Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Ôn Khách Hành tỉnh lại, y chỉ nghe loáng thoáng được sự sợ hãi trong giọng nói của thái y bên cạnh. Y nhíu mày cố mở mắt ra, lên tiếng:

"Ngươi vừa nói, ta bị làm sao?"

"Bệ... bệ hạ tha mạng! Vi thần hồ đồ rồi!"

"Ngươi nói lại! Nhanh lên!"

"Bệ hạ... vi thần chẩn được... hỉ mạch—"

"Hoang đường!" – Ôn Khách Hành gượng dậy, nắm lấy cái gối ném thẳng vào mặt ông ta. "Ta là nam nhân! Hỉ mạch ở đâu ra mà chẩn?!"

"Vi thần... là vi thần chẩn sai!"

"Ngươi—!"

"Được rồi, Trình thái y có tuổi nên hồ đồ, cho ông ta cáo lão từ quan là xong, đừng kích động tự thương chính mình." – Chu Tử Thư ngồi xuống bên giường Ôn Khách Hành, đỡ y nằm xuống. Y ghét bỏ gạt tay hắn, giờ y chỉ muốn tránh hắn càng xa càng tốt.

Dù lời của thái y quá hoang đường nhưng không hiểu sao Ôn Khách Hành vẫn để trong lòng, nhất là khi bụng y gần đây phồng lên không rõ lí do, y tự trấn an mình có thể dạ dày khó tiêu mà thôi, chưa kể Chu Tử Thư ép y uống nhiều thứ thuốc khác nhau nên cơ thể y mới kì quái như vậy.

Bận rộn chính sự, rồi chuẩn bị tiếp đón sứ thần các nước đến vào đầu năm mới nên y bỏ quên chuyện này sau đầu. Tuy nhiên vài ngày trước khi hậu cung của y nghênh đón ba vị phi tần mới, y cảm nhận được có gì đó đạp lên bụng mình từ bên trong, và y hoảng hốt tới ngất xỉu. Mở mắt ra, lại là khuôn mặt tươi cười của Chu Tử Thư.

"Ngươi... ngươi rốt cuộc đã làm gì?!"

"Không phải cả bệ hạ và triều thần đều mong muốn có người thừa kế sao? Không cần đợi biểu muội của ai gia tiến cung, ai gia cũng có thể cho thiên hạ này người thừa kế mang dòng máu của cả Chu gia và Ôn gia." – Chu Tử Thư tự hào nói, tay đưa lên vuốt sợi tóc mai đang rũ xuống bên thái dương Ôn Khách Hành. "A Hành, vốn ta cũng không muốn dùng đến thuốc của Ô Khê, nhưng là em ép ta. Cái đêm đầu tiên em rên rỉ dưới thân ta, có nhớ ta đã nói gì không? Tất cả những gì thuộc về em, bao gồm cả tính mạng và cơ thể này, đều là của ta. Chu Tử Thư ta không chịu được nhất là có kẻ tơ tưởng đến sở hữu của mình! Ta muốn xem xem em có dám hành phòng với đám nữ nhân kia khi đang mang thai con ta không."

Đôi mắt Ôn Khách Hành lập tức ngấn lệ, y gạt tay Chu Tử Thư thật mạnh, điên cuồng hét lên:

"Cầm thú! Ngươi không phải người!" – Y kích động, nắm chặt tay tự đấm vào bụng mình. "Nó không thể giữ lại, ta không cho phép nó sinh ra!"

RẮC.

Tiếng khớp xương bị bẻ gãy kèm theo tiếng hét đau đớn vang khắp tẩm điện, cung nhân canh gác bên ngoài có giật mình cũng nhanh chóng khôi phục dáng vẻ nghiêm chỉnh không nghe không thấy bất kì điều gì. Thái hậu chưởng quản lục cung đã lâu, thủ đoạn ác độc thế nào thì đám cung nhân này là rõ nhất, muốn giữ mạng thì chính là ngậm mồm giả mù giả điếc.

Bên trong kia, Ôn Khách Hành quằn quại nằm trên giường ôm lấy cổ tay phải đã bị Chu Tử Thư bẻ gãy, đau đến hít thở không thông. Chu Tử Thư nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt trắng bệch của y, cử chỉ dịu dàng như thể người vừa bóp nát tay y không phải là hắn vậy.

"Sao ta vừa dứt lời em đã cố tình phạm phải rồi? Dám làm người của ta bị thương, có là em cũng bị phạt thôi." – Hắn dùng tay còn lại xoa phần bụng đã hơi nhô lên của y. "Ngày mai ta lập tức mời La phu nhân tiến cung giúp em dưỡng thai. Hoàng tự nếu không được bình an ra đời, tất cả những kẻ hầu hạ đều sẽ mang tội hộ chủ bất lực, chém đầu thị chúng!"

Ôn Khách Hành do một tay Chu Tử Thư dạy dỗ, đương nhiên hắn hiểu rõ điểm yếu của y. Dùng những người thân cận duy nhất còn lại của y để uy hiếp, đợi đứa bé ra đời thì nó chính là giọt máu mà y sẽ phải cố sống sót bảo hộ, cái ý nghĩ tìm chết kia sẽ triệt để biến mất. Chỉ cần y còn ý chí, tự khắc sẽ không kẻ nào có thể lôi y xuống. Mà Chu Tử Thư cũng tuyệt đối không để kẻ có ý đồ đó tồn tại, dù cho có là gia tộc của hắn. Mấy lão già tiến cử người để Ôn Khách Hành nạp phi đều đang bệnh thập tử nhất sinh rồi, còn kẻ nào dám đánh chủ ý vào y hắn đều sẽ không nương tay.

Thánh chỉ vừa ban xuống trong đêm, ngay sáng hôm sau La phu nhân đã tiến cung bồi bên cạnh Ôn Khách Hành. Ôn Khách Hành chỉ biết ôm chặt bà mà khóc, luôn miệng xin lỗi vì y mà bà phải vào nơi đầm rồng hang hổ này. La phu nhân là muội muội của mẫu phi Ôn Khách Hành, ngày trước còn thường vào cung trợ giúp Ôn Khách Hành mọi thứ có thể, tuy nhiên sau khi A Tương chết thì Ôn Khách Hành cầu xin bà đừng dính líu gì đến y nữa, vậy nên hơn hai năm rồi bà mới gặp y.

La phu nhân nắm chặt tay y nói, "Ta đã hứa với tỷ tỷ sẽ chăm sóc con, vậy mà cuối cùng lại là nguyên nhân khiến con chịu ủy khuất. A Hành, ta cũng rất mâu thuẫn, vì ta không muốn con sống khổ sở thế này. Nhưng ta lại càng không nỡ để con đoàn tụ với mẫu phi của con sớm như vậy, hơn nữa đứa nhỏ trong bụng con là huyết mạch của con, là cháu của ta."

"Tùy con lựa chọn, ta sẽ luôn ủng hộ con. Không cần phải lo cho ta, ta giờ một thân một mình, trừ bỏ con ra ta không bận tâm bất kì điều gì khác. Sống hay chết, dì La đều bồi con."

Ôn Khách Hành cuối cùng cũng mềm lòng, cảm nhận chuyển động của hài tử trong bụng mà càng không nỡ làm điều gì, cắn răng mà chịu giày vò chín tháng mười ngày, vượt qua Quỷ Môn Quan sinh hạ một bé trai, là hoàng tử đầu tiên sau ba năm trị vì của Ôn Khách Hành.

Công bố ra bên ngoài thì Đại hoàng tử là con của Quý phi Chu thị, tuy nhiên Chu thị khó sinh mà chết, không kịp hưởng vinh quang sinh trưởng tử. Người đời tiếc thương cho vị nương nương yểu mệnh, cũng cảm thán về tang lễ xa hoa của nàng. Nhưng những người biết sự thật thì chỉ thở dài trong lòng, tang lễ xa hoa là đền bù cho cái chết oan của nàng thôi, rời nhân thế với tấm thân xử nữ, bỗng vì một đứa con của người khác mà buộc phải nhắm mắt xuôi tay.

Lúc Ôn Khách Hành nghe tin cũng chẳng nói gì, y chỉ hôn khẽ lên trán của hài tử bé bỏng đang nằm bên cạnh. Có lẽ y đã dần chai lì rồi, cũng trở nên tàn nhẫn hơn khi có thể dửng dưng với cái chết oan của một người mà nguyên nhân xuất phát từ chính y. Đứa bé quẫy đạp một chút, sau đó nhoẻn miệng cười rất nhỏ, hòa tan tất cả mọi thứ đang quấy rối tâm trí y. Con ngoan, lẽ sống của ta, chỉ có con là động lực của ta mà thôi, ta không cần gì khác cả.

"Đợi nó lớn, ta sẽ dạy nó cưỡi ngựa bắn cung, em dạy nó kì họa thi từ, chúng ta cùng bồi dưỡng nó thành một trữ quân xuất sắc kế thừa đất nước này. Đồng ý không, A Hành?"

Ôn Khách Hành im lặng không trả lời, tự lừa bản thân rằng cái ảo mộng tốt đẹp đó sẽ có thể trở thành hiện thực. Bởi y không dám nghĩ tới những khả năng khác sẽ xảy ra, khi quá nửa những khả năng đó đều là kết cục y và hài tử này không thể ở bên nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top