Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Beautiful

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Park Gia

" Em có đi nổi không ? Hay để tôi bế em ? " - Anh dìu Nàng vào nhà.

" Sao ? " - Nàng ngơ ngác ngước nhìn anh

" Sao chăng gì nữa ?! Chân em đang sưng hết lên rồi kìa. Không mang được thì đừng có mang " - Anh vô tình lớn tiếng làm Nàng có chút giật mình.

Chưa để Nàng có cơ hội trả lời thì Anh ta đã nhanh tay bế Nàng lên phòng. Tất cả người làm ở đây khá ngạc nhiên, chưa lần nào họ thấy ông chủ của họ đem một cô gái nào về nhà cả. 

Phác Chí Mẫn đặt Nàng lên giường. Cởi giày cao gót ra, Hắn xót xa nhìn vết thương bị rỉ máu ở chân Nàng mà đau lòng. Sờ nhẹ lên vết thương ấy, âm thanh nho nhỏ "đau" được phát ra từ miệng Nàng.

" Đừng bao giờ để tôi thấy em mang loại giày này ! " - Hắn dùng những miếng bông gòn trong hộp y tế, lau nhẹ lên vết thương ở chân của Nàng.

Kim Đa Hân chăm chú nhìn Phác Chí Mẫn mà có chút ngạc nhiên. Cứ tưởng bị bán đi là sẽ bị hành hạ đánh đập như trong phim chứ, ai ngờ lại được đối xử tốt thế này. Phác Chí Mẫn biết điều gì đang nghĩ trong đầu Nàng rồi cười nhẹ, thoa thuốc xong. Hắn ôm Nàng vào lòng.

" Từ giờ đã có tôi, tôi sẽ không để ai ức hiếp em. Tôi sẽ bảo vệ em khỏi những con người khốn nạn đó Đa Hân à "

Lần đầu tiên Nàng cảm nhận được cái ôm nó như thế nào ? Thật ấm áp. Kim Đa Hân ngẩn ngơ dựa vào người anh, cảm thụ cái ôm tuyệt vời đó. Bất giác trái tim bé nhỏ của Nàng đập thình thịch, phản ứng dữ dội hơn khi nghe những lời nói từ con người mới quen cách đây 2 tiếng.

" Đa Hân à, từ giờ em đã là của tôi rồi. Phải luôn ở đây với tôi đó biết chưa ? "

không biết mình có quen anh ta không nhỉ

"... Nhưng mà, chúng ta.... bộ có quen biết nhau sao ? " - Kim Đa Hân chập chững nói

Anh cười vuốt tóc nhìn tôi :

- Rồi em sẽ biết thôi.

Phác Chí Mẫn làm Kim Đa Hân có một chút e thẹn. Con tim của Nàng đã đập rất mạnh rồi.

cảm ơn chúa vì đã ban cho con một tên soái ca

- Em đói chưa? Xuống bếp ăn gì đó không nhỉ ? - Anh đưa cho Nàng một chiếc váy trắng rồi ra ngoài phòng chờ.

"...ưm, ừm " - Nàng nhìn anh. Từ đầu đến giờ, đồng tử của Nàng luôn bám lấy anh cả. Cảm thấy tên Nam Nhi này thật có sức hút.

Nàng bận xong chiếc váy rồi bước thật chậm rãi xuống cầu thang lớn, vì vết thương do đôi giày cao gót đã để lại nên Nàng khó bước đi hơn. Anh thấy liền tiến nhanh đến chỗ Nàng

 - Nào nào, mặc đồ xong sao không bảo tôi một tiếng. Chân em còn đau lắm đó. - Hắn lo lắng dìu Nàng xuống cầu thang :

- Quản Gia ! Mau nấu một bữa ăn bồi dưỡng cho Phu Nhân của ta !

Vừa nghe xong câu, con ngươi của Đa Hân mở mắt to tròn. Các người hầu ở đây quần quật làm việc như kiến, nào là trải bàn, nấu nướng. Mọi thứ diễn ra rất êm đềm như đã được cài lập trình sẵn vậy.

- Bất ngờ lắm sao ? - Hắn nhìn Nàng cười

" à không.... chỉ là, ...một chút thôi " 

--------

- Em ăn đi

Thật sang trọng, bào ngư, vi cá,..v.v những món ăn đắt tiền đều được trải đều trên chiếc bàn lộng lẫy này. Đa Hân dường như đã rất muốn ăn rồi, nhưng Quản Gia và Người Hầu cứ tập trung đứng đó nhìn làm cho Nàng cảm thấy hơi bối rối.

Phác Chí Mẫn nhìn vào ánh mắt của Nàng mà hiểu được tâm can Nàng muốn gì. Anh nhếch môi tỏ vẻ khó chịu :

- Aisss....Không thấy Phu Nhân của ta đang dùng bữa à, còn không mau khuất mắt ?!

"... à không,... chỉ là.... tôi không thấy đói lắm.....ừm, đừng la mắng họ.... " - Đa Hân cuối mặt hơi sợ vì lúc nãy anh có hơi lớn tiếng...

- Họ đi hết rồi đấy, em mau ăn đi.

ừm..... được thôi - Đa Hân dường như đã không thốt lên câu đó. Nàng nhìn vào con tôm hùng đỏ có vẻ khá ngon. ưm... mình có nên gắp thử  một miếng không nhỉ ?

Tay Đa Hân chưa kịp giơ lên thì đã có miếng thịt rơi vào đĩa của Nàng rồi. Hắn ta lần lượt gắp cho Nàng nhiều món ăn hơn nữa, thoáng nghĩ rằng biết kiểu gì Nàng cũng ngại mà.

" ừm.... cảm ơn " - Đa Hân nhìn anh, miếng thịt cô gắp chuẩn bị được đưa vào miệng thì lại phải để xuống.

ptss... ghét thật mà 

" Thưa chủ tịch, ở công ty có một số chuyện gấp ạ " - Từ đâu một tên cận vệ bước vào. Chắc là lính của hắn ta đây mà.

- Gì chứ, không thấy ta đang dùng bữa với Phu Nhân à ? 

" Dạ em biết, nhưng thưa chủ tịch công ty đang có việc rất quan trọng ạ "


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top