Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 9 : 'Đừng bao giờ phá hoại hạnh phúc gia đình người khác!'

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi thấy người tình của người mình yêu gửi tin nhắn cho mình, Kỳ Duyên không ngần ngại mà còn rất nhanh chóng mở điện thoại lên mà đọc.

Jack : Chào Kỳ Duyên! Không biết Minh Tú đã đưa thiệp cho em chưa nhỉ? Lúc sáng anh có dặn Tú khi nào đưa thiệp cho Duyên thì nói cho anh mà đến bây giờ anh vẫn chưa thấy Minh Tú nhắn lại, bấn quá nên phải nhắn tin em để check lại xem. Em để sáng rep cũng được nhé!

"Thiệp? Thiệp gì chứ? Minh Tú có đưa cho mình cái thiệp gì đâu?" Kỳ Duyên thắc mắc sau khi đọc tin nhắn, cô định hỏi Tú nhưng có lẽ hỏi Jack sẽ rõ hơn.

Kỳ Duyên : Thiệp gì thế hả anh? Sáng giờ em chưa nhận được thiệp nào cả.

Lòng cô lo lắng, liệu đó có phải là thiệp cưới không? Cô chỉ mong đó là thiệp mời sinh nhật hay tiệc mừng gì đó của cái gã kia thôi. Lúc ấy cô sẽ có cơ hội được gặp lại nàng, biết đâu nàng sẽ nhớ ra cô. Còn nếu là thiệp cưới thì chắc hôm đó cô sẽ lên hát bài 'Vợ người ta' quá...

Jack : Thế là Minh Tú chưa đưa cho em á? Anh mời em đến ăn đám cưới của anh và Triệu ấy mà, khoảng 3 tuần nữa ý. Sáng có gì em nhớ nói Minh Tú đưa thiệp cho em giúp anh nhé, cảm ơn em!

Trời, đúng là thiệp đám cưới như cô tưởng tượng...cô đã tưởng rằng ba chữ 'vợ sắp cưới' trong đoạn video chỉ là tương lai xa, khoảng 3-4 tháng gì nữa cơ. Lúc ấy cô còn có thể lên kế hoạch mà 'đập chậu cướp bông'...đập vào mắt cô lúc này là dòng chữ 'khoảng 3 tuần nữa ý'. Cô chưa kịp chuẩn bị gì cả, mai lại là ngày mới, không kế hoạch, cũng không phòng thủ cho chuyện này. Tức là chỉ còn 19 ngày nữa là cô phải chứng kiến cảnh người mình yêu cùng người khác ở lễ đường mà trao lời thề non hẹn biển sao? Có còn gì đau khổ hơn nữa không?

Kỳ Duyên như chết đứng sau dòng tin nhắn ấy. Cô chỉ xem rồi định trả lời nhưng lại xoá đi, cứ như thế lặp lại khoảng 2-3 lần. Từ đâu đó mẹ cô bước tới...

"Kỳ Duyên, con sao vậy? Đêm qua mẹ thấy con về khuya lắm mà? Tại sao không ngủ thêm đi? Mới có 4-5h sáng gì thôi đó! Bộ con không khoẻ hả?" Mẹ Kỳ Duyên từ từ bước xuống bếp, lại gần Kỳ Duyên rồi mới lên tiếng hỏi.

Câu hỏi của mẹ cô nhưng đang đánh thức cô dậy, cô tỉnh lại sau cơn sốc đó rồi trả lời mẹ. "Con khát nước nên xuống lấy tí nước thôi...con không sao cả. Còn mẹ sao lại dậy sớm thế?"

"À mẹ cũng khát nước nên định xuống lấy nhưng lại thấy con ở đây nên tiện hỏi thôi." Nói rồi bà Nguyễn tiến đến bàn ăn, lấy ly nước đã được rót rồi uống một ngụm.

"Con đừng giấu mẹ nữa, có chuyện gì nói cho mẹ đi có được không?" Bà Nguyễn ngậm ngùi nhìn con mình với ánh mắt đầy thương xót, bà nhận thấy cô tiều tuỵ hơn trước kia rất nhiều, dĩ nhiên là sau khi Minh Triệu rời đi thì con gái bà ngày chỉ ăn 1 bữa, thời gian còn lại là đi tìm kiếm Minh Triệu rồi bỏ bê việc học hành. Bố cô đã nhốt cô trong phòng 1 tuần để kiểm điểm lại hành động của cô, nhưng bố cô không biết rằng điều đó khiến cô càng dễ dàng lún sâu vào con đường tình yêu khi cô có thể thoải mái nhắn tin liên lạc với Chí Kiệt mà tìm kiếm thông tin của Minh Triệu. Sau đó không lâu thì bố cô giao lại hết tất cả những gì thuộc về công ty cho cô ngay khi cô tốt nghiệp lớp 12. Cô nhận thức được đây là việc của cả gia đình, cô không thể nào mà lơ là rồi lại sai sót như hồi cấp 3 được, cô phải nghĩ cho cả bố và mẹ của sau này. Cô đâm đầu vào làm việc, điều đó khiến công ty ngày càng phát triển, bố cô cũng an tâm phần nào. Sau đó có Minh Tú vào cùng cô xây dựng công ty ngày càng lớn mạnh, lúc ấy cô cũng có thêm thời gian mà tìm kiếm Minh Triệu.

Nhưng bây giờ nàng cũng có thuộc về cô nữa đâu? Tại sao phải cố gắng làm gì nữa chứ? Cô chạy đến ôm bà Nguyễn rồi khóc nức nở.

"Đừng khóc nữa, con coi kìa, hai mắt đã đỏ lên rồi kìa. Con bình tĩnh nói cho mẹ nghe nha, giữa con và Triệu đã xảy ra những gì?" Mẹ cô vuốt ve mái tóc của cô rồi an ủi.

"Mẹ, chị Triệu...chị Triệu...chị ấy..." Kỳ Duyên không tài nào nói được ba chữ 'sắp lấy chồng'. Cô ôm chặt mẹ cô rồi khóc như đứa trẻ.

"Minh Triệu sao? Con bé như thế nào?" Mẹ cô vẫn kiên trì hỏi, tay vẫn vuốt ve và ôm cô vào lòng.

"Chị ấy...bỏ con thật rồi. Chị ấy không chờ đợi con nữa, chị ấy sắp có gia đình rồi mẹ ơi!" Cô nói mà lòng nghẹn ngào, nước mắt cô vẫn cứ rơi. Nhưng con tim cô thì như bị ai đó cứa một vết dao thật sâu, thật đau.

Nói đến đó thì bà Nguyễn cũng đủ hiểu, bà thương cô và cũng thương Minh Triệu. Nhưng cái cách Minh Triệu rời bỏ Kỳ Duyên thì bà không thể chấp nhận được.

"Mẹ hiểu, mẹ cũng đã từng như thế mà con...mẹ cũng đã từng chứng kiến người mình yêu kết hôn với người khác..." bà đau lòng nhắc lại quá khứ. Đúng, trước kia bà khi bà vẫn còn là cô thiếu nữ tuổi mới lớn, bà với một chàng trai cùng lớp đã thề non hẹn biển sau này sẽ cưới nhau. Cả hai luôn dành những gì tốt đẹp nhất cho nhau, vậy mà khi bà tốt nghiệp cấp 3, chàng trai ấy lại đi kết hôn với người phụ nữ khác. Lòng bà đau như cắt, nhưng may mắn thay bà gặp được ông Nguyễn - người đã và đang cùng bà an hưởng tuổi già. Ông Nguyễn luôn sẵn sàng che chở và yêu thương bà cho dù bà có già hay là trẻ đi chăng nữa. Kể xong câu chuyện tình khi trẻ của mình cho Kỳ Duyên, cô cũng bớt khóc được phần nào. Bà lại ôn tồn bảo...

"Chi bằng con cứ chúc phúc cho Minh Triệu, biết đâu sau này con sẽ tìm được người tốt hơn con bé thì sao?" Bà lấy tay lau đi những giọt nước mắt còn vương lại trên gương mặt Kỳ Duyên.

"Nhưng mẹ ơi, Minh Triệu đối với con đã quá đỗi hoàn hảo rồi. Con không thể tìm được ai tốt hơn chị ấy cả. Con cũng không thể yêu ai ngoài chị ấy cả..." cô nhìn thẳng vào mắt mẹ mình rồi trả lời.

Bà Nguyễn chỉ biết thở dài..."Vậy con hãy tiếp tục theo đuổi con bé, nhưng ghi nhớ điều này : 'Đừng bao giờ phá hoại hạnh phúc gia đình người khác nhé con!' mẹ tin chắc chắn Kỳ Duyên của mẹ sẽ làm được!" Bà động viên cô rồi bước thẳng về phòng ngủ.

Kỳ Duyên có chút bất ngờ, cô không nghĩ mẹ sẽ ủng hộ mình đến cùng, đây cũng là lần đầu tiên cô tâm sự cho mẹ về chuyện tình cảm của mình. May thay bà Nguyễn lúc nào cũng quan tâm Kỳ Duyên nên hiểu rất rõ cô, còn đưa cho cô một lời khuyên vô cùng thiết thực. Cô cảm ơn mẹ mình rồi lên lầu, ban đầu có những suy nghĩ khiến cô không tài nào chìm vào giấc ngủ được. Nhưng do quá mệt mỏi mà ít lâu sau cô cũng ngủ say.

———————————————————————————

Khoảng gần trưa cô đến công ty, người cô gặp đầu tiên chính là Minh Tú. Cô có vẻ rất bực vì Minh Tú lại giấu cô chuyện quan trọng đến như vậy. Cứ từng bước tiến đến phòng làm việc của Minh Tú, cô không gõ cửa rồi bước vào làm Minh Tú có chút giật mình.

"Chuyện gì mà đến phòng tao sớm vậy? Đừng nói là cho tao thêm tài liệu để làm nha, tao mệt lắm rồi đó nha!" Minh Tú đùa với Kỳ Duyên.

"Tấm thiệp đâu?" Kỳ Duyên hỏi cộc lốc làm Minh Tú có chút khó chịu.

"Tấm thiệp gì nữa?" Minh Tú đáp lại cũng trống không, chợt trong đầu cô nghĩ đến tấm thiệp cưới của Jack đưa mình vào hôm qua mới hoảng hồn.

"Mày đừng có giấu tao nữa, tấm thiệp mời cưới của Jack và Minh Triệu đâu?" Kỳ Duyên bước đến hai tay đập xuống bàn làm việc của Minh Tú là cho cô có chút hoảng sợ.

"Tao sẽ đưa mày, nhưng đừng bao giờ nói chuyện và làm cái hành động đó với tao như vậy nữa!" Minh Tú kéo ngăn bàn ra rồi đập xuống bàn một tấm thiệp màu trắng, được trang trí vô cùng sang trọng.

"Mày định giấu tao chuyện này đến bao giờ Tú à? Cho đến khi Minh Triệu sinh con luôn sao?" Kỳ Duyên tay với lấy tấm thiệp rồi mở ra coi.

"Tao vốn không muốn giấu mày, cũng rất muốn đưa cho mày. Nhưng mày nhìn lại mày xem, mày đã chịu quá nhiều tổn thương rồi! Tao không muốn mày đau khổ lại chồng chất đau khổ mà thôi!" Nói rồi Minh Tú định bước thẳng ra ngoài nhưng câu trả lời của Kỳ Duyên khiến cô đứng khựng lại.

"Mày muốn để tao mất chị Triệu mãi à? Mày có còn là bạn tao không hả Tú?" Kỳ Duyên lớn tiếng với Minh Tú. Đây không phải là lần đầu, nhưng lại là lần khiến Minh Tú tổn thương nhất.

"Đã và đang là bạn của mày! Nhưng chắc bây giờ thì không!" Nói rồi Minh Tú bước ra ngoài cửa, để Kỳ Duyên một mình trong phòng làm việc rồi lái xe về nhà. Cô chưa bao giờ nghĩ vì một cô gái mà cô và Kỳ Duyên lại phải chấm dứt tình bạn đến như vậy.

Kỳ Duyên không nói gì cả, im lặng rời khỏi phòng. Bao nhân viên cũng đã nghe được cuộc trò chuyện giữa hai người. Đây là lần đầu tiên họ thấy Giám Đốc giận dữ đến như vậy, cô gái kia quan trọng với Giám Đốc như thế nào?

———————————————————————————
P/s : chap sau gặp nhau nhé các shop =))) nhưng mà không biết khi nào mới ra được chap mới đây 🥺 em sắp đi học rồi, cụ thể hơn là ngày mai đó 😩 nên có thể em sẽ ít ra chap hơn, hy vọng mn đừng lãng quên em nhé ~~ nếu rảnh em sẽ cố gắng viết xong 2 chap 10 & 11 cho mn cùng đọc trong hôm nay ạ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top