Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

8.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Chu Tử Thư, ngươi biết tư vị nhìn người trong lòng chết đi ngay trước mắt mình là cảm giác gì không?

-Ngươi vừa nói cái gì?!

Chu Tử Thư gằn từng chữ, hắn cầm chén trà, nước trong chén bất giác sóng ra ngoài.

-Trước khi uống thuốc, Ôn Khách Hành vẫn còn tin ngươi sẽ nhớ y. Ta nói với y: Ôn Khách Hành, Tần Cửu Tiêu chết còn khiến Chu Tử Thư tưởng nhớ đến bây giờ, nhưng hắn sẽ không nhớ đến ngươi, một lũ nhãi con ngốc nghếch cũng sẽ dần dần quên ngươi. Lúc đó ngươi mới thật sự chết!

-Chu Tử Thư, ngươi biết không, Ôn Khách Hành nhất quyết không uống, ta cạy miệng y, y cũng không uống, ta cười nhạo y: ngươi sờ đúng không, ngươi sợ Chu Tử Thư thực sự quên ngươi, ngươi không dám đánh cược! Ha ha, Ôn Khách Hành, nếu ngươi không uống chén thuốc này, ta sẽ điểm huyệt ngươi, rồi lừa Chu Tử Thư uống thuốc. Ngươi mất hết võ công rồi, ngươi không thể tự giải huyệt đến cứu hắn, Ôn Khách Hành, ngươi quá vô dụng!

"Tần Cửu Tiêu" cười ha ha nhìn Chu Tử Thư mở to mắt, hai con ngươi đỏ quạnh như xung huyết. Hắn đứng dậy, đá "Tần Cửu Tiêu" một cái khiến hắn bay ra giữa sân, phun ra một ngụm máu, nhưng hắn vẫn cười, ngửa cổ lên trời mà cười.

-Ôn Khách Hành uống thuốc đó rồi. Chu Tử Thư, chính ngươi dung túng ta ức hiếp hắn, ha ha ha...

-Thành Lĩnh, nhốt hắn vào ngục!

Chu Tử Thư đạp Lưu vân cửu cung bộ lao như bay về phía căn nhà trúc trong rừng, vốn là dựng lên để Ôn Khách Hành tĩnh dưỡng thân thể yếu ớt của mình. Từ khi tỉnh lại trên Võ Khố, y không những mất hết võ công, sức khỏe cũng không thể so với người thường nữa, Chu Tử Thư đau lòng y nên mới dựng lên căn nhà trúc này.

Nhưng không ngờ đây là nơi giam giữ y trong những cơn ác mộng. Chu Tử Thư đạp thân trúc mà đi, nhanh, phải nhanh hơn nữa, giữ lại lão Ôn của hắn. Tiếng cú mèo rúc lên từng hồi, Chu Tử Thư chưa từng thấy tiếng cú mèo lại đáng sợ như vậy, nhưng hắn không còn thời gian để ý mấy con cú mèo kia.

Hạ xuống trước thềm nhà, Chu Tử Thư cũng không giữ nổi bình tĩnh, hai cánh cửa mở toang, vệt máu từ trong phòng kéo theo đường mòn vào rừng. Không kịp suyễn khí, Chu Tử Thư vội vàng chạy theo vết máu, lại bắt gặp một cảnh tang thương mà hắn không bao giờ dám nghĩ tới.

Ôn Khách Hành mặc bộ y phục đỏ mà y yêu thích nhất, tựa người vào một khóm trúc như đang thoải mái phơi nắng, máu từ khóe miệng y tràn xuống, nhuộm đẫm mảnh áo trước ngực thành một mảng đỏ sậm. Chu Tử Thư có ảo giác Ôn Khách Hành sẽ mở mắt, mỉm cười nhìn hắn gọi.

-A Nhứ, đến đây phơi nắng, huynh có mang theo rượu đấy chứ?

Nhưng đợi mãi, y vẫn chỉ yên lặng nằm đó, Chu Tử Thư lao đến, quỳ phịch xuống bên cạnh Ôn Khách Hành nhưng đôi tay run rẩy lại không dám chạm vào y.

-Lão Ôn?

Chu Tử Thư nâng cả người Ôn Khách Hành dậy ôm vào trong ngực, một lượng máu lớn từ miệng y trào ra, không ngừng tràn xuống dưới, nhuộm đỏ cả ngực áo Chu Tử Thư, hắn không dám cử động, chỉ có thể tuyệt vọng mà kêu gọi Ôn Khách Hành.

-Không sao, ta mang đệ đi tìm đại phu, sẽ không sao cả!

-A Nhứ...

Giọng nói nhẹ như gió ngăn lại Chu Tử Thư đang định ôm y lên. Chu Tử Thư vui mừng vội đáp lại, còn sống, còn sống là được rồi.

-Đệ khoan hay nói chuyện, ta đưa đệ đi tìm đại phu!

Ôn Khách Hành mỉm cười, một ngụm máu lại bị y sặc ra, sức lực ho khan cũng không có, nói chuyện cũng phải nghỉ vài hơi.

-A Nhứ... có những chuyện... nếu không nói ra... ta không yên lòng nhắm mắt...

-Không đâu, lão Ôn, đệ đừng nói gở!

Ôn Khách Hành cười, cả hai đều biết y không hề nói gở, y đang nói sự thật.

-Tần Cửu Tiêu kia... thật sự không phải... sư đệ của huynh... mặc dù... ta ghen tỵ với hắn... là thật...

-A Nhứ... Tần Cửu Tiêu kia... muốn trả thù huynh... nên đóng giả... thành Cửu Tiêu...

-Lão Ôn, ta biết hết rồi, đệ không cần nói nữa, chúng ta đi tìm đại phu, được không? Đệ còn đang hộc máu!

Bàn tay Chu Tử Thư run rẩy đỡ dưới cằm y cũng không ngăn được dòng máu không ngớt.

-Ta biết... huynh nói vậy... vì sợ... ta sẽ chết ở đây... ta... dù sao từ lâu... cũng không còn gì... A Nhứ... người sắp chết sẽ nói thật... huynh tin ta...

-Ta tin đệ, lão Ôn! Ta đã nhốt kẻ giả mạo kia vào ngục, chờ đệ xử lý, đệ phải tự tay xử lý hắn chứ?

-Thực ra... hắn nói không sai... Ta gặp huynh... vào lúc bên huynh... không có ai... huynh liền chấp nhận ta... nếu như Tần Cửu Tiêu về... ta sẽ chẳng là gì...

-Lão Ôn, không phải, không phải đâu! Đệ chính là người quan trọng nhất với ta! Thời gian qua ta sai rồi, lão Ôn, đệ cho ta một cơ hội nữa đi, một cơ hội chăm sóc đệ.

Ôn Khách Hành dường như không nghe thấy lời của Chu Tử Thư, mỉm cười nhớ đến một chuyện gì vui vẻ.

-Dù như vậy... ta cũng rất vui... Huynh cho ta... hai giấc mộng đẹp... một giấc mộng là Ôn Diễn... một giấc mộng là tri kỉ của huynh... đủ rồi... A Nhứ... đừng khóc...

Ôn Khách Hành miễn cưỡng mở mắt, hai mắt Chu Tử Thư đỏ bừng, từng giọt nước mắt rơi xuống nên vào lòng y, Ôn Khách Hành muốn đưa tay thay hắn lau nước mắt, nhưng bàn tay lại vô lực buông xuôi, trước mắt cũng biến thành mà đen.

-A Nhứ... phơi nắng...

-Lão Ôn!!!

Chu Tử Thư bế bổng Ôn Khách Hành, dùng Lưu Vân Cửu Cung bộ lao xuống chân núi. Người đi đường nhìn thấy hắn cũng khiếp sợ như một hung thần ác sát, mang theo một người toàn máu chạy như bay đến y quán. Hắn không gõ cửa mà trực tiếp đạp bay cửa để vào, đặt Ôn Khách Hành xuống.

-Đại phu, cứu người!

Đai phu vội vàng bắt mạch muốn cứu người nhưng trên mặt lại hoàn toàn là thần sắc tiếc nuối:

-Người này trúng độc quá sâu, đã không cứu được nữa rồi!

-Ta không tin!!! Lão Ôn không thể đành lòng bỏ rơi ta! Không thể!!!

Chu Tử Thư bế Ôn Khách Hành lao ra ngoài, hắn tìm năm, sáu y quán cũng chỉ nhận được cùng một câu trả lời. Chu Tử Thư tuyệt vọng nhìn Ôn Khách Hành không còn phản ứng nằm trong lòng mình, thực ra hắn cũng biết trước kết quả, đúng không? Hắn nhìn Ôn Khách Hành nhắm mắt trước mắt mình, nhìn bàn tay y buông xuống mà không kịp giữ lấy, đôi mắt nai tinh nghịch chẳng mở ra nhìn hắn cho dù hắn đã cầu xin bao nhiêu, chỉ đơn giản là hắn đang lẩm bẩm sám hối một mình.

Hắn mang Ôn Khách Hành lên núi, đôi mắt vô hồn nhìn về phía trước, bóng lưng cô đơn và lảo đảo nhưng trên tay lại vô cùng vững vàng khiến người ta cũng không nỡ nhìn.

-Người trong ngực ngươi có thể vẫn còn cứu được.

Chu Tử Thư như bừng tình khỏi vực sâu tuyệt vọng, nhìn người trước mặt như cọng rơm cứu mạng, môi mấp máy muốn cầu xin lại chẳng thể thốt ra tiếng. Người trước mặt ăn mặc rách rưới, trước mặt, sau lưng đeo đầy những tay nải nhỏ, trông không giống đại phu, nhưng chỉ cần cứu được Ôn Khách Hành thì bảo con cá leo cây, Chu Tử Thư cũng tin.

Hắn chậm rãi bắt mạch cho Ôn Khách Hành, khuôn mặt đăm chiêu.

-Đúng là y còn có thể cứu, nhưng sống được cũng không dễ dàng. Hắn đang mang thai, hài tử đã hết cách cứu rồi.

Chu Tử Thư chết lặng, còn cả hài tử? Thời gian qua lão Ôn đã ôm tâm tư gì, một mình ôm hài tử trong lòng, chịu bị người ta vu oan, ức hiếp, sao đối với hắn vẫn có thể không oán không hận?

Chu Tử Thư siết chặt vòng tay, ôm Ôn Khách Hành vững hơn một chút.

-Cứu được y đã là vạn hạnh rồi!

-Ta sẽ kê thuốc, một ngày uống ba lần, nhớ kỹ, chỉ cần dừng thuốc, y sẽ chết. Thuốc này cũng có tác dụng đẩy tử thai trong bụng y ra. Còn đây là gốc cây thuốc, ngươi phải chăm nó thật cẩn thận, nếu nó chết cũng không còn thuốc cứu người.

Chu Tử Thư gật đầu liên tục, tức khắc mang Ôn Khách Hành về. Nhưng mọi chuyện không hề dễ như du y kia bảo, Ôn Khách Hành không uống được thuốc, thuốc đút vào đều bị sặc ra, tiếng thở dốc khiến người lo lắng thạt sự.

-Lão Ôn, uống một ngụm thôi, uống vào A Nhứ mới có thể tiếp tục ở cạnh đệ.

-Lão Ôn, đệ có nghe thấy ta gọi không? Ta từng nói đệ không có võ công cũng không sao, có ta ở bên, không ai dám bắt nạt đệ. Nhưng chính ta lại đẩy đệ đến bước đường này, lão Ôn, đệ đang giận ta sao, đệ định bỏ lại ta ở chỗ này, một mình đi nơi nào?

Từng một thời là Chu thủ lĩnh lãnh huyết vô tình, lại vì được Ôn Khách Hành sủng mà rơi không biết bao nhiêu hồi nước mắt, nà những lúc Ôn Khách Hành đau, hắn lại đang ở đâu?

Nước mắt tí tách rơi trên mặt Ôn Khách Hành, Chu Tử Thư vừa hống vừa cầu mới đút vào một ít thuốc, nhưng thuốc này không thể không uống hết, lại chỉ có thể sắc thêm bát khác, từng thìa từng thìa kiên nhẫn đút, không dám vội vàng.

Uống xong thuốc chưa đầy nửa khắc, Ôn Khách Hành tuy một cái nhíu mày hay động tay cũng không có nhưng mắt thường cũng thấy y đau đớn đến mức nào, mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm trán, dính sũng cả tóc mai hai bên, sắc mặt lại càng tái nhợt. Đau đớn mà không cách nào phản ứng, Chu Tử Thư ôm y vào ngực, dùng khăn ấm giúp y thấm mồ hôi, bàn tay đặt lên bụng Ôn Khách Hành cảm nhận được động tĩnh như phiên giang đảo hải bên trong, một mảnh lạnh buốt.

-Lão Ôn, nơi này đau lắn đúng không, chịu một chút là qua rồi, đệ kiên trì thêm một chút, ta biết đệ làm được, đừng bỏ A Nhứ của đệ ở lại!

Trên mặt không biết là mồ hôi hay nước mắt, cũng không biết là nước mắt của ai. Dưới thân Ôn Khách Hành, một mảng máu đỏ lan dần.

Sáng hôm sau, Ôn Khách Hành lại phát sốt, Chu Tử Thư vội đến sắp điên mất, hắn thức trắng đêm thủ Ôn Khách Hành, lại thấy cả người y nóng bừng, môi cũng nứt nẻ bóc da. Hắn có làm thế nào y cũng không hết sốt, lại không thể tùy tiện uống dược, Chu Tử Thư sốt ruột đến rơi nước mắt.

-Sư phụ, Đại vu đến rồi!

Thành Lĩnh chạy vào, chưa kịp thở đã vui mừng hét toáng lên. Chu Tử Thư vội vàng ngoảnh ra nhưng tay vẫn không buông Ôn Khách Hành, nhìn Thất gia và Đại vu phong trần bước vào với ánh mắt cầu cứu. Thất gia vừa nhìn thấy Chu Tử Thư, âm thầm giật mình, hắn chưa thấy bạn tốt của mình chật vật như thế bao giờ.

-Tử Thư, đừng vội, để Ô Khê xem đã.

Đại vu đặt tay lên mạch môn của Ôn Khách Hành, đôi lông mày càng nhíu càng chặt, lâu đến mức Chu Tử Thư sắp đứt hơi vì nín thở mới châm rãi kéo tay áo của Ôn Khách Hành xuống. Thất gia thấy thần sắc của Ô Khê nặng nề cũng biết tình trạng Ôn Khách Hành thật sự rất không tốt.

-Chu trang chủ, huynh cho ta xem đơn thuốc của Ôn công tử được không?

Đại Vu nhìn đơn thuốc, chậm rãi lên tiếng.

-Người kê đơn thuốc này rất có tâm, trong đơn thuốc có cả một loại thuốc quý thiên kim khó cầu. Thân thể Ôn công tử đã không chịu nổi dược tính quá mạnh, đơn thuốc này rất phù hợp, tuy nhiên không đủ để đẩy tử thai ra ngoài.

Chu Tử Thư run lên một chút, vậy đau đơn hôm trước lão Ôn chịu chỉ là đổ bể thôi sao?

-Vậy phải làm sao?

-Chỉ còn một cách, ta sẽ dùng châm cứu, cưỡng ép Ôn công tử tỉnh dậy, sau đó sẽ để huynh ấy phối hợp dùng sức sinh ra tử thai.

Quá tàn nhẫn, Chu Tử Thư lảo đảo một chút, khàn giọng.

-Để ta suy nghĩ một chút đã!

Đại vu và Thất gia biết ý ra ngoài, để lại mình Chu Tử Thư với Ôn Khách Hành.  Hắn ngồi ở mép giường, giữ lấy bàn tay nóng rực vì sốt của y.

-Lão Ôn, ta phải làm sao đây?

-Lão Ôn, đệ có nguyện ý tỉnh lại không, vì ta mà đối mặt bới những đau khổ kia, như đệ nói, còn sống mới có hi vọng, ta cũng chỉ cầu đệ sống.

-Coi như đệ không đồng ý, ta cũng chỉ có thể cưỡng cầu, để tỉnh lại, muốn đánh, muốn mắng, muốn giận đều được. Lão Ôn, thực xin lỗi!

Chu Tử Thư đi ra ngoài gọi Đại vu, trị liệu càng sớm càng tốt, tử thai không thể để lâu trong bụng.

-Chu trang chủ, huynh đỡ Ôn công tử lên.

-Đại vu, huynh nhẹ tay một chút.

Châm cứu đâu thể nhẹ tay, hơn nữa nhẹ tay hay không thì cũng không thấm vào đâu so với những gì Ôn Khách Hành phải chịu, nhưng Ô Khê hiểu tâm trạng của Chu Tử Thư, chỉ mong người kia ít chịu đau đi một chút, chỉ đành gật đầu.

Trong nháy mắt mấy châm đâm xuống, Chu Tử Thư cảm nhận thân thể trong lồng ngực mình run lên, hắn thấp giọng bên tai y cầu xin y chịu đựng. Mi mắt Ôn Khách Hành run lên, cuối cùng một tia sáng lọt vào.

-A Nhứ...

Chu Tử Thư kinh hỉ đáp lại, không ngờ chỉ nghe một tiếng nức nở:

-Hài tử... mất rồi... đúng không...?

Chu Tử Thư chỉ nghe âm khí, một câu vẻn vẹn mấy chữ cũng phải ngắt hai lần mới nói nổi, hắn cũng không nỡ nói ra ý kia, chỉ có thể ôm y càng chặt, ghé tai y.

-Xin lỗi, lão Ôn, thật xin lỗi, cầu đệ...

Cầu đệ thế nào, đem đứa nhỏ đẩy ra sao? Ôn Khách Hành đương nhiên hiểu, cơn đau ở bụng y rất rõ ràng, nhưng y không muốn đẩy nó ra, nó đã làm bạn với y hơn ba tháng, chỉ có thể cắn răng nhịn đau, không hề kêu một tiếng, nước mắt lại rơi như mưa.

-Lão Ôn, cầu đệ, đừng chịu đựng nữa! Ta cũng mấy hài tử, lại không thể mất thêm đệ! Lão Ôn, cầu xin đệ!

Dù y có kiên trì, hài tử này cũng không thể cứu, Ôn Khách Hành biết rõ, có thứ gì đó muốn chui ra khỏi người y, dù thần trí không tỉnh táo, y vẫn nhất quyết giữ nó lại. Tiếng khóc của A Nhứ văng vẳng bên tai, chưa bao giờ lại tuyệt vọng và khổ sở như vậy.

-Lão Ôn, không sao cả, sẽ không đau nữa, cả nhà ba người chúng ta sẽ đoàn tụ dưới Hoàng Tuyền.

A Nhứ, Ôn Khách Hành khóc không thành tiếng, huynh biết rõ ta không bỏ được huynh, huynh thật sự rất tàn nhẫn.

Trong bụng bỗng nhiên quặn thắt, Ôn Khách Hành súc người lại, thầm xin lỗi hài tử. Y dùng sức đẩy, quả thật rất đau. Gồng sức không biết bao nhiêu lần, rốt cuộc Ôn Khách Hành cũng không trụ được nữa, ngất đi.

-Ra rồi.

Tử anh vốn còn chưa thành hình, lại ở trong bụng y ba ngày mới ra, khiến người ta không nỡ nhìn, Thất gia không kiềm lại được nước mắt.

-Chu trang chủ, tử anh đã ra, thân thể Ôn công tử tạm thời không đáng ngại, nhưng cũng không kéo dài được lâu. Huynh ấy cần hoài dựng lần nữa, lấy gốc của thai nhi chữa trị vết thương của mẫu thể.

Chu Tử Thư vẫn ôm chặt Ôn Khách Hành, ngoài ra không nghe được lời gì khác, đã quá đủ rồi.
--------------------------------------------------------------
16.08.23

End phần 1, con tim vị nào yếu đuối thì dừng ở đây thôi, đừng ham hố phần 2 nhé, tui không chịu trách nhiệm đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top