Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7

Cô cảm tưởng má trái của mình bị Vũ Quang Huy nướng cháy. Không hiểu sao Nhã Hân không muốn bị Vũ Quang Huy nhìn thấy mình trừng qua trừng lại với một thằng nhóc. Cảm tưởng mình rất ngu vậy đó, trí tuệ chỉ dừng đúng bằng Trịnh An thối kia.
 
Chịu đựng thêm một lúc, cảm giác bị nhìn không mất đi. Nhã Hân quay mặt, rất khí thế lườm lại Vũ Quang Huy. Nhưng người kia một chút chột dạ cũng không có, còn thảm nhiên cùng Nhã Hân thi gan xem ai nhìn được lâu hơn.
 
Nhã Hân thua, mắt Vũ Quang Huy khác hẳn vẻ ngoài của anh, nó tựa như một biển nước sâu thẳm bình lặng cùng yên tĩnh, muốn nuốt lấy và giam hãm người khác vào bên trong. Nhã Hân sợ mình nhìn thêm nữa, thực sự sẽ không thoát ra được. 
 
Suốt buổi dự giờ đó, cô không còn nhìn về phía cửa sổ của lớp học nơi Vũ Quang Huy đang đứng nữa. Mặc dù cô rất muốn đi hỏi cái người kia, cô có gì mà nhìn lâu như vậy? Nhưng mà, lại sợ trái tim mình không nghe lời lại đập loạn.
 
Kết thúc buổi dự giờ, Nhã Hân chạy nhanh như một cơn gió ra khỏi lớp học, cô không muốn bị Vũ Quang Huy nhìn thêm nữa, trái tim cô chịu không nổi. Hai mươi mấy năm cuộc đời, nó chưa từng thất bại như thế.
 
Gió lạnh thổi qua mặt, Nhã Hân thở phào, người ta có câu “đúng gu tự ngu”, công nhận cô lúc nãy ngu thật. Sao phải nơm nớp lo sợ như vậy chứ? Anh ta làm gì được cô chứ?
 
Thật ngu ngốc!
 

Buổi tối, Nhã Hân ngồi cãi nhau với Trịnh An một cách rất khí thế. Chả là Trịnh Thanh Uyên trở về, gọi điện hỏi thăm cô tình hình sáng nay, chưa nói được mấy câu, Trịnh An đánh hơi thấy giọng cô, nó liền phi từ bàn học ra làm mặt xấu. Nhã Hân nhìn cái bản mặt kia, lại nghĩ tới Vũ Quang Huy, mà nghĩ tới trong người liền khó chịu, không nhịn được xổ tào với Trịnh An. Thằng nhóc này cũng không chịu thua, cô xổ một câu, nó xổ một câu. Thanh Uyên đau đầu vứt điện thoại cho Trịnh An, còn mình đi tắm.
 
“Khoan đã!” Trịnh An mở miệng định nói, bị Nhã Hân chặn lại. “Có người kiếm cô, lát nói chuyện với nhóc tiếp.”
 
Trịnh An nhíu mày: “Xì, bà cô già mà cũng có người kiếm à?”
 
Nhã Hân trực tiếp ngó lơ lời thằng nhóc. “Nhấn bút! Biến…!” Sau đó nhận cuộc gọi của Mỹ Linh.
 
Nhã Hân nhàn nhạt hỏi: “Gọi gì đấy?” 
 
Mỹ Linh đầu dây bên kia nghe thấy giọng Nhã Hân liền nức nở: “Cô ơi… cháu, cháu… nghe nói anh Long đến bar chơi với gái rồi.”
 
“Cái gì?” Nhã Hân hỏi lại.
 
Cái thằng tên Long trong câu chuyện trên kia là thằng cháu của Nhã Hân, do bố cô được bà nội sinh ra rất muộn, thành ra bố cô tầm tuổi với con của chị gái ruột. Và không có gì ngạc nhiên, cô lại cùng tuổi với cháu mình.
 
Còn Mỹ Linh là người yêu của nó, lần này lại muốn cô ra mặt trừng trị thằng người yêu trời đánh giúp mình.
 
“Anh ý đi với thằng Toàn đến đó, cháu nghe nói còn dẫn theo mấy con bé mới quen bên câu lạc bộ múa của trường kìa."
 
Mặc dù bằng tuổi Nhã Hân, mà thằng này người thì không có tài cán gì, nhưng tật thì đầy mình. Đến bây giờ vẫn chưa ra nổi trường, nốt năm nay mà không khởi sắc, kết cục chỉ có một, đó là khăn gói ra khỏi nhà và bye bye với tấm bằng đại học.
 
Nhưng thằng quẩy này vẫn dửng dưng đi lượn bar chơi, thật sự không thể khiến người ta bớt lo. Nhã Hân nghĩ tới liền tức nổ đầu, cô bật dậy ra khỏi giường với lấy chìa khoá xe, nói với Mỹ Linh: "Gửi địa chỉ qua đây!"
 
Thằng Long có thể coi trời bằng vung, nhưng đối với Nhã Hân vẫn có chút kiêng kỵ. Hắn có thể ba lắp ba xàm lừa bố lừa mẹ, nhưng không lừa được Nhã Hân. Mà bố mẹ nó lại rất tin tưởng cô, chỉ cần cô nói một tiếng, tiền sinh hoạt phí của nó liền bay mất.
 
Hơn mười giờ tối, cái giờ bình thường Nhã Hân đang nằm trương phềnh trên giường tận hưởng những phút giây lười đến tận xương tủy của mình. Nhưng chỉ vì thằng lõi con kia mà giờ này còn phải phi vù vù trong đêm khiến tâm tình của cô hơi thối.
 
Bắt được nó, cô sẽ lột da rồi mang đi phơi nắng thì cô mới nuốt trôi cục tức này.
 
Từng này tuổi rồi vẫn không lo lắng gì, nhiều khi Nhã Hân cảm tưởng đầu của thằng cháu mình chứa toàn hồ nhão, mới có thể vô tư hồn nhiên như thằng điên đến vậy.
 
Trong sự bực dọc Nhã Hân chẳng mấy đã đến được địa chỉ Mỹ Linh gửi cho mình. Gửi xe xong cô phải đứng điều hoà tâm tình mình một chút, không cô sợ mình vừa mới nhìn thấy thằng Long, sẽ thực sự đem da của nó lột xuống.
 
Khi cảm thấy mình sẽ chỉ tặng cho nó vài cái đập, Nhã Hân mới hít một hơi thật sâu rồi đi vào. 
 
Đâu là lần đầu cô mày đến bar đó, vậy mà còn không có tâm tình xem của lạ.
 
Trong quán rõ ràng có đèn mà như không có, Nhã Hân cau mày nhìn lướt vào trong một lượt, cả đám người nhốn nhốn nháo nháo chẳng có một cái quy luật nào. Trong cái ánh sáng loạn xì ngầu này, nhìn ai cũng chẳng rõ mặt mũi, muốn tìm được người cơ bản còn phải dựa dẫm vào cái chữ duyên phận nữa.
 
Nhã Hân đi vào trong, lần lượt qua từng góc dò xét mặt từng người. Người cần tìm thì không thấy đâu, nhưng trong một góc của chiếc sofa Nhã Hân thấy một cái đầu quen mắt đang cầm ly rượu trên tay, vẫn ánh mắt đó, như có như không nhìn cô.
 
Da đầu Nhã Hân tê rần, sau đó lan xuống toàn thân. Cái duyên phận cứt chó gì đây?
 
Có thể cắt không?
 
Đang oán hận, một giọng nói vô cùng vô cùng quen tai vang lên ngay bên cạnh cô.
 
"Đệt! Hôm nay vui vãi."
 
Nhã Hân theo bản năng, chưa kịp nghĩ ngợi gì đã túm lấy cái người đứng sát bên vai cô, cái tên vừa mới cảm thấy vui vỡi xoài trên kia.
 
Nhã Hân nở một nụ cười dịu dàng hỏi: "Vui lắm à?"
 
Tức thì người trong tay cô cứng đờ, nhưng rất nhanh tham vọng sinh tồn của nó được kích hoạt, nó vội vã rũ tay Nhã Hân ra khỏi người mình, muốn phi lên trước thoát thân.
 
Nhưng Nhã Hân nào có để nó được như ý, tay còn lại của cô không chút thương tiếc túm lấy tóc của nó ghì mạnh xuống, miệng không ngừng mắng: "Mày chạy đi đâu? Mày định chạy đi đâu? Nay không đánh chết mày tao không mang họ Đặng nữa."
 
Vừa nói vừa tát vào đầu thằng cháu mình không ngừng.
 
Thằng Long bị đánh tối tăm mặt mày, điên cuồng hét lên với đám bạn của mình: "Mau lôi bà cô khùng này ra cho tao! Bọn mày mà nhìn nữa bả đánh tao chết thật đó!!!"

Lúc này đám bè của nó mới sực tỉnh, người túm tay, người túm vai Nhã Hân lôi ra. Dù sao cũng chỉ là một đứa con gái, Nhã Hân không thắng được. Trước khi bị kéo ra xa, cô còn vươn chân tặng một cú vào lưng thằng cháu mình.
 
"Mày cứ chạy đi, tao xem mày chạy đi đâu!" Nhã Hân đấm đá túi bụi vào đám bạn bè thối của thằng Long, có đứa bị đau nhưng không dám phản kháng gì. Vậy nên sau khi thấy thằng bạn mình lồm ngồm xiêu vẹo đứng thẳng dậy rồi phi mất, cả lũ không hẹn nhau cùng tản ra, tránh xa con loăng quăng mang tên bà cô này.
 
Nhã Hân thấy mình không bị tóm lại nữa, vẫn chưa từ bỏ ý định vọt theo tóm lại thằng lỏi kia. Vũ Quang Huy gì đó đã sớm bị cô vứt ra sau đầu.
 
Chỉ mải nhìn bóng lưng thằng Long càng ngày càng xa, Nhã Hân vội vã đuổi theo, không quá để ý xung quanh, khi chạy đến cạnh cái sofa Vũ Quang Huy đang ngồi. Một người bất ngờ xuất hiện trên đường chạy của cô, Nhã Hân vội vã phanh chân lại nhưng không kịp, cô đành lách người qua một bên để tránh, nhưng lại va phải thành sofa, trực tiếp ngã dúi dụi vào người ngồi trên đó.
 
Một hương thơm nhàn nhạt lan vào mũi Nhã Hân khiến cô mơ màng, người bên dưới vươn tay đỡ lấy cô. Nhã Hân nằm trọn trong lòng người ta. Bàn tay ấm nóng của người kia khẽ giữ lấy eo cô, còn một tay cầm lấy cái chân đang có xu hướng chống thẳng lên trời mà ghì xuống.
 
Một tay Nhã Hân cũng kịp chống xuống thành sofa, không đến nỗi đè cả người mình lên Vũ Quang Huy bên dưới. Nhưng khoảng cách này cũng quá gần rồi. Do chất lượng ánh sáng Nhã Hân không thể nhìn rõ mặt Vũ Quang Huy, nhưng hơi thở của anh lại gần cô trong gang tấc nó mang theo lượng nhiệt ấm áp vương mùi rượu hết sức quyến rũ đánh thẳng vào khứu giác cô.
 
Nhã Hân cố gắng đè lại nhịp tim đang đánh trống trong lồng ngực mình xuống, miệng lưỡi khô khốc nuốt xuống một ngụm nước miếng để cứu vớt, nhưng nhìn qua lại mang đến cảm giác cô là thèm muốn con người bên dưới.
 
Vũ Quang Huy không biết vì lý do gì mà không đẩy Nhã Hân ra, vẫn giữ nguyên tư thế mập mờ này với cô. Anh cơ hồ còn muốn dùng đôi mắt đẹp đến mê người của mình nhìn sâu vào tâm can của Nhã Hân, khiến cô trần trụi trước mặt anh.
 
Nhã Hân suýt chút nữa mê man trong ánh mắt của Vũ Quang Huy, cô giật mình ngồi dậy muốn quay lưng bỏ chạy nhưng bị một bàn tay của Vũ Quang Huy giữ lại.
 
Vũ Quang Huy lười biếng dựa lưng vào thành sofa nhìn Nhã Hân. "Này 086! Không phải sau từng ấy chuyện nên mời tôi một ly hay sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top