Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy lão thần Chu gia tuy đã bị Chu Tử Thư đe dọa nhưng vẫn không bỏ cuộc, cứ thế mà trình tấu lên Hoàng đế vấn đề hậu cung trống rỗng, ngôi vị muốn vững phải có hậu duệ. Hoàng đế đã mười chín tuổi rồi, hồi còn tại vị Thái tử cũng chưa lập Thái tử phi mà chỉ có hai lương đệ, tuy nhiên hai lương đệ này đã mất trong vụ Tam hoàng tử tấn công Đông cung năm đó, vậy nên một người cũng không có trong hậu cung. Phải biết Tiên hoàng trước khi cưỡi hạc về trời thì có tới hai mươi sáu vị phi tần, mười hoàng tử và ba công chúa, so với Hoàng đế hiện tại đúng là bỏ xa. Ngay tới các hoàng tử kẻ chết người bị phế kia cũng có ít nhất hai người con, lí nào bệ hạ một cô công chúa cũng không có nổi.

Những tưởng bệ hạ sẽ lấy lí do để tang Tiên hoàng mà từ chối, không ngờ bệ hạ lại phê chuẩn nạp phi nhưng chưa lập hậu. Qua mùa xuân năm sau sẽ lập hai tiểu thư Chu gia làm phi, thêm một tiểu thư nữa của Hữu thừa tướng làm tần. Dù có người bất mãn vì nữ nhi Chu gia được chọn vào ngôi vị cao hơn nhưng miễn con gái họ vào cung là có khả năng sinh long tử, hơn nữa ba vị tiểu thư này sẽ chỉ là mở đầu thôi, họ sẽ có thể nhét thêm người sau.

Tiền triều vì chuyện này mà sôi sục, tin báo vừa mang về hậu cung thì Chu Tử Thư cũng chẳng phản ứng gì khác biệt như đã dự đoán trước. Đợi Ôn Khách Hành đến thỉnh an, hắn mới lạnh giọng hỏi:

"Tâm trạng của Hoàng đế có vẻ rất tốt?"

"Hỉ sự thế này, sao có thể không tốt. Việc sắc phong hậu phi này xin nhờ cả vào mẫu hậu."

Chu Tử Thư đặt chén trà xuống bàn, mắt sắc như dao nhắm vào Ôn Khách Hành, "Vốn còn định để Hoàng đế được thư thả mấy năm, nhưng có lẽ ngài không cần thời gian chuẩn bị rồi. Tốt thôi, mọi việc cứ để ta lo liệu, bệ hạ chờ lâm hạnh các nàng là đủ."

Sự bình tĩnh này của Chu Tử Thư dọa sợ Ôn Khách Hành. Hơn nữa, hắn nói để y "thư thả mấy năm" là có ý gì?

Từ sau hôm ấy, thực đơn mỗi ngày của Ôn Khách Hành đều nhiều thêm một bát thuốc lạ. Chu Tử Thư đích thân nhìn y uống cạn rồi mới đi, càng cho thấy thứ thuốc này không đơn thuần chỉ là thuốc bổ mà hắn nói. Rất có thể là loại thuốc đoạn tử tuyệt tôn, để dù y có bao nhiêu nữ nhân đi chăng nữa thì những người đó cũng không thể mang thai sinh con cho y. Có điều nếu thái y chẩn ra vô sinh thì càng dễ để y bị truất ngôi nên Ôn Khách Hành không từ chối, hơn nữa y đã quen với việc ăn uống mọi thứ theo chỉ định của hắn từ sau trận ốm thập tử nhất sinh năm đó rồi.

Khi mới quen biết, Ôn Khách Hành vẫn cảnh giác cao độ với hắn. Những người hầu bên cạnh trừ A Tương ra y đã nhìn thấu bản chất mà vẫn dè chừng thì nói gì một kẻ khả nghi như Chu Tử Thư. Mẫu phi đã dặn y trước khi bị đem đi rằng y không được đặt niềm tin quá sâu vào bất kì ai, đừng để như bà rơi vào kết cục vạn kiếp bất phục này. Y phải đề phòng mọi thứ, che giấu kín kẽ bản thân, sống sót rồi mới có cơ hội trả thù cho bà.

Nhưng Chu Tử Thư lại giống như một tia sáng bá đạo chiếu thẳng vào lòng y, dù dùng mọi cách để lẩn trốn cũng không thoát được nó len lỏi qua mọi lớp phòng bị của y, cuối cùng yên vị bên trong tâm khảm, vĩnh viễn không thể xóa bỏ. Ngày hắn lột bỏ lớp dịch dung, cũng là ngày hắn thừa nhận tất cả mọi chuyện với y, là một ngày đầu xuân có mưa lâm thâm rơi. Y nhìn người này mà thương cảm, vì câu chuyện của hắn mà xót xa, cũng vì muốn trả lại tự do hắn xứng đáng có được mà đưa ra lời hứa tranh giành ngai vị. Hắn khi ấy đã nở một nụ cười rất đẹp.

Vừa đúng lúc mưa tan, ánh nắng dịu nhẹ chiếu lên khuôn mặt anh tuấn của hắn càng tôn lên vẻ kinh diễm. Hắn nghiêng đầu nhìn y cười, trong đôi mắt lấp lánh chỉ phản chiếu duy nhất hình ảnh của y.

Mà y, vĩnh viễn lưu giữ khoảnh khắc đó trong tim.

Người này không quản mùa đông giá rét nhảy xuống hồ cứu y, túc trực bên cạnh y nhiều đêm chăm sóc y, vớt về cái mạng nhỏ bé không được bất kì ai quan tâm. Người này thức khuya dậy sớm đến gặp y, cho y tất cả những điều tốt nhất, cũng trừ bỏ tất cả những thứ gây hại tới y. Người này vì y mà dùng dung mạo thật bước ra khỏi Khôn Ninh Cung thu hút sự chú ý của mọi người, chịu đủ chì chiết lăng nhục giúp y tránh thoát được một kiếp khi Nghi phi muốn dồn y vào chỗ chết.

Tuyệt vời như thế, quý giá như thế, ấy vậy mà cũng chính người này, hại chết A Tương.

Ôn Khách Hành biết A Tương bị người ta uy hiếp, y đã cầu xin Chu Tử Thư phóng nàng ra ngoài, không để nàng bên cạnh là được. Nhưng hắn lại lạnh lùng hỏi, nếu sau này có người dùng nàng ta để uy hiếp điện hạ, điện hạ sẽ từ bỏ mọi thứ vì nàng ta đúng không?

Một người sống sờ sờ, hôm sau đã chỉ còn là cái xác nguội lạnh nằm trong tay y. Dẫu biết đế vương cần vô tình, cô đơn trên ngôi vị lạnh lẽo là lẽ tự nhiên, nhưng chân chính trải qua mới hiểu, cái cảm giác đau đớn này không phải ai cũng chịu nổi. Và A Tương sẽ không phải người cuối cùng, điều này là chắc chắn.

"Bây... bây giờ vẫn còn kịp... Chu gia hiện đã đứng vững, nội cung đều ở trong tay A Nhứ, Thất hoàng đệ lại là người trung hậu, để đệ ấy lên thay ta đi! Hoặc tam hoàng huynh, huynh ấy đủ nhẫn tâm và khát vọng, phù hợp hơn ta. A Nhứ bắt họ viết trước một đạo thánh chỉ thả tự do cho mình là được mà."

"Thế thì kết cục của một kẻ từng là Đông cung như ngươi sẽ ra sao?"

"Một cái mạng này của ta đổi lấy sự yên bình cho tất cả, không thiệt. Ta không muốn bất kì ai phải chết vì ta nữa."

Có lẽ chính sau cuộc nói chuyện ấy, mối quan hệ giữa hai người bắt đầu có sự thay đổi. Ôn Khách Hành lần đầu tiên chống đối Chu Tử Thư, và vì thế mà Chu Tử Thư cũng lột bỏ vẻ ngoài dịu dàng kiên nhẫn của mình, cho y thấy rõ ràng tất cả những sự ấm áp mà hắn dành cho y từ xưa đến nay đều là vì y làm một quân cờ ngoan ngoãn hữu dụng của hắn.

Ôn Khách Hành đã ôm bình tro cốt của A Tương chạy trốn khỏi Đông cung. Không ngờ được rằng, Chu Tử Thư đã nhân cơ hội mà thảm sát người trong đó đổ tội cho Tam hoàng tử. Đợi bắt được y về, việc đầu tiên hắn làm là phế bỏ toàn bộ nội lực của y, coi như bẻ gãy đôi cánh duy nhất giúp y thoát khỏi cung cấm. Sau đó là kéo A Bảo đi ngay trước mặt y, cảnh cáo y rằng dù y không muốn làm hoàng đế thì vẫn có người sẽ phải chết vì y.

Cuối cùng, hắn giẫm nát tôn nghiêm của y dưới chân mình.

Vài năm trước khi đã bắt đầu đến tuổi được bồi dưỡng kiến thức nam nữ, y có vài giấc mộng xuân ướt át, mà trong những giấc mộng ấy, không phải y cùng một nữ nhân nào đó như mấy mama dạy mà là y và Chu Tử Thư quấn lấy nhau. Y xấu hổ muốn chết, trốn hắn như chuột thấy mèo, phải mất một khoảng thời gian y mới chấp nhận mình có dục vọng trái luân thường đạo lí này, quyết định chôn chặt trong lòng không để ai biết. Y sợ hắn nghe thấy sẽ ghét bỏ y, vì vậy chỉ dám nương nhờ ảo mộng đó mà tự huyễn hoặc bản thân về một viễn cảnh hạnh phúc không bao giờ có thể xảy ra.

Thế mà giờ đây khi giấc mơ sâu kín đó thành hiện thực, y lại chỉ thấy đau khổ và nhục nhã.

Ôn Khách Hành nhíu mày đẩy người đang ôm mình ra, khoác áo mỏng che đi dấu vết chi chít trên da thịt trắng ngần, bám theo bờ tường cố lê lết cơ thể đau nhức đến hồ tắm ở phía sau. Kèm theo bát thuốc bổ kia là hàng đêm bị hắn đè trên giường giày vò, cách thức ác liệt không khác gì đêm đầu tiên ấy. Cứ tưởng sau lần y bị sốt cao kia hắn sẽ không động vào mình nữa, ai ngờ hắn chưa từng có ý định buông tha cho y.

Ngâm nước nóng giúp tinh thần sảng khoái hơn, y quay về tẩm điện thì nghe thấy tiếng Hàn Anh đang báo cáo gì đó với Chu Tử Thư. Vốn muốn sang thiên điện ngủ không quan tâm nhưng ba chữ Tào Úy Ninh lại khiến y dừng bước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top