Kiếp trước (12) Tổ ấm
Sáu tháng sau
Chu Chí Hâm bước vào ngôi biệt thự nhỏ mới được xây, khung cảnh rất quen thuộc, chỉ là rất khó có lại được bầu không khí như ngày xưa
Sau khi tống đám người kia vào tù, anh thu mua lại mảnh đất này, xây lại căn biệt thự giống như trước kia, còn bỏ ra một khoảng thời gian không nhỏ để tìm lại những nội thất giống y như cũ
Là anh không buông bỏ được, là anh vẫn muốn tin sẽ có một bóng dáng tràn đầy năng lượng, như mặt trời nhỏ chạy ra cửa đón anh mỗi khi anh trở về.
Anh theo trí nhớ mua về những bộ quần áo Tô Tân Hạo hay mặc, treo ở một bên cạnh những bộ vest của anh.
Vô tình nhìn thấy quảng cáo đồ dành cho cặp đôi, mới nhớ ra mình và em ấy chưa từng mua mấy thứ này bao giờ, bèn mua 5 6 bộ một lúc, nhân viên nữ bên cạnh không khỏi buột miệng cảm thán khen anh và nửa kia của anh thật ngọt ngào.
Tủ lạnh ở phòng bếp cũng không thiếu những món ăn vặt mà Tô Tân Hạo thích, còn có các đồ dùng như đũa đôi, chén đôi, cốc đôi,.....
Thật giống với tổ ấm của một cặp chồng chồng mới cưới
Một tối nọ, Chu Chí Hâm lại mơ thấy bảo bối của mình
Em ấy lần này đứng ở một cánh đồng hoa hướng dương, đầu đội chiếc nón vàng che nửa phần trán, hướng anh cười thật tươi
Khung cảnh đẹp đến mức Chu Chí Hâm muốn từ bỏ tất cả, nhốt bản thân ở lại chốn này mãi mãi
Tô Tân Hạo tươi cười nhìn anh, nụ cười so với ánh mặt trời còn chói chang hơn
Nhưng chỉ qua mấy giây, cảnh vật hoàn toàn biến đổi, cánh đồng hoa hướng dương phút chốc biến thành biển lửa, mọi cánh hoa bị thiêu cháy đến tàn lụi
Ánh lửa bị gió mạnh thổi bùng lên, chỉ để anh nhìn thấy bóng hình màu đen mắc kẹt trong biển lửa ấy
Chu Chí Hâm một mình chứng kiến hết thảy, nước mắt anh chảy ròng ròng, nhỏ xuống mặt đất lại bị ngọn lửa trong nháy mắt nuốt trọn
Cuối cùng vẫn là bị tiếng khóc của mình đánh thức
Lại là một đêm anh bị bỏ lại, lại là một đêm gào thét tên em
Anh ngồi dậy, hai tay ôm lấy mặt, những giọt nước mắt qua kẽ tay nhỏ xuống lớp chăn bông lạnh lẽo
Tô Tân Hạo, em ác lắm!
Vì sao không để anh lại gần em? Vì sao lại bỏ anh mà đi chứ!?
Gió lạnh bên ngoài như được tiếp sức đập vào cửa sổ, giống như một lời phản bác vừa mạnh mẽ lại bất lực
"Là anh từ bỏ em trước mà"
Chu Chí Hâm giống như nghe thấy, nước mắt trào dâng che mất tầm nhìn, anh khó thở đấm ngực, cổ họng nghẹn uất phát ra âm thanh gầm gừ
Giống như một ác ma bị bắn trọng thương, chỉ có thiên thần của riêng ác ma mới có khả năng cứu chữa, nhưng tiểu thiên thần ấy sớm đã bị nỗi thù hận của ác ma nuốt trọn mất rồi
Tô Tân Hạo, xin em, anh chỉ có một mình em thôi, xin em đừng rời bỏ anh mà
Anh sẽ chết mất, Tô Tân Hạo, anh thực sự sẽ chết mất
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top