Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

1.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.1.

Cung Tuấn mở mắt dậy, đã thấy gối bên cạnh trống trơn, Trương Triết Hạn đi làm sớm nhưng lại không nỡ gọi cậu dậy, trên gối của anh còn dán một cái giấy nhớ hình con cún: "Buổi sáng tốt lành, bảo bối!"

Cung Tuấn mỉm cười bóc giấy nhớ ra, nhưng cậu biết hôm nay bóc xong thì hôm sau lại xuất hiện một mẩu giấy nhớ y hệt như thế. Cậu mỉm cười, thấy cũng không còn sớm nữa, liền ngồi dậy, xuống bếp, đồ ăn đã được úp sẵn trên bàn, trên màn chụp có mảnh giấy nữa: "Ăn sáng ngon miệng, bảo bối!". Cậu định mở tủ, lấy nước uống thì trên cửa tủ đã có một tờ giấy hình con cún nữa: "Không được uống nước lạnh, nước lạnh không tốt cho em. Bảo bối, anh rót sẵn nước để bên cạnh bữa sáng!"

Đúng là, Cung Tuấn bĩu môi, anh không cho uống thì em sẽ không uống sao, dù sao anh cũng không có nhà, cậu mở tủ, hôm qua cậu đã đặt một chai nước vào đây. Nhưng trong tủ chỉ có một cái chai rỗng không kèm theo tờ giấy: "Bảo bối, anh biết em sẽ không nghe lời mà, vậy nên anh đổ hết nước lạnh của em đi rồi."

Cung Tuấn trong lòng ngọt ngào nhưng vẫn không nhịn được mắng một câu: "Quỷ ấu trĩ!" Cậu ngoan ngoãn ra bàn ngồi ăn sáng, mọi thứ cũng đã được chuẩn bị đầy đủ, Trương Triết Hạn không cho cậu làm việc nhiều, nhà cửa từ trong ra ngoài đều sạch bong. Vì vậy, ăn cơm xong, Cung Tuấn ra ghế sofa ngồi, vừa ngồi vừa đọc tin tức về chồng mình, ảnh đế, đại minh tinh Trương Triết Hạn.

Ngoài những bình luận động viên, tích cực ra thì bình luận nhiều nhất là về việc hai người đã kết hôn nhưng không có con. Mặc dù Trương Triết Hạn đã mở rất nhiều cuộc họp báo giải thích rằng vì lý do sức khỏe của Cung Tuấn nên anh không muốn để cậu sinh con, anh thà không có con chứ không thể mất đi Cung Tuấn.

Cung Tuấn vừa cảm động lại vừa đau lòng, cơ thể cậu từ nhỏ đã ốm yếu, lại thêm bị suyễn bẩm sinh, các bác sĩ cũng khuyên không nên có con và nhiều lần cậu nói đều bị Trương Triết Hạn gạt đi. Cung Tuấn không quan tâm người khác nói gì về mình, chỉ cần không ảnh hưởng đến Trương Triết Hạn thì cậu cũng đều vui vẻ mà bỏ qua, cái khiến cậu bận tâm là Trương Triết Hạn. Mặc dù vì cậu mà anh không nói ra nhưng có lẽ anh và gia đình anh cũng muốn có một đứa bé đi?

"Thật tiếc cho Trương Triết Hạn, giá như có đứa bé kế thừa nhan sắc của anh thì tốt."

"Nhà bên đó chắc cũng mong một đứa con nối dõi lắm."

"Sau này chỉ có đứa con là thứ có thể gắn kết hai vợ chồng bền lâu thôi."

Trước đó, Cung Tuấn đã gặp những bài viết quá đáng hơn, kêu Trương Triết Hạn chia tay cậu để lấy thêm người thứ hai để có con, hoặc là nhờ người mang thai hộ. Còn có bài viết nói cậu không sinh được thì nên lấy mấy ông già có con rồi, chứ không nên liên lụy đến Trương Triết Hạn, cậu cũng lẳng lặng xóa đi mà không nói cho anh. Nếu Trương Triết Hạn biết thì sẽ làm lớn chuyện, cái này đối với danh tiếng của anh không tốt.

Thực ra Cung Tuấn cũng mong có một đứa con, chỉ là Trương Triết Hạn lo cho sức khỏe của cậu, vẫn không thể nào thỏa hiệp. Nghĩ đến lại thấy bụng khó chịu, cách đây không lâu, cậu cũng vừa phẫu thuật dạ dày, vậy nên Trương Triết Hạn càng lo lắng, ngay cả chuyện ăn uống cũng quản rất kỹ.

Một cảm giác chua lèo bỗng trào lên cổ họng, Cung Tuấn vội vã chạy vào nhà vệ sinh, nôn thốc nôn tháo, đến khi không còn chút thức ăn nào trong bụng còn nôn ra một chút dịch dạ dày. Cung Tuấn ngồi tựa vào tường, xoa xoa dạ dày vì co thắt mà đau nhức. Nhưng cậu không có ý định để Trương Triết Hạn biết, kiểu gì anh cũng lo lắng cuống lên.

Cũng may dự án phim của Trương Triết Hạn có cảnh quay phải đi xa một tuần, nếu tình trạng này còn diễn ra thì cậu tự mình đi khám xong, nghiêm trọng sẽ từ từ nói với anh cũng không muộn.

Không may là tình trạng này không những diễn ra mỗi ngày mà còn nặng hơn, bữa trưa và tối, Cung Tuấn cũng không ăn được bao nhiêu, nên không để trương Triết Hạn phát hiện ra, ngày cuối cùng trước khi anh về, cậu đi khám thử. Cung Tuấn lấy số, xếp hàng đợi khám, không ngờ, lại gặp được đàn anh hồi đại học.

Trước kia, gia đình Cung Tuấn không được khá giả gì, còn phải chạy tiền thuốc tiền viện cho cậu nên rất khó khăn, học đại học cũng nhờ đàn anh này giúp đỡ rất nhiều, nhưng khi cậu vừa học xong, đàn anh lại sang nước ngoài. Từ đó đến nay, cậu chưa có cơ hội gặp lại để cảm ơn, cũng chưa giới thiệu với Trương triết Hạn.

-Tuấn Tuấn!

Hai người gặp nhau tay bắt mặt mừng, người kia ôm lấy Cung tuấn mà lắc:

-Chà, cậu lớn hơn rồi, cũng thành thục ổn định nữa.

-Anh về nước từ bao giờ thế, sao không báo em?

-Ầy, anh về xong anh đi ngay ấy mà, về thăm bạn thôi, còn cậu sao lại ở đây?

-À, em khám lại dạ dày một chút, bây giờ nhiều người mắc bệnh dạ dày lắm.

-Vậy khám xong, chúng ta đi ăn được không, vừa hay anh cũng định ăn bữa cơm trưa xong là bay luôn.

Cung Tuấn đương nhiên đồng ý, cậu luôn mong muốn mời đàn anh một bữa cơm cảm ơn. Nhưng không may, tất cả mọi chuyện tình cờ đó, bị một người chụp lại.

Trương Triết Hạn đang thu dọn đồ đạc quay về, xa nhau một tuần, ngày nào cũng gọi video nhưng anh vẫn thấy nhớ bảo bối của mình sắp chết rồi. Trương Triết Hạn đang định lên máy bay thì nhận được tin nhắn của một người bạn.

-Triết Hạn, hôm nay tôi đến bệnh viện, tình cờ thấy cảnh này, ông xem xem.

Trương Triết Hạn mở máy, nhìn thấy mấy hình ảnh Cung Tuấn đang ôm người khác, nói cười vô cùng thân mật, cũng nghĩ chắc là bạn bè bình thường thôi, bảo bối của anh vốn rất thân thiện.

-Bạn bè bình thường gì mà vừa gặp đã ôm, còn lôi nhau đi ăn cơm nữa, nói gì thì nói, ông cũng phải cẩn thận nha.

Trương Triết Hạn tắt máy để lên máy bay, anh điểm lại trong đầu, bạn bè của Cung Tuấn anh đều biết mặt, vì cậu đã từng giới thiệu anh rồi, Cung Tuấn là người hướng nội, có rất ít bạn bè, hơn nữa nhìn đi nhìn lại, gương mặt này lạ hoắc.

Trong đầu Trương Triết Hạn bỗng nhiên quanh quẩn câu nói của người bạn kia, trong lòng nhen nhóm một ngọn lửa, có làm thế nào cũng không dập tắt được.

Cung Tuấn về nhà, chuẩn bị một bàn thức ăn ngon chờ Trương Triết Hạn, kết quả khám tổng thể dạ dày cũng không vấn đề gì, chỉ mua về mấy loại thuốc uống ôn hòa dưỡng dạ dày một chút.

Nghe thấy tiếng mở cửa, cậu chạy ra, ôm lấy người trong lòng mà cả tuần nay chưa được gặp, tươi cười:

-Chào mừng anh về nhà!

-Anh rất nhớ em, bảo bối!

Trương Triết Hạn buông cậu ra để đổi dép đi trong nhà, thuận miệng hỏi:

-Bảo bối, hôm nay em có đi đâu không?

Cung Tuấn hơi chột dạ một chút, nhưng không muốn để Trương Triết hạn lo lắng, vẫn giữ vẻ tươi cười:

-Không có, em ở nhà chờ anh về!

Cung Tuấn nóng lòng dẫn Trương Triết Hạn đến bàn ăn mình đã chuẩn bị mà không để ý Trương Triết Hạn phía sau khẽ thay đổi sắc mặt. Bảo bối của anh đang nói dối, trước giờ cậu không hề nói dối anh, rốt cuộc cậu đang che giấu anh chuyện gì vậy?

Ngồi vào bàn ăn, Trương Triết Hạn vờ như vô tình hỏi:

-Hôm nay em gặp ai ở bệnh viện thế?

-Tiểu Triết, làm sao anh biết?

Nhìn vẻ mặt lo lắng và chột dạ của Cung Tuấn, Trương Triết Hạn lại càng nghi ngờ. Là một ảnh đế nhưng đứng trước người mình yêu vẫn không đủ tự tin, vẫn lo được lo mất, sợ rằng cậu sẽ bỏ mình đi theo người khác.

-Em mau trả lời anh, rốt cuộc tên đó là ai? Là ai mà em ôm hắn thắm thiết như vậy, còn cùng nhau ăn cơm mà em phải giấu?

-Anh theo dõi em sao?

-Phải, anh theo dõi em, nếu không thì em định giấu anh đến bao giờ? Anh tưởng chúng ta sẽ không có gì giấu diếm nhau nũa, vậy sao phải đợi đến lúc anh đi diễn ở xa, em mới gặp mặt người kia?

-Anh...

Cung Tuấn không tin vào tai mình, Trương Triết Hạn đây là đang buộc cậu tội ngoại tình sao? Sau những gì hai người đã có, thậm chí anh còn cho người theo dõi cậu?

-Cung Tuấn, em trả lời anh xem?

-Đúng, là em nói dối anh, là em giấu anh! Anh vừa lòng chưa?!

Trương Triết Hạn đứng dậy, bỏ ra ngoài, anh gọi xe, đi đến bên một chiếc hồ, dạo mát cho bình tĩnh lại. Cung Tuấn cực kỳ thất vọng, cậu đã mong chờ anh về thế nào, đã cất công chuẩn bị buổi tối nay như thế nào, vậy nhưng thời gian qua, anh lại sai người theo dõi cậu. Đối với anh, cậu không đáng tin tưởng như vậy sao? Anh coi cậu là con người như thế nào?

Cung Tuấn ngồi phịch xuống ghế, vừa rồi cậu cũng quá kích động, bắt đầu cảm thấy khó thở, Cung Tuấn một tay vuốt ngực, một tay lục tìm thuốc trong túi, nhưng Trương Triết Hạn rất cẩn thận khiến lâu rồi cậu cũng không phát bệnh. Vì vậy cậu thường để thuốc trong phòng ngủ.

Cung Tuấn kiềm lại cơn khó thở, dựa vào tường định đi lên phòng ngủ, nhưng cậu bỗng ho kịch liệt, cả người không có sức cuộn tròn lại, hi vọng duy nhất của cậu bây giờ là di động. Cung Tuấn run rẩy lần tìm số điện thoại ngay đầu danh sách, nhưng đầu dây bên kia vang lên tiếng trả lời máy móc:

-Thuê bao quý khách tạm thời không liên lạc được...

Cung tuấn ho đén cuộn người lại, nước mắt cũng trào ra, trước mắt trở nên mơ hồ, nhưng cậu vẫn cố chấp gọi vào số máy kia hết lần này đến lần khác.

Không phải Trương Triết Hạn tắt máy, mà di động của anh từ lúc lên máy bay vẫn để ở chế độ máy bay. Đi bộ một hồi, tâm trạng cũng lắng xuống, xung quanh anh rất nhiều cặp đôi sóng vai khiến anh cảm thấy có chút lạc lõng, hình như anh và Cung Tuấn cũng đã từng thế này, bảo bối nhà anh ngốc lắm, lúc nào dẫn cậu đi dạo, đều thấy cậu vui mừng ra mặt giống như một chú cún thực sự vậy. Nghĩ vậy, Trương Triết Hạn lôi di động ra, tắt chế độ máy bay, liền thấy một loạt thông báo gọi nhỡ vang lên, tất cả đều từ Cung Tuấn. Trương Triết Hạn đột nhiên hoảng sợ vô cớ, anh chạy hướng ngược lại để bắt xe, rồi gọi lại cho Cung Tuấn, nhưng điện thoại kia đổ chuông thật lâu vẫn không có người bắt máy.

Sao anh lại quên sức khỏe của Cung Tuấn không tốt được, anh còn chưa hỏi, vì sao cậu lại đến bệnh viện, có ai hẹn hò lại ở bệnh viện cơ chứ?!

Trương Triết Hạn trên đường về gọi cho Cung Tuấn vô số lần, nhưng không ai bắt máy, tựa như lúc cậu tuyệt vọng gọi anh vậy. Trương Triết Hạn lấy sẵn một đồng tiền mệnh giá lớn, đưa cho tài xế, kêu không cần trả lại rồi mở cửa lao xuống, chạy vào, cửa nhà vẫn mở, liên tục gọi bảo bối, bảo bối.

Bảo bối của anh nằm dưới nền nhà lạnh ngắt, cuộn người lại, một tay nắm chặt ngực, dáng vẻ đã lâu không thấy này lại dường như quá quen thuộc, là phát bệnh. Trương Triết Hạn phi đến nơi, dò hơi thở của người kia, điên cuồng mà hô hấp nhân tạo.

-Bảo bối, cố lên, em không được có chuyện gì!

-Bảo bối, anh xin em, thở đi! Mau thở đi!

-Là lỗi của anh, bảo bối, anh xin lỗi, anh về nhà với em rồi, em đừng bỏ cuộc mà!

-Bảo bối, có nghe thấy anh gọi không?

Trương Triết Hạn không biết Cung Tuấn ngừng thở bao lâu rồi, chỉ cầu mong bản thân mình về kịp, giá như anh không bỏ đi, giá như anh hỏi kỹ càng hơn, nhưng trên đời này vấn không có thứ được gọi là giá như. Trương Triết Hạn vẫn điên cuồng ấn ngực, tựa như không biết thời gian, đến khi Cung Tuấn ho nhẹ một cái, có hơi thở, anh mới ngã ngồi trên mặt đất, nhận ra từ lúc nào, nước mắt mình đã không kìm được, anh thực sự quá sợ hãi phải mất đi cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top