Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

#10

Anh và cậu cùng đi vào chỗ mọi người...
Phượng:ây ây,gì đây tay trong tay đồ.
Phượng chỉ vào tay cậu và anh đang đan vào nhau.
Thanh:quá nhanh quá nguy hiểm rồi nhe.
Anh:ờ,rồi định khi nào tới mày đây.
Thanh:tao á hả...chắc còn lâu lắm.
Vừa dứt cậu Thanh nhìn qua người kế bên đang vui vẻ cười nói với mọi người.

Sau khi tàn tiệc thì mọi người thay nhau dọn rác xong quanh và ai về nhà đó...
Tới nhà cậu...
Cậu:về đi.
Anh:ừm,bai.
Nói rồi cậu vào nhà còn anh thì về.
Phượng:ê,sao mày đồng ý vậy bộ nó tỏ tình mày hả.
Cậu:không.
Phượng:ủa chứ sao.
Cậu:thì em nói là ở bên em nhe đừng đi đâu nữa hết,rồi em xin lỗi vì mọi chuyện đã làm trước đây.
Phượng:ồ,mà xưng hô bình thường đi em em,anh anh,nghe lạ quá hông quen.
Cậu:ok,đi ngủ thôi mày khuya rồi.
Phượng:lật mặt nhanh dị má.
Cậu:tao em mày mà.
Nói rồi cậu câu cổ Phượng đi vào nhà và ai về phòng đó ngủ...






Sáng hôm sau...
"Ting ting*
Phượng:mới sáng sớm mà ai tới vậy.
Phượng vừa đi ra mở cửa vừa ngáp ngủ.
Thanh:hello.
Phượng:gì.
Thanh:anh chưa tỉnh ngủ à.
Phượng:chưa,có gì hông.
Thanh:em mua đồ ăn sáng đến cho anh nè.
Phượng:ờ vô nhà đi.

Cả hai cùng vào nhà
Thanh thì đi để đồ ăn ra tô còn Phượng thì đi vscn cũng vừa lúc cậu từ trên lầu bước xuống...
Cậu:ngọn gió nào đưa mày đến đây vậy.
Thanh:thì tạo thích qua nên qua thôi.
Cậu:đồ ăn cho ai vậy.
Thanh:cho người trên phòng.
Cậu:ơ còn của tao đâu.
Thanh:tao không có mua cho mày.
Cậu:vậy mày khỏi rước anh tao về dinh luôn ha thích ổng tiếp đi mày.
Thanh:ây,đùa thôi tao có mua qua đây ăn đi.
Phượng:hai đứa bây nói cái gì mà thì thầm to nhỏ thế.
Thanh:đâu có gì đâu,nào qua đây ăn sáng đi.
Phượng bước đến chỗ của mình.
Trong suốt bữa ăn sáng Thanh ngồi đối diện để dễ nhìn Phượng hơn còn cậu thì ngồi ăn cho lẹ rồi thoát ra khỏi chỗ này...
Cậu:ê,nhìn vừa thôi mày rớt cặp mắt ra bây giờ.
Thanh:im,ăn nhanh đi mày.
Phượng:rồi sao mày không ăn đi đồ ăn nguội hết bây giờ.
Thanh:vâng.
Cậu:haizz,tự nhiên nhớ Hải ghê ta.
Cậu thở dài nói.
Thanh:cần không tao alo là nó chạy qua đây liền.
Cậu:cần rất cần,gọi qua đây lẹ đi.
Thanh:hông rảnh tự gọi đi mày.
Phượng:ăn lẹ dùm tao cái,ngồi cải nhau hoài.
Rồi cả hai nghe lời Phượng mà ăn phần ăn của mình...





Sau khi ăn xong thì cậu đi ra vườn còn Thanh và Phượng thì ở trong nhà...
Thanh:anh Phượng này.
Phượng:nghe.
Thanh:ờm...đó giờ anh có thích ai chưa.
Phượng:có và hiện tại cũng có.
Thanh:vậy người anh thích chắc xinh và tốt bụng lắm ha.
Phượng:ừm,nó tốt lắm nhất là những lúc tao cần thì nó sẽ xuất hiện,còn nhưng lúc tao mệt tao bệnh thì nó cũng chăm tao.
Thanh:vâng,vậy hôm nào cho em gặp người đó thử nha.
Phượng:cũng được nhưng mà nó là người mà mày rất rất quen luôn.
Thanh:quen lắm hả,vậy ai ta.
Thanh suy nghĩ người Phượng nói...nhưng Thanh đã quên là nhưng việc Phượng vừa kể Thanh là người làm hết...
Phượng nhìn điệu bộ khó hiểu của Thanh mà nở nụ cười bất lực...




Ngoài cậu...
Cậu:chán quá đi...
Anh:vậy có cần người bầu bạn không.
Cậu:ủa tưởng nay có cuộc họp gì đó quan trọng lắm mà.
Anh:đúng là có cuộc họp nhưng mà xong rồi.
Cậu:sao không đi về nhà mà lại qua đây.
Anh:hông biết nữa,rồi sao lại ra ngoài này.
Cậu:tại trong nhà có hai con người cứ thính nhau miết.
Anh:ai...Thanh Phượng à.
Cậu:ừm,không biết nó có cua được ông anh của tôi không đây.
Anh:chắc được mà,ủa dừng khoảng chừng là 2 giây đi hồi tối xin lỗi xưng hô anh em ngọt xớt mà sao giờ đổi rồi.
Cậu:thôi ngượng lắm,hay mình xưng mày tao đi.
Anh:vâng,sao cũng được ạ nghe theo mày hết.
Nói rồi anh dựa vào vai cậu giống như là một liều thuốc để anh thư giản thoải mái vậy.








_____________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #0309