Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

2.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Lão Ôn, mau nhìn ta, ta là A Nhứ của đệ... lão Ôn, cầu xin đệ... tỉnh lại...

Tần Cửu Tiêu đứng bên cạnh, luống cuống không biết làm gì, hắn không hề có ý muốn tổn thương Ôn Khách Hành, bỗng nhiên lại thấy dưới hạ thân y có máu thấm ra, thầm nghĩ không đúng, lúc nãy mình không có tổn thương y mà, hay là do vết thương cũ. Hắn không nghĩ nhiều, thấy tình hình Ôn Khách Hành càng ngày càng không ổn, hắn liền bảo Chu Tử Thư mang y về nhà mình rồi đi mời đại phu.

Chu Tử Thư nhẹ nhàng ôm Ôn Khách Hành lên, không dám nơi lỏng nội lực truyền sang bảo vệ tâm mạch cho y, sợ rằng mình chỉ dừng lại một giây thôi, thì tâm mạch người kia sẽ một lần nữa đứt đoạn. Lão Ôn của hắn đúng là ngốc nghếch, tại sao lại lao ra đỡ một chưởng thay hắn? Y rõ ràng biết hắn có thể chịu được, hắn mới là người phải bảo vệ y mới đúng.

Đại phu mà Tần Cửu Tiêu mời đến là đại phu nổi tiếng nhất vùng, hành nghề y cả đời, tuổi cũng cao. Vừa bắt mạch cho Ôn Khách Hành, đại phu đã nhíu mày kinh sợ, sau đó bắt mạch thật lâu cũng không có đứng lên. Chu Tử Thư ngồi ở đầu giường, để Ôn Khách Hành tựa vào người mình, cầm chếc ăn lau máu không ngừng từng chút một trào ra khỏi miệng y, thấy vậy càng khẩn trương.

-Đại phu, y thế nào rồi?

-Haizzz, tình hình rất không tốt, phu nhân ngươi đang mang thai, tâm mạch vô cùng yếu, như thể đã đứt một lần rồi được nối lại vậy, lại bị động thai, suýt thì không giữ được.

Hai người bị câu y đang mang thai làm cho chấn động. Tần Cửu Tiêu há miệng hỏi lại:

-Ông có nhầm không, hắn không thể có thai được, hắn là...

-Nhầm?! Chuyện đơn giản vậy mà nhầm thì danh tiếng cả đời của ta có thể giữ được sao?! Hỉ mạch vô cùng rõ ràng, nhưng đáng tiếc.

Đại phu nhìn về phía hai tay run rẩy của Chu Tử Thư, nhẹ nhàng buông một câu:

-Y không cứu được nữa rồi, ngươi vẫn luôn dùng nội lực cường ngạnh bảo vệ y, nhưng như thế cũng không được bao lâu, nên buông tay để y ra đi thanh thản đi.

Chu Tử Thư càng run dữ dội hơn, không thể, hắn không thể buông tay, hắn dùng giọng khẩn khoản cầu xin đại phu, vì hắn biết đại phu trước mắt đúng là y thuật cao minh, chuyện y từng đứt tâm mạch cũng chẩn ra.

-Đại phu, có thể kéo dài mạng y hay không, y vẫn chưa muốn chết, y đang cùng ta du ngoạn.

Đại phu thở dài, giở ra bọc vải đựng kim châm, tay vững vàng cầm kim châm, đâm vào mấy huyệt cầm máu trước ngực y, đâm vào thật sâu, đến khi trái tim Chu Tử Thư run rẩy, mới dừng lại.

-Ngươi dùng nội lực bảo hộ y cũng không được lâu nữa đâu.

Chu Tử Thư cố chấp lắc đầu, hắn phải kiên trì đến lúc đại vu đến, đại vu nhất định cứu được y, hắn không thể buông tay y được, còn cả hài tử của hai người nữa.

Tâm mạch của Ông Khách Hành cực kì yếu ớt, nên Chu Tử Thư cũng không thể truyền vào quá nhiều nội lực, dựa vào Lục Hợp Thần Công, hắn có thể chống chịu vài ngày liên tục, chỉ là hắn sợ Ôn Khách Hành không chịu nổi. Chu Tử Thư ghé tai Ôn Khách Hành, thì thầm:

-Lão Ôn, đệ kiên trì một chút, chúng ta còn có hài tử. Lão Ôn, cảnh đẹp còn rất nhiều, ta chưa dẫn đệ đi xem hết, biết thế này, ta không nên dẫn đệ xuống khỏi Trường Minh Sơn.

-Chu Tử Thư...

Tần Cửu Tiêu ngập ngừng goi, hắn suýt nữa quen miệng gọi đại sư huynh nhưng kiềm lại được.

-Ta không trách đệ, dù sao thì đây cũng là việc ta thiếu đệ. Ta trách mình suy nghĩ không chu toàn, đáng lẽ ta phải lánh đi, để lão Ôn thấy ta chịu tội có khác gì hành hạ y đâu?

-Y là...

-Nhị sư huynh thất lạc của đệ, cũng là ái nhân của ta.

Tần Cửu Tiêu há hốc, không nói lên lời, Chu Tử Thư lại gần như bình tĩnh đến phát điên, hai mắt đỏ bừng, cúi xuống nhìn Ôn Khách Hành.

-Thời điểm ta nhận ra người ta giết là người trong lòng của đệ, ta đã không muốn sống, không muốn theo lệnh Tấn vương giết người vô tội nên đóng thất khiếu tam thu đinh để rời đi, chính y khiến ta muốn sống. Sau đó, để cứu lấy kinh mạch kiệt quệ của ta, y đánh đổi võ công, chịu đựng kinh mạch đứt đoạn, một thân bệnh tật, ta còn tưởng ta đã đánh mất y rồi. Nhưng y luyến tiếc ta, không nỡ rời đi, nên y tỉnh dậy. Đệ không cần áy náy, lần này, y cũng nhất định tỉnh dậy, ồn ào đòi đi chơi.

Tần Cửu Tiêu chưa bao giờ thấy Chu Tử Thư chật vật như thế, hắn cũng biết, Chu Tử Thư đã mất hết toàn bộ người thân, chỉ còn lại mình Ôn Khách Hành, chẳng qua hôm nay bất ngờ tìm thấy được hắn, vì tình nghĩa mà cam tâm chịu của hắn ba chưởng. Hắn nhìn Chu Tử Thư vừa thâm tình vừa lo lắng ôm lấy Ôn Khách Hành, trong lòng cũng khó chịu, bỏ lại một câu rồi ra ngoài:

-Ta đi sắc thuốc.

Thuốc cũng chẳng biết được bao nhiêu công dụng với thân thể Ôn Khách Hành, y còn đang hôn mê, cũng chẳng cảm nhận được vị thuốc, nhưng khi đưa lên, Chu Tử Thư vẫn kiên nhẫn dỗ dành Ôn Khách Hành. Chu Tử Thư cầm chiếc thìa đút từng muỗng thuốc cho y, nhưng chưa đến muỗng thứ tư, Ôn Khách Hành đã nghiêng sang một bên, nôn ra toàn bộ thuộc đã uống, còn kèm theo máu tươi, Tần Cửu Tiêu nhìn thấy cũng hoảng hốt.

Chu Tử Thư nhìn qua thì không hề mất bình tĩnh nhưng để ý một chút sẽ thấy đôi tay hắn run run, còn có giọt nước lấp lánh rơi trên mặt Ôn Khách Hành:

-Lão Ôn, ngoan ngoãn uống hết thuốc rồi ta đưa đệ đi chơi được không, đệ thích ăn chua, ta sẽ làm canh chua cá lóc cho đệ, được không? Cố chịu một chút...

-Đại sư huynh, ta thay huynh giữ tâm mạch cho nhị sư huynh, huynh chỉ cần cho huynh ấy uống thuốc là được rồi.

Chu Tử Thư hơi gật đầu, đợi cho bàn tay Tần Cửu Tiên dán lên lưng Ôn Khách Hành rồi mới chậm rãi thả tay ra, cẩn thận đút thuốc cho y, nhưng một chén thuốc cũng chỉ vào bụng y được một phần tư, còn lại, bị y nôn ra sạch sẽ, người dường như lại tái nhợt hơn một chút.

Cứ vậy chống chọi qua bốn ngày, Ôn Khách Hành bị lăn lộn thế nào cũng không có nửa điểm tỉnh, nước cơm pha mật ong cũng nuốt không vào, hơi thở ngày càng yếu, có lúc dường như không nghe thấy, cũng may, Đại vu và Thất gia nghe tin, hỏa tốc đến kịp lúc.

-Đại Vu, lão Ôn thế nào?

Đại vu khiếp sợ, tình trạng này còn nghiêm trọng hơn cả một hồi trên Võ Khố, hơn nữa, mạch đập khiến hắn kinh ngạc hơn mấy lần, đây rõ ràng là hỉ mạch. Hắn không biết vì sao Ôn Khách Hành thân nam tử có thể nghịch thiên thụ thai nhưng quan trọng hơn vẫn là cứu người.

-Dùng hết sở học của ta có lẽ cũng chưa nắm chắc được ba phần thắng, xin lỗi.

-Ba phần cũng là quá nhiều rồi, lão Ôn chắc chắn trụ được!

-Đây là thuốc hộ tâm mà ta luyện, huynh trước hết cho Ôn công tử uống vào một viên.

Nước còn không uống được, Ôn Khách Hành sao có thể nuốt được viên thuốc? Chu Tử Thư lại tựa hồ không suy nghĩ gì, thả thuốc vào miệng mình, nhai nát, rồi kề miệng Ôn Khách Hành truyền sang cho y, lại đút cho y thêm thìa nước nhỏ để y nuốt xuống.

-Lão Ôn, ta biết thuốc đắng, uống xong, ta cho đệ ăn đường, chịu không?

Có Ô khê, Chu Tử Thư mới buông lỏng được một chút, hắn mấy ngày liên tục bảo vệ tâm mạch cho Ôn Khách Hành cũng có chút không chịu nổi, nhưng vẫn quay sang Tần Cửu Tiêu:

-Ta nợ đệ một đòn, đệ có muốn trả nốt không?

Tần Cửu Tiêu đã gọi Chu Tử Thư là đại sư huynh nghĩa là đã sớm tha thứ cho hắn, vậy nên chỉ im lặng lắc đầu. Hắn hành hạ ái nhân của Chu Tử Thư thành bộ dạng kia, nếu không phải hắn luôn là chấp niệm của Chu Tử Thư thì đã sống không bằng chết rồi.

-A... Nhứ...

Người trên giường vô lực thì thào, đánh tan sự im lặng trong phòng, Chu Tử Thư vội vàng chạy đến cầm lấy bàn tay lạnh toát của y:

-A Nhứ ở đây! A Nhứ ở bên cạnh đệ, không cần lo lắng!

Đúng như Ô Khê nói, hắn dùng hết sở học thì Ôn Khách Hành mới dần dần tốt lên được một chút, qua một đoạn thời gian, cũng gần đến tết, y vừa tỉnh dậy, liền đòi về Tứ Quý Sơn Trang. Tuy không có sức lực ồn ào, nhưng vẻ yếu nhược như thể một chiếc áo gió cũng có thể đè y ngạt thở kia càng là đòn sát thương với Chu Tử Thư. Hắn bọc Ôn Khách Hành lại thật kín, đưa về Tứ Quý Sơn Trang.

-Cửu Tiêu, đệ có muốn trở về không?

-Ta... còn có thể trở về sao?

-Trở về trông đồ đệ giúp ta, dù sao đệ cũng là tam thúc của chúng. Thời gian còn lại, ta chỉ muốn bồi y.

Chu tử Thư nói xong, lại ôn nhu nhìn người trong ngực lúc mê lúc tỉnh, cái bụng cũng nhô lên một chút, mới đầu y cũng chưa phát hiện ra, sau khi biết mình mang thai liền vui sướng kích động, dọa cho Chu Tử Thư một phen vỡ mật.

Đồ đệ trong Tứ Quý Sơn Trang biết Ôn Khách Hành bị bệnh liền vô cùng lo lắng, biết y còn mang thai liền trực tiếp phát hoảng, thấy Ô Khê cùng Thất gia về theo là biết bệnh tình của Ôn Khách Hành không hề nhẹ.

Nhưng đến tết, Ôn Khách Hành vẫn có thể chống đỡ để Chu tử Thư dìu đi ra, ăn tết đoàn viên cùng chúng đồ đệ, bọn Trương Thành Lĩnh cùng Tất Minh Tinh cũng dần quen với Tần Cửu Tiêu, nhưng vị tam sư thúc này giống với thái sư phụ, chỉ thích chơi, không thích luyện công, cũng giống với nhị sư thúc, thích kéo bọn họ đi bày trò.

Không nghĩ là ăn xong tết mồng một, mồng hai Ôn Khách Hành liền phát bệnh, người y đã mỏng không khác gì tờ giấy, thai nhi hấp thụ tốt, khiến cho ngoài cái bụng tròn cao thì trên người y không còn miếng thịt nào, người nóng như lò nung, mơ màng nằm ở mép giường.

Chu tử Thư vắt khăn ấm, lau một lượt cho y, lại thay lý y khô ráo rồi mới ôm y vào lòng.

-Lão Ôn, còn lạnh không?

Ôn Khách hành mở mắt, gắng sức nắm lấy tay Chu Tử Thư:

-Đừng lo lắng, chỉ là một chút phong hàn.

Chu tử Thư muốn nói, một chút phong hàn cũng khiến đệ cả tuần không dậy nổi sao, nhưng hắn không nói ra miệng, chỉ thì thàm trên đỉnh đầu y.

-Ta biết đệ không sao, nhất định khỏe lại, còn sinh ra hài tử của chúng ta.

Ôn Khách Hành đáp ứng, nhưng đến lúc gần sinh, y vẫn chẳng khỏe hơn bao nhiêu, không thể một mình xuống giường, Chu Tử Thư lo đến sứt đầu mẻ trán, sợ y không sinh được.

Ôn Khách Hành sinh non, Ô Khê nói là do sức khỏe y quá yếu, nhưng ngược lại, hài tử chưa đủ tháng sẽ dễ sinh ra hơn, đỡ cho y chút khổ sở.

Nhưng dù hài tử chưa đủ tháng, Ôn Khách Hành vẫn vô cùng chật vật, y nằm trên giường thở dốc, một tay nắm chặt chăn trên người, một tay nắm chặt tay Chu Tử Thư. Trời tháng sáu nhưng trong phòng vẫn phải đốt một chậu than, khiến cho mọi người đều mồ hôi như tắm, nhưng không ai rảnh bận tâm, chỉ vội vàng lo lắng cho người trên giường kia.

Ôn Khách Hành vì sinh non, lại ít đi lại vận động nên thai nhi chưa xuống, Ô Khê chỉ có thể bảo Chu Tử Thư đỡ y xuống giường đi lại. Nhưng Ôn Khách Hành vừa đặt chân xuống đất, cảm giác vô lực cùng đau đớn mãnh liệt khiến trước mắt y tối sầm, ngã hẳn vào ngực Chu Tử Thư, nhưng y vẫn cắn răng run rẩy bước từng bước. Phải một canh giờ sau, hài tử mới có dấu hiệu đi xuống, Ôn Khách Hành cũng gần như hôn mê.

-Ôn công tử, mau dùng sức!

Ôn Khách Hành từng hồi từng hồi dùng sức, nhưng sức y quá yếu, hài tử gần như không di chuyển. Mỗi lần dừng sức xuống phía dưới, cơn đau lại tăng thêm một bậc, trong phòng ngoài tiếng hô của Đại vu, tiếng an ủi đau lòng của Chu Tử Thư thì chỉ còn tiếng rên vô lực cùng đau đớn của y.

Chu Tử Thư lệ rơi đầy mặt, hắn không ngờ sinh con lại khổ sở như thế, nhìn lão Ôn giãy dụa, tim hắn cũng vỡ nát, lão Ôn giỏi chịu đau, rốt cuộc là đau đớn cỡ nào, mới khiến y không nhịn được mà bật ra thành tiếng. Đứa nhỏ trong bụng lại không chịu yên tĩnh, mắt thường cũng nhìn thấy nó chân đấm tay đá trong bụng y, dày vò đến mức y chỉ hận không thể ngất đi.

-Ôn công tử, dùng sức!

Ôn Khách Hành nín hơi, dường như dùng hết sức lực tích góp lại, dùng một lần, cong người đẩy đứa bé xuống dưới, rồi lại ngã vè ngực Chu tử Thư, nhưng đứa bé nhất định không chịu di chuyển.

-A Nhứ... thật đau...

Ôn Khách Hành thì thào không thành tiếng, nhưng y vẫn nỗ lực không ngất, y biết nếu mình ngất thì đứa bé sẽ gặp nguy hiểm.

-Đệ cố chịu một chút, sắp được rồi.

Cái sắp được của Chu tử Thư kéo dài một ngày hai đêm rồi, y biết mình không thể gắng gượng được bao lâu nữa. Đứa bé đã chặn ngay huyệt khẩu khiến phía dưới của y căng trướng, nhưng mãi không ra được. Đại Vu cũng toát mồ hôi hột, xương chậu của nam tử vốn nhỏ, Ôn Khách Hành lại không đủ sức đẩy đứa nhỏ ra. Nhìn gương mặt đẫm nước mắt của Chu Tử Thư, Ôn Khách Hành định an ủi hắn nhưng một cơn đau bén nhọn đánh úp đến khiến y vừa mở miệng lại trở thành một tiếng rên thống khổ.

-A Nhứ... đau quá... A... A Nhứ... Ta chịu... không nổi... Sau này... huynh phải nhẹ nhàng... với hài tử... A... đừng ngiêm khắc quá...

-Lão Ôn, đệ đang nói sảng gì đó?! Đệ phải khỏe lại mà bênh vực nó, đệ có hiểu không?! Lão Ôn, đừng dọa ta... đừng làm ta sợ...

Ôn Khách Hành vẫn dùng sức xuống dưới theo bản năng, nhưng y cố gắng không ngất đi đã là cực hạn rồi.

-A Nhứ... ta không nỡ bỏ huynh... một mình... Nhưng có hài tử... huynh sẽ không cô đơn... A... Kiếp sau... ta tình nguyện... quay về tìm huynh... A...

Ôn khách Hành dùng hết sức lực đẩy xuống, không chịu nổi liền ngất đi, Chu Tử Thư như phát điên ôm lấy y, kể cả Đại Vu cũng không cho động tới Ôn Khách Hành.

-Lão Ôn! Tỉnh dậy, mau tỉnh dậy! Chẳng phải đệ hứa cùng ta du sơn ngoạn thủy sao?! Đệ cũng hứa cùng ta nuôi dạy hài tử mà?! Hài tử còn chưa biết nam hài hay nữ hài, đệ nợ nó một cái đại danh! Ôn Khách hành, đệ mau mở mắt cho ta! Đệ không muốn nhìn nó một cái sao?! Lão Ôn, đệ đừng dọa ta!!!

Tiếng hét của Chu Tử Thư quá thống khổ, đến nỗi Đại vu cũng thấy tâm can mình chấn động đến vỡ nát, Tần Cửu Tiêu và các đệ tử bên ngoài đồng loạt đau khổ quỳ sụp xuống. Đại Vu mạnh mẽ đi đến tách Chu Tử Thư ra khỏi người Ôn Khách Hành.

-Ôn công tử còn chưa chết, huynh muốn cứu y thì tỉnh táo lại cho ta!!!

Chu tử Thư nghe được Ôn Khách Hành còn có thể cứu, ngẩng lên nhìn Đại vu như nhìn cọng rơm cứu mạng.

-Huynh bảo vệ tâm mạch của y, ta sẽ mổ bụng y lấy hài tử ra. Tuy rằng rất nguy hiểm nhưng đây là cách duy nhất cứu Ôn công tử.

Chu Tử Thư đờ đẫn gật đầu, hắn kiềm chế không nhìn xuống bên dưới, chỉ chăm chú bảo vệ tâm mạch cho Ôn Khách Hành, ghé tai y, hết thủ thỉ rồi lại cầu xin, dỗ dành, cho đến khi một tiếng khóc vang dội vang lên. Thất gia đón lấy đứa bé không được phụ thân nhìn tới kia, giúp nó tắm rửa sạch sẽ rồi mang ra ngoài đưa cho bọn Tần Cửu Tiêu. Chu tử Thư nhìn thấy một thau máu loãng được bưng ra, lại nhìn thấy máu dưới người Ôn Khách Hành, cực kỳ hoảng sợ, hắn càng như phát điên lẩm bẩm bên tai Ôn Khách Hành, cầu xin y kiên trì.

-Chu trang chủ, Ôn công tử không sao rồi, chiếu cố thật tốt, nhất định sẽ tỉnh lại.

Ôn Khách Hành mất quá nhiều máu, lại lao lực, một tháng sau mới tỉnh lại. Y vừa mở mắt, đã thấy Chu Tử Thư ngồi bên giường, nắm chặt tay mình, đôi mắt đỏ ngầu, sưng húp, không biết do khóc hay thiếu ngủ. Y vừa mở miệng, định an ủi thì phát hiện giọng mình đã khàn đến không thể nào lên tiếng. Chu Tử Thư nhào lên ôm lấy y, tuy vòng tay khép lại cứng như thép lại không động đến vết thương của y, cũng không làm y đau. Chu Tử Thư vùi mặt vào cổ Ôn Khách Hành, run rẩy lên tiếng:

-Lão Ôn, đệ dọa ta chết khiếp, lần sau nhất định không được dọa ta nữa, ta thật sự rất sợ!

Ôn Khách Hành cảm thấy cổ mình ẩm ướt, khóe môi nhếch lên một nụ cười, nhè nhẹ vỗ lưng hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top