Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chu Tử Thư dù nhập trung cung làm hậu thì cũng vẫn là nam nhân, không tiện tiếp xúc với các phi tần khác, vì vậy Khôn Ninh Cung của hắn bị canh giữ nghiêm ngặt, ra vào đều khó, chẳng khác gì lãnh cung. Hắn khi ấy đã chết tâm với mọi thứ, chẳng thèm để ý đến điều gì khác ngoài tự chuốc say bản thân. Nhưng tin tức thúc bá chết trận truyền đến khiến hắn nổi giận, lão hoàng đế chết tiệt kia muốn Chu gia không còn ai ngoài hắn – kẻ bị giam cầm trong cung, có thể dụng binh ra trận. Chính từ lúc này mà hắn đã ngấm ngầm lập kế hoạch độc chết lão hoàng đế để trả thù. Nhưng Đại Khánh là Chu gia nhiều đời hi sinh để bảo vệ, nếu lão ta chết mà các vị hoàng tử xâu xé nhau khiến dân chúng lầm than thì không được, vậy nên hắn phải tìm một minh quân có thể dẫn dắt đất nước này.

Chu Tử Thư trời sinh có khuôn mặt tuấn tú quá mức so với nam tử, lại càng thu hút nhiều ánh mắt không nên có khi trở thành tướng quân, vậy nên hắn đã luôn dịch dung cho khuôn mặt của mình xấu xí khi chinh chiến. Phải đến tận khi hắn bị ép nhập cung, mọi người mới biết khuôn mặt thật của hắn, còn sỉ nhục hắn là yêu cơ họa quốc dụ dỗ hoàng đế lập mình làm hậu. Để do thám tình hình trong cung, hắn một lần nữa sử dụng đến dịch dung rồi giả làm thái giám đi khắp ngóc ngách của nơi này, qua mắt được hết toàn bộ người hầu, phi tần, thậm chí là các hoàng tử trưởng thành.

Nhưng Lục hoàng tử Ôn Khách Hành, khi ấy còn là một đứa bé gầy gò bị ghẻ lạnh và bỏ mặc, lại nhìn một cái là nhận ra hắn đang dùng thân phận giả.

Chu Tử Thư vì vậy mà chú ý đến vị tiểu hoàng tử này, tìm hiểu thông tin cặn kẽ, cũng cố ý tiếp cận làm thân để khai thác thêm về tư chất của y. Khi mọi điều kiện đều đầy đủ, hắn đưa ra đề nghị hợp tác nhưng Ôn Khách Hành không đồng ý ngay.

"Mẫu phi nói, cái ngai vị kia là từ xương người mà tạo thành. Sau này ngồi lên rồi sẽ còn phải dùng nhiều xương hơn nữa mà duy trì nó, chung quy lại không phải thứ tốt lành gì. A Nhứ, ta không muốn tham gia tranh đấu vì nó."

Chu Tử Thư có chút thất vọng nhưng cũng không định ép, "Không sao cả, điện hạ có chí hướng riêng của mình, không cần thấy có lỗi với ta."

"Nhưng ta có thể tranh đấu vì A Nhứ." – Ôn Khách Hành khi ấy vừa mới qua sinh thần mười tuổi, dù trải qua nhiều mất mát và lớn lên trong vũng nước đục ngầu của hậu cung nhưng vẫn có thể giữ vững sự lương thiện cùng trong sáng trong đôi mắt tuyệt đẹp của mình, nhìn Chu Tử Thư đầy quyết tâm. "Ta sẽ tự mình viết thánh chỉ trả tự do cho A Nhứ, tự mình ban cho A Nhứ đội quân riêng của mình để tiếp tục ước mơ dang dở. Nhưng con đường đó gian nan trắc trở, A Nhứ phải hậu thuẫn ta mới được."

"Có câu này của điện hạ, Tử Thư sẵn sàng liều mình phò tá người lên ngôi!"

Từ lúc đó lẽ ra Chu Tử Thư đã phải hiểu rằng Ôn Khách Hành trọng tình cảm hơn tất cả mới đúng, bởi y giành ngôi thái tử đâu phải vì bản thân, mà là vì muốn báo đáp ơn cứu mạng và chăm sóc của Chu Tử Thư, đơn thuần là muốn hắn được tự do một lần nữa, giúp hắn đạt được khao khát đã bị đánh cắp. Người như y sẽ làm mọi cách để bảo hộ những người thân cận bên cạnh mình, đặt họ trước bản thân, không có nửa điểm tư lợi. Điểm này rất đáng quý, biến y thành người quan trọng không thể thay thế trong lòng hắn, là người cạy mở trái tim đã bị khóa chặt của hắn, người duy nhất mà hắn sẵn sàng chia sẻ không giấu giếm bất cứ điều gì.

Nhưng cũng là điểm yếu chết người của y.

Hắn biết y sẽ hận hắn, nhưng hắn tuyệt đối không thể để một ngòi nổ nguy hiểm như A Tương còn sống.

"Ta biết ngươi trung thành với Thái tử bằng tất cả sinh mệnh, nhưng cũng biết ngươi yêu Tào Úy Ninh đến khắc cốt ghi tâm. Thế nên ta mới khuyên ngươi, dù lần này ngươi lựa chọn Thái tử, có ai dám đảm bảo lần sau ngươi sẽ không chọn Tào Úy Ninh hay không? A Tương, ngươi suy nghĩ cho thật kĩ."

Tiểu nha đầu đáng thương bị phe Nhị hoàng tử lợi dụng, dùng người mà nàng ta yêu để uy hiếp. Tuy lần này nàng có thể vứt bỏ được gói thuốc độc kia, chưa chắc lần sau sẽ không cho nó vào thức ăn của Ôn Khách Hành, chừng nào Tào Úy Ninh còn trong tay đám người nọ. Mà hắn đương nhiên sẽ không để việc đó có một chút khả năng xảy ra.

Khi Ôn Khách Hành biết chuyện, y không hận Nhị hoàng tử, càng không hận hắn, lại đi hận chính bản thân mình. Y ôm cái xác đã nguội lạnh của A Tương ngẩn người cả ngày, sau đó quỳ gối trước mặt hắn, cầu hắn tìm người khác thế chỗ y. Y không làm được, y không chịu được tương lai mà phải giẫm đạp lên thi thể của người thân cận mà sống.

Nhưng nếu từ bỏ tranh đấu với vị trí hiện giờ của y thì khác gì chết đâu? Y nói từ thế chỗ thật dễ dàng, trong khi sự hiện diện của y đã đóng đinh chắc chắn ở tâm của hắn, đâu phải nói thay là thay được? Thất hoàng tử còn có thể bồi dưỡng? Hắn liền đẩy nó đi làm con thừa tự của Mục Thân vương. Tam hoàng tử đủ tư chất? Vậy thì chôn cùng với đám người hầu của Đông cung đi, một mẻ dọn dẹp hết yếu điểm của Ôn Khách Hành luôn.

"Ngươi chỉ là một quân cờ của ta." – Hắn phế bỏ nội lực của y khi phát hiện ra y định chạy trốn. "Mạng của ngươi là ta vớt về, nó thuộc về ta. Ta nói ngươi sống thì ngươi phải sống, khi nào ngươi hết hữu dụng, lúc đó ta tự khắc dùng bàn tay này tiễn ngươi đi."

Với một kẻ đã chết tâm thì chỉ có thù hận mới giữ lại được ý chí sống. Vậy thì y cứ hận hắn đi, phải căm thù hắn đến tận xương tủy, có như vậy thì y mới không rời bỏ thế gian này.

"Đau quá... A Nhứ... đừng mà..."

Cơ thể còn chưa hồi phục sau khi mất đi nội lực đã bị thô bạo chiếm đoạt, y chật vật rơi lệ cầu xin hắn ngừng lại, chỉ để bị ức hiếp ác hơn nữa. Nhưng hắn đâu thể dừng được, ngoài mục đích trừng phạt thì đây còn là dục vọng mà hắn đã đè nén nhiều năm, chỉ muốn một ngụm nuốt trọn y vào bụng, để cả hai hòa làm một không thể tách rời.

Ngẫm lại thì, đó cũng là lần cuối hắn được nghe y gọi hai tiếng A Nhứ ấy.

"Thái hậu, bệ hạ càng ngày càng khó chế ngự, lại có xu hướng công kích Chu gia chúng ta. Vi thần đề nghị sớm ngày để bệ hạ thành hôn, khai chi tán diệp, chọn ra một người kế vị khác nghe lời hơn."

"Ngày trước chọn bệ hạ là vì bệ hạ thông minh giỏi giang, có thể giành vị trí trữ quân. Nhưng bây giờ bệ hạ đã lên ngôi, sự thông minh giỏi giang đó sẽ sớm hại đến Chu gia. Phải tranh thủ lúc bệ hạ căn cơ chưa vững mà ra tay luôn!"

"Dòng chính của Chu gia hiện giờ có hai vị tiểu thư đều xuất chúng, Thái hậu cứ ấn định một Hoàng hậu, một Quý phi, như vậy không lo sớm có hoàng tử để dùng."

Chu Tử Thư thầm chửi mắng mấy lão già này trong đầu không lên được mặt bàn, mới bị chèn ép có chút đã mất kiên nhẫn đòi phản trắc. Ôn Khách Hành chẳng qua vì muốn thoát khỏi ngôi vị này mới bày trò kích đểu thôi, y mà muốn diệt Chu gia thì chỉ cần bằng mấy lời đại nghịch bất đạo vừa rồi là đủ tru di cả tộc rồi.

Chu Tử Thư coi như không nghe thấy gì ngoài chuyện thành hôn, "Lúc mới đăng cơ, hoàng đế đã nói trong vòng ba năm không lập hậu nạp phi, chuyện này cứ để sau đi."

Ba năm sau vào được hậu cung thì cũng chỉ như đám người hầu đã được hắn huấn luyện kia mà thôi. Làm những cái bóng câm lặng cho đến cuối đời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top