Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chu Tử Thư không hiểu rốt cuộc vì sao Ôn Khách Hành phải giả bệnh, tuy nhiên cậu đã nhờ đến cả sư phụ và vài đại phu thân tín khác chẩn mạch và họ đều cam đoan không có vấn đề gì nên cậu cũng bớt lo lắng. Nương tử của cậu trước giờ lắm mưu nhiều kế, y nói việc giả vờ này cần thiết thì cậu đương nhiên thuận theo, chỉ cần y không gặp nguy hiểm là được.

Nhưng những hành động tiếp theo của Ôn Khách Hành càng làm cậu tò mò hơn.

Y lấy cho cậu xem vài bức họa người cậu chưa thấy bao giờ rồi hỏi cậu thấy ai hợp mắt nhất. Sau đó còn đưa vài Khôn Trạch và Trung Dung tới nói là để họ hầu hạ cậu. Thay đổi nhân sự là chuyện bình thường vì Ôn Khách Hành quản lí hậu trạch Chu phủ, Chu Tử Thư cũng không mấy ý kiến vì người y chọn đương nhiên đều đắc lực và có thể tin tưởng, chẳng qua chưa bao giờ có người hầu là Khôn Trạch, lại còn hầu trong phòng như thế này.

Tất thúc cũng chỉ ậm ừ khi cậu hỏi chứ không nói gì càng khiến cậu thêm thắc mắc. Tất thúc ngậm miệng thì đương nhiên đám Hàn Anh và Tinh Minh sẽ không mở mồm, Chu Tử Thư hết cách liền đi dò hỏi đứa bạn thân Cảnh Bắc Uyên, tuy là Trung Dung nhưng cậu ta có vẻ tinh tường nhiều chuyện lắm. Bắc Uyên nghe cậu tường thuật một hồi thì bờ môi khẽ nhếch, nhìn vẻ mặt đáng đánh không chịu được.

"Mấy Khôn Trạch Trung Dung mà nương tử cậu đưa vào trong phòng để hầu hạ đó khả năng cao là thông phòng đấy. Chắc là nương tử của cậu sợ đau, muốn cậu luyện tập với thông phòng trước rồi mới viên phòng với cậu."

Chu Tử Thư tròn mắt nghe Bắc Uyên thần thần bí bí như thể tiết lộ chuyện gì đó động trời lắm vậy, đầu cậu hết nghiêng trái lại nghiêng phải, cố gắng tiêu hóa hết ý trong lời nói của thằng bạn chí cốt. Đến khi ngẫm ra một chút rồi thì khuôn mặt thiếu niên liền đỏ bừng lên không thể kiểm soát, tín hương cũng theo đó mà phát tán mù mịt làm mọi người xung quanh loạn cào cào lên. Bắc Uyên phải vỗ vai cậu liên tục cầu cậu trấn tĩnh lại trước khi bản thân bị tín hương Càn Nguyên ép chết.

"Kể ra nương tử nhà cậu cũng kì lạ thật, các nhà khác trước khi thành thân có thông phòng là bình thường chứ nương tử nhà cậu gả vào sớm như vậy, không muốn giành lấy lần đầu của tướng công nhà mình sao? Chẳng lẽ sợ đau đến mức đó?"

Bắc Uyên thấy Chu Tử Thư cố tỏ ra nghiêm chỉnh đứng đắn thì lại muốn trêu thêm, đổ dầu vào lửa kích tứ phía rồi cười khoái chí khi Chu Tử Thư không chịu nổi nữa phải bỏ chạy.

Lúc này ở Chu phủ, Ôn Khách Hành cũng đang muốn chuồn lắm mà không có chỗ trốn. Cha của y Ôn thái y đến thăm, ông và Chu phụ cũng coi như có giao tình nên khi Ôn Khách Hành muốn gả cho Chu Tử Thư thì không phản đối, cũng hết lòng muốn vun đắp cho cuộc hôn nhân này. Dù rất thương Ôn Khách Hành nhưng ông vẫn là một Càn Nguyên có hơi gia trưởng, thế nên cả Cốc Diệu Diệu và Ôn Khách Hành đều không nói với ông chuyện hôn sự này là dàn dựng bởi ông mà biết chắc chắn sẽ tức điên mà ngăn cản. Thành ra ông tới Chu phủ lần này ngoài hỏi thăm tình hình sức khỏe thì còn có hỏi thăm đến chuyện riêng của hai vợ chồng.

"Hai đứa vẫn chưa kết khế à? Con gả vào cũng được bốn năm rồi đó, mấy lão già cổ hủ bên thị tộc sẽ vin vào cớ chưa có hài tử để chèn ép con cho mà xem."

Khi Ôn Khách Hành gả vào Chu phủ thì Chu Tử Thư mới có mười một tuổi, tuy nhiên cậu đã phân hóa thành Càn Nguyên nên trên luật pháp đã đủ làm người trưởng thành. Kẻ nào có ý xấu đương nhiên sẽ tính luôn thời gian bắt đầu gả vào chứ không thèm quan tâm Chu Tử Thư có đủ tuổi làm chuyện vợ chồng hay không. Nếu Ôn Khách Hành không sinh hài tử trong vòng bảy năm gả vào Chu phủ sẽ coi như phạm phải Thất xuất* (*nếu người vợ phạm vào một trong bảy điều này thì luật pháp sẽ buộc người chồng phải bỏ vợ), trưởng tộc hoàn toàn có thể cậy vào việc Chu Tử Thư non trẻ mà bắt cậu bỏ người vợ này.

Ôn Khách Hành rất muốn nói với cha mình rằng y không định có con, y còn đang dựng chuyện chuẩn bị giả chết rời đi kia kìa, ai quan tâm bị bỏ hay không. Có điều cha y mà biết kế hoạch đó thì sẽ vặt đầu y mất, y cũng đành cười cười coi như ngoan ngoãn nghe lời. Ôn thái y vẫn không yên tâm, kêu cả dì La và Tất thúc vào dặn dò, còn nói cái gì mà chọn ngày đẹp viên phòng, cha ơi là cha, người muốn con chui xuống đất vì xấu hổ hay sao?!

Dì La cũng chỉ biết loáng thoáng về kế hoạch bởi chuyện này càng ít người biết càng tốt, Tất thúc đương nhiên chẳng biết gì, thế là hai người vẫn chuẩn bị đầy đủ cho nghi thức viên phòng. Chỉ khổ Chu Tử Thư, bị Bắc Uyên trêu đùa một trận chưa hết quẫn bách đã nghe đến chuyện mấy ngày nữa viên phòng với nương tử của mình, cả người lảo đảo trực tiếp muốn ngất.

Tất thúc thấy cậu thế thì kéo cậu nói nhỏ, "Đây là cơ hội tốt đó đại gia, viên phòng rồi sẽ là vợ chồng chính thức, có mối kết khế không thể xóa bỏ. Đến lúc đó không ai có thể nghĩ đến chuyện tách hai người khỏi nhau nữa!"

Chu Tử Thư nghe vậy thì hai tai vểnh lên, mím môi hít sâu nắm chặt tay quyết tâm. Đủ loại tài liệu được tuồn vào phòng của cậu, bắt đầu mấy ngày gấp rút khổ luyện nghiên cứu cái thứ mà cậu đã từng khinh thường ghét bỏ. Giờ nhìn tranh rồi lại tưởng tượng người trong tranh kia thành cậu và nương tử thì liền thấy không đáng ghét như vậy nữa. Lần mộng xuân đầu tiên trong đời của cậu cũng là về nương tử, sáng dậy thấy vết tích trên đệm giường liền tự trách bản thân không bằng cầm thú. Nay chuẩn bị thực hành thì bối rối không thôi, chân tay luống cuống chẳng biết phải làm gì cho đúng.

Mà thời gian thì chẳng thèm chờ một ai.

Ngày viên phòng rất nhanh đã đến, hai tay của cậu ướt đẫm mồ hôi khi bước vào phòng. Ôn Khách Hành đang ngồi bên bàn gặm mấy miếng điểm tâm, thấy cậu vào thì vẫy vẫy cậu lại cái ghế cạnh mình. Chu Tử Thư căng thẳng ngồi xuống, cả người co rúm vào như sợ Ôn Khách Hành sắp ăn thịt mình không bằng. Ôn Khách Hành lại dường như không để ý:

"A Nhứ, ta xin một ít tín hương của đệ được không?"

"Đ-Được..." – Cậu lắp bắp, tuy thế cũng không ngần ngại quay lưng vén tóc để lộ ra phần gáy. Phải biết đây là phần yếu nhược nhất của Càn Nguyên, trừ khi tin tưởng tuyệt đối còn không sẽ không có chuyện một Càn Nguyên để lộ bộ phận này cho người khác tiếp cận gần. Ôn Khách Hành thấy thế thì trong lòng ấm áp, lấy cây kim đâm vào trích một ít tinh chất vào cái lọ trắng nhỏ.

"Ta sẽ điều chế thành nước hoa để ngụy trang, tin chúng ta viên phòng giờ đã truyền hết ra ngoài rồi nên không thể để Chu tướng công mang tiếng bất lực được."

Ngụy trang cái gì? Mà bất lực là bất lực thế nào?! Chu Tử Thư vừa hoang mang vừa muốn xù lông lên vì thẹn. Ôn Khách Hành thu dọn xong lấy nước súc miệng, kéo Chu Tử Thư về phía giường làm tim cậu như muốn rớt ra ngoài, nương tử nhà mình cũng bạo quá rồi đi? Không được, mày phải tỉnh táo lại ngay Chu Tử Thư! Phải kiềm chế và nhẹ nhàng nếu không sẽ dọa sợ nương tử, nương tử sẽ không cho mày trèo lên giường nữa... ơ kìa? Cái đống gì thế kia?

Ở chính giữa cái giường có một chồng chăn đệm rất cao chia cái giường thành hai nửa, Ôn Khách Hành nhanh nhẹn leo vào phía trong sau đó xếp thêm mấy cái chăn nữa lên, chẳng mấy chốc đã khuất bóng sau "bức tường" chăn đệm nọ. Y vui vẻ nói vọng ra:

"Thế này là thoải mái như bình thường rồi, A Nhứ mau lên ngủ sớm để ngày mai còn đi học."

Chu Tử Thư ngơ ngác nhìn một màn này, cứ đứng chôn chân không thể động đậy nhìn chồng chăn đệm cao ngất kia, trong đầu hiện ra bốn chữ "vạch rõ ranh giới". Nương tử đây là không muốn viên phòng với mình. Nương tử sợ đau? Hay chê mình trẻ con?

Chu Tử Thư cứ ôm một đống tâm tư thắc mắc đó thức trắng đêm, sáng hôm sau vác đôi mắt thâm quầng đến học viện. Bắc Uyên nhìn bộ dạng thiếu ngủ của thằng bạn thì ngả ngớn cười trêu chọc, nhận được đáp án không ngờ tới thì kinh ngạc, vỗ vai an ủi cậu.

"Tử Thư đừng buồn, có lẽ nương tử của cậu chưa thấy được điểm tốt của cậu thôi! Hai người chênh khá nhiều tuổi, không trách nương tử của cậu không quen nhìn cậu như một đáng nam nhi. Hãy thể hiện rõ bản thân là một phu quân trưởng thành có thể dựa vào đi, đến khi ấy nương tử nhất định sẽ đặt tâm vào cậu!"

Chu Tử Thư nghe thế thì lấy lại tinh thần, đúng vậy, mình phải phấn đấu thay đổi, khiến nương tử có thể tin tưởng vào mình, có thể thì nương tử mới yên tâm giao phó bản thân cho mình chứ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top