Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

6.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không biết có cô nào đọc fic Mộc Thu chưa ạ, là fic Ôn Chu quay xe mà khiến tôi văng khỏi quỹ đạo luôn, và tôi biết không chỉ mình tôi bị đập cho ngốc luôn. Hiện tại thì fic này mới có bản dịch QT và kết thúc lúc Ôn mới mang thai, vâng, hầu hết mọi người đều đinh ninh Ôn là công nhưng Ôn mang thai nhé, nên tôi mạn phép viết một phiên ngoại nhỏ nối tiếp. Nhân vật là của tác giả bên Trung nên nếu họ có viết tiếp thì phần phiên ngoại của tôi không dính dáng gì đến phiên ngoại của họ nhé, tôi viết để tự thỏa mãn mình thôi.
------------------------------------------------------------
Ôn Khách Hành cùng Chu Tử Thư ngồi bên bàn đá, nhàn nhã uống trà nhìn Lâm Mộ Thu tập luyện dãn gân cốt, Lâm Mộ Thu vừa bị tổn thương kinh mạch, bài tập này đương nhiên là tốt cho hắn nên không ai dám có bất cứ phàn nào nào, kể cả Tô Mộc Ngôn.

-Sư huynh, có thể nghỉ chút được không?

-Không thể!

Chu Tử Thư chém đinh chặt sắt mà nói, Tô Mộc Ngôn có thể rất mềm lòng với hắn, nhưng Chu Tử Thư thì khác, hắn nhướng mày lên:

-Nếu khó quá thì đệ có thể đổi thành uống thuốc thêm hai phần hoàng liên.

Lâm Mộ Thu lắc đầu nguầy nguậy, lần trước hắn chơi xấu với Tô Mộc Ngôn, không chịu uống thuốc, kết quả, trước mặt Chu Tử Thư, hắn phải uống một bát thuốc thêm một phần hoàng liên, đắng không thể tả. Lâm Mộ Thu rất muốn biểu tình, Chu Tử Thư sao có thể tàn nhẫn với hắn như thế, trong khi đối với Ôn Khách Hành lại không nỡ để y chịu chút đắng nào, suốt ngày mua bánh mua mứt.

-Số thuốc đắng mà lão Ôn từng uống còn hơn cả đời ngươi cộng lại.

Lâm Mộ Thu không cách gì phản bác, đây là sự thật.

-Được rồi, A Nhứ, nghỉ một lát cũng không sao, dù sao kinh mạch của tiểu Thu cũng phục hồi chín phần rồi. Ta đi chuẩn bị ít chè cho mọi người giải nhiệt.

Lâm Mộ Thu cảm động muốn khóc, vẫn là nhị sư huynh tốt nhất. Nhưng Ôn Khách Hành vừa đứng dậy liền hụt hơi, loạng choạng muốn ngã, Chu Tử Thư nhanh tay ôm eo y, để y dựa vào người mình ổn định lại trọng tâm.

-Lão Ôn, làm sao vậy?

Lâm Mộ Thu nhìn thấy cũng quên mất mình đang than mệt mỏi, chạy ào ra như một cơn gió đến cạnh Ôn Khách Hành, định bắt mạch cho y nhưng bị y khéo léo tránh đi.

-Lão Ôn, để Tiểu Thu xem cho đệ.

-Không cần, ta đứng dậy đột ngột, có chút choáng váng mà thôi.

Ôn Khách Hành không để ý trả lời, ngực có hơi khó chịu nhưng chỉ thoáng qua nên y cũng không xem trọng. Y cười cười trấn an Chu Tử Thư, nhưng hắn kiên quyết không cho y đi lại nhiều, sai Lâm Mộ Thu xuống bếp lấy lên mấy bát chè sen.

-A Nhứ, huynh không thích ngọt, bát này của huynh.

Bát của Chu Tử Thư được Ôn Khách Hành lưu tâm để riêng, mọi người cùng nhau ăn chè, hàn thuyên đến khi trời bắt đầu oi bức.

-Ta đi làm cơm trưa.

Ôn Khách Hành đứng dậy nhưng Chu Tử Thư vội ngăn lại, mấy ngày nay giao mùa, thân thể Ôn Khách Hành không thoải mái,  bệnh cũ liên tục kéo đến, Chu Tử Thư sợ y vào bếp mệt nhọc sẽ phát bệnh, mỗi lần y phát bệnh đều là một tuần, người cũng gầy đi một vòng.

Ôn Khác Hành cũng không có khẩu vị ăn trưa, nhìn mọi người ăn uống vui vẻ, y cũng miễn cưỡng ăn vài miếng, nhưng cũng chẳng thể qua mắt được Chu Tử Thư:

-Sao thế, dạ dày khó chịu? Uống ít canh nóng trước đi.

-Cũng không phải khó chịu, ta bị huynh chiều hư, cả ngày lười biếng, buồn ngủ, lát nữa ngủ trưa một chút là tốt rồi.

Chu Tử Thư vẫn luôn đau lòng quá khứ của Ôn Khách Hành, vậy nên coi Lâm Mộ Thu là chân chạy vặt mà sai làm này làm kia nhưng lại dung túng Ôn Khách Hành, y muốn ăn thì ăn, muốn chơi thì chơi, muốn ngủ cũng không cấm.

Sau bữa trưa, quả nhiên Ôn Khách Hành đi nghỉ, Chu Tử Thư ngồi bên cạnh, thấy hơi thở y đều và ổn định, tất nhiên là đã ngủ, nghĩ là trở trời, thân thể y mệt mỏi, cũng không suy nghĩ gì.

-Sư huynh, sư huynh!

Nghe tiếng gọi ngoài cửa như kẻ trộm, Chu Tử Thư bật cười đi ra, thấy Lâm Mộ Thu đứng ngoài lén lút nhìn vào.

-Ôn sư huynh ngủ rồi sao?

-Ừ, ngươi tìm y có việc gì?

-Không có, đệ chỉ thấy tình trạng của Ôn sư huynh không tốt, đệ định nhân lúc huynh ấy ngủ mà xem một chút.

Chu Tử Thư nghĩ nghĩ một hồi rồi lắc đầu:

-Ta thấy tốt nhất vẫn thôi đi, lúc ngủ lão Ôn rất cảnh giác, ngươi không động vào y được đâu.

-Không đến nỗi chứ? Để đệ thử xem đi.

Chu Tử Thư gật đầu, Lâm Mộ Thu rón rén tiếng đến gần giường Ôn Khách Hành, nhưng y mới chỉ chạm nhẹ vào cổ tay đang để ngoài chăn, Ôn Khách Hành đã vùng dậy, một trảo muốn nhắm vào cổ họng Lâm Mộ Thu.

May mắn, Lâm Mộ Thu cũng là người học võ, dù chật vật cũng miễn cưỡng tránh được một trảo của Ôn Khách Hành, mà Chu Tử Thư bên cạnh cũng hô to tên y, gần như đồng thời giữ y lại mới khiến Ôn Khách Hành dần bình tĩnh.

-A Nhứ, tiểu Thu?

Lâm Mộ Thu còn chưa hết bàng hoàng, mở miệng định nói gì đó nhưng không thể nào phát ra thành tiếng. Ôn Khách Hành nhìn Lâm Mộ Thu khẽ thở dài.

-Đệ ra ngoài trước đi, để A Nhứ bồi ta trong chốc lát.

Lâm Mộ Thu ra ngoài, vẫn không yên tâm nhìn hai người, nhưng Chu Tử Thư lắc đầu ra hiệu không sao, lúc nãy cũng chính hắn ngăn Lâm Mộ Thu bắt mạch cho Ôn Khách Hành.

-Hôm nay mệt nhọc lắm sao? Sao lại mơ đến chuyện ngày xưa rồi, ta đốt an thần hương để đệ ngủ tiếp một lát nhé.

Ôn Khách Hành dường như không đủ tinh thần nhưng cũng không muốn ngủ thêm, y chỉ dựa vào gối, cười cười nhìn Chu Tử Thư. Chu Tử Thư bắt lấy tay y, bị cảm giác lạnh lẽo ẩm ướt ở lòng bàn tay y làm cho nhíu mày.

-Lão Ôn, khó chịu ở đâu?

Mặt Ôn Khách Hành dường như lại tái nhợt thêm một chút, trên trán cũng là mồ hôi lạnh, gian nan nắm chặt tay, Chu Tử Thư không đợi y kịp trả lời, cứng rắn lớn tiếng gọi Lâm Mộ Thu quay trở lại.

Lâm Mộ Thu vừa đi ra ngoài, còn đang nói chuyện với Tô Mộc Ngôn thì bị gọi trở lại, lần này người phải ở ngoài là Chu Tử Thư. Lâm Mộ Thu vào một hồi là ở trong phòng cả nửa ngày, hắn vốn đã quá quen thuộc với bệnh tình của Ôn Khách Hành, lần này sao lại ở trong đó lâu như thế? Đến lúc Chu Tử Thư không chịu nổi, muốn đẩy cửa xông vào thì Lâm Mộ Thu mới đi ra.

-Tiểu Thu, lão Ôn làm sao rồi?!

-Ôn sư huynh chính là...

Mấy lời đã thống nhất tốt từ trước đều bị vẻ mặt nóng nảy của Chu Tử Thư dọa bay đi hết, Lâm Mộ Thu hít sâu, nói một lèo.

-Ôn sư huynh thân thể hư, ăn uống không tốt làm tổn thương tì vị, dễ tụt đường huyết, huynh đừng để huynh ấy xuống giường đi lại nhiều, tắm cũng phải là nước nóng, hơn nữa cũng yêu cầu người ôm đi, còn có tránh kích động. Ôn sư huynh đang ngủ, huynh vào đi, ta đi sắc thuốc.

Nói rồi, Lâm Mộ Thu chạy vèo đi như đang chạy trốn, để mặc Tô Mộc Ngôn ngẩn người:

-Biểu hiện bệnh này sao lại quen thuộc như vậy?

Hắn vừa dứt lời liền bị Lâm Mộ Thu quay lại kéo đi, Chu Tử Thư vừa bước một chân vào phòng liền khựng lại, sau đó dùng Lưu vân cửu cung bộ nhanh chóng và nhẹ nhàng tiến đến gần giường Ôn Khách Hành.

Ôn Khách Hành quả thật đang ngủ, sắc mặt cũng không tốt hơn bao nhiêu, hắn cũng nhận ra Lâm Mộ Thu không nói thật, đây có lẽ là lời hai người họ đã thống nhất từ trước.

Y ngủ một lèo đến tận trời tối, Chu Tử Thư cũng không có ý định gọi y dậy. Ôn Khách Hành vừa tỉnh, chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô đắng liền đã thấy Chu Tử Thư mang một chén nước ấm đến uy y uống xong.

-A Nhứ, đừng lo lắng, khả năng là tụt huyết áp mà thôi.

Chu Tử Thư đem lời của Lâm Mộ Thu nói, thuật lại hết cho y một lèo, lập tức khiến Ôn Khách Hành sặc đến ho khan không ngừng, khàn giọng hỏi lại:

-Huynh nói gì cơ?

-Không cần giả bộ, không phải đây đều là những lời hai người đã thống nhất tốt từ trước à?

-A Nhứ, nếu ta và tiểu Thu thống nhất từ trước thì sẽ chỉ dừng lại ở tụt huyết áp mà thôi.

Nhưng mà vế sau, ôm đi tắm thì quả thực là lời Ôn Khách Hành có thể nói, Ôn Khách Hành cũng không biết vì sao Lâm Mộ Thu lại nói vậy. Nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Ôn Khách Hành, Chu Tử Thư cũng hoài nghi mình đoán sai rồi.

-Tiểu Thu đang ở đâu, ta nói chuyện với hắn một lát.

Ôn Khách Hành muốn xuống giường nhưng bị Chu Tử Thư giữ lại, lời của Lâm Mộ Thu dù hơi kì quái nhưng xuất phát từ việc hắn là thầy thuốc thì vẫn đáng tin, không thể để Ôn Khách Hành đứng dậy đi lại được.

-Ta đi gọi nó vào cho đệ.

-A Nhứ, thực sự không cần cẩn thận như thế.

Ôn Khách Hành coi như không có gì mà cười, nhưng Chu Tử Thư lại không cười, đây không phải lần đầu tiên hắn sinh khí vì y không yêu quý chính bản thân mình. Đợi Lâm Mộ Thu đến, Chu Tử Thư để lại cho hai người một ánh mắt đe dọa khiến sống lưng Lâm Mộ Thu lạnh toát rồi mới rời đi.

-Tiểu Thu, ngươi loạn ngôn với A Nhứ cái gì?

-Ôn sư huynh, không phải do bệnh tình của huynh quá kỳ lạ sao? Huynh là truyền nhân của Thần y cốc, nhưng chưa từng thử tự bắt mạch cho mình đúng không?

-Ta thì có thể bị làm sao ngoài vết thương kinh mạch cũ?

Lâm Mộ Thu không buông tha, khẩn thiết nhìn Ôn Khách Hành, vì nếu loại chuyện này do chính cậu nói ra thì chắc chắn sẽ bị y đập cho một trận. Ôn Khách Hành lặng yên cảm nhận mạch đập tinh tế trên cổ tay, lập tức hóa đá. Lâm Mộ Thu nhìn thấy, dè dặt hỏi:

-Có phải trước đây huynh đã uống loại dược nào kỳ lạ không?

-Trước năm tám tuổi thì không, chẳng qua sau này, dược ta uống rất nhiều, không có loại nào là không kỳ lạ cả.

-Vậy khả năng này cũng không phải không có.

Ôn Khách Hành trầm mặc, Lâm Mộ Thu cũng biết một nam nhân đỉnh thiên lập địa như Ôn Khách Hành mà phải chịu đựng chuyện dựng dục sinh tử là khó khăn cỡ nào. Lâm Mộ Thu đang định mở miệng hỏi Ôn Khách Hành có muốn bỏ đứa bé này không, cậu có thể giúp, lại nghe y lên tiếng:

-Đứa bé này ở trong bụng ta có thể khỏe mạnh sinh ra sao?

-A, đương nhiên có thể. Chỉ là thân thể huynh quá yếu, phải thật cẩn thận, với lại đứa bé này, nhất định sẽ ảnh hưởng rất lớn tới thân thể huynh, ta cũng không dám chắc chuyện gì sẽ xảy ra.

-Vậy nên đệ mới nói với A Nhứ những lời bát nháo kia?

Lâm Mộ Thu bĩu môi oan ức, cái gì gọi là lời bát nháo, không hề, vì Ôn Khách Hành không coi trọng thân thể mình dẫn đến động thai, nói vậy là đã nhẹ rồi.

-Hơn nữa khoan hãy nói cho A Nhứ.

-Vì sao, đây là chuyện rất hệ trọng mà, nếu đại sư huynh biết, sẽ...

-Không sao, ta sẽ tìm cơ hội thích hợp để nói, giờ vẫn chưa phải lúc.

Lâm Mộ Thu biết tính đại sư huynh nhà mình, mỗi lần không nỡ mắng Ôn Khách Hành đều quay sang mắng cậu, phút chốc như nhìn thấy tương lai xám xịt phía trước. Thân thể Ôn sư huynh bây giờ vừa có bệnh căn, dư độc còn chưa tan lại dựng dục, muốn cậu giấu thế nào đây a?

Lâm Mộ Thu thở dài đi ra, quả nhiên thấy Chu Tử Thư ngồi uống nước ở bàn đá giữa sân, căn bản chưa đi đâu xa. Cậu chột dạ cười cười.

Ôn Khách Hành trong phòng vẫn chưa hoàn toàn tiêu hóa hết chuyện Lâm Mộ Thu vừa nói, y cũng không quan tâm thân thể mình xảy ra chuyện gì, hơn nữa còn mang thai con của mình và A Nhứ, đó là chuyện y cầu còn không được.

Chẳng qua, chuyện gì nghịch thiên đều có cái giá của nó, lần trước y cứu A Nhứ, kết quả là cả đời để lại bệnh căn, một thời gian lâu cũng không xuống được khỏi giường. Lần này nghịch thiên sinh tử, cái giá mà Lâm Mộ Thu nói, rất có thể là tính mạng của bản thân.

Ôn Khách Hành đang thất thần nhìn ra ngoài, chợt nghe thấy tiếng Chu Tử Thư nghiến răng nghiến lợi, giật bắn mình quay ra.

-Ôn Khách Hành!

-Ở đây, sao A Nhứ kêu tên ta lại dễ nghe như vậy chứ?

Nghiến răng gọi đầy đủ cả họ tên y chứng tỏ sinh khí không nhẹ a, không lẽ tiểu tử Lâm Mộ Thu kia chưa đánh đã khai hết rồi?

-Vết thương cũ tái phát, dư độc chưa tan hết, đệ còn chuyện gì muốn giấu ta hả? Trước nói tốt khó chịu phải nói ra đâu?

-Ây, A Nhứ à, ta vốn là bệnh lớn bệnh nhỏ không hết, huynh cũng đâu còn lạ gì. Không nghiêm trọng, dưỡng một hồi là khỏi, nói ra mất công huynh lo lắng. Huynh cũng nói từ nay về sau sẽ không chê ta phiền.

Đôi mắt Ôn Khách Hành cụp xuống, vẻ cô đơn, dẫu biết quá nửa là y giả đáng thương nhưng Chu Tử Thư muốn tức giận cũng không phát tiết ra nổi.

-Ta lúc nào thì chê đệ phiền?! Được rồi, mệt thì mau nằm xuống nghỉ, đừng cậy mạnh!

-A Nhứ bồi ta ngủ!

Chu Tử Thư không nói gì, dứt khoát cởi áo ngoài, leo lên giường, ôm Ôn Khách Hành. Ôn Khách Hành thỏa mãn ừ một tiếng rồi cũng nặng nề ngủ. Hôm nay đã ngủ cả hơn nửa ngày, bây giờ vẫn còn muốn ngủ, khả năng là y thực sự mệt mỏi, Chu Tử Thư nghĩ vậy, tuy trong lòng lo lắng nhưng vẫn không động đậy mà ôm Ôn Khách Hành.

Nửa đêm, trời chợt hạ xuống trận mưa rào, Ôn Khách Hành nhìn thấy cây cầu kia, A Nhứ đứng trước mặt y, ngực áo để mở, lộ ra thất khiếu tam thu đinh dữ tợn đóng vào người. Y không khuyên nhủ được hắn, một mình thổi sáo trên cầu, tuyệt vọng nói với A Tương:

-Hắn sắp chết rồi!

-Chủ nhân, dì La và Diễm tỷ đều đi rồi, người thế này bảo A Tương làm sao yên tâm đi đây?

Ôn Khách Hành ngẩng đầu lên nhìn nha đầu trước mặt, dì La đi rồi, Diễm quỷ cũng đi, A Tương cũng đi... đi đâu? Tất cả bọn họ, kể cả A Nhứ cũng đi, tất cả đều nhẫn tâm bỏ y lại.

-A Tương, ngươi đi đâu, chờ ta! A Nhứ... không!!!

Cảnh tượng trước mặt Ôn Khách Hành không ngừng biến đổi, đầu tiên là cảnh cả Bạc tình ti đều bị giết, sau đó là cảnh A Tương đầy máu nằm trong lòng y, rồi cuối cùng là Chu Tử Thư đứng trên vách đá tự rút thất khiếu tam thu đinh. Mặc kệ y có kêu gào bao nhiêu thì cũng không ai nghe thấy lời y nói cả.

-Lão Ôn! Lão Ôn!

Ôn Khách Hành nghe tiếng gọi, tâm càng loạn, quơ tay tìm xung quanh, đến khi bị lay tỉnh, thấy đôi mắt lo lắng của A Nhứ nhìn mình.

-Lão Ôn, đệ làm sao thế?

-A Nhứ, ta mơ thấy ác mộng, ngoài trời mưa sao?

-Phải, ngoài trời đang mưa, có muốn ngủ tiếp không?

Ôn Khách Hành lắc đầu, sợ mình ngủ sẽ tiếp tục bị hãm vào ác mộng, trong lòng cũng bất an đến không ngủ tiếp được.

-Nếu đệ không muốn ngủ tiếp, ta bồi đệ nói chuyện. Đệ mơ thấy gì?

Ôn Khách Hành tựa vào đầu giường, không có chút tinh thần nào, Chu Tử Thư cũng không muốn gợi lại những chuyện khiến y hoảng hốt như vừa rồi nhưng không thể không hỏi.

-Chuyện cũ mà thôi, có lẽ do hôm nay mệt mỏi. A Nhứ, huynh kể chuyện cho ta nghe đi

Từ trước đến nay, Chu Tử Thư vẫn luôn cứng nhắc, hắn không biết kể chuyện, Tần Cửu Tiêu có năn nỉ hắn cũng không kể chuyện, nhưng giờ hắn hồi tưởng lại, thời gian mà hắn nhớ nhất lại là khoảng thời gian Ôn Khách Hành xuất hiện.

-Đệ luôn bám theo ta, nói ta là ánh sáng của đệ, thực ra ta cũng rất muốn nói như vậy, nhưng ta học không nổi dáng vẻ của đệ. Tám mươi mốt huynh đệ chết đi, ta đóng thất khiếu tam thu đinh để tiêu dao ba năm, nhưng khi ngỡ đã mất đi đệ, một ngày ta cũng không muốn sống.

-A Nhứ...

-Đệ nói đệ chỉ còn ta, ta sao lại không phải vậy? Đệ muốn ta nói bao nhiêu lần mới chịu nhớ, ta đặt đệ trên đầu quả tim, đệ tổn thương có khác gì mang tim ta khoét sống?

-A Nhứ, ta có thể hiểu...

-Hiểu thì có chuyện gì cũng không được giấu ta.

Ôn Khác Hành rối rắm một lát, y có thể hiểu , ác mộng của y chính là đêm mưa hôm đó, Chu Tử Thư không sống được bao lâu nữa, y cũng không mong Chu Tử Thư trải qua cảm giác đó, nhưng y lại không biết mở lời thế nào.

-Tiểu Thu là ta nhìn từ nhỏ đến lớn, nó nói dối, sao ta lại không biết?

Vậy nên Chu Tử Thư vẫn giữ im lặng là hắn đang chờ Ôn Khách Hành tự mình nói ra. Ôn Khách Hành nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, tay bất giác túm lấy tay áo Chu Tử Thư, sợ hắn đi mất.

-Ta nói ra chuyện này, huynh đừng khiếp sợ là được.

Chu Tử Thư nghiêm túc gật đầu, một đời rất dài, chỉ cần Ôn Khách Hành thẳng thắn, hắn sẽ cùng y đối mặt với bất cứ chuyện gì.

-A Nhứ, ta hoài thai rồi!

Ôn Khách Hành cắn răng, dùng thái độ cá chết không sợ lưới rách nói ra khiến phản ứng của Chu Tử Thư có chút trì trệ, sau đó nhướng mày nhìn y, hiển nhiên là không tin lời y nói.

-A Nhứ, ta biết chuyện này khó chấp nhận, huynh không tin cũng không sao.

Đôi mắt của Ôn Khách Hành hết mong đợi rồi lại lóe lên tia cô đơn nhưng rất nhanh lại trở về phẳng lặng như bình thường, tuy nhiên biểu cảm của y không qua nổi mắt Chu Tử Thư, hắn nghiến răng.

-Sau đó thì sao?

Thì sao, còn có thể sao nữa, đương nhiên là y sẽ giấu biệt chuyện này, coi như y thực sự chỉ đùa, sau đó tìm lý do tách ra, một mình sinh đứa nhỏ rồi sau này sẽ tính tiếp. Y nhìn Chu Tử Thư, ánh mắt vô cùng vô tội.

-Ôn Khách Hành, ta cho đệ biết, đệ không được có ý nghĩ một mình chịu đựng, có biết không? Dù có chuyện gì thì cũng không có khả năng ta mặc kệ đệ.

-Vậy nghĩa là huynh chấp nhận việc ta hoài thai?

-Đương nhiên.

Chu Tử Thư vẫn chỉ cho rằng Ôn Khách Hành nói vậy là để thử mình, nam nhân làm gì có chuyện có thể hoài thai.

Sáng, Lâm Mộ Thu dậy sớm, đã thấy Ôn Khách Hành loay hoay trong bếp, vội chạy vào:

-Ôn sư huynh, những việc như thế này huynh đừng làm nữa, cẩn thận thân thể mình một chút, đại sư huynh không quản huynh sao?

-Sao huynh ấy lại quản ta?

Lâm Mộ Thu càng không hiểu, Chu Tử Thư đau lòng Ôn Khách Hành không hết, sao lại không quản y được, trừ phi...

-Ôn sư huynh, hai người lại cãi nhau sao?

-Không có.

-Vậy thân thể huynh đặc thù như vậy, làm sao huynh ấy...

-Thân thể lão Ôn làm sao?

Chu Tử Thư bỏ qua Ôn Khách Hành mà cao giọng hỏi Lâm Mộ Thu, Lâm Mộ Thu từ nhỏ đã sợ hắn, không luyện được mặt dày như Ôn Khách Hành. Hắn vất vả đến gần sáng mới dỗ được Ôn Khách Hành đi ngủ, không nghĩ lúc mở mắt ra lại không thấy y đâu.

-A Nhứ, ta không sao, ta làm mấy món huynh thích, nếm thử xem.

Lâm Mộ Thu nhân lúc Ôn Khách Hành phân tán lực chú ý của Chu Tử Thư mà lẩn mất, ra đến ngoài sân, lại gặp Tô Mộc Ngôn đang định thu dọn đồ đạc.

-Việc làm ăn xảy ra chút chuyện, ta phải về một chuyến.

-Cái này...

Lần trước Tô Mộc Ngôn bị ám toán, nếu không có Lâm Mộ Thu thì đã mất mạng rồi. Lần này hiển nhiên Lâm Mộ Thu không yên tâm để hắn đi một mình. Nhưng Lâm Mộ Thu cũng không yên tâm để Ôn Khách Hành ở lại, nếu y và hài tử có chuyện gì, cậu cũng rất áy náy.

-Phải làm sao đây?

Ôn Khách Hành từ trong bếp đi ra:

-Làm sao nữa, nếu ngươi không chấp nhận được để hắn đi một mình thì đi cùng hắn đi, Tứ Quý Sơn Trang cũng không nỡ giữ người, cầm gậy đánh uyên ương. A Nhứ, cải trắng nhà huynh bị heo củng đi rồi.

-Nó bị củng đi từ mấy năm trước cơ.

Lâm Mộ Thu đỏ mặt, nhưng với tình trạng của Ôn Khách Hành, cậu thực sự không thể yên tâm. Mà nếu để Ôn Khách Hành đi cùng, cậu lại sợ thân thể y chịu không nổi thuyền xe vất vả.

-Mộc Ngôn, ngươi có thể nán lại vài ngày nữa không?

-Ta đã nán lại rồi, giờ không thể không đi, đây là sản nghiệp của cha mẹ ta để lại...

Ôn Khách Hành và Chu Tử Thư đều là người hiểu rõ cảm giác này của Tô Mộc Ngôn, cũng không ngăn cản hắn. Ôn Khách Hành thấy Lâm Mộ Thu cứ mãi dùng dằng không dứt, đành phải bảo:

-Tiểu tử ngươi làm sao lại giống cô nương lần đầu về nhà phu quân thế? Nếu không  thì chúng ta lại đi cùng ngươi lần nữa.

-Lão Ôn, đệ không nhớ lần trước say thuyền thành dạng gì sao?

-Không sao, A Nhứ, lần trước là do ta chưa khỏe hẳn, lần này khác, hơn nữa nếu ta đi quen tàu thuyền rồi, sau này mới có thể cùng A Nhứ du sơn ngoạn thủy.

Ôn Khách Hành nhớ đến lần trước, cả người đều không thoải mái nhưng nghĩ đến viễn cảnh có thể cùng A Nhứ du ngoạn, dường như những khó chịu đó không là gì cả.

-Được rồi, quyết định vậy đi.

Nhưng Ôn Khách Hành đánh giá quá cao sức khỏe của mình rồi, lần này phản ứng còn mãnh liệt hơn, cả người y xanh xao, ói đến mức gần như ngất đi lại không ăn được gì.

-Tiểu Thu, cứ như vậy cũng không ổn, chúng ta lên bờ một lát.

Chu Tử Thư đau lòng lau đi mồ hôi lạnh trên trán Ôn Khách Hành, tay chân y cũng lạnh ngắt, ngoài uống ít thuốc ra thì hắn dỗ nửa ngày y cũng không ăn được cái gì, ăn vào liền ói ra, càng khó chịu.

-A Nhứ, không cần làm lỡ lịch trình, để ta nằm yên là tốt rồi.

-Vậy làm sao mà được!

Người không ăn cái gì thì có thể chịu đựng bao lâu chứ, nhưng Ôn Khách Hành rất kiên quyết, hắn cũng không lay chuyển được. Thuyền vừa cập bến, Chu Tử Thư lập tức ôm Ôn Khách Hành trên tay, tận lực không để y chịu thêm một chút khó chịu nào.

-Lão Ôn, không cần mở mắt, ta đưa đệ đi nghỉ ngơi.

Việc làm ăn của Tô Mộc Ngôn quả nhiên bị kẻ tiểu nhân giở trò, hắn về không bao lâu, việc kinh doanh liền ổn định lại, nhưng cũng khiến nhiều kẻ ghi hận.

-Tiểu Thu, sao lại thế này?

Chu Tử Thư vừa vỗ lưng Ôn Khách Hành dựa vào cây ói đến tối tăm trời đất vừa quay đầu hỏi Lâm Mộ Thu, rõ ràng đến đây cũng một thời gian rồi, không thể là vẫn còn say thuyền được. Lâm Mộ Thu nghĩ thầm, lại là đệ, lúc nào cũng là đệ, không lẽ đệ phải nói Ôn sư huynh là đang nghén sao? Cậu cũng không làm chủ được chuyện này a.

-A Nhứ, nghỉ một lát, lát nữa lại ăn cũng không sao.

Chu Tử Thư cũng không yên tâm, ngoài ăn không vào thì Ôn Khách Hành còn không ngủ được, vậy nên y ngay lập tức phát hiện ra tiếng động trên nóc nhà. Ôn Khách Hành trước nay dựa vào trực giác mà sống, những kẻ không mời mà đến này chắc chắn không có ý tốt. Y nhẹ nhàng định ngồi dậy nhưng lại đánh thức Chu Tử Thư.

-Để ta.

-Không sao, vài tên tiểu tặc mà thôi, chắc là nhằm vào Tô Mộc Ngôn mà đến.

Hai người rời giường, mấy tên sát thủ kia cũng không ngờ hành tung bại lộ, nhưng nghĩ Ôn Khách Hành và Chu Tử Thư cũng chỉ là thương gia giống Tô Mộc Ngôn nên không đề phòng.

-Chu thánh nhân, tiểu khả sợ, huynh phải bảo vệ ta đấy.

Ánh mắt đùa cợt này, còn chiếc quạt che nửa mặt liền bị Chu Tử Thư liếc trắng mắt, nhưng cánh tay cầm Bạch Y Kiếm lại có xu hướng che Ôn Khách Hành phía sau. Đôi mắt Ôn Khách Hành cong cong như đang cười.

-Chu thánh nhân quả nhiên miệng cứng lòng mềm.

-Ngươi yên tâm, chỉ cần giao Tô Mộc Ngôn cho ta, những người còn lại đều có thể tha.

Ôn Khách Hành nhếch miệng cười, khi nào thì đến lượt mấy tên tép riu này đe dọa y. Bạch phiến vừa mở, Chu Tử Thư đã hô lên:

-Lão Ôn, đừng giết người!

Ôn Khách Hành đương nhiên cũng không muốn tự nhiên mà giết người, y đã tìm được đường về nhân gian, không muốn A Nhứ nhìn thấy hai bàn tay mình dính máu, vậy nên y cũng vừa đánh vừa cợt nhả, Lâm Mộ Thu đã lưu ý y tuyệt đối không được dùng nội lực, nhưng chỉ dựa vào quyền cước, y cũng dư sức tiễn mấy tên sát thủ này xuống địa ngục.

Nhưng không ngờ chỉ ám sát một thương gia bình thường như Tô Mộc Ngôn, bọn chúng cũng chuẩn bị cả ám khí. Mà ám khí lại vừa vặn nhắm vào Chu Tử Thư.

-A Nhứ, cẩn thận!

Ôn Khách Hành lao tới đẩy Chu Tử Thư ra, tuy tránh được phần lớn nhưng vai y vẫn trúng một kim. Ôn Khách Hành không quan tâm đến tiếng hô lo lắng của Chu Tử Thư, đôi mắt vằn đỏ, chiết phiến rời khỏi tay, một lượt lấy mạng tất cả sát thủ ở gần.

-Ôn Khách Hành, dừng tay!

Ôn Khách Hành dừng lại, nhún vai:

-Huynh nói muộn rồi.

Vừa nãy nhìn thấy Ôn Khách Hành lấy thân mình thay hắn chắn kim châm, tim Chu Tử Thư như ngừng đập. Ôn Khách Hành vẫn không biết quý trọng thân mình như thế, lần trước đã suýt mất mạng, đã hứa với hắn sẽ không liều lĩnh như vậy. Nhìn thấy y không sao, một cỗ tức giận xông lên tận óc, Chu Tử Thư bỏ đi một mạch.

-A Nhứ, huynh sao vậy, đợi ta với!

Ôn Khách Hành mải chạy theo Chu Tử Thư, làm sao để ý đến đau đớn nhỏ nhoi trên vai, càng không nghĩ tới châm kia có độc.

Vừa qua ngưỡng cửa, trước mắt tối sầm, Ôn Khách Hành quơ tay vịn vào cửa mới miễn cưỡng đứng vững, đang định cười cười nhìn Chu Tử Thư những cả người thoát lực, cứ thế mà ngã sấp xuống.

-Lão Ôn!
--------------------------------------------------------------

Lâu quá rồi tui không quay lại series này, không biết có cô nào còn nhớ không?

Lần này ngoi lên đăng một short mừng sinh nhật Tuấn nhé, một nửa nhá hình trước, phần còn lại sẽ đăng trong ngày nhé!

Thân ái!

29.11.22

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top