Dẫn
"Cứu anh ấy"
"Cô đang ra lệnh cho tôi ?"
"Ngươi muốn gì ?"
"Công chúa đáng kính của tôi ơi, người luôn biết tôi muốn gì mà !"
Chảy trong người dòng máu vương tộc, đúng ra phải mang trên vai trách nhiệm đối với thần dân, phải duy trì sự yên bình của thế vương quốc nhưng ...
Từ rất lâu rồi, nơi này này làm cô chán ghét
Anh là ánh sáng duy nhất để cô vượt qua tháng ngày u ám
Nhưng giờ, cô hận chính vương quốc, chính thần dân của mình, họ cướp đi ánh sáng của cô
Nếu lựa chọn giữa anh và họ , hiển nhiên cô chọn anh
~~~
"Giết cô ta, GIẾTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTT !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!"
Từng thanh kiếm đâm tới nhưng lại nhanh chóng xuyên qua
Cô như một bóng ma, chẳng thể chạm vào, chẳng thể thương tổn
Vương tộc các đời bất bệnh bất tử, đao thương bất nhập.
Vương tộc không thể chết đi, chỉ có thể tan biến. Tự thuật tan biến, kết tội tan biến, lòng dân thù hận cũng tan biến.
Một cái ngoái đầu nhìn lại, không phẫn uất, không hối hận.
Lặng lẽ tan đi trước sự bỡ ngỡ bao người
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top