Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau kì thi căng thẳng vất vả, các trường tổ chức đại hội thể thao, nhưng chỉ có hai môn bóng rổ và bóng chuyển. Tả Hàng đơn giản là không có hứng thú với hai môn này nên không tham gia, còn Chu Chí Hâm sau bao nhiêu lời van nài của mấy người trong đội bóng rổ, cuối cùng đành gật đầu đồng ý.

Trường bọn họ dễ dàng vượt qua vòng loại, tứ kết rồi bán kết. Hôm nay là buổi tập cho trận tranh chức vô địch sáng mai. 

Vẫn như thường lệ, Tả Hàng ngồi tựa ở gốc cây đại thụ lớn đợi hắn, ánh mắt đổ dồn vào người đang ném một quả đẹp mắt vào rổ.

Chu Chí Hâm đứng trong đám đông, người vỗ vai, người đập tay, cùng nhiều tiếng nói cười xung quanh. Hắn nhìn về phía gốc cây kia, nghênh mặt nói với Tả Hàng bằng khẩu hình miệng: "Anh giỏi không?"

"Giỏi" Tả Hàng kéo mũ xuống, nở một nụ cười.

Đợi đến khi mặt trời sắp lặn, Chu Chí Hâm mới tập luyện xong. Áo hắn ướt đẫm mồ hôi, đầu tóc lòa xòa bước tới gần: "Về thôi."

Tả Hàng lấy ra từ trong túi áo một chiếc khăn, ném cho hắn, nhắc nhở: "Anh mau lau đi."

Thanh mai trúc mã cậu mắc bệnh sạch sẽ ai cũng biết, dạo này chơi bóng rổ mồ hôi nhớp nháp khiến hắn có chút khó chịu. 

Hai người dắt xe ra cổng trường, có hai nam sinh trong góc tường thập thò mãi, lúc sau mới dám chạy đến chỗ Chu Chí Hâm, ấp a ấp úng cúi gầm mặt, lí nhí phát ra tiếng: "Học trường Chu, đây là tấm lòng của em."

Nói rồi đưa ra một gói quà cùng tờ giấy kẹp trên đó.

Ngốc lắm cũng biết, em nhỏ khóa dưới này đang tỏ tình Chu Chí Hâm.

"Xin lỗi, anh là thẳng nam." Hắn khéo léo đẩy món quà về tay đàn em.

Đáy mắt người đằng sau xe tối sầm lại, hai tay vô thức siết chặt.

Chu Chí Hâm là trai thẳng.

Đến khi mọi chuyện xong xuôi, Tả Hàng lấy lại tinh thần trêu chọc hắn: "Chu học trưởng sao nỡ từ chối nam sinh nhà lành vậy."

Vừa học giỏi vừa chơi thể thao tốt, gần như trong trường cả nam lẫn nữ đều thích Chu Chí Hâm. Ngày nào cũng có người đến nói thích hắn, cơ mà bọn họ chỉ nhận chung một kết quả.

Bị từ chối.

Đây không phải lần đầu tiên Tả Hàng chứng kiến Chu Chí Hâm từ chối người khác, cũng không phải lần đầu tiên thấy nam sinh tỏ tình hắn, nhưng là lần đầu tiên nghe Chu Chí Hâm thốt lên hai từ thẳng nam.

Lòng Tả Hàng ẩn ẩn đau.

Chu Chí Hâm vuốt ngược tóc ra sau, cư nhiên trả lời: "Nếu là em thì anh sẽ suy nghĩ thêm."

Chắc hắn chỉ coi cậu như em trai thôi!

Tả Hàng giật giật khóe môi: "Anh im đi."

Sau đó Chu Chí Hâm không đi thẳng đường về nhà mà rẽ sang tuyến đường khác. Tả Hàng ngơ ngác chọc lưng hắn: "Cho em sang nhà mới của anh hả?"

"Đưa em đi ăn tối." Chu Chí Hâm giơ ví tiền lắc lắc vài cái: "Ăn tạm quán ven đường vậy."

Nằm sâu trong ngõ nhỏ là một cửa tiệm trông hết sức tồi tàn. Bảng hiệu bên ngoài rơi ra một nửa, bàn ghế khi ngồi xuống còn kêu kẽo kẹt hai tiếng. Tả Hàng kinh ngạc, Chu thiếu gia hôm nay túng quẫn đến nỗi phải chọn một quán ăn ven đường mục nát như này.

Bác chủ quán thấy Chu Chí Hâm tới liền hồ khởi chào đón: "A Chí, cháu dẫn bạn theo sao?"

Chu Chí Hâm cười đáp lễ: "Vâng ạ." Nói rồi đẩy thực đơn sang chỗ cậu.

Trên đây không có nhiều món cho lắm, chúng cũng không hợp khẩu vị của cậu. Tả Hàng ngó được mấy món lạ thế nên gọi bằng sạch. Giá các món đều khá rẻ, không lo hắn rỗng ví.

Chu Chí Hâm gắp thức ăn bác chủ quán vừa mang ra, để vào bát Tả Hàng: "Em thử đi."

Tả Hàng cắn thử một miếng, hương vị không tệ. Cậu giơ ngón cái lên, chân thành khen một câu: "Anh có mắt nhìn tốt đó."

Ăn xong, hắn xem xét sắc trời đã là tối muộn. Thúc giục Tả Hàng đi về rồi nhanh chóng tính tiền.

"Lần sau lại đến ủng hộ bác nhé." Ông chủ cười híp mắt.

Tả Hàng: "Chắc chắn rồi ạ!"

Chu Chí Hâm chở cậu về, nhìn bóng lưng nhỏ bước hẳn vào trong nhà mới yên tâm rời đi. Hắn rón rén dắt xe qua cổng đã thấy mẹ mình đứng khoanh tay chắn đường. Nhìn Chu Chí Hâm nửa ngày, mắt bà sáng hơn đèn pha ô tô: "Lang bạc kỳ hồ ở đâu*, giờ mới vác xác về?"

*Hiểu đơn giản là lang thang ở đâu.

Hắn xoa xoa gáy: "Con đi ăn tối với Hàng nhi."

Vương Dịch Lý lườm hắn một cái, mắng đôi ba câu, mềm lòng không nỡ đánh.

Cha hắn ngồi trên ghế thưởng trà, tay đẩy gọng kính hỏi hắn: "Mẹ cho con vào rồi à?"

"Vầng." Nói xong liền chạy lên lầu.

Chu Tử Long nhìn nơi góc khuất Chu Chí Hâm vừa đứng, khẽ thở dài.

Vở kịch này, sắp kết thúc được rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top