất là những viên đá đó rơi vào ngón tay tôi khiến cho tôi đau chẳng thể cầm chắc được con dao găm. Triệu Ngọc Lan đã phát hiện là điểm này, cô ta không ngừng lấy đá ném vào ngón tay tôi rõ ràng là muốn tôi không còn cách nào vung dao. Tôi buông tay thì đá sẽ đập vào đầu, tôi bảo vệ đầu thì đá sẽ đập vào ngón tay tôi.
Công kích một lần rồi lại một lần liên tiếp khiến cho ngón tay tôi mất đi sức lực. Đáng chết ! Giờ phút này, đừng nói cái gì mà lương thiện, thương hại, tôi hận không thể ngay lập tức tiêu diệt Triệu Ngọc Lan. Tôi không thể chết ở đây được, tuyệt đối không được. Sức lực của ngón tay cuối cùng không thể giúp tôi giữ chặt con dao găm nữa, con dao găm rơi xuống rơi tõm một cái vào trong nước. Lúc này Triệu Ngọc Lan nở một nụ cười kì dị, cô ta không tiếp tục ném đá mà bò trên phiến đá dần dần tiếp cận tôi. Tôi bây giờ chính là một con ếch nằm trong nồi. Tôi nhìn chằm chằm Triệu Ngọc Lan, mà cô đã đến trước mặt tôi, mở to cái miệng đầy máu của mình.
Con dao găm rơi xuống nước, nếu như tôi cúi người xuống nhặt thì Triệu Ngọc Lan có thể dễ dàng cắn đứt cổ tôi. Triệu Ngọc Lan như thế này khiến cho lòng tôi bùng lên một sự ác độc. Tôi sẽ không chết ở đây, Tiểu Nhã còn đang đợi tôi cứu, tôi đã phụ lòng em ấy một lần, làm sao có thể có lần thứ hai ?
“Cút đi”. Tôi cúi đầu hớp một ngụm nước máu, Triệu Ngọc Lan cũng hướng về tôi mà xông lên. Đột nhiên tôi ngẩng đầu, túm chặt lấy đầu Triệu Ngọc Lan, mạnh mẽ cắn một phát vào cổ cô ta.
“Đồ khốn nạn”, tôi dùng răng cắn chặt, tức giận: “Ngươi muốn ăn thịt ta, ta sẽ ăn thịt ngươi trước.”

_____________________________________
Chương 30:
Một chất lỏng lạnh lẽo tan ra trong miệng tôi. Tôi không biết đó có phải là máu của Triệu Ngọc Lan hay không, ít nhất có thể khẳng định chất lỏng này lạnh thấu xương khiến cho tôi run lên cầm cập. Nhưng tôi sẽ không buông ra, tôi liều mạng cắn chặt răng rồi lại ngậm một ngụm nước máu rồi cắn tiếp Triệu Ngọc Lan. Tôi không thể buông cô ta ra. Chỉ cần buông ra thì sẽ chẳng còn gì nữa rồi. Trong trận vật lộn này, tôi một lần rồi lại một lần cắn Triệu Ngọc Lan, cô ta phát ra những tiếng gầm rú điên loạn khiến cho tôi đau hết cả tai. Dần dần tầm nhìn của tôi trở nên càng ngày càng tôi, hít thở cũng trở nên nặng nhọc, mà thân thể của Triệu Ngọc Lan cũng trở nên dần trong suốt. Không còn sức rồi. Tôi nhắm mắt lại một cách yếu ớt cuối cùng ngất ra đó. Phải chết rồi sao ?
Tôi bây giờ thậm chí cả sức lực để suy nghĩ cũng không có. Mơ mơ màng màng không biết bao lâu, hình như đã rất lâu rồi, tôi nghe thấy có người đang gọi tôi. Tôi cố gắng mở mắt, chỉ thấy trước mặt có một bóng người, hình như là nha cô. Mặt trời chiếu rọi trên người tôi, nói ra cũng thật kì lạ, ánh mặt trời đó dường như đang thiêu đốt tôi vậy, đau đến mức khiến cho tôi tỉnh lại.
“Mặt trời ... không cần mặt trời.” – “Mặt trời ?”
Nha cô kinh ngạc nhìn tôi, rồi đột nhiên túm hai tay tôi lôi ra ngoài. Nhưng dường như cô không kéo được tôi nên đành ôm tôi bước từng bước sang bên. Dưới ánh sáng, tôi căn bản hoàn toàn không có sức, chỉ có thể yếu ớt ngã vào lòng nha cô, để mặc cho cô đưa tôi sang chỗ bóng râm. Không bị ánh mặt trời chiếu xuống tôi cũng tạm hồi phục ít nhiều. Nhìn về hướng giếng nước rồi lại nhìn bản thân, tôi sống rồi. Nha cô kéo tôi ra, cô ngồi bên cạnh, thở hổn hển: “Kéo được cậu lên đã mệt chết rồi, vẫn còn phải lôi cậu ra đây. Rốt cục là cậu làm sao, tại sao lại ghét ánh mặt trời ?”
Tôi cố gắng để bản thân tỉnh táo nhưng không làm được, vừa hay nha cô đưa cho tôi một bình nước. Tôi nhanh chóng mở chai nước uống, cũng coi là hồi phục được chút sức lực, lắc đầu: “Không biết, cảm giác khi nãy chính là bị phơi nắng rất đau.”
“Phơi nắng đau ?”, nha cô kinh ngạc , “cậu ở trong giếng nước cả một đêm, tôi chỉ là đem cậu để dưới nắng có năm phút mà thôi.”
“Túm lại là rất khó chịu” – “Được rồi, Triệu Ngọc Lan sao rồi ?”
Tôi nhớ lại chuyện tối qua, đem mọi chuyện kể với nha cô một lượt. Nha cô nghe xong, cô kinh ngạc mở to mắt, không dám tin: “Cậu ăn Triệu Ngọc Lan rồi ?”
“Không có, tôi không có ăn cô ta, chỉ có cắn cô ta rất nhiều lần” – “Thế thì cũng giống như ăn rồi.”
Nha cô do dự một lúc rồi nói: “Cậu giơ tay ra dưới nắng xem nào” – “Hả”
Tôi thấy cô yêu cầu như vậy, trong lòng cảm thấy nghi ngờ nhưng vẫn xòe tay ra dưới nắng. Sau khi chìa ra tôi thấy da mình bị thiêu đốt rất đau, trong tiềm thức muốn rụt tay về nhưng nha cô túm chặt lấy tay tôi, trầm giọng: “Đừng cử động, tiếp tục để nó thiêu đốt”
Tôi nghi ngờ nhìn tay mình, rồi tiếp đó một chuyện kinh sợ đã xảy ra. Một ngọn lửa đã xuất hiện trên tay tôi, da tôi bị mặt trời đốt cháy. Tôi đau đến mức nhanh chóng rụt tay về. Nha cô nhìn thấy mọi chuyện, cô nuốt nước bọt: “Cho cậu cắn bừa, cậu nói xem, cậu có ăn được không ?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top