Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6 [H]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không rõ A Tương quen Tào Úy Ninh từ bao giờ, chỉ khi nàng để lộ ra một bức thư có nội dung râu ông nọ cắm cằm bà kia thì Ôn Khách Hành mới phát hiện ra tiểu nha đầu mình coi như muội muội này đã đem lòng yêu công tử nhà Tào Tông chính, tuổi tác cũng tương xứng, xuất thân cũng không tính là quá chênh lệch. Quan trọng nhất là đôi bên lưỡng tình tương duyệt, dùng chân tâm mà đối đãi nhau.

Mối nhân duyên tốt như vậy cuối cùng lại vì cuộc tranh đấu quyền lực mà bị phá hỏng.

Hàn Anh báo Tào Úy Ninh vẫn chưa biết chuyện của A Tương, vì bỗng dưng bị cắt đứt liên lạc nên tìm mọi cách để hỏi thăm tin tức. Tông chính chỉ là quan Thất phẩm, muốn diện thánh thì phải có ân thưởng đặc biệt, vậy nên cậu ta cứ chôn chân bên ngoài suốt hai năm trời mà không biết phải làm sao. Mới đêm nay có lẽ vì bí quá hóa liều mà tìm cách đột nhập, đương nhiên chưa tới cửa cung đã bị người của Chu Tử Thư tóm được.

Chu Tử Thư nghe xong cũng chỉ liếc nhìn Ôn Khách Hành một cái rồi nói, "Tra hỏi xong không có giá trị lợi dụng thì cứ y theo luật mà làm."

Tội đột nhập nội cung xử ngang tội hành thích quân vương, trảm tại chỗ!

"Khoan đã!"

Hàn Anh từ lúc cảm nhận được sự hiện diện của Ôn Khách Hành đã không dám ngẩng đầu lên chút nào, nghe tiếng của y liền nhanh chân cáo lui. Chủ tử của hắn không thích có kẻ nhìn bệ hạ trong trang phục mỏng manh, có quá nhiều người phải chết vì dám làm điều đó rồi.

"Cậu ta đến vì A Tương, không phải hành thích ta. Không cần phải giết hắn."

Chu Tử Thư chẳng vội đáp lời Ôn Khách Hành, chỉ kéo tay y ngồi xuống giường để hắn lau khô tóc. Hương hoa dịu nhẹ luẩn quẩn quanh người y làm hắn không kiềm được ngửi nhiều một chút.

Thấy hắn không nói gì, y bực mình gạt tay hắn khỏi tóc mình, "Chu Tử Thư! Ngươi có nghe không đấy?!"

Hắn chẳng giận thái độ này của y, nghiêng người nằm tựa vào gối. "Hoàng đế đang ra lệnh, hay là cầu tình cho Tào công tử vậy?"

"Ngươi...!"

"Nói trắng ra thì vì cậu ta nên A Tương mới chết, giờ đền mạng không phải tốt hơn sao?" – Chu Tử Thư tặc lưỡi. "Để hắn xuống đó bồi tội với A Tương đi."

Mạng của Tào Úy Ninh là do A Tương dùng chính mình mà đánh đổi! Y không thể để A Tương hi sinh vô ích được! Muội ấy chắc chắn sẽ không muốn hắn chịu chút thương tổn nào chứ đừng nói đến việc mất đi tính mệnh...

"Rốt cuộc ngươi muốn thế nào mới tha cho hắn?"

"A Hành thấy ta thiếu thứ gì sao?" – Hắn dùng ngón tay quấn một lọn tóc của Ôn Khách Hành đưa lên môi để hôn, nhìn y với ý đồ mờ ám không thèm che giấu.

Y nhận ra ngay lập tức, hai tay cuộn thành nắm đấm run rẩy, áp chế xung động muốn đánh hắn rồi rời khỏi đây. Sau một hồi nghiến răng tức tối, y chỉ có thể hít một hơi thật sâu rồi leo lên người hắn.

"Ngươi... ngươi muốn ta làm gì?" – Bàn tay run rẩy của y chạm lên bờ ngực trần của hắn. Trước đến nay đều là hắn ép buộc, giờ đây bảo y chủ động y cũng không biết phải bắt đầu thế nào. Tất cả những chuyện trên giường này lí thuyết thì y có nắm được, nhưng trải nghiệm thực thụ đều chỉ có cùng Chu Tử Thư, nói không căng thẳng là nói dối.

"Hừm... A Hành dùng tư thế mình yêu thích nhất hầu hạ ta thì thế nào?"

Đây là cố ý làm khó y! Mỗi lần đều là y phản kháng đến kiệt sức rồi mới tùy ý hắn muốn làm gì thì làm, trong cơn mê loạn còn để tâm được tư thế nào hay sao? Hơn nữa trả lời thì khác gì thừa nhận mình... thích chuyện đó...

Ôn Khách Hành mím môi, dứt khoát lùi lại cúi người xuống, cầm lấy nam căn của hắn rồi liếm láp. Chu Tử Thư không đề phòng để lọt ra một tiếng rên, sau đó nhíu mày nắm tóc y. "Vì một tên nhóc không quá quen biết mà em sẵn sàng hạ mình làm chuyện này?"

Hắn bật cười giận dữ, "Đừng quên rằng vì tên nhóc đó xuất hiện nên A Tương mới phải chết. Thế nhưng hình như mọi trách nhiệm đều đổ lên đầu ta? Chu Tử Thư ta không chịu thiệt lớn đến thế bao giờ, em hãy cố mà nhận lấy hình phạt thích đáng cho sự bất công của mình đi!"

Chu Tử Thư lật người Ôn Khách Hành đè xuống, quỳ hai chân sang hai bên đầu y để cố định vị trí trước khi bóp cằm y để côn thịt của mình tiến vào. Y chưa từng dùng miệng làm việc này bao giờ, vậy mà hắn lại đút vào cả cây bắt y nuốt khiến cổ họng y theo phản xạ muốn nôn ra. Hơi thở cũng không biết cách điều tiết nên nghẹn tới trắng bệch khuôn mặt, nước mắt sinh lí bắt đầu chảy xuống.

"Thả lỏng ra, chừng nào cái miệng này còn không hầu hạ ta phóng xuất thì chừng đó em còn chịu khổ đấy."

Hắn bắt đầu chỉ dẫn cho y, kết hợp đưa đẩy hông để y quen dần với cảm giác ngộp thở và mùi vị đầy nam tính của hắn lấp đầy khứu giác. Đợi khi côn thịt có thể ra vào thuận lợi thì đầu ngón tay cào giường của y đã rướm máu, nước bọt không nuốt được cũng chảy đầy cằm, đôi mắt đẫm nước của y ngước lên nhìn hắn cầu xin buông tha trông đáng thương vô cùng. Hắn chống tay lên thành giường, thúc vào mạnh và nhanh hơn khi cơn cao trào dần đến, rên rỉ trầm thấp trước khi rút ra rồi tuốt lộng vài cái, để tinh dịch bắn lên mặt của y.

Đôi mắt y đờ đẫn không tiêu cự, thứ nhơ nhớp dính trên da thịt như muốn sỉ nhục y cùng cực, y bất giác lẩm bẩm, "Tại sao cứ phải là ta?"

Chu Tử Thư đang định dùng tay áo lau đi phần bạch trọc vương trên má y, nghe thế liền dừng động tác mà nhìn y chằm chằm. Chờ mãi nhưng hắn vẫn chẳng nói gì, sự lưỡng lự này của hắn không hiểu sao chọc giận y, y nghiến răng lặp lại một lần nữa, "Tại sao cứ phải là ta? Đám người nịnh nọt ngoài kia dâng lên không ít ôn hương nhuyễn ngọc, thiếu gì của ngon vật lạ cho ngươi phát tiết, tại sao cứ nhắm đến ta? Ta đã làm gì khiến ngươi hận ta như thế, phải hành hạ sỉ nhục ta hết mức?"

Nếu Chu Tử Thư là một kẻ hoang dâm vô độ thứ gì cũng gặm người nào cũng xơi thì y đã không khó chịu đến vậy. Từ khi hắn bắt đầu bành trướng thế lực ở hậu cung, rất nhiều người đã tặng mỹ nữ nam sủng cho hắn, khi hắn lên làm Thái hậu thì số lượng "quà" đó chỉ có tăng chứ không giảm. Nhưng hắn không đụng đến bất kì một ai. Người duy nhất từ đầu đến cuối hắn chạm vào, là y.

Đừng hỏi vì sao y biết. Mùi Long Diên Hương vốn của y lại luôn quanh quẩn trên người hắn chưa khi nào bị lẫn khí tức của người khác hay mất đi là bằng chứng rõ rệt nhất. Không chỉ y, tất cả những hầu cận của hai người đều biết điều đó, chính Chu Tử Thư cũng chẳng che giấu sự chán ghét đối với những cống phẩm được dâng cho mình, bọn họ nếu may mắn thì bị đuổi đi, xui xẻo thì bị hắn lấy ra trút giận mỗi khi cãi nhau với y.

Sự chuyên nhất này chạm đến những mảnh vỡ trái tim đã bị hắn giẫm nát của y mấy năm trước.

Rõ ràng là hắn chỉ muốn một mình y, cũng chỉ để y ở gần mình như vậy. Chuyện quan hệ xác thịt này, nếu chỉ đơn thuần là giải tỏa thì với bất cứ ai cũng như nhau mà thôi. Nhưng hắn lại không cần ai khác ngoài y, cũng không vì những lần y ốm bệnh không tiện lăn giường mà đi tìm kẻ khác phát tiết. Cứ như thể, không phải y thì hắn chẳng thiết tha gì.

Có khi nào hắn... đối với y...

"A!!!"

Ôn Khách Hành hét toáng lên khi thân dưới bất ngờ bị côn thịt dữ tợn đâm thẳng vào, mọi suy nghĩ đều bay biến hết, chỉ có cảm giác bị xé rách chiếm lấy tâm trí. Người kia ghì y trong lòng không để y giãy giụa, chẳng đợi y thích ứng đã quất xuyên hung bạo, môi hắn tới chỗ nào trên da thịt thì bỏng rát tới đó, vết tích cũ chưa kịp lành đã lần nữa bị răng hắn cắn nghiến đè lên, có chỗ còn chảy máu. Cả người y mềm nhũn bị hắn tùy ý xoa nắn, lật qua lật lại giày vò liên tục chẳng thể làm gì ngoài thở dốc rên rỉ. Khi y tưởng mình sắp ngất rồi thì cảm nhận được nụ hôn của hắn trên khóe mắt mình, và sau đó là một cú đánh trời giáng nghiền nát những mảnh vỡ trái tim tưởng được chữa lành kia thành cát bụi.

"Tư vị chiếm lấy cửu ngũ chí tôn đứng đầu thiên hạ, không phải rất tuyệt sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top