Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển thứ hai: Tiên y nộ mã đạp bình xuyên phong tư ngạo cốt tẫn chiết yêu (5)

Trong một quán trà trên ba dãy phố Kim Tiên, Thời Vu  đẩy hai tách trà trước mặt Triệu Viễn Chu và Trác Dực Thần, "Mời dùng tự nhiên."

Trác Dực Thần nhìn về phía cửa, "Đừng lo lắng, Bạch Cửu và Văn Tiêu đâu?"

Thời Vũ thần sắc bình tĩnh, một mình uống trà, “Ta cũng không biết, có lẽ là ở cửa hàng nào đó.”

"Cảm ơn Thời tiên sinh đã chiếu cố cho ta. Hoàng Lương một giấc chiêm bao, may mắn được xem hai đoạn lịch sử, đáng tiếc là không xem được câu chuyện của Thời tiên sinh." Triệu Viễn Chu cười mà không phải cười.

" Ngươi có thể nhìn thấy được, nhưng không phải ở đây."

Khi cửa được đẩy ra, Bạch Cửu nhìn thấy Trác Dực Thần và Triệu Viễn Chu hai mắt sáng lên, nhào vào trong ngực Trác Dực Thần: "Trác huynh, các ngươi đi ra nhanh quá."

Trác Dực Thần thở phào nhẹ nhõm khi thấy Bạch Cửu và Văn Tiêu đều không sao, "Đã vô nghĩa rồi, nhưng kết cục vẫn như vậy."

"Thật sự là không có ý nghĩa gì, chúng ta đi Thiên Hương Các đi." Thời Vũ đứng dậy, đem tiền đặt lên bàn.

Triệu Nguyên Châu cầm chiếc quạt gấp gõ gõ lên mặt bàn, từng chữ nói: " Thiên, Hương, Các."

Trác Dực Thần nghi hoặc liếc nhìn Triệu Viễn Chu, "Thiên Hương Các ở đâu? Có vấn đề gì không?"

Gió thơm tràn đầy mê hoặc, lụa đỏ tung bay trong lòng, mọi người tản ra trước Thiên Hương Các, từng đợt từng đợt mê hoặc thanh âm truyền đến: “Vương viên ngoại lại tới, mau mời mau mời.”

Trác Dực Thần sững sờ tại chỗ, kéo Bạch Cửu quay người rời đi, tức giận nói: "Ngươi mang Bạch Cửu cùng Văn Tiêu đến Yên Hoa chi địa?"

Thời Vũ nhanh chóng nắm lấy Trác Dực Thần và nói: "Đừng đi. Ngươi hứa sẽ lắng nghe câu chuyện của ta."

Triệu Viễn Chu ôm Trác Dực Thần đi về phía Thiên Hương Các, đánh Thời Vũ nói: "Đừng chọc tiểu chủ nhân của ta tức giận, ta ngăn cản không được."

Trác Dực Thần một quyền đánh vào ngực Triệu Viễn Chu, Triệu Viễn Chu đau đớn kêu lên: "Tại sao con chim nhỏ lại đánh ta? Ngươi cũng thấy, Bạch Cửu đã hơn trăm tuổi, có lẽ còn lớn hơn phu nhân, còn Văn Tiêu thì không quan tâm tới chuyện này."

Thời Vũ ở bên cạnh yên lặng bổ sung: “Mà các thiếu gia ở Thiên Hương Các cũng nổi danh khắp nơi, mỗi người mỗi vẻ.”

Trác Dực Thần kìm nén cơn tức giận, nhưng hiển nhiên không thể kìm nén được, hắn giơ tay đấm Triệu Viễn Chu và Thời Vũ hai quyền.

"Triệu Viễn Chu, ngươi đang lừa ta sao? Phu nhân kia chính là một con yêu hồ ít nhất đã ngàn tuổi, hai ngươi phối hợp thật sự rất ăn ý."

Thời Vũ xoa xoa cánh tay, cười khổ nhìn Triệu Viễn Chu: "Triệu huynh, về sau cẩn thận, ta còn chưa muốn tế bái ngươi."

Triệu Viễn Chu dùng quạt đánh vào chỗ đó, Trác Dực Thần khẽ hừ một tiếng: "Cấu kết với nhau làm việc xấu."

"Tiểu thiếu chủ, chúng ta đều vô tội, sao có thể có là đồng lõa như vậy?" Triệu Viễn Chu tự tin nói.

Thời Vũ lặng lẽ đến gần Trác Dực Thần, nhỏ giọng nói: "Cẩn thận, hắn còn lòng muông dạ thú."

Trác Dực Thần hít sâu một hơi, nói: "Đi thôi."

Triệu Viễn Chu chớp chớp mắt, "Ngươi đi đâu vậy?"

Trác Dực Thần mỉm cười nhìn Triệu Viễn Chu, chỉ ngón tay vào ngực Triệu Viễn Chu: " Thiên Hương Các." Nói xong, Trác Dực Thần dẫn Bạch Cửu cùng Văn Tiêu đi tới Thiên Hương Các.

Triệu Viễn Chu và Thời Vũ nhìn nhau hồi lâu, Thời Vũ ngập ngừng nói: “Con yêu quái hơn trăm tuổi này cũng âm tình bất định.”

Triệu Viễn Chu nhướng mày, vỗ vỗ vai Thời Vũ: "Đừng nói nữa, trong lòng ta vẫn là một con chim nhỏ, đi nhanh đi, một hồi đại tiểu thư sẽ sớm rời đi."

Con hồ ly ngàn tuổi đã mở một kỹ viện bảy trăm năm, hắn nhìn thấy cảnh tượng trước đó từ xa, hắn mỉm cười kéo Thời Vũ và những người khác vào. “Người say rượu không có hứng thú với việc uống rượu, nhưng ta muốn tìm một chỗ trên tầng hai để yên tĩnh hơn."

Thời Vũ xua tay nói: "Ngay ở tầng một, cảm nhận bầu không khí đi."

Bạch Cửu co người lại, núp sau lưng Trác Dực Thần, cẩn thận quan sát xung quanh, đột nhiên có người vỗ nhẹ vào vai, Bạch Cửu sợ đến mức lập tức buông Trác Dực Thần ra, chạy về phía trước.

Trác Dực Thần quay đầu lại, nhìn thấy một học giả tuấn tú có hoàn cảnh giống hệt Bạch Cửu lúng túng đứng đó, nắm tay Trác Dực Thần như cứu tinh, liền cảnh giác nhìn Triệu Viễn Chu và Thời Vũ.

" Ngươi đến đây để nghe câu chuyện của Lý Chủy phải không? Nhìn vào tình trạng của hắn là có thể biết. Ngươi thông minh và biết cách tìm hai công tử vui vẻ đi cùng mình."
( 'Lý Chủy' ở đây không phải trong "Cung Viễn Chủy" nha mấy bà, mà 'Chủy' ở đây là 'miệng' “李嘴”)

Triệu Viễn Chu tức giận cười lớn, kéo Trác Dực Thần nói: "Ta như vậy không xứng làm người nội trợ tốt sao? Diệp Thành và Kim Tiên đều như vậy, ta có phải là số mệnh bị hiểu lầm sao?"

Trác Dực Thần vỗ nhẹ cô gái trên vai Triệu Viễn Chu, mỉm cười liếc nhìn Triệu Viễn Chu, kéo cổ áo Triệu Viễn Chu, "Trông không giống. Viễn Chu đại nhân, xin hãy tỉnh táo."

Văn Tiêu lễ phép từ chối một gã công tử uống rượu, bước nhanh đi tới trước mặt Thời Vũ, "Không phải chuyện của ngươi sao? Tại sao ngươi lại tới Yên Hoa chi địa nghe thuyết thư?"

Thời Vũ mỉm cười ngăn cản Bạch Cửu, "Câu chuyện Kim Tiên của ta nhà nào cũng biết. Ngươi không biết? Cách kể chuyện của Kim Tiên không chỉ giới hạn ở quán rượu và quán trà, ở đâu cũng có thể làm được, chỉ cần có tiền. Ta đặc biệt trả tiền cho Lý Chủy đến Thiên Hương Các."

Trác Dực Thần nghe được Thời Vũ lời nói, buông Triệu Viễn Chu ra, quay đầu nhìn về phía Thời Vũ, chớp chớp mắt.

Bạch Cửu ngừng giãy giụa, có chút khinh thường nói: "Ngươi thật là nguy kịch, Tiểu Trác ca ca đau quá."

Bà chủ ngượng ngùng nhận lấy: "Lại tới rồi, lần này sẽ ở lại bao lâu?"

Triệu Viễn Chu có chút kinh ngạc nhìn diễn biến của hai người, bối rối bình tĩnh nhìn Kim Tiên.

Trác Dực Thần kéo Triệu Viễn Câu xuống, "Cảnh tượng này thật là chấn động, ngay cả Thái Hư Ma tộc ngươi cũng chưa từng thấy qua."

"Một con chuột và một con hồ ly yêu nhau, một con chuột lớn hơn một con hồ ly. Tôi thực sự đã ở Taixu quá lâu. Tiểu Cửu là hình mẫu của ngươi trong loài chuột."

Thời Vũ bình tĩnh nhấp một ngụm rượu, vui vẻ nhìn hai người: "Hơn nữa, Lý Chủy thích tú bà và tất cả tú bà trong các kỹ viện khác nhau. Con hồ ly này có lẽ là một trong những người tình của hắn." Hai mắt Thời Vũ giật giật. "Ngươi cũng biết chuyện này?"

"Ta có kinh nghiệm."

"Nhưng ta có lý do. Đây là nơi mọi chuyện bắt đầu." Thời Vũ nhướng mày nhìn Trác Dực Thần.

Ngoài cửa ồn ào, Lý Chủy vui vẻ đi qua, dừng lại trước mặt phu nhân, từ trong tay áo rút ra một bông hoa cẩm chướng, "Khanh khanh kiều nhược tiên hoa."

Bạch Cửu không chớp mắt nhìn chằm chằm Lý Chủy, "Quên đi, ta cảm thấy vị tiền bối này khá nổi tiếng."

Thời Vũ đặt ly rượu xuống, kiêu ngạo đứng thẳng lên: “Đây là thuyết thư nhân hay nhất Kim Tiên.”

Lý Chủy bước lên sân khấu và gõ bàn, "Hôm nay ta có phúc được đến Thiên Hương Các lần đầu tiên để kể cho các vị nghe một câu chuyện về một công tử xuất thân từ một gia đình quý tộc và một mỹ nhân Yên Hoa."

Triệu Viễn Chu nghịch tóc Trác Dực Thần, nhưng Trác Dực Thần lại đấm hắn một cái, đau lòng sờ tay mình: “Không ngờ Thời tiên sinh lại làm ra chuyện như vậy.”

“Ta nhớ hồi đó nhà chúng ta là một thế gia vọng tộc. Khi đó, con trai cả của gia đình là Thời Vũ là một chàng trai tuấn tú, lục nghê tập chi và giục ngựa giang hồ, người tình trong mộng của biết bao thiếu nữ. Con trai cả vừa đi tiểu đã hạ quyết tâm muốn tìm được người trong lòng, người mình yêu suốt đời, các vị đoán thế nào?"

"Thời thiếu gia tìm được một thiếu nữ Yên Hoa, trả một số tiền khổng lồ để chuộc cô ấy. Ban đầu mọi người đều nghĩ rằng đó chỉ là trò vui. Họ chưa bao giờ nghĩ đến việc cưới cô gái đó một cách chân thành. Làm sao gia đình họ Thời có thể chấp nhận một thiếu nữ Yên Hoa làm chính thê? Nhưng lời đã nói ra. Được rồi, để nâng cao danh tiếng của Thời đại nhân, tình nhân của nhà họ Thời đã cử người đi tìm nữ tử kia và yêu cầu cô từ bỏ và trở thành thiếp thất. Điều này nữ tử kia có sẵn lòng không?"

"Động thái này khiến nhà họ Thời tức giận. Thời mẫu đã trói và nhốt cô ấy ba ngày ba đêm. Ngươi có thể nói cho ta biết, đây có phải là chuyện của con người nên làm không? Từ sự việc này, chúng ta cũng có thể đoán trước được sự suy tàn trong tương lai của nhà họ Thời."

Thời Vũ đặt ly rượu xuống, ho khan vài tiếng: "Chuyện gì vậy? Vở kịch này trước đó không nói như vậy."

Trác Dực Thần vỗ vỗ lưng Thời Vũ, "Ngươi không phải muốn biết như thế nào thay đổi Kim Tiên sao? Ta đã nói cho ngươi đáp án, ta để Tiểu Cửu đi tìm Lý Chủy. Nếu ngươi muốn tìm kiếm thay đổi, liền bắt đầu từ bọn họ, cái sảy nảy cái ung.”

“Nữ tử đồng ý, Thời công tử cũng không suy nghĩ nhiều, hắn hoàn toàn hài lòng với nữ nhân mình yêu. Hắn không bao giờ nghĩ rằng nữ nhân này vốn đã chán ghét nhà họ Thời. Sau một thời gian, nhà họ Thời bị phát hiện tham ô, để cứu con trai và tiết lộ sự thật cho con, Thời công tử đã chạy ra khỏi nhà trong tình trạng suy sụp tinh thần, một nhóm cướp do cha mẹ hắn sắp đặt đã cướp hết đồ đạc trở về Kim Tiên, nhưng lại bị cười nhạo vì thân hình kém cỏi. Hắn thú nhận rằng danh tính của hắn không được tôn trọng dưới sự sắp xếp đặc biệt. Hắn định xông vào thành lại tình cờ gặp được người yêu của mình đang ở ngoài thành để đi du ngoạn. Người yêu của hắn đã nhận ra hắn và nhìn thấy tình hình bên ngoài thành. Sợ rằng sẽ bị loại trừ nếu liên lạc với hắn. Ngoài ra, Thời gia những gì cô làm đều bị bỏ qua và đuổi đi. Bằng cách này, Thời gia sụp đổ, Thời công tử không bị liên lụy, còn Thời mẫu đêm trước đã lén đưa tiền cho nữ tử Yên Hoa.”

"Đây là chuyện sao?" Thời Vũ bỗng nhiên đứng dậy.

Triệu Viễn Chu khẽ mỉm cười, xoay xoay ly rượu: “Không phải chỉ có ngươi mới có thể đi vào giấc mộng.”

Báo lá cải Kim Tiên:

Thuyết thư nhân nổi tiếng Lý Chủy thực chất là một con chuột chũi.

Triệu Viễn Chu đã mấy lần muốn mơ về Trác Dực Thần, nhưng lại không thể theo kịp lịch trình của chú chim nhỏ cú đêm.

Người khó chịu nhất ở Thiên Hương Các là Trác Dực Thần, người thoải mái nhất là Văn Tiêu

___________
03/02/2024

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top