Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 13

Khác hẳn cánh rừng phía dưới cây cối tươi tốt, trên đỉnh núi sừng sững gốc đại thụ đứng trơ trọi giữa đất trời rộng lớn. Chu Nhất Long theo dấu vết nguồn năng lượng lạ đến tận đây, đưa mắt tìm kiếm xung quanh, hắn trông thấy một thân ảnh đứng dưới tán cổ thụ, cô độc mà hư ảo. Từ lúc Chu Nhất Long tới, người nọ đã nhận ra sự hiện diện của hắn, chỉ là y vẫn im lặng hưởng thụ bầu không khí tươi mát do thiên nhiên mang lại.

Gió bắt đầu thổi qua, nhánh cây khẽ lay, hai nam tử cao lớn, một thanh sam một hắc bào, tà áo nhờ gió tung bay phấp phới. Thời gian chầm chậm trôi, tiếng cười trầm thấp từ người nọ vang lên phá tan trầm mặc.

"Đã lâu không gặp, Hắc Bào đại nhân"

"Ngươi biết ta? Ngươi là ai?" 

"Ta chỉ là một tên vô danh tiểu tốt, từng có cơ hội diện kiến đại nhân" Thanh y nam tử cười nói, y xoay người từng bước từng bước tiến về hướng Chu Nhất Long. 

Chu Nhất Long nhíu mày, ánh mắt giấu dưới lớp mặt nạ sắc bén nhìn chằm chằm người đối diện. Y vận trên người bộ trang phục cổ xưa, vạt áo dài chấm đất, thắt lưng mang theo đai ngọc, tay cầm chiết phiến vô cùng phù hợp hình tượng công tử như ngọc. Đáng tiếc diện mạo bị che đậy bởi lớp giả cụ, chỉ lộ ra bên ngoài đôi mắt và nụ cười nhàn nhạt mang theo chút ngả ngớn trên khóe môi.

"Ngươi không phải con người." đây không phải một câu nghi vấn mà là khẳng định.

"Chuyện đó quan trọng sao?" 

"Ngươi có mục đích gì?" Chu Nhất Long lạnh lùng hỏi.

Y ngửa đầu cười lớn, giọng điệu trở nên tà tứ bất cần "Điều đó thì liên quan gì đến Hắc Bào đại nhân"

Chu Nhất Long khí tức chợt thay đổi, quanh thân cuồng cuộng hắc khí, nháy mắt Trảm hồn đao đã đặt ngay cổ nam tử. Trái ngược Chu Nhất Long nộ khí ngất trời, nam tử vẫn bình thản chẳng hề tỏ ra lo lắng lưỡi dao sắc bén kia sẽ làm bị thương chính mình.

"Nếu như ta nói muốn thống trị tam giới thì Hắc bào đại nhân sẽ làm gì?"

"Ta sẽ thay trời hành đạo, lập tức giết ngươi" 

Nam tử tiếp tục cười to như vừa nghe xong chuyện hài hước, tức khắc y thu hồi nụ cười, nháy mắt trở nên nguy hiểm khó lường. Y dễ dàng trốn thoát lưỡi đao của Chu Nhất Long, y chẳng tốn quá nhiều sức lực tạo ra quả cầu năng lượng hắc ám ném thẳng về phía hắn. Chu Nhất Long nhanh chóng dùng Trấn Hồn đao chém tan quả cầu.

"Hắc Bào đại nhân qua vạn năm vẫn ngây thơ và thánh thiện" Lại thêm quả cầu hắc ám khác được ném ra.

Chu Nhất Long vô cùng dễ dàng phá vỡ chiêu thức của người nọ.

Y không tỏ thái độ quá bất ngờ, bởi Hắc bào sứ đâu phải hữu danh vô thực. Tay y tập trung năng lượng, lần này không là quả cầu mà trực tiếp hóa thành lưỡi kiếm cùng Trảm hồn đao trực tiếp đối đầu.

Trảm Hồn đao là thánh khí hấp thụ linh khí nhật nguyệt cả vạn năm mà tạo thành, so với kiếm năng lượng đương nhiên vượt cao hơn một bậc. Chu Nhất Long dễ dàng chém bay kiếm khí, nam tử vội lùi ra tạo khoảng cách an toàn vừa cười vừa vỗ tay tán thưởng.

"Hắc Bào đại nhân quả nhiên lợi hại" y ngừng vài giây, giọng điệu vang lên tựa như oán trách "Đại nhân thực là nhẫn tâm. Đáng lý ngươi phải cảm ơn ta a"

Chu Nhất Long nheo mắt.

Nam tử hừ một tiếng "Nếu không nhờ ta, ngươi làm sao có thể gặp lại tiểu tình nhân mấy kiếp. Thế mà ta còn chưa nhận được lời cảm ơn đã phải bị truy sát. Thực oan khuất"

"Câm miệng" Chu Nhất Long định nói thêm gì nữa bỗng tim hắn chợt nhói, sợi dây liên kết với Bạch Vũ báo hiệu cậu đang gặp nguy hiểm. Hắn tức tốc biến mất ngay tại chỗ.

Nam tử nhắm mắt, khóe môi câu lên nét cười trào phúng.

Thẩm Nguy, ngươi đã quên ta sao?

...

Chu Nhất Long khôi phục dáng vẻ bình thường, hắn gần như mất khống chế khi tận mắt chứng kiến Bạch Vũ té xỉu trên đất. Hắn lao tới ôm cậu vào lòng, bàn tay run rẩy đưa lên dùng dị năng trị liệu, ánh sáng ấm áp bao phủ Bạch Vũ. Cơ thể cậu dần khôi phục bình thường, nhịp thở ổn định hơn, sắc mặt không còn tái nhợt như vừa rồi.

"Tiểu Bạch, tiểu Bạch" Chu Nhất Long ngồi bệch xuống, lưng áo thấm ướt mồ hôi lạnh, hắn thì thầm gọi tên cậu như tự trấn an bản thân. Hắn hôn nhẹ lên trán cậu.

"Long...ca" Bạch Vũ mở mắt, cậu suy yếu gọi tên hắn.

"Tiểu Bạch, tôi đây. Em cảm thấy thế nào?" Mắt Chu Nhất Long đỏ hoe, bao nhiêu lo lắng sợ hãi đều lộ rõ trên gương mặt tuấn mĩ.

"Em không sao" Bạch Vũ cố gắng ngồi dậy nhưng bất lực, cậu yếu ớt ngả vào người Chu Nhất Long. Xoa xoa thái dương nhằm xua tan cơn choáng váng, cơ thể đau nhức vô lực.

"Để tôi đưa em về nghỉ ngơi" dứt lời Chu Nhất Long bế bổng Bạch Vũ lên về phòng.

Hắn nhất định không bỏ qua chuyện này. Dám chạm vào nghịch lân của hắn đều phải sát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top