Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Nguy cơ [Tiếp]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Sạn thỉ đích nhất hào

Cặp: Cảnh sát hình sự Chu x Giáo sư Ôn.

Rating: T

Editor: Tâm Thủy

Tiếp theo "Giục sinh".

~~~

Thời điểm đội cảnh sát hình sự gặp phải đại án, cả ngày cả đêm bận rộn là rất bình thường, Đoạn Bằng Cử cảm thấy chuyện hói đầu này có quan hệ cực lớn với tần suất thức đêm của bọn họ.

"Lão Đoạn, liền mấy sợi râu này của anh, vuốt cái gì mà vuốt."

Tiểu cảnh sát mới vào đội chẳng biết tôn trọng tiền bối gì cả, không lớn không nhỏ.

Trình Tử Thần nhận được một ánh mắt xem thường, cười hì hì vỗ bả vai lão Đoạn đưa bình cà phê đen cho hắn. "Đừng nghĩ, toàn đội chúng ta chỉ một mình anh thích hợp làm đèn pha thôi."

Tiểu tử thật tổn hại! Vung cánh tay già muốn nện người, đáng tiếc lão Đoạn mấy năm nay làm cá mặn nhiều đến vung tay đều trì độn, chưa bắt được con cá trạch sống này. "Mấy đứa chờ đấy, đến trung niên rồi sẽ bị báo ứng!"

Cái gì báo ứng chứ, cùng lắm thì chuyển cẩm lý thêm vài lần. Hàn Anh hút trà sữa, chỉ cười nhạt đối với lời của lão Đoạn.

Trời nóng bức chạy ba mươi dặm, chuyển quanh hồ sơ manh mối kia hỏi thăm đến miệng khô lưỡi khô, đến bây giờ nửa điểm manh mối đều không có.

"Mọi người nói bọn chúng chọn lựa mục tiêu kiểu gì?" Tất Tinh Minh thật sự muốn làm rõ mối liên hệ giữa mấy vụ án này.

"Nhân cách phản xã hội, cậu nếu có thể hiểu rõ cách nghĩ của chúng, cậu chẳng phải cũng thành biến thái rồi sao." Trình Tử Thần vội vàng nuốt nốt nửa cái bánh mì, Chu đội trưởng đi bộ phận kiểm tra tang chứng để lấy tư liệu, đợi lát nữa nhất định lại có một hồi đại chiến chờ họ.

Đang nói được hăng say, mọi người chợt nghe thấy tiếng nhạc chuông di động cũ kỹ được đặt riêng.

"Của ai?"

Quay quay cổ nhìn một vòng, Hàn Anh vỗ trán một cái, chắc chắn là Chu đội trưởng vừa rồi vội vàng ra cửa nên quên cầm theo, vội vàng đi tới bàn cầm lấy di động. Tiếng nhạc chuông đặt riêng của Chu đội trưởng là chuyên cho Ôn giáo sư, đặt cho những người khác đều là tiếng chuông đồng hồ báo thức vô cùng thê thảm.

"Chị dâu à?" Mấy cái đầu đều chồng ở cửa nhìn xung quanh, liếc mắt ra hiệu với Hàn Anh, hỏi không tiếng động.

Hàn Anh ấn nút nghe, thuận tiện gật đầu, sợ đám bát quái khốn nạn này vịn hỏng cánh cửa thủy tinh mới đổi của Chu đội trưởng.

"Ôn giáo sư, tôi là Hàn Anh, Chu đội trưởng anh ấy có việc đi ra ngoài rồi."

"Được. Tôi nhất định sẽ chuyển lời nhắn."

Ngắn gọn hai câu, người đối diện liền treo điện thoại.

Hàn Anh vừa ra tới đã bị các đồng nghiệp vây lấy.

"Tra xem có ở nơi làm không à?"

"Cậu cho rằng mỗi người đều giống như bạn gái cậu chắc. Người như tẩu tử làm sao lại cần tra xem đội trưởng có ở nơi làm không chứ."

"Cậu cũng đừng gọi chị dâu, không sợ bị Diệp cục trưởng nghe được lại phạt cậu đi công tác à, đi vào khe núi ngồi xổm cả mười ngày nửa tháng đó."

"Cậu đừng nói nữa, tôi hãi đến hoảng."

Một đống người tụ tập nói chuyện phiếm hết sức chăm chú, cũng không phát hiện đỉnh đầu đã mây đen dầy đặc. Hàn Anh đều sắp trừng đến co rút khóe mắt, đám đại ngốc này vẫn còn không kẻ nào kịp phản ứng.

"Hãi đến hoảng cái gì?"

Chu đội trưởng!

"Mọi người xem sao lại đột nhiên trở trời ấy nhỉ! Tôi đi chuẩn bị cho mọi người ít đồ che mưa, đợi lát nữa không phải còn cần đi ra ngoài sao!" Lão Đoạn dù sao sống được lâu, có đủ nhãn lực, vuốt đầu vội vàng chen ra ngoài từ trong khe hở.

Chu Tử Thư cũng quả thật không chờ mong nhiều lắm đối với lão Đoạn tay già đời này, hắn trộn lẫn thêm một hai năm rồi sẽ về hưu sớm, cũng tốt nhường ra thêm một vị trí cho tân nhân. Nhưng những người khác nha... cứ nợ ở đó, đợi vụ án kết thúc rồi sẽ thanh toán xét theo biểu hiện.

"Đội trưởng, vừa rồi Ôn giáo sư gọi điện cho anh, nói là chuẩn bị mang Thành Lĩnh đi xem triển lãm tranh, nếu buổi tối anh không quay về, họ sẽ trực tiếp đến nhà Diệp cục trưởng ăn cơm." Hàn Anh vội vàng chuyển chỉ thị của tẩu tử mong muốn giúp các đội viên khác giải vây.

"Đã biết." Chu Tử Thư giao tư liệu cho Hàn Anh, đối với đám tiểu tử trước mặt xem như nhẹ nắm nhẹ buông, "Tài liệu làm viên đạn là nylon cao tính năng. In ấn 3D ở quốc nội cũng không thường thấy, có thể làm ra mô hình súng và viên đạn phối hợp, kỹ thuật như vậy không nên không có tiếng tăm gì."

"Đúng vậy, máy in 3D cũng không tiện nghi, cũng không thể mua về chỉ để làm thứ này đi, phía trước khẳng định có luyện tập làm những thứ khác. Xét theo điều này thì có thể thu nhỏ phạm vi lại không ít."

"Đừng nhiều lời, thời gian không đợi người."

Đường phố và nhà ga, công kích không khác biệt, nghi phạm lợi dụng lỗ hổng hệ thống kiểm an, tạo thành khủng hoảng đã khiến cho trong cục phải thừa nhận áp lực rất lớn. Chu Tử Thư chỉ hy vọng nhanh chóng bắt tội phạm quy án, cũng tốt về nhà ở bên Ôn giáo sư nhà hắn nhiều một chút.

Y hiện giờ đang ở tình trạng thân thể đặc thù, còn phải mang theo Thành Lĩnh sắp thi cấp ba, công tác dạy học cũng vẫn tiếp tục, hắn không trở về suốt một tuần lễ, trong lòng khó tránh khỏi nhớ nhung.

Hắn vốn muốn sắp xếp thời gian về nhà, nhưng Lão Ôn bảo hắn đừng gây sức ép, có thời gian nhàn rỗi đó không bằng ngủ nhiều một lát, quần áo để tắm rửa cũng bảo cha vợ mang tới cho, chẳng qua không tự mình lại đây, dù sao cửa cục cảnh sát chất đống rất nhiều phóng viên truyền thông, đều đến tìm hiểu tiến triển cụ thể của vụ án này.

【Đêm nay đại khái không về được.】

Chu Tử Thư nhắn WeChat đáp lại, nhìn tranh chân dung của Ôn giáo sư nhà hắn mà muốn cười. Phí công báo lớp vẽ phác họa cho tiểu tử Thành Lĩnh kia, tranh chân dung một nhà bốn miệng vẽ không thua các bạn nhỏ ở nhà trẻ bao nhiêu.

~~~

Lúc thu được WeChat này, Ôn Khách Hành vừa vặn đang dừng xe, giao di động cho Thành Lĩnh tạm thời bảo quản.

"Ôn thúc, sư phụ nói sư phụ đêm nay cũng không trở về." Tiểu tử Thành Lĩnh kia một lòng muốn nối nghiệp cha mẹ, từ sau khi theo A Nhứ bèn trực tiếp sửa miệng gọi người là sư phụ, nói chờ thi vào trường cao đẳng xong sẽ đăng ký vào trường cảnh sát, trước tiên đi theo học nhiều chút kỹ năng cần nắm giữ của cảnh sát hình sự.

"Bảo hắn cứ an tâm làm việc đi." Nhà trưng bày triển lãm mỹ thuật ở ngoại ô thành phố, quy hoạch hành chính của địa phương này có chút vấn đề, rõ ràng một mảnh đất lớn như vậy, chỗ đậu xe lại sắp xếp đến đặc biệt hỗn độn, thế nên tìm một vị trí tiện ra vào cũng không dễ dàng. Chờ Ôn Khách Hành dừng xe xong, Thành Lĩnh sớm biên tập xong WeChat phát ra.

Người tới xem triển lãm tranh rất nhiều, đại khái đều hướng về họa sĩ vẽ đẹp nhất đang lên hot search. Thành Lĩnh dựng lên tinh thần mười phần, thân thể nhỏ chặt chẽ che ở phía trước Ôn thúc nhà mình.

Thân hình Ôn Khách Hành cao gầy, hơn bốn tháng, mặc áo khoác căn bản không nhìn ra manh mối gì. Thành Lĩnh chính là nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, từng cam đoan ở trước mặt sư phụ, sẽ chăm sóc Ôn thúc và tiểu sư đệ đến ổn ổn thỏa thỏa.

"Mời vào." Tiểu tỷ tỷ đón khách ở cửa có dáng dấp thực ngọt, nhìn thấy bộ dáng Thành Lĩnh phụng phịu bày thế trận chờ quân địch còn lén lút cười lộ cả răng, chọc tiểu tử ngốc thẹn thùng đến không được.

"Làm sao lại mặt đỏ rồi?" Ôn Khách Hành xoa xoa đỉnh đầu bờm xờm của tiểu tử ngốc, y vừa mới cất cặp kính ở lại trong xe, lúc này hai người sóng vai đứng giống như hai huynh đệ.

"Ôn thúc, chú đừng trêu ghẹo con!" Hai vị đại gia trưởng đều có chút ác thú vị, trong ngày thường không thiếu lấy bắt nạt Thành Lĩnh làm vui.

"Tiểu tử ngốc nhà chúng ta đều mười bốn rồi, cái tuổi có mối tình đầu, nhìn thấy tiểu tỷ tỷ xinh đẹp nên mặt đỏ tim đập là chuyện bình thường." Ôn Khách Hành vừa nói vừa đi về phía bức tranh lớn vẽ cảnh biển hoa ở trước mặt, độ cận thị của y không sâu, bỏ kính xuống chỉ cần đi vào gần chút, cũng có thể thấy rõ ràng."Rừng đào à, đoán là sư phụ con thích."

Há mồm ngậm miệng không rời sư phụ, rõ ràng chỉ một người vẫn khiến Thành Lĩnh bị nhét cẩu lương đầy miệng.

"Ôn thúc muốn bắt được đưa cho sư phụ sao?" Người khác không biết, nhưng cậu hiểu rõ trong lòng, Ôn thúc tuy rằng chỉ khoác tên tuổi một giáo sư văn học Hán ngữ cổ, dưới ngầm cũng là tân quý giới tài chính ngày tiến đấu kim.

"Bắt được sao? Bức họa mấy trăm vạn, khiến cho cấp trên điều tra sư phụ con tham ô nhận hối lộ sao?" Đây đương nhiên là vui đùa, sự chiếm hữu của Ôn Khách Hành đối Chu đội trưởng nhà y cực mạnh, làm cho Diệp lão nhân than thở không thôi. Tặng tranh cũng phải tặng tranh mình vẽ.

Thành Lĩnh nghĩ đến hình ảnh kia, không biết vì sao liền nhoẻn miệng nở nụ cười, luôn cảm thấy đến lúc đó biểu tình của sư phụ tất nhiên vạn phần phấn khích.

"Đi vào phía trong một chút." Bên ngoài có nhiều người nghỉ chân, người trẻ tuổi cầm máy ảnh không giống như là có thể thưởng thức nghệ thuật, hơn phân nửa chỉ đến vì chụp ảnh thôi.

Tiểu tử Thành Lĩnh này luôn mồm nói muốn làm cảnh sát hình sự nhưng lại phá lệ mê muội đối với nghệ thuật, chẳng qua cậu quả thật không thành được nghệ thuật gia, trừ phi thổi bừng một đợt sức tưởng tượng thiên mã hành không.

"Ôn thúc, mau lại đây xem bức này!" Tiểu tử ngốc sợ là sớm quên mình đã ba hoa khoác lác gì trước khi ra cửa, còn nói phải bảo vệ y, vừa xoay lưng người đều chạy đến cách hơn mười thước.

Bức tranh trước mặt Thành Lĩnh vẽ cảnh màn mưa, cả bức tranh đều là màu tối, nhìn có chút áp lực. Trong cảnh chỉ có hai bóng người rất nhỏ, Ôn Khách Hành nhìn chằm chằm, bất tri bất giác cảm thấy phát lạnh, trong đầu có chút buồn bực, khiến y liên tưởng đến sự biệt ly.

"A!!!" Đám người xa xa bỗng nhiên rối loạn, có người hoảng hốt hét ầm lên.

Thành Lĩnh hoảng sợ, cậu bị chiều cao giới hạn, không thấy rõ tình huống phía trước, cũng không kịp nghĩ nhiều, trước che chở Ôn thúc ở sau người rồi nói sau.

Ôn Khách Hành vóc dáng cao gầy, tầm nhìn trống trải hơn so với vài vị nam nữ quanh thân, y mơ hồ nhìn thấy có người ngã xuống, ngay sau đó chung quanh xuất hiện sự xô đẩy và giẫm đạp. Y thấy được một người đàn ông đội mũ lưỡi trai, nhưng chi tiết ngũ quan bởi vì khoảng cách quá xa mà chưa từng thấy rõ.

~~~

Đồng thời yêu thích môn xạ kích và in ấn 3D, quá trình xác nhận mục tiêu thuận lợi hơn so với mọi người tưởng tượng.

"Tìm được rồi!" Trình Tử Thần quay màn hình máy tính về phía mọi người, "Tiểu tử này, tên là Tống Hoài Nhân, một năm trước từng đăng quá trình chế tác mô hình in ấn 3D!"

Xác định các điều kiện về tình trạng chữa bệnh, bối cảnh giáo dục, chiều cao... đều phù hợp, Chu Tử Thư vỗ bàn, "Đi trước nhà hắn!"

Một đám người còn chưa kịp ra cửa, chợt có đồng sự chạy tới cho biết nghi phạm lại xuất động, lúc này là xuất hiện tại nhà trưng bày triển lãm mỹ thuật ở vùng ngoại thành, đã liên tục nhận được mấy cuộc điện thoại báo nguy, sự tình khẩn cấp.

"Sao cơ?!" Hàn Anh nghe được gáy chợt lạnh, níu áo đồng sự lớn tiếng hỏi lại một lần.

"Nhà trưng bày triển lãm mỹ thuật!" Đồng sự tính tình không tồi, không so đo với hắn.

Hàn Anh lập tức quay đầu lại nhìn về phía Chu đội trưởng nhà mình, chỉ thấy người ta sắc mặt như thường.

"Xuất phát!" Đoạn Bằng Cử nhấc chân đá mấy vật nhỏ, hắn hôm nay khó được chủ động cầm tay lái, để cho Chu đội trưởng của họ ngồi ghế phụ.

Trong lòng Chu Tử Thư tất nhiên là sóng gầm mãnh liệt, hắn cầm di động muốn gọi điện cho Ôn Khách Hành và Thành Lĩnh, nhưng chuông reo thế nào đều không có người nhận.

Từ cục cảnh sát đến ngoại ô thành phố, phải qua đường vòng cần chút thời gian, còn phải liên tục xông qua tất cả đèn đỏ. Mỗi phút mỗi giây đối Chu Tử Thư mà nói đều là sự dày vò.

Trong xe Hàn Anh và Đoạn Bằng Cử cũng chưa dám mở miệng khuyên giải an ủi, cái nghề cảnh sát hình sự này của họ, có thể không để ý sự sống chết của bản thân, nhưng nếu đặt vào trên người thân nhân và bằng hữu, vậy thật đúng là không thể nhẫn được mảy may.

Lão Đoạn giẫm chân ga giẫm đến bay lên, mấy chiếc xe phía sau đều bị hắn quăng xa hít bụi, một đường phóng nhanh, đến nhà trưng bày mỹ thuật chỉ dùng mười một phút đồng hồ.

Lực lượng cảnh sát phụ cận đã vây quanh hiện trường, sơ tán quần chúng trốn ra được, mà bên trong nhà trưng bày triển lãm vẫn còn không ít người bị kẹt lại. Chu Tử Thư xuống xe liền bắt đầu tìm kiếm trong đám người, lại không thấy bóng dáng của Ôn Khách Hành và Trương Thành Lĩnh.

"Tình huống bên trong thế nào?" Bọn họ không thể nhắm mắt vào bắt bừa, Hàn Anh trước tìm đồng sự hỏi tình huống.

"Trước mắt đã có hai người trúng đạn, hơn nữa kẻ bắt cóc bắt giữ một con tin."

Khác với ba vụ án trước đây, lúc này nghi phạm không giết xong người lập tức rời đi, thế nhưng bắt giữ con tin lưu lại nơi này.

"Bên trong còn có bao nhiêu người?"

"Khoảng mười người. Triển lãm tranh vì bảo đảm sự an toàn cho tác phẩm, cửa ra phía sau khóa lại, cho nên những người gần bên trong nhất bị nghi phạm chặn ở trong."

"Ai cho bọn họ lá gan đóng cửa thoát hiểm!" Hàn Anh đều sắp tức đến bùng nổ, quay đầu lại nhìn đội trưởng của bọn họ, xem vẻ mặt kia chỉ biết Ôn giáo sư khẳng định không ở bên ngoài.

Súng và viên đạn in ấn 3D có thể xỏ xuyên qua hai tầng ván gỗ dầy, cùng với thông tin thu được từ ba vụ án trước, có thể xác định chắc chắn nghi phạm kiềm giữ vũ khí có uy lực rất lớn.

Đặc công lục tục cũng đến hiện trường, Chu Tử Thư hít sâu một hơi, mang theo đội viên của mình bước qua lối vào.

Nữ tính trong hành lang gần bên ngoài nhất đã ngộ hại, thi thể được vận chuyển ra ngoài. Nhà trưng bày triển lãm có diện tích rất lớn, bọn họ di chuyển không dám phát ra động tĩnh rõ ràng, dần dần tới gần khu triển lãm phía trong, ở chỗ rẽ thấy được người bị hại thứ hai, nhưng vị trí này đã ở trong phạm vi tầm mắt của hung đồ.

Làm một thủ thế khiến cho mọi người tạm dừng động tác. Chu Tử Thư thấy Ôn Khách Hành và Thành Lĩnh, hai người họ đang đỡ một cô gái sắc mặt trắng bệch.

Xác nhận hai người vẫn an toàn, Chu Tử Thư tốt xấu dằn xuống nỗi xao động trong lòng, đem tầm mắt chuyển hướng người bị bắt giữ.

"Mẹ nó!" Hàn Anh không nhịn được chửi thề.

Là một đứa bé thân cao không đủ một thước năm!

Đứa bé trai giống như bị dọa tới mất khống chế, họng súng đặt ở ngực cậu bé, vị trí chỗ hung đồ đang đứng cũng thực khó giải quyết.

"Bị tủ trưng bày chặn rồi!" Loại triển lãm tranh này còn đặt tủ trưng bày làm cái gì, cao như vậy không chê vướng bận sao!

Tầm ngắm của tay súng bắn tỉa bị ngăn trở, hung đồ tuy rằng trong tầm bắn, nhưng vô pháp bảo đảm sự an toàn cho con tin.

Mọi người ghét nhất chính loại so đấu sự kiên nhẫn này, nhưng lại không thể không im lặng chờ đợi.

"Chị ơi! Chị ơi!" Cậu bé khóc đến khàn cả giọng, đôi tay vươn về phía trước, tựa hồ muốn tránh thoát sự khống chế của hung đồ.

Thực hiển nhiên cô gái mà Ôn Khách Hành và Thành Lĩnh đang đỡ chính là người chị trong miệng cậu bé này, nếu không phải bị hai người kéo, cô gái phỏng chừng sớm nhào lên rồi.

"Ôn thúc, nếu không con đi trao đổi con tin đi." Thành Lĩnh thấp giọng nói, khoảng cách giữa họ và hung đồ không sai biệt lắm dài khoảng bảy tám thước, bị tủ trưng bày và hung đồ đồng thời ngăn lại đường đi.

"Không được." Ôn Khách Hành quyết đoán phủ quyết đề nghị của tiểu tử ngốc. Cũng không phải kịch truyền hình, họ không thể trông cậy rằng một người điên có đầy đủ lý trí. Không đề cập tới việc gã có thể đáp ứng hay không, nếu trong quá trình bỗng nhiên nổ súng, lại phải làm sao!

A Nhứ đã liên tục nhìn về phía tủ trưng bày bên cạnh mấy lần, Ôn Khách Hành đoán được phụ cận có tay súng bắn tỉa mai phục, chỉ là nên làm thế nào để khiến kẻ điên đang bắt giữ đứa nhỏ kia thò đầu ra?

Ý nghĩ trong đầu lướt nhanh, Ôn Khách Hành lặng yên nhìn hung đồ. Tư thế của tất cả mọi người đều là nửa ngồi xổm, hung đồ giờ phút này vừa vặn bị tủ trưng bày ngăn trở toàn thân, bởi vì chiều cao có sự chênh lệch, độ cao khi mỗi người ngồi xổm xuống thoải mái cũng bất đồng, tỷ như mình có chiều cao gần giống hung đồ, trọng tâm phải tận lực đè thấp. Dưới tình huống như vậy, nếu lực chú ý bị sự vật khác hấp dẫn, liệu có thể theo bản năng thả lỏng sự khống chế đối với thân thể mà làm cho trọng tâm chếch đi, độ cao đỉnh đầu vượt qua tủ trưng bày hay không?

Ôn Khách Hành vẫn còn tự hỏi làm sao mới có thể đánh lạc hướng sự chú ý của hung đồ, sự ngoài ý muốn lại xuất hiện trước một bước.

Làm một người trưởng thành lý tính, bạn vĩnh viễn đều không đoán được một đứa bé sẽ làm ra loại phản ứng khác người nào ở trong nguy cơ.

Tiểu nam hài bỗng nhiên cúi đầu cắn vào cánh tay của hung đồ, sự đau đớn đột ngột khiến cho hung đồ nâng tay phản kháng, đồng thời thân thể lay động, độ cao đỉnh đầu vượt qua tủ trưng bày, chỉ là cũng giương súng thúc vào nam hài trong cơn tức giận.

Cô gái bên cạnh hét ầm lên thất thanh, mí mắt vừa lật thế nhưng trực tiếp hôn mê bất tỉnh. Lực chú ý của cậu bé bị chị mình hấp dẫn, động tác giãy dụa càng thêm kịch liệt, họng súng chếch hướng trong quá trình này.

"Đoàng ——" Hai tiếng vang lên.

Cùng lúc khi hung đồ ngã xuống đất, Chu Tử Thư chạy về phía vị trí hiện tại của Ôn Khách Hành.

Hàn Anh ôm lấy trấn an đứa bé bị máu bắn tung tóe lên mặt, lại tiếp đón đồng nghiệp phía sau vội vàng đưa cô gái bị dọa ngất lên xe cứu thương.

"Em điên rồi!" Chu Tử Thư đỏ ngầu mắt ôm lấy Ôn giáo sư nhà hắn kiểm tra trên dưới cẩn thận.

Viên đạn vừa rồi bắn về phía người bên cạnh, phản ứng đầu tiên của Ôn Khách Hành cư nhiên là xoay người đem người đẩy ngã, đầu đạn đi qua sát cổ tay áo của y! Chỉ thiếu chút nữa!

"A Nhứ." Vỗ lưng của Chu Tử Thư, Ôn Khách Hành chỉ là hành động theo bản năng. Y cũng không phải là kẻ có nhiều ý thức trách nhiệm xã hội hoặc là có nhiều hảo tâm muốn quên mình vì người, chẳng qua A Nhứ nhà họ đang cố gắng bảo vệ mỗi người ở nơi này, y không muốn A Nhứ càng thêm khó chịu, lại càng không muốn A Nhứ phải đối mặt với càng nhiều áp lực dư luận.

Tim đập thiếu chút nữa tạm dừng, Chu Tử Thư không dám nghĩ.

"Ôn thúc! Chú không sao chứ!" Thành Lĩnh vừa rồi bị dọa ngẩn người, giờ phút này nhào đến bên hai người họ.

"Không có việc gì." Ôn Khách Hành cười vỗ vỗ tay tiểu tử ngốc, vừa định túm A Nhứ đứng lên, đột nhiên cảm thấy bụng có cảm giác đau đớn thoáng co rút. Cả người y cứng đờ, nụ cười cũng đọng lại trên mặt. "A Nhứ..."

Chu Tử Thư nhận thấy được thân thể y có chút mất tự nhiên co rụt lại, cũng đi theo thay đổi sắc mặt.

"Em có chút đau..."

Phá được vụ án lại đưa Ôn giáo sư vào bệnh viện. Diệp cục trưởng rít gào phê cho Chu đội trưởng năm ngày nghỉ dài hạn, sắc mặt kia đen còn hơn cả đáy nồi.

Mọi người trong đội cảnh sát hình sự thương lượng một chút, cùng nhau góp tiền mua ít thuốc bổ trùng trùng điệp điệp đi bệnh viện thăm hỏi chị dâu.

"Em chỉ là muốn đi nhà vệ sinh..." Ôn Khách Hành bị A Nhứ nhà y ồn ào có chút đau đầu. Mình lại không gãy tay gãy chân, bác sĩ đều nói không có đại sự gì, nhưng A Nhứ chết sống không cho y hai chân chạm đất.

"Anh ôm em đi."

Người bao lớn rồi, sao có thể làm cho người ta ôm đi giải quyết vấn đề sinh lý! Ôn Khách Hành kiên quyết không đồng ý.

Thành Lĩnh tiểu tử chết tiệt này thế nhưng còn cười trộm xem diễn, không giúp đỡ mình cũng thì thôi, còn ồn ào mượn chiếc xe lăn từ chỗ y tá.

"A Ôn trốn cái gì, em còn có chỗ nào mà anh chưa từng thấy chứ?" Chu đội trưởng khi da mặt dày lên thì khiến người khó có thể chống đỡ, không đợi Lão Ôn nhà mình lại lui bước, trực tiếp bế người lên từ trên giường.

Toilet trong phòng bệnh nhỏ hẹp, hai gã đàn ông chen chúc, đặc biệt người mình yêu còn chặt chẽ ôm bả vai của mình, miễn bàn cảm thấy thẹn thế nào.

Ôn Khách Hành đỏ mặt, nửa ngày cũng chưa đợi được tiếng nước, Chu đội trưởng lòng mang ý xấu thế nhưng còn huýt sáo.

Muốn chết!

Giải quyết xong, không đợi Ôn giáo sư nhà mình xách tốt quần, cặp tay phía sau kia đã duỗi qua giúp y xong xuôi, trước khi rời đi còn vuốt nhẹ bụng y.

Lúc trước y còn eo nhỏ không hiện, giờ nằm trên giường bệnh hai ngày, không biết vì sao lại có điểm gồ lên, ngược lại có chút ý vị một ngày biến đổi.

"Vất vả A Ôn nhà ta." Chu đội trưởng dán tai nói nhỏ, tiếng nói quả thực trêu chọc đến Ôn giáo sư cả người nóng lên.

Mặt mũi đều ném hết, Ôn Khách Hành vò đã mẻ không sợ rơi lại bị Chu đội trưởng ôm trở về trên giường, giờ mới phát hiện trong phòng bệnh nhiều thêm một loạt người, mỗi người ánh mắt sáng ngời chăm chú nhìn mình.

"Chu! Tử! Thư!" Người nào đó thẹn quá thành giận lần đầu gằn từng tiếng đọc tên đầy đủ của Chu đội trưởng.

Đám người Hàn Anh vội vàng bỏ lại đồ thăm hỏi, lòng bàn chân bôi dầu, tới cửa mới nhớ tới kêu lên, "Chúc Ôn giáo sư sớm ngày xuất viện, nhớ rõ mời bọn tôi đến tiệc đầy tháng đấy!"

Nghĩa khí không trọng yếu bằng mạng, sự huấn luyện thể chất của đội cảnh sát hình sự bỏ thêm buff cho tốc độ trốn chạy của đám người này.

Chết đạo hữu chứ không chết bần đạo, Chu đội trưởng bị nhóm cấp dưới thân ái của mình hãm hại một hồi, không thể không thừa nhận lễ rửa tội của tình yêu đến từ Ôn giáo sư.

~*~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top