Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chu tướng công lớn rồi nên nâng cấp từ cậu thành hắn nha~

***

Lúc mới gả vào Chu phủ, Ôn Khách Hành thường xuyên hầu hạ bên giường bệnh của Chu mẫu, ngoài việc quản gia thì Chu mẫu cũng hay tâm sự nhiều chuyện với Ôn Khách Hành. Trong những lần tâm sự đó có một cuộc hội thoại mà Ôn Khách Hành hay cười xòa trong lòng mỗi khi nhớ đến, đó là:

"Nếu lỡ có một ngày con động tâm với Tử Thư thì sao?"

"Thế thì con càng phải mong đệ ấy hạnh phúc, thành toàn cho đệ ấy với người mà đệ ấy thực sự thích!"

"Vậy nếu Tử Thư cũng động tâm với con thì sao?"

Ôn Khách Hành cười lớn, "Nếu thực sự có ngày đó thì con chẳng ngại từ bỏ tự do mà ở bên đệ ấy đến khi đệ ấy không cần con nữa."

Nhưng tình hình hiện tại làm Ôn Khách Hành không thể coi thường những câu nói đó nổi nữa.

"Nương tử ơi? Điểm tâm không hợp khẩu vị sao?"

Nếu có hai cái tai và cái đuôi mèo ở trên người Chu Tử Thư thì hẳn là chúng đang cụp hết xuống rồi. Ôn Khách Hành thở dài, theo thói quen muốn xoa đầu hắn dỗ dành thì chợt nhận ra hắn đã cao lớn lắm rồi, với tay có chút không thuận, ngượng ngùng rụt về.

"Không có, ta rất thích, cảm ơn A Nhứ."

Trên gương mặt tuấn tú của Chu Tử Thư hiện ra một nụ cười vui vẻ, xung quanh hắn như tỏa ra một luồng ánh sáng chói lòa làm mấy người hầu gần đó tim đập chân run, bẽn lẽn không dám nhìn. Ôn Khách Hành tặc lưỡi, tại sao lại có người hoàn hảo đến mức này cơ chứ?

Vẻ ngoài cực phẩm đã đành, đầu óc thông minh sáng dạ mà một thân võ nghệ cũng không chịu thua kém, giờ đây còn lộ ra sự quan tâm chu đáo của một người chồng mẫu mực. Trong một năm trở lại đây hắn càng ngày càng chững chạc trưởng thành, đặc biệt ôn nhu săn sóc Ôn Khách Hành khiến y quẫn bách không biết phải làm sao. Lại thêm hai chữ nương tử luôn treo trên miệng hắn ngày trước rõ là dễ thương đáng yêu, giờ đây nhiều lần hai tiếng trầm thấp đong đầy tình cảm đó làm tim y đập thình thịch, nhìn cũng không dám nhìn hắn nữa.

Ôn Khách Hành không quá quen nhận sự chăm sóc của người khác dù bản thân là Khôn Trạch, y luôn muốn gánh vác mọi chuyện không khác gì Càn Nguyên, nhất là những chuyện liên quan đến Chu Tử Thư thì càng lưu tâm. Chỉ có điều tiểu đệ đệ ngày nào luôn ở sau lưng y đã lớn lắm rồi, không biết từ bao giờ lại như chỗ dựa vững chãi khiến y luôn có thể tin tưởng mà ỷ lại vào.

Chu Tử Thư từ nhỏ đã là một đứa trẻ tinh ý, hắn cũng luôn đứng về phía y bảo vệ y, chẳng qua so với bây giờ thì còn thiếu hơi thở của một người đàn ông trưởng thành – chính là thứ mà Ôn Khách Hành luôn tự lừa bản thân mình không nhìn hắn với kiểu suy nghĩ đó. Y nhủ thầm rằng hắn chỉ là đệ đệ của mình, mình còn phải tìm đệ muội cho hắn cưới sau đó sẽ rời đi. Hai người họ sẽ là huynh đệ tốt, và chỉ vậy thôi.

Nhưng nếu con tim cũng chịu nghe theo lí trí thì tốt quá.

Ôn Khách Hành phát hiện bản thân dạo gần đây rất hay tự ngẩn người nghĩ về Chu Tử Thư hoặc bất giác ngắm nhìn hắn, tần suất tim đập nhanh bên cạnh hắn cũng tăng cao. Nghĩ sao cũng thấy y hệt dấu hiệu của một người đang yêu, quá mất mặt rồi! Có lẽ là sức hút của một Càn Nguyên ưu tú? Do phản ứng bản năng của một Khôn Trạch? Chắc là vậy chứ sao có thể có chuyện mình động lòng với một đứa nhỏ kém chục tuổi lại tự tay nuôi lớn được!

Còn Chu Tử Thư vốn được y nuôi dạy đúng cách nên việc hắn đối xử tốt với "nương tử" của hắn là mình đây hoàn toàn bình thường. Hắn chưa tiếp xúc va chạm nhiều nên dễ bị ngộ nhận tình cảm dành cho y là tình yêu, sau này nếu lỡ gặp phải ý trúng nhân thì sẽ rất khó xử và tự tổn thương chính mình lẫn người xung quanh, vậy nên Ôn Khách Hành nhất định phải nói rõ với hắn mới được.

Theo đúng lịch viên phòng là ngày mồng một và ngày mười lăm, Ôn Khách Hành định sẽ nói rõ hết toàn bộ kế hoạch cho Chu Tử Thư đêm nay. Cơ mà hắn lại mua một đống điểm tâm mà Ôn Khách Hành cực kì thích ở Duyệt Phàn Lâu về, y mải ăn quên luôn cả chính sự. Tới lúc súc miệng chuẩn bị đi ngủ mới chợt nhớ ra, kéo tay Chu Tử Thư ngồi xuống bàn.

"A Nhứ, nghe này, thực ra ta..."

"Tín hương của ta hẳn là hết rồi? Mỗi lần trích rồi điều chế khá tốn công, ta làm thế này tiện hơn." – Chu Tử Thư tưởng y định lấy thêm tín hương nên nhanh chóng chặn trước, sau đó ghé mặt thật sát vào phần gáy của Ôn Khách Hành. Ôn Khách Hành sững sờ chưa kịp phản ứng thì đã cảm thấy môi của hắn chạm nhẹ lên cổ mình, hai tai y lập tức nóng bừng vì xấu hổ.

"Kh-Không phải chuyện đó!" – Y đẩy hắn ra, vội đứng dậy. "A Nhứ, rốt cuộc đệ học hư ở đâu lại đi dùng cách này?!"

Chu Tử Thư lập tức cúi đầu xuống như đứa trẻ làm sai, ủy khuất trả lời, "Phụ thân ngày xưa cũng đánh dấu mùi cho mẫu thân và ta như vậy, sao lại là học hư? Nếu nương tử không thích thì ta xin lỗi."

Ôn Khách Hành mím môi, ừ thì đó là cách đánh dấu mùi cơ bản nhưng là dành cho cha mẹ với con cái hoặc phu thê chân chính, y và hắn đâu phải bất kì trường hợp nào, không thể làm vậy! Nhưng cũng có chút cạn lời không biết nên bắt đầu từ đâu, tự trấn tĩnh chạy sang ghế đối diện với hắn, giữ khoảng cách càng xa càng tốt.

"A Nhứ, đệ nghe cho kĩ những điều ta sắp nói đây. Năm xưa ta gả vào Chu phủ đã làm một giao dịch với mẫu thân, đó là bảo hộ đệ và giữ quyền đương gia, đợi đệ trưởng thành sẽ tìm nương tử chân chính cho đệ sau đó sẽ rời đi. Hiện tại đối tượng phù hợp ta cũng đã chọn xong, Chu phủ cũng đã dọn dẹp sạch sẽ, vậy nên đã đến lúc đệ phải biết và chuẩn bị cho những chuyện cần làm tiếp theo."

"Cần làm tiếp theo?"

"Thì... không nên quá thân cận với ta nữa. Tìm hiểu dần về nương tử tương lai của đệ, sẵn sàng làm chủ Chu phủ khi ta rời đi."

Chu Tử Thư nghiêng đầu thắc mắc, "Nương tử định đi đâu?"

"Ta chưa nghĩ đến nhưng chắc là sẽ du ngoạn đây đó, làm một đại phu lang thang chữa bệnh cho mọi người."

"Thế thì nương tử cứ đi rồi lại về là được, còn tìm nương tử mới cho ta làm gì?"

"A Nhứ." – Ôn Khách Hành thở dài, "Khôn Trạch, đặc biệt là Khôn Trạch của giới quý tộc không được phép xuất đầu lộ diện chứ nói gì đi khắp nơi khám bệnh tiếp xúc với bao nhiêu người, cả đời chỉ có thể ở nhà chăm chồng dạy con. Hơn nữa đệ phải có người chăm lo bầu bạn bên người, nào có chuyện để Khôn Trạch của mình đi lung tung không quan tâm mình chứ?"

Chu Tử Thư không cho là đúng, "Nếu Càn Nguyên của Khôn Trạch đó cho phép thì đâu có vấn đề gì? Ta không phải trẻ lên ba mà cần người chăm bẵm như vậy, nương tử nếu muốn thì cứ làm điều mình thích, ta tuyệt đối không cấm cản nên nương tử không nhất thiết phải rời khỏi ta. Chu Tử Thư ta chỉ muốn yêu thương một mình nương tử mà thôi, không cần bất kì ai khác."

Bên tai Ôn Khách Hành như thể có ai đó thì thầm, đó không phải một trong những ảo tưởng thầm kín của y sao? Có một Càn Nguyên bao dung cho ước mơ quá phận của y, không trói buộc y bằng lề thói cổ hủ kia, luôn ủng hộ ý kiến của y, đối với y một lòng một dạ...

Từ khi phân hóa thành Khôn Trạch, Ôn Khách Hành đã phải thay đổi gần như mọi nề nếp sinh hoạt, đến việc học nghề y cũng phải ngừng lại. Ban đầu y phản ứng rất mạnh, nhất quyết không bỏ lớp, hứa với cha y vẫn sẽ hoàn thành những thứ Khôn Trạch cần phải học dù vất vả. Khả năng tiếp nhận của Ôn Khách Hành rất cao, y lại cực kì chịu khó nên có thể làm tốt tất cả. Đến tuổi cặp kê, cha y lại một lần nữa đề nghị y ngừng việc học y mà tập trung học quản gia chuẩn bị thành gia lập thất, y đã ngây thơ nói rằng con có thể vừa quản gia cho nhà chồng vừa làm đại phu chữa bệnh.

Sẽ không có Càn Nguyên nào chấp nhận chuyện đó, lời của cha như gáo nước lạnh dội vào y bắt y phải tỉnh dậy khỏi mộng đẹp, bản năng của Càn Nguyên sẽ không cho phép Khôn Trạch rời khỏi tầm kiểm soát của mình. A Hành, con nên dẹp bỏ cái ảo tưởng ấy đi, sẽ không có ngoại lệ nào đâu.

Đây là lúc Ôn Khách Hành bắt đầu chết tâm với chuyện thành thân. Đối với y, gả đi chính là từ bỏ ước mơ của mình, bỏ đi con người thật của mình. Vì vậy y từ chối mọi cọc hôn sự, ỷ vào sự yêu thương của cha mẹ nhất quyết không xuất giá. Chuyện Chu phủ xảy ra vừa khéo giúp y có được một lối thoát, và y đã chớp lấy ngay cơ hội này. A Tương đã phân hóa thành Càn Nguyên, Ôn gia cũng coi như có người chăm sóc, đợi Chu Tử Thư trưởng thành là y có thể trá tử, giả làm một Khôn Trạch thường dân để hành y chữa bệnh.

Kế hoạch đang tiến triển thuận lợi như thế, vậy mà Chu Tử Thư lại đang khiến y lung lay với quyết định của bản thân. Có thể tin được lời hắn nói không? Hắn là người thế nào đương nhiên y hiểu rõ nhất, hắn là một đấng nam nhi đã nói là làm. Chẳng qua chuyện tương lai quá mịt mờ, chưa kể chênh lệch tuổi tác giữa họ quá lớn. Ôn Khách Hành có chút sợ hãi khi nghĩ đến viễn cảnh mình già đi trước rồi tình cảm phai nhạt, rơi vào kết cục bị bỏ rơi. Càng sợ hãi nghĩ đến việc Chu Tử Thư lớn lên rồi sẽ nhận ra mình không thật sự yêu Ôn Khách Hành nhưng chỉ đành miễn cưỡng ở bên mình vì nghĩa, chịu thiệt thòi chỉ để trả ơn y.

Sự không chắc chắn này dọa sợ Ôn Khách Hành. Y theo phản xạ chạy trốn khỏi nó, lạnh lùng nói với Chu Tử Thư, "Hai người muốn chung sống bên nhau trọn đời thì phải yêu thương nhau. A Nhứ, ta chỉ coi đệ như đệ đệ, mà đệ cũng chỉ đang ngộ nhận tình cảm mình dành cho ta là tình yêu. Chúng ta không thể hạnh phúc bên nhau được đâu."

Đêm đó là lần đầu tiên Ôn Khách Hành quay lưng rời khỏi Chu Tử Thư mà không nhìn lại dù chỉ một chút. Đêm đó y đã bóp nát trái tim của Chu Tử Thư, cũng tự bóp nát trái tim của chính mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top