Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

4.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

fic này tặng @nhacuayang nhé.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Chu Tử Thư đột nhiên tỉnh giấc giữa đêm, hắn chưa vội mở mắt, theo thói quen quay sang một bên, ôm vào một vật mềm mại nhưng lạnh lẽo, đột nhiên tỉnh hắn. Ôn Khách Hành vốn ngủ bên cạnh hắn không biết đã chạy đi đâu, chỗ cũng lạnh, vật mà hắn ôm phải là một cái chăn bông đã cuộn trò lại thành hình gối ôm to bằng người, chắc là Ôn Khách Hành sợ hắn giật mình mới chuẩn bị như vậy rồi mới ra ngoài.

Lác đác bên ngoài có tiếng cú mèo kêu, dồn dập, lại thành một tràng dài như tiếng ai cười, Chu Tử Thư đột nhiên thấy lo lắng, ra ngoài tìm người.

Tiếng vun vút của ám khí vang lên trong không trung, tiếng cú mèo đột nhiên im lặng, còn có tiếng phành phạch đập cánh hỗn loạn như đang chạy trốn.

-Lão Ôn?

Ôn Khách Hành quay ra, đôi mắt đỏ ngầu, nhìn thấy Chu Tử Thư, y mới như bình tĩnh lại, thở ra một hơi, chờ cho cơn đau đầu như đòi mạng dịu bớt một chút mới bước về phía hắn, ai ngờ dưới chân bỗng vô lực, lảo đảo suýt ngã. Chu Tử Thư vội vàng chạy đến, may mắn tiếp được y.

-Sao thế?

-Không có gì, chỉ là đêm nay cú mèo kêu nhiều quá khiến ta mất ngủ. Ta sợ đánh thức huynh nên đuổi bọn chúng đi.

Đuổi cú mèo đi đối với công phu của Ôn Khách Hành còn chưa tốn đến hai giây, sao y lại phải chuẩn bị cả chăn cho hắn ôm? Phần nhiều là sắp đến ngày Chu Tử Thư rút thất khiếu tam thu đinh ra, Ôn Khách Hành vốn đã lo lắng không yên, tiếng cú mèo lại câu ra nỗi sợ hãi lớn nhất trong lòng Ôn Khách Hành, nhưng Chu Tử Thư không vạch trần, hắn nhẹ nhàng như đang hống tiểu hài tử:

-Được, ta biết rồi. Chúng ta về ngủ thêm một chút.

Đặt Ôn Khách Hành lên giường, Chu Tử Thư ôm chặt y vào lòng:

-Không sao cả, có ta ở đây!

Khuôn mặt Ôn Khách Hành tái nhợt, cơn đau đầu do Mạnh Bà thanh phát tác từ lúc y giết Triệu Kính trả thù đã lâu không lặp lại, sao bây giờ lại đột nhiên hoành hành, không lẽ đây là điềm báo sắp tới A Nhứ rút đinh sẽ gặp nguy hiểm? Ôn Khách Hành không sợ trời không sợ đất, cũng không tin quỷ thần, nhưng tiếng cú mèo kêu vào ngày cha mẹ y mất đã in rất sâu vào tiềm thức của y một nỗi sợ, hôm đó, tiếng cú mèo cũng y hệt hôm nay, rất giống tiếng cười.

Ôn Khách Hành thức trắng đến khi trời vừa tảng sáng, y đã lén lút thức dậy để không làm Chu tử Thư thức giấc, chuẩn bị cơm cho Chu Tử Thư cùng tất cả đồ đệ ở Tứ Quý Sơn trang. Giờ này bọn chúng cũng bắt đầu dậy luyện công rồi.

-Sư thúc, sớm!

Đám Trương Thành Lĩnh vừa thấy Ôn Khách Hành đã nhao nhao chào, y phất tay, đi xuống bếp, nghĩ thầm A Nhứ cũng thật là, bọn nhỏ đã chăm chỉ như thế rồi mà suốt ngày phạt.

Ôn Khách Hành làm xong bữa sáng, y chưa kịp gọi thì Chu Tử Thư đã đi ra, trông hắn không vui lắm, hôm qua rõ ràng đã đem Ôn Khách Hành đi ngủ nhưng lúc tỉnh dậy, y lại đi đâu mất. Ôn Khách Hành chạy nhanh tới kéo hắn vào bàn ăn.

-Mau, mau, A Nhứ, bọn nhỏ đợi một lúc rồi.

Chu Tử Thư nhìn một đám đồ đệ vây quanh bàn ăn, có phiền lòng gì cũng đều bay hết, Tứ Quý Sơn Trang bây giờ thật sự rất giống một gia đình đông con, cũng may là còn nhiều của.

-Hôm nay đệ mệt mỏi sao?

Sắc mặt Ôn Khách Hành khi làm cơm xong vì hơi nóng mà hồng nhuận, nhưng dần dần lại hiện ra vẻ tái nhợt, môi cũng trắng bệch.

-Không có gì, có lẽ là do hôm qua mất ngủ.

-Có cần đi nghỉ không, ta đốt an thần hương cho đệ nhé?

-Nào có kiều khí như thế, người tập võ có thức hai ba đêm cũng là chuyện không đáng nói.

Chu Tử Thư muốn nói, sức khỏe Ôn Khách Hành vốn không tốt, nhiều bệnh căn lưu lại, hơn nữa bây giờ không giống như trước, không cần Ôn Khách Hành phải đánh cược mạng sống, nhưng cuối cùng hắn cũng không nói gì. Chu Tử Thư biết trong lòng Ôn Khách Hành có lo lắng, cưỡng ép bắt y nghỉ ngơi chỉ khiến y thêm sốt ruột mà thôi.

-A Nhứ, ta thấy bọn nhỏ rất tự giác, có huynh ở lại chống đỡ Tứ Quý Sơn Trang rồi, sau này đừng nghiêm khắc với bọn chúng quá.

-Không phải còn đệ ở đây cầu tình sao, nói đến chuyện sau này làm gì?

Chu Tử Thư hỏi lại, trong lòng ẩn ẩn bất an, Ôn Khách Hành giấu hắn quá nhiều chuyện liên quan đến sức khỏe của y nên chỉ cần có một chút nguy cơ, Chu tử Thư cũng không bỏ qua. Ôn Khách Hành lại như không để tâm đến, đôi mắt hoa đào nheo lại, thân hình kéo lại gần Chu tử Thư, dùng giọng điệu làm nũng nói:

-Không có gì, hôm nay dậy sớm, thấy bọn nhỏ đã dậy luyện công rồi, ta tranh thủ nói giúp chúng vài câu thôi, bọn chúng vẫn là một đám hài tử mà.

-Đệ đó, thân thể đệ sao không thấy đệ lo lắng nhiều như thế?

Lại còn vẫn là hài tử chứ, một đám từ Thiên Song ra còn lớn tuổi hơn Trương Thành Lĩnh, nếu không nhận Chu tử Thư là sư phụ thì du di một chút là có thể xưng huynh gọi đệ với hắn rồi. Ôn Khách Hành cũng không nhận ai làm đồ đệ cả, trong lòng y, bóng ma của A Tương quá lớn, y vẫn sợ mình mang đến vận rủi cho người khác.

Đại Vu và Thất gia đến đúng hẹn, kinh mạch của Chu Tử Thư không những không suy nhược đi mà còn có chút tốt lên khiến hai người vui mừng không thôi. Nhưng Đại vu lại có chút trầm tư, Thất gia thấy hắn cầm y thư im lặng dưới tàng cây mới lại gần:

-Cói chuyện gì sao?

-Thực ra nội lực cùng kinh mạch của Chu trang chủ tốt lên là chuyện đáng vui, nhưng ta lại sợ thân thể Ôn công tử không chịu đựng nổi nội lực của Chu trang chủ lúc bột phát.

-Có nghĩa là Ôn công tử phải dẫn truyền nội lực của Tử Thư sang kinh mạch của mình, ngươi sợ Ôn công tử không chịu đựng được cùng lúc nội lực của hai người?

-Hơi phức tạp hơn một chút nhưng cứ hiểu như vậy cũng được, nhất là ta lại thấy tâm mạch của Ôn công tử có phần yếu đi. Nhẹ thì nội thương, nặng thì mất hết võ công, thậm chí là... mất mạng.

Thất gia nghe thấy cũng lo lắng, Chu Tử Thư vì tìm lại được Ôn Khách Hành mới muốn sống, nếu không may Ôn Khách Hành vì cứu hắn mà chết đi thì...

-Tiểu độc vật, không có cách nào điều dưỡng Ôn công tử tốt lên sao?

-Thân thể Ôn công tử xấu đi một nửa là bệnh căn đã chôn giấu cũng mười mấy năm, còn chưa có thời gian tĩnh dưỡng, một nửa là tâm bệnh, ưu sầu tích tụ quá nhiều đè nặng lên thân thể, càng kéo dài càng khiến Ôn công tử gặp nguy hiểm.

Tứ Quý Sơn Trang đóng cửa một ngày, tất cả các cơ quan đều khởi động, lúc này Chu Tử Thư cùng Ôn Khách Hành không thể phân tâm, Đại vu tuy võ công cao cường, giỏi dùng độc nhưng cũng bận rộn cứu hai người, chỉ có Thất gia đầu óc dùng được, thân thể thì không với một đám hài tử, sợ có biến cố xảy ra sẽ không đối phó được.

-Chu trang chủ, Ôn công tử, chúng ta có thể bắt đầu rồi.

Ôn Khách Hành ép bản thân mình trấn tĩnh lại, ổn định trái tim đang đập loạn trong lồng ngực, từ lúc Đại vu đến đây, y đã không nhịn được mà khẩn trương, nhưng biết trong lúc bảo vệ tâm mạch cho Chu Tử Thư không thể có sai sót nên y chỉ có thể nhẫn nhịn mà không nói gì.

A Nhứ, ta nhất định cứu được huynh, nhưng nếu như... ta nói nếu như có chuyện gì đó không hay, huynh có thể, có thể như hiện tại mà tiếp tục sống không?

Hai tay của Ôn Khách Hành dán lên lưng của Chu tử Thư, nghe theo Đại vu hướng dẫn, chậm rãi vận chuyển nội lực, nhưng y đợi đến lúc Chu Tử Thư chuẩn bị rút đinh, lại từ từ mở mắt ra khiến Đại vu và cả thất gia cũng giật mình.

Ôn Khách Hành lắc đầu ra hiệu cho Đại vu đừng nói gì, y sẽ không phân tâm, chỉ là y muốn ngắm nhìn Chu Tử Thư thêm một chút, cho dù là từ phía sau, từ chiếc trâm y tặng đến cần cổ thon dài đến đôi xương bướng hoàn mĩ. Sau đó y lại một lần nữa nhắm mắt.

Quả nhiên như Đại vu lo lắng, nội lực của Chu Tử Thư quá thâm hậu, lại bị phong bế trong thời gian dài, từng chút một được giải thoát giống như từng đợt sóng triều mạnh mẽ, đánh thẳng vào kinh mạch Ôn Khách Hành khiến y run rẩy. Nhưng vẫn còn ba chiếc đinh nữa.

-Ông công tử?

-Ta không sao, Đại vu cứ tiếp tục.

Thực ra không cần Ôn Khách Hành nói thì đến nước này cũng không thể dừng lại nữa rồi, nếu không thì tổn thương sẽ là cả hai bên, còn là công cốc nữa. Vậy nên Đại vu kiên quyết rút cây đinh thứ năm, chỉ còn hai cây, một cây gần tim, một cây ở trấn thủy.

Khuôn mặt Ôn Khách Hành đã trắng bệch, một dòng máu đỏ tươi chảy khỏi khóe môi, y chưa dung hợp được nội lực của Chu Tử Thư, khiến nó tàn sát bừa bãi trong kinh mạch, cả người đều đau đớn khiến y không nhận ra sự khó chịu khác lạ trong người, nhưng y nhất định phải kiên trì.

Đại vu không nói nhiều, chỉ nhắc Ôn Khách Hành chuẩn bị, hắn chuẩn bị rút cây đinh thứ sáu, Ôn Khách Hành gật đầu, vị tanh ngọt của máu tươi một lần nữa lại vọt lên tới cổ họng nhưng bị y tàn nhẫn ép xuống, y sợ Đại vu thấy tình trạng của mình sẽ run tay. Chiếc đinh thứ sáu vừa nhổ khỏi người Chu Tử Thư, cả thân thể Ôn Khách Hành cũng chấn động, nghiêng về một bên, toàn bộ máu bị đẩy ra ngoài khiến Đại vu gần như nhảy dựng nhưng hai tay y vẫn kiên cường không buông xuống.

-Đại vu, huynh mau... rút nốt đinh còn lại... ta sợ ta không chống cự được bao lâu nữa...

Nội lực tàn phá kinh mạch của Ôn Khách Hành, y phải chuyển hóa nó để truyền sang lại cho Chu Tử Thư, nhưng nội lực của y sắp không đấu lại được nội lực của hắn rồi.

Điều Đại vu lo lắng cũng xảy ra, ưu tiên của hắn bây giờ không phải là Chu Tử Thư hay nội lực của Ôn Khách Hành nữa, mà là tính mạng của Ôn Khách Hành, hắn cũng không nghĩ nội lực của Chu tử Thư cường liệt đến mức đó. Đại vu ngừng tay một chút, lấy ra bộ ngân châm thứ hai, vòng qua sau lưng Ôn Khách Hành, giúp y châm vào mấy huyệt vị, tuy không phong lại được bao nhiêu nội lực nhưng có thể khiến y tỉnh táo đến cuối cùng, cũng giảm đi một chút đau đớn. Nhưng Ôn Khách Hành hầu như không cảm nhận được gì, đau đơn mà y phải chịu quá lớn, có giảm đi một chút cũng không thấm vào đâu.

Đinh cuối cùng vừa rút, cũng là đinh hung hiểm nhất, Ôn Khách Hành như mất đi điểm tựa, tựa cánh bướm chết mà ngã xuống, vừa hay được Thất gia đỡ lấy. Y vẫn cố gắng mở mắt nhìn Đại Vu, đến khi hắn gật đầu, cho dù y không đủ sức nghe lời khẳng định cũng yên tâm mà hôn mê. Một dòng nước trong suốt từ khóe mắt y trượt xuống, cho dù đánh đổi bằng võ công hay bất cứ cái gì, y cũng không hối hận.

Ôn Khách Hành tỉnh lại, y tưởng chừng như mình đã ngủ qua một đời, vang lên bên tai không còn là tiếng cú mèo ám ảnh sợ hãi mà là tiếng chim lách cách trên cành. Y không biết, trong lúc y hôn mê, chỉ cần một tiếng chim cú mèo thôi là Chu Tử Thư nhất định sẽ tìm diệt tận gốc, khiến cả những con chim cú mèo trong rừng phụ cận sơn trang cũng không dám bén mảng đến.

Cố nén cả người đau nhức, Ôn Khách Hành đưa mắt nhìn Chu Tử Thư, hắn vừa hay mang chậu nước đi vào.

-A Nhứ...

Tiếng Ôn Khách Hành vang lên vừa nhỏ vừa khàn nhưng cũng đủ khiến Chu Tử Thư chấn động, Hắn không lao đến bên giường y ngay, chỉ là hai tay bưng chậu nước run đến không đỡ nổi, nước trong chậu sóng sánh khiến hắn phải đặt lên bàn. Ôn Khách Hành biết hắn giận, chột dạ ngước đôi mắt long lanh, vô tội như nai con lên, làm nũng:

-A Nhứ, ta vì giúp huynh rút đinh mới thành như vậy, huynh thương thương ta đi mà!

Khuôn mặt treo lên nụ cười làm lành, một tay còn đi kéo ống tay áo hắn, từ lúc tâm ý xác định, chiêu này lúc nào cũng có tác dụng, nhưng bây giờ thì không. Chu Tử Thư tựa hồ tức giận thật sự, đứng cạnh giường nghiến răng nghiến lợi:

-Ta cần đệ làm như thế sao?! Ta bảo đệ lấy mạng mình đổi cho ta à?! Ta chẳng lẽ là người tham sống sợ chết như thế? Đệ nghĩ đệ chết thì ta sẽ sống được thoải mái?!

-Ta...

Ôn Khách Hành luống cuống không biết nói gì, nửa vì chưa bao giờ hắn tức giận thế này, nừa vì ý nghĩ kia thực sự đã lướt qua đầu y, chỉ cần hắn sống tốt, còn y thế nào có quan trọng gì. Y cố nén đau đớn cùng ho khan, vội vàng giải thích:

-Ta biết, huynh vì Tứ Quý Sơn Trang tàn lụi mới ân hận không muốn sống, giờ huynh có Tứ Quý Sơn Trang rồi, nên...

Chu Tử Thư gần như tức giận mà bật cười, khiến cho gương mặt Ôn Khách Hành đã trắng bệch lại thêm tái xanh.

-Đệ nghĩ ta sống là vì Tứ Quý Sơn Trang?

Ôn Khách Hành biết mình nói sai, lại không biết sai chỗ nào, y vội bật dậy, lại choáng váng mà ngã về một bên, nhưng chuẩn xác túm được tay áo hắn, trước mắt bỗng nhiến biến thành màu đen, nhưng y cúi thấp, không cho Chu tử Thư thấy vẻ mặt mình:

-Lão Ôn, giỏi cho đệ! Vậy ta đi lo cho Tứ Quý Sơn Trang, cũng không cần ở đây lo lắng cho đệ nữa!!

Ôn Khách Hành nghe một câu này lại hoảng sợ vô cùng, cảm giác như y sắp bị A Nhứ bỏ rơi, bị chính ánh sáng của mình rời bỏ. Chính mình chết trước hoàn toàn khác với việc bị A Nhứ bỏ lại, Ôn Khách Hành liều mạng muốn đứng dậy ôm Chu Tử Thư, nhưng y chỉ mới nâng nửa người dậy đã ngã trở lại, một dòng máu trào lên khiến y bị sặc, vừa ho vừa đứt quãng kêu:

-A Nhứ... xin lỗi... đừng đi...

Chu Tử Thư từ lúc thân thể Ôn Khách Hành xảy ra biến còn quản cái gì tức giận? Vội vàng đỡ Ôn Khách Hành lên, để y tựa vào lồng ngực mình, nhẹ giọng dỗ dành, nhưng Ôn Khách Hành dường như không nghe thấy, đầu y ong ong, chỉ có một ý niệm phải giữ Chu Tử Thư lại:

-A Nhứ... đừng đi...

-Ta không đi, A Nhứ không đi! Đệ bình tĩnh một chút!

Ôn Khách Hành vẫn nắm áo Chu tử Thư như níu lấy cọng rơm cứu mạng, y chợt hướng sang bên cạnh, phun ra một ngụm máu lớn rồi cả người không còn sức mà ngã về một bên, không còn phản ứng. Chu tử Thư sợ hãi, hướng ra phía ngoài hô lớn gọi Đại vu.

-Lão Ôn, cố gắng một chút, A Nhứ sai rồi, A Nhứ không đi! A nhứ ở cạnh đệ! Đệ mau mở mắt nhìn A Nhứ!

Đại vu chạy vào, vội đỡ Ôn Khách Hành lên giường, một loạt hành động bắt mạch, châm cứu trôi chảy không chút chần chừ. Chu Tử Thư nhìn Ôn Khách Hành yên lặng mặc cho người khác lăn lộn, một mảnh y phục còn dính máu, bàn tay không chút sức lực rũ xuống bên giường, một cảm giác sợ hãi chưa từng có bủa vây. Hắn đi đến bên giường, tránh đi mấy cây ngân châm, nhẹ nhàng ôm Ôn Khách Hành vào ngực, chỉnh lại mấy sợi tóc tán loạn trên mặt y, khóe mắt Ôn Khách Hành dường như còn đọng lại giọt nước.

-Lão Ôn, xin lỗi, ta sai rồi, làm đệ sợ như vậy! Ta chỉ muốn đệ nhận ra, thứ ta quan tâm hơn tất thảy không phải Tứ Quý Sơn Trang, mà là đệ.

-Chu trang chủ, đừng lo lắng, Ôn công tử tạm thời không đáng ngại. Chỉ là nếu Ôn công tử còn kích động nữa, e rằng một xác hai mạng.

Chu Tử Thư ngơ ngác nhìn lên:

-Một... một xác hai mạng...? Nghĩa là trong bụng lão Ôn có... hài tử?

Ô Khê gật đầu.

-Sao huynh không nói sớm với ta?

Thất gia ở bên cạnh xen vào:

-Tiểu độc vật có nói, nhưng lúc đó huynh căn bản không nghe vào, cũng không nghĩ Ôn công tử vừa tỉnh dậy, huynh đã làm huynh ấy động thai cùng nội thương tái phát.

Thất gia cùng Đại vu biết ý ra ngoài trước, thực ra tình hình của Ôn Khách Hành khá phức tạp nên hai người định chờ Chu tử Thư bình tĩnh cùng suy nghĩ thấu đáo sẽ lại nói kỹ. Chu Tử Thư nhẹ nhàng đặt Ôn Khách Hành xuống, định đi lấy chậu nước mình vừa mang đến để lau chân tay cùng máu dính lại trên người Ôn Khách Hành, lại nhận ra, Ôn Khách Hành dù hôn mê vẫn nắm chặt góc áo khoác của mình.

-Lão Ôn, đệ buông ta ra, ta đi lấy nước lau cho đệ dễ chịu, được không?

Biết Ôn Khách Hành không nghe thấy nhưng Chu Tử Thư vẫn nhẹ giọng dỗ dành, hắn không muốn phải dứt áo mình ra khỏi tay Ôn Khách Hành, sợ ngay cả trong mơ cũng khiến y bất an.

-Lão Ôn ngoan, ta không đi, ta quay lại ngay, được không?

Nhưng bàn tay kia vẫn kiên cường như thế, nắm chặt không buông, hắn liền ngồi cạnh y, gọi Thành Lĩnh đổi chậu nước nóng vào, một hồi lau mặt, một hồi lau tay, vừa dỗ ngọt vừa trấn an mới miễn cưỡng khiến Ôn Khách Hành buông lỏng tay. Hắn suýt nữa đã cùng lúc mất đi Ôn Khách Hành cùng hài tử, sao dám đi đâu. Nhìn lại Ôn Khách Hành bất an nằm trên giường, hắn vuốt phẳng mi tâm cho y, chợt thấy trên mặt y có giọt nước tí tách rơi xuống, hắn mới nhận ra, đây là nước mắt của mình.

Chu Tử Thu sợ có điều gì ngoài ý muốn xảy ra, cực nhọc không quản ngày đêm thủ Ôn Khách Hành, nhưng rốt cuộc vì đinh thương vừa rút, thêm cả tâm trí từ lúc tỉnh dậy luôn căng như dây đàn mà không chống đỡ được lâu, ghé vào mép giường thiếp đi một lát.

Hắn như thường ngày giáo huấn đồ đệ ngoài sân, trong lòng luôn thấy có gì đó trống rỗng nhưng lại không nhớ nổi là cái gì, chợt từ trong phòng, một hài tử khoảng một, hai tuổi chạy ra, bước chân ngắn cũn nhưng nhanh nhẹn, khiến người vừa buồn cười vừa yêu thương, lại liên tục gọi hắn "phụ thân", "phụ thân".

Chu Tử Thư thấy lòng mềm nhũn, cúi xuống bế hài tử kia lên, không biết con cái nhà ai lác vào đây:

-Ai là phụ thân của ngươi?

Ai ngờ hài tử kia lập tức mếu, nước mắt liên tiếp rơi xuống, vẻ mặt vô cùng ủy khuất mà làm nũng, cực kỳ giống Ôn Khách Hành, lại gọi hắn là phụ thân, không lẽ là hài tử của y cùng hắn sao? Khoan, Ôn Khách Hành đâu?

-Phụ thân không nhận con, phụ thân không thương con!

-Ngoan, ta sao có thể không thương con? Đùng khóc, cha con đâu?

Đứa bé lập tức ngưng khóc:

-Cha và con sắp đi, đến tạm biệt phụ thân!

Trong lòng chu Tử Thư lập tức nhảy dựng, vội vàng ôm hài từ phóng vào căn phòng mà nó vừa chạy ra.

-Lão Ôn, lão Ôn!

Ôn Khách Hành trước mắt hắn một thân hồng y đỏ rực, xung quanh y là một vòng hoa bỉ ngạn, đứa bé vừa thấy y, lập tức giãy dụa đòi xuống chạy đến bên y.

-Lão Ôn, hài tử ngoan, hai người đừng đi!

-A Nhứ, tạm biệt! Vĩnh biệt!

Chu Tử Thư hoảng hốt mà tỉnh dậy, cũng may đây chỉ là một giấc mơ, Ôn Khách Hành vẫn yên lặng nằm trên giường, mặc một bộ lý y thuần trắng sạch sẽ. Hắn bị giấc mơ dọa sợ, run rẩy sờ Ôn Khách Hành, thân nhiệt của y nóng đến khác thường, sốt thật lợi hại.

Chu Tử Thư vội vàng gọi Ô Khê vào, để hắn kê cho y một thanh thuốc hạ sốt, đưa cho Thành Lĩnh đi sắc. Hắn ngồi vào mép giường, tay đặt lên vùng bụng còn chưa nhô lên của Ôn Khách Hành:

-Hài tử thật ngoan, biết cha con khó chịu nên mới gọi phụ thân đúng không? Cha con đau mệt chẳng chịu nói cùng ta, vậy nên nhờ con trông coi y nhé?

Dứt lời, hắn lại cúi xuống đặt lên cái trán nóng bỏng của Ôn Khách Hành một nụ hôn:

-Lão Ôn, mau lên khỏe lại, bé con trong bụng đệ cũng khó chịu.

Thành Lĩnh mang thuốc vào, Chu Tử Thư liền đỡ y dậy, từng muỗng đút cho y, nhưng kể cả khi ngủ, Ôn Khách Hành cũng cảm nhận được vị thuốc đắng, nhất quyết không để ai đút cái gì vào miệng mình, mặc cho Chu Tử Thư dỗ dành thế nào, tâm trí y cũng mơ hồ nghe không rõ.

Chu Tử Thư ngậm một ngụm thuốc vào miệng mình, cúi xuống, miệng đối miệng truyền qua cho y, cứ như vậy đến khi bát thuốc thấy đáy. Hơi thở của Ôn Khách Hành nóng rực phả vào cổ khiến Chu Tử Thư vừa nóng ruột vừa đau lòng. Hắn đặt Ôn Khách Hành xuống, lại lấy khắn ấm lau người cho y đến khi y hạ nhiệt. Cũng may thân nhiệt của Ôn Khách Hành tuy chậm chạp nhưng cuối cùng cũng chịu giảm, trong mộng, y lại không ngừng lặp lại, một lúc thì kêu cha mẹ, thuốc đắng, một lúc lại kêu A Nhứ, xin lỗi.

-Đệ tỉnh lại sẽ thấy A Nhứ bên cạnh, A Nhứ không giận đệ!

Phải đến chiều tối hôm sau, Ôn Khách Hành mới chậm rãi tỉnh, y vừa mở mắt, lập tức thấy Chu Tử Thư ở bên giường, tựa như nhiều ngày chưa ngủ ngon, một tay chống bên đầu, hai mắt thâm đen, hướng về phía y. Có lẽ do qua mệt mỏi, Chu Tử Thư chỉ thiếp đi một lát rất nhanh liền mở mắt.

-Lão Ôn, đệ tỉnh rồi sao? Khó chịu chỗ nào, ta gọi đại vu!

Ôn Khách Hành mở miệng, định kêu hắn một tiếng A Nhứ, nhưng nói không ra tiếng, hai mắt hồng hồng nhìn hắn, có chút bất an cùng vội vàng.

-Lão Ôn, không sợ, ta ở đây! Có thể là hôm trước đệ sốt, họng phù lên rồi, dần dần sẽ tốt lên.

Ôn Khách Hành gật gật đầu, kéo kéo tay hắn viết lên chữ "xin lỗi".

-Không có việc gì, A Nhứ không giận đệ. Bây giờ đệ không được kích động, phải nghĩ cho hài tử, biết không?

Ôn Khách Hành mở to mắt, mấp máy môi nhìn chu tử Thư, hắn cũng theo lên giường, ôm y vào lòng, chậm rãi vỗ lưng y:

-Không sai, trong bụng đệ có hài tử của chúng ta, nó rất kiên cường, qua bao nhiêu chuyện vẫn cố bám trụ, cha nó cũng phải như vậy, biết không hả?

Ôn Khách Hành cũng đặt tay lên bụng mình, thì ra trong đây có một hài tử, chẳng trách lần này y tỉnh lại, Chu Tử Thư lại không tức giận y như lần trước, thì ra là vì bé con này, y phải bảo vệ nó thật tốt.

-Đệ cũng phải học tập nó, nó khó chịu cũng biết hướng ta làm nũng.

Ôn Khách Hành không khỏi bật cười, nó bây giờ mới bằng hạt đậu, làm nũng cái gì? Nhưng ít nhất có đứa bé này cũng khiến Chu Tử Thư có người nối dõi, sau này, nếu y có chuyện gì, lại có người thay y bồi Chu Tử Thư.

-Huynh yên tâm, ta sẽ bảo vệ hài tử bình yên khỏe mạnh.

-So với bảo vệ hài tử, ta càng muốn đệ bình an khỏe mạnh. Không có bất cứ thứ gì, kể cả hài tử có thể quan trọng hơn đệ.

Sau lần bệnh này, Ôn Khách Hành vô cùng yếu ớt, trong phòng lúc nào cũng phải đặt lò sưởi, cửa sổ luôn đóng chặt để không ngọn gió nào có thể lọt qua, y nằm trên giường, cả người vùi trong chăn bông cùng nệm dày nhưng sắc mặt vẫn trẳng bệch, chân tay không lúc nào ấm lên cả.

Chu Tử Thư mang giỏ giữ ấm vào phòng, bên trong là tổ yến hầm, cũng bỏ táo đỏ, kỷ tử cùng không ít đồ ngon khác. Ôn Khách Hành từ khi mang thai liền không ăn được mấy món thịt cá nên Chu tử Thư nghĩ nát óc mới được mấy món bổ dưỡng, cũng không biết y có ăn nổi tổ yến không. Hắn đã phải sai người bỏ gừng vào để át đi mùi vị của tổ yến.

-Lão Ôn, dậy ăn một chút!

Hương thơm thoang thoảng của gừng tỏa ra khắp phòng khiến Ôn Khách Hành dễ chịu hơn một chút, Chu Tử Thư đỡ y dựa vào đống chăn phía sau, vẫn bọc y kín mít rồi mới quay lại khuấy tổ yến. Tổ yến phải ăn lúc ấm nóng, nếu không sẽ giảm tác dụng và rất khó ăn, nhưng Ôn Khách Hành vừa uống xong một bát thuốc lớn, nhắc đến bất cứ cái gì cũng đều buồn nôn.

-Ăn thử một miếng thôi, cái này ta cho đường rồi, ngọt.

Ôn Khách Hành miễn cưỡng gật đầu, nhấp môi nếm thử một chút, quả thật là có chút ngọt, nhưng Chu tử Thư không dám bỏ nhiều đường, không tốt cho Ôn Khách Hành, vậy nên trong miệng của Ôn Khách Hành thì món này vẫn cực kỳ khó ăn. Y biết Chu tử Thư lo lắng cho mình, không muốn khiến hắn bận tâm, Ôn Khách Hành vẫn nhẫn nại, nhưng đến miếng thứ ba thì từ bỏ.

Chu Tử Thư thấy hầu hết Ôn Khách Hành trượt lên trượt xuống mấy lần, cũng biết y không ăn nổi nữa, liền đặt bát tổ yến ra xa, chậm rãi xoa ngực cho y.

-A Nhứ... huynh mang ta ra ngoài một chút được không?

-Ngoài trời rất lạnh...

Chu Tử Thư chần chừ, Ôn Khách Hành luôn là khí huyết không đủ, người đã gầy đi một vòng lớn, bế lên rất nhẹ, còn không thể xuống giường, làm sao có thể chịu được gió tuyết bên ngoài? Nhưng Ôn Khách Hành lại có quyết tâm của riêng mình, Tứ Quý hoa thường tại, nếu lúc này không tranh thủ ngắm thì sau này sợ không còn cơ hội nhìn hết bốn mùa hoa nở nữa.

-A Nhứ, ở trong phòng rất ngột ngạt, huynh mang ta đi đi.

Chu Tử Thư bất đắc dĩ gật đầu, bao Ôn Khách Hành hết tầng trong tầng ngoài áo, ép cho y không thở nổi, lại đưa y thêm một cái lò sưởi tay rồi mới ôm y đi ra. Nhưng vừa mở cửa, Ôn Khách Hành lại bị gió lạnh quét qua, không nhịn được mà rụt đầu lại ho khan.

-Lão Ôn, hay chúng ta quay lại, đệ vẫn là quá yếu.

Ôn Khách Hành lắc đầu, y nhìn ra xa, chợt bật lên "tuyết trung hàn mai", Chu Tử Thư cũng nhìn theo, thấy ẩn hiện trong làn tuyết trắng cũng là cây mai trắng như hòa trong tuyết.

-Vẫn biết lão Ôn nhà chúng ta là một công tử phong lưu nhẹ nhàng, đầy một bụng thi phú. Nếu đệ thích, ta lấy cho đệ.

Để Ôn Khách Hành nằm ở giường mềm dưới mái hiên ngắm tuyết là giới hạn cuối cùng của Chu Tử Thư rồi, hắn tuyệt đối không cho y bước một bước ra sân, liền phi thân đi hái một cành mai về cho y ngắm. Ôn Khách Hành vân vê cành mai, nở nụ cười thỏa mãn, trong bụng lại thầm đếm: một mùa, còn tám tháng nữa, may mắn vẫn kịp.

Chu Tử Thư không biết suy nghĩ trong lòng y, nếu không hắn nhất định sẽ nhảy dựng lên, chỉ thấy Ôn Khách Hành yêu thích cành hoa mai không rời tay, liền nhẹ nhàng chỉnh lại chăn cùng lò sưởi cho y.

-Nếu đệ thích, năm nào ta cũng hái hoa cho đệ.

-A Nhứ, cành hoa này có trồng được không?

-Bây giờ thì không, trời đang lạnh, nếu đệ thích, mùa xuân ta dẫn đệ đi trồng.

Ôn Khách Hành vội gật đầu:

-Huynh không được nuốt lời, nhất định phải trồng đủ hoa của bốn mùa, còn có đào, mận,...

Chu tử Thư sủng nịnh ôm y vào nhà, đặt y lên giường rồi mới cắm cành hoa vào bình đặt lên bàn cho y. Ôn Khách Hành thấy Trương Thành Lĩnh mang một cái bát vào, mặt mũi đều khó chịu đến nhăn lại:

-Thuốc nữa sao?

-Ngoan, uống thuốc cho khỏe thì mùa xuân ta mới có thể đưa đệ đi trồng cây được.

Cuối cùng, dưới sự hấp dẫn của việc ra ngoài trồng cây thì Ôn Khách Hành cũng ngoan ngoãn uống xong bát thuốc đắng ngắt, y muốn trồng đủ loại cây ở mộ của sư phụ, cha mẹ và A Tương, đến lúc y nằm ở đó, cũng có thể cùng bọn họ ngắm bốn mùa hoa nở rồi. Y chỉ luyến tiếc A Nhứ của y, nhất định phải bảo A Nhứ hàng năm mang rượu ra mới được.

Ôn Khách Hành mang thai đến tháng thứ chín, ngoài bụng lớn lên thì cả người vẫn gầy như thế, mỗi khi đi ra ngoài đều cần Chu Tử Thư đỡ, y vốn tịnh dưỡng hết bốn tháng đầu trên giường, đến tháng thứ năm mới miễn cưỡng đi lại, vậy nên eo quá yếu, không chịu nổi gánh nặng thân thể. Tháng trước Nam Cương xảy ra dịch bệnh, Đại vu phải về gấp, đến giờ vẫn chưa trở lại, Diệp Bạch Y vì tác dụng của thiên nhân ngũ suy mà cũng bị Ôn Khách Hành đuổi về Trường Minh Sơn bế quan tu luyện, muốn hắn sống lâu thêm một chút để bế chắt.

Cuối hạ, mưa rất lớn, nước sông dâng cao, lũ lớn tràn về, thôn trang dưới núi vô cùng nguy hiểm, Chu Tử Thư dẫn các đồ đệ xuống núi hộ đê, chỉ còn mỗi Ôn Khách Hành ở lại trên sơn trang. Chu Tử Thư vốn không yên tâm để Ôn Khách Hành ở lại, nhưng y hết lời đảm bảo mình không sao, y nửa đời hai tay nhuốm máu, chỉ hi vọng làm chút việc tốt, sau này báo ứng sẽ không rơi lên người hài tử. Với lại đồ đệ Tứ quý Sơn Trang cũng chỉ là một đám hài tử, nếu không có Chu Tử Thư chỉ đạo làm việc, cả nhóm nhốn nháo ngược lại còn gây họa.

Sau khi dặn dò Ôn Khách Hành cả nửa ngày, Chu Tử Thư vẫn không nỡ rời đi.

-A Nhứ, huynh chần chừ thêm chút nữa, lũ tràn vào thôn luôn, khỏi hộ đê đó.

-Vậy đệ ngoan ngoãn chờ ta trở về, được không?

Ôn Khách Hành gật đầu, y ngoan ngoãn ở trong nhà, nhưng mắt lúc nào cũng dõi ra ngoài trời mưa càng ngày càng lớn, trong lòng vô cùng bồn chồn. Một tiếng động lớn như sấm vang lên, Ôn Khách Hành còn mơ hồ cảm nhận được rung chuyển dưới chân. Là đê vỡ! Trong lòng hốt hoảng, y vội lấy áo gió choàng vào, định ra ngoài tìm Chu Tử Thư. Thế nước lớn như vậy, dù hắn có võ công cao cường hơn nữa cũng không nói trước được chuyện gì.

Đường xuống núi vô cùng khó đi, nhất là trong một đêm mưa bão và với người mang thai sắp sinh. Ôn Khách Hành đi từng bước, tuy rằng trời tối không thấy đường nhưng y đã rất quen thuộc đường xuống dưới.

Ôn Khách Hành vẫn luôn đánh giá cao sức khỏe của bản thân, đi được nửa đường, y bỗng trượt chân, đường dốc trơn trượt không có chỗ bám, y theo bản năng co người bảo vệ lấy bụng, cứ thế lăn xuống, đến khi lưng đập vào một thân cây lớn mới dừng lại.

-Ách!

Ôn Khách Hành bật kêu một tiếng, lưng đập vào thân cây truyền đến cơn đau thấu xương, lan sang cả bụng, khiến bụng vốn đang yên tĩnh liền quặn thắt lại, đứa bé bên trong không ngừng đấm đá.

-A... hài tử ngoan... thật xin lỗi...

Ôn Khách Hành vừa xoa bụng trấn an hài tử vừa gượng dậy, y lăn xuống đây, khẳng định Chu Tử Thư không tìm được mình.

-Chờ một chút... đừng lăn lộn cha... chờ phụ thân con... con nhất định phải cổ gắng... gặp mặt phụ thân...

Nhưng đứa bé không nghe lời y nói, mạnh mẽ thúc vào thành bụng, như thể muốn tìm đường đi ra. Ôn Khách Hành nén chịu đau, chật vật bò lên, đứa bé lại không chịu yên tĩnh, đấm đá liên tục khiến y mấy sức, trượt tay lăn xuống dưới.

Ôn Khách Hành thở dốc ôm lấy bụng thai cứng rắn, giật mình, sao lại cứng như thế? Đứa trẻ không lẽ muốn xuất thế rồi, nhưng ở đây y làm sao mà sinh? Không để Ôn Khách Hành suy nghĩ, bụng lại co thắt lần nữa, y cảm giác trong bụng mình có thứ gì đó vỡ ra. Là thai thủy phá sao?

Tia sét lóe sáng rạch ngang bầu trời, Ôn Khách Hành thấy rõ phía dưới mình là máu, có lẽ hai lần ngã vừa rồi đã làm hài tử bị thương.

-Không được... hài tử... chúng ta phải đợi phụ thân... đừng vội... A...

Ôn Khách Hành cắn chặt răng hô lên, đau đớn trong bụng tựa như thủy triều đánh úp y, thôi thúc y dùng sức xuống phía dưới đẩy hài tử ra ngoài.

-A Nhứ... ta đau quá...

Không có Chu Tử Thư bên cạnh, y chỉ có thể kêu tên hắn để lấy thêm dũng khí, cả người y đều đau, nhất là eo và bụng, y lại gồng người dùng sức, nhưng đứa bé vẫn không di chuyển. Ôn Khách Hành kiệt sức ngã trở về, tay ôm lấy bụng, không đúng, đứa bé vẫn chưa xuống, còn nằm phía trên, nhất định phải thuận thai mới được.

Ôn Khách Hành thở dốc mấy hơi, lấy sức tựa lên một thân cây, hai tay đặt lên bụng, vuốt dọc đẩy hài tử xuống dưới, hàm răng cắn chặt, hiển nhiên đang chịu nỗi đau không thuộc về người bình thường.

-A Nhứ... không được... hài tử... không xuống...

Ôn Khách Hành co người lại, một cơn đau bất ngờ dội lên, y vẫn run run thuận thai.

-Con ngoan... kiên trì chờ phụ thân... được không...

Hài tử dần dần di chuyển xuống dưới, Ôn Khách Hành cũng bình tĩnh hơn một chút, chỉ cần dùng sức sinh hài tử ra, Chu Tử Thư nhất định nghe tiếng nó khóc mà tìm đến.

-A...

Ôn Khách Hành dùng sức, nhưng đứa bé như bị thứ gì đó chặt chẽ chặn lại, y càng thêm hoảng hốt. Thai thủy bị va chạm ép vỡ, nhưng phía dưới y lại chưa mở, hài tử không cách nào ra được.

-A Nhứ... xin lỗi... hài tử... xin lỗi...

Ôn Khách Hành mơ hồ nhìn cảnh vật xung quanh, kiếp này đến cuối cùng vẫn là không kịp, chỉ liên lụy đứa bé tội nghiệp này phải đi theo mình. Y nắm chặt vòng tay Chu Tử Thư tặng, y và hài tử phải đi trước một bước, chờ Chu Tử Thư dưới hoàng tuyền, nắm tay nhau qua cầu Nại Hà, chỉ mong... hắn đừng xuống nhanh quá, y đau lòng.

Nhưng Ôn Khách Hành vẫn không cam tâm kéo hài tử đi cùng mình, dùng hết nội lực bảo hộ hài tử, biết đâu khi Chu Tử Thư tìm thấy, hài tử còn một tia hi vọng sống sót. Ngay thời điểm Ôn Khách Hành mất ý thức, y nghe thấy tiếng Chu Tử Thư hoảng loạn gọi mình, tiếng mưa cũng không át nổi giọng khản đặc điên cuồng của hắn, Ôn Khách Hành một lần nữa cố hết sức gượng dậy, muốn trả lời hắn, muốn nhìn thấy hắn, muốn ôm hắn, giọng khẽ ách:

-A Nhứ... A Nhứ...

Tiếng Chu Tử Thư lúc xa lúc gần, hiển nhiên hắn đang vận khinh công đến cực hạn, Ôn Khách Hành đau xót, hắn không nghe thấy y, nếu sau đó hắn tìm thấy y, không biết sẽ khổ sở tới mức nào, vậy nên y lại một lần nữa gom lại chút lực tàn, kêu lên:

-A Nhứ...

-Lão Ôn! Lão Ôn!!

Chu tử Thư nghe thấy giọng nói thật nhỏ của ái nhân, tia chớp lóe lên, hắn nhìn thấy bóng người nằm dưới chân một gò đất, trái tim thót lên tận cổ, vội vàng phi thân qua.

-A Nhứ...

-Lão Ôn, đệ sao rồi?! Bị thương ở đâu?! Ta đưa đệ về!!!

Chu Tử Thư vừa nhấc Ôn Khách Hành lên, y bị động đau đến mức kêu thành tiếng, Chu Tử Thư không dám nhúc nhích.

-Đệ bị thương chỗ nào?!

-A Nhứ... hài tử của chúng ta... muốn ra ngoài... Ta không sinh được...

-Ta đưa đệ trở về lại, Đại vu đã quay về đến chân núi, ta lập tức bắn pháo hiệu.

-Không kịp rồi... thai thủy vỡ... hài tử sắp ngạt... huynh mổ bụng ta...

Chu Tử Thư vẫn mang theo bên người một thanh chủy thủ giắt dưới chân, là thói quen từ hồi làm thủ lĩnh Thiên Song, trước đây hắn đóng thất khiếu tam thu đinh là muốn tự mình tận hưởng hết ba năm rồi chết, chứ không muốn chết dưới tay kẻ nào cả, vậy nên vẫn luôn mang theo thanh chủy thủ này. Nhưng muốn hắn tự tay mổ bụng ái nhân, hắn không làm được.

-Đệ... làm sao chịu nổi...

Ôn Khách Hành sức khỏe rất yếu, nếu bây giờ còn mổ bụng, chính là lấy mạng đổi mạng. Y run rẩy cầm tay Chu Tử Thư, nhẫn lại cơn đau dời non lấp biển trong bụng.

-A Nhứ... ta sẽ không sao đâu... ta dùng nội lực bảo hộ hài tử... sẽ không có chuyện gì...

Chu tử Thư cũng rõ, nếu bây giờ không ra tay, rất có thể làm một xác hai mạng. Ôn Khách Hành cúi gập người lại, một cơn đau đánh úp y, thôi thúc y dùng lực, nhưng đứa bé vẫn chỉ mắc kẹt ở đó. Y đã dùng toàn bộ nội lực bảo vệ đứa bé rồi, đến khi xuống hoàng tuyền, y sẽ xin lỗi Chu Tử Thư.

-A Nhứ... mau lên...

Chu Tử Thư cắn răng, hướng chuỷ thủ về phía bụng Ôn Khách Hành, rạch một đường, Ôn Khách Hành cảm thấy da thịt mình bị rạch mở, nhưng cảm giác trong bụng lại nhẹ nhàng hơn, y cũng quen chịu vết thương đao kiếm thế này rồi. Ngược lại là Chu tử Thư, khuôn mặt hắn trắng bệch, không biết nước mưa hay nước mắt che mờ tầm nhìn, hắn ngửi thấy mùi máu nồng đậm của ái nhân, cảm thấy hai tay mình ướt sũng, ấm nóng như bị bỏng bởi chất lỏng trào ra từ người ái nhân của hắn.

Chu Tử Thư sợ hãi, chưa bao giờ hắn sợ hãi như thế, Ôn Khách Hành quá im lặng, hắn lại nghe văng vẳng tiếng cú mèo kêu. Nhất định là hắn gặp ảo giác, cú mèo sao có thể kêu lúc trời đang mưa bão thế này được.

-Lão Ôn, đệ có nghe ta nói không?

Chu Tử Thư hỏi, giọng có hơi dồn dập, Ôn Khách Hành cắn răng trả lời một tiếng khiến hắn như vớ được cọng cỏ cứu mạng, khẩn thiết kể về từng kỷ niệm đẹp từ lúc hai người quen nhau, đánh nhau, làm hòa rồi tới tri kỷ. Chu Tử Thư run rẩy sờ đến đầu hài tử, rồi đến vai, thân, đem hài tử ôm ra ngoài. Mất đi che chở từ cơ thể cha, hài tử khóc toáng, Ôn Khách Hành nghe thấy, thở phào nhẹ nhõm, trước mắt cũng mờ dần.

Chu Tử Thư chắc chắn mình đã tránh đi những nơi yếu hại trên người Ôn Khách Hành, hắn cũng điểm mấy đại huyệt cầm máu trên người y, nhưng máu vẫn không ngừng trào ra, mái tóc cũng dần chuyển sang màu trắng, hắn chợt hiểu ra. Chân khí của y vốn đã hao hết vì bảo hộ hài tử, hài tử còn không ngừng đá đạp khiến nội tạng y tổn thương, đến cuối cùng, y vẫn chỉ là đang lừa hắn.

Lúc Đại Vu và Diệp bạch Y tìm đến, Chu Tử Thư ôm lấy Ôn Khách Hành toàn thân đầy máu, đầu ngửa ra sau như không còn hơi thở, mái tóc bạc trắng mà thất thanh khóc rống, bên cạnh là đứa bé sơ sinh khóc đến kiệt sức.

Phiên ngoại.

-Lão Ôn, đệ tỉnh rồi à?

-Hài tử... thế nào rồi?

Ôn Khánh Hành gượng dậy, nhưng y quá yếu, chẳng cử động được bao nhiêu, Chu Tử Thư cũng bỏ hết sự vụ ở sơn trang để chăm sóc y, ngay cả hài tử của mình cũng không quan tâm. Hài tử của y, sinh ra trong đêm mưa gió như thế, còn bị dầm mưa, mới sơ sinh đã bị cảm lạnh, nó còn nhỏ bao nhiêu chứ? Tất cả là lỗi của y không bảo vệ nổi nó.

Nghĩ đến đó, Ôn Khách Hành không nhịn được đỏ hoe mắt, giọt nước mắt trong suốt rơi xuống, biến mất vào trong gối.

-A Nhứ... là ta hại nó... khụ... khụ...

Ôn Khách Hành khí huyết không thông, nói được vài tiếng đã bắt đầu ho khan, Chu Tử Thư vôi vàng đi đến giúp y thuận khí, hắn đúng là không có tâm trạng chăm sóc hài tử, nhưng hài tử được Đại vu cùng Diệp Bạch Y chăm rất cẩn thận, chỉ sợ Ôn Khách Hành nhìn thấy nó sẽ không chịu nổi đả kích.

-Được, ta mang nó đến cho đệ.

Ôn Khách Hành thiếu chút nữa không cứu nổi, cũng may nhờ vào một viên Nam Cương thánh dược, nhờ vào tuyệt học của Đại Vu cùng vô số thuốc quý mới may mắn giữ được hơi thở, nhưng lại yếu đến nỗi có thể tùy thời buông tay nhân gian.

Y nhìn Chu tử Thư bỏ hết mọi việc để chăm sóc mình, cả người cũng tiều tụy không ít, nhìn trong mắt, đau trong lòng, nếu lúc đó y chết đi thì tốt rồi, đau ngắn không bằng đau dài, có khi bây giờ Chu Tử Thư lại chăm chú vào hài tử cùng sơn trang mà quên đi y.

-Lão Ôn, đệ đang nghĩ gì vậy?

-A Nhứ, nếu lúc đó ta chết đi thì sao?

Chu Tử Thư nháy mắt muốn bùng nổ, nhưng lại nhanh chóng bình tĩnh lại.

-Lúc đó vốn là đệ đã không sống nổi rồi, coi như ta trộm sổ Diêm Vương mới may mắn kéo được đệ về, là ta giành giật từng khắc một, đệ có biết vì sao không? Nếu ta bỏ được đệ, ta còn điên cuồng như thế sao?

-A Nhứ...

-Ôn Khách Hành, đệ nghe rõ cho ta, nếu đệ chết, ta tất không sống một mình, ngay cả hài tử của chúng ta cũng không giữ nỗi ta ở lại đâu, vì chấp niệm của ta chỉ có một người. Hơn nữa, nếu đệ chết đi, nó chính là người đã hại chết cha của mình, ta cũng không muốn nhìn thấy nó.

Ôn Khách Hành liên tục lắc đầu, hài tử không có lỗi, là y cố chấp mới liên lụy hài tử, y muốn nói cho Chu tử Thư biết nhưng chỉ thở thôi cũng khó. Nhìn Ôn Khách Hành nóng lòng, Chu Tử Thư ôm y lên, để y dựa vào ngực mình, nhẹ nhàng vuốt lưng cho y.

-Đệ trong lòng ta là quan trọng nhất, dù Diêm Vương có tới cửa cũng không cướp nổi đệ, sau này chúng ta cùng xuống dưới đó, thiên đao vạn quả cùng nhau gánh chịu, đừng nghĩ linh tinh, được không?

-Được.

-Uống hết chén thuốc này, ta sai Thành Lĩnh đưa hài tử vào cho đệ nhìn. Hài tử thật sự rất kháu khỉnh, có Đại vu ở đó, nó từ lâu đã không đáng ngại rồi, còn biết hóng người ta nói chuyện. Diệp tiền bối yêu thích nó khồn rời tay, sắp thành đấu khẩu với nó thay vì đệ rồi.

Ôn Khách Hành nghe Chu Tử Thư lải nhải chuyện của hài tử, thìa thuốc trong miệng cũng dần dần không đắng nữa, bát thuốc vừa hết, một viên đường ngọt cũng được thả vào trong miệng y, nhưng y vẫn vội vàng.

-Hài tử...

-Đây đây, nhóc con ở bên ngoài nghe cha với phụ thân nó nói chuyện mà sắp ngủ đến nơi.

Diệp Bạch Y bế một hài tử quấn tã đi vào, đặt vào lòng Ôn Khách Hành, đứa bé lập tức toét miệng cười, quơ bàn tay nhỏ xíu nắm lấy mấy lọn tóc trắng xòa xuống của y, lập tức bị Chu Tử Thư nhẹ nhàng gỡ ra.

-Đừng giật đau tóc cha con.

Diệp Bạch Y ở bên cạnh xen vào:

-Nó có mấy sức chứ, các ngươi muốn nói mấy lời buồn nôn đó thì trả nhóc con lại đây!

-Lão quái vật, đó là nhi tử của ta, ông muốn thì tự mình đi mà sinh!

-Tiểu ngu xuẩn, ngươi...

Hài tử trong lòng Ôn Khách Hành khách khách cười.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Chuyện đời tư của diễn viên thì mình không có quyền xen vào, cũng không có quyền phán xét, thôi thì dừng lại ở Chu Ôn vậy. Ngoài đời không như là mơ nhưng Chu Ôn là chân ái, đối với tui, Chu Ôn chỉ đơn thuần là những nhân vật ở thế giới khác, ở thế giới đó, họ thuộc về nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top