Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Đau

Lạ lùng thật, mỗi khi em có linh cảm không lành là mọi chuyện ập đến. Những gì em suy nghĩ về anh không sai.. Tuy biết được mọi chuyện em rất đau lòng thay vào đó em chọn lựa rời đi để không bị bỏ rơi. Cuộc đời, ai mà chẳng trải qua cái giai đoạn tồi tệ này. Đúng, trước đây em chưa từng, chưa từng nghe những lời nói dối, chưa từng bị phản bội, chưa từng bị lấy tình cảm ra làm trò đùa. Thế mà giờ đây em đã thử trải nghiệm rồi. Cảm giác cứ như đứng trên vực và có một người khác đẩy mình xuống, người đó lại là người em yêu thương, em tin tưởng nhất. Em không tin vào mắt mình đó là sự thật, nhìn vào những đoạn nói chuyện của anh với cô ấy nước mắt em lại ngắn dài.

Ngay từ đầu, em biết chuyện mình sẽ không có kết quả. Do em ngu ngốc, do em cứng đầu để giờ đây người ta xem em chẳng khác gì một con hề cả. Anh không lắng nghe em, dù chỉ là đôi ba câu nói. Nếu hiểu được em anh không cần dùng tai, thay vào đó anh sẽ dùng mắt. Nhưng có lẽ anh chả tiếp thu được gì cả, em có nói cạn sông cạn suối thì anh vẫn "ừ" một cái rồi cho qua chuyện. Thứ em cần không phải câu trả lời, thứ em cần là lắng nghe thấu hiểu. Em thấy hơi buồn, khi giờ đây người mình thương nói dối mình. Rõ là ta đã thỏa thuận nếu trong lòng anh có người khác hãy nói với em, em sẽ tự rời đi. Thế nhưng sao? Anh không nói không rằng, để em tìm hiểu được mọi chuyện. Em không thích như vậy, anh xấu lắm đó.

Ngay từ đầu em không nên quen biết anh thì lúc này em chẳng cần phải khóc nhiều như vậy. Đây có lẽ là lần đầu tiên em yếu lòng đến thế, chỉ cần nhìn vào những dòng tin nhắn của anh là nước mắt em tuôn trào. Em rất muốn kết thúc chuyện này, nhưng anh biết không, bản thân em chả cho phép em rời xa anh. Em nghĩ đơn giản thôi, nếu cô ấy có thể làm anh vui thì anh cứ đi. Em sẵn lòng chúc phúc cho cả hai. Có đau thế nào em vẫn cứ muốn thấy nụ cười đó, dù nó chẳng còn là của riêng em nữa, nó không còn là do em tạo ra nữa.
Vết thương nào rồi cũng sẽ lành lại, càng sâu thì càng lâu. Em sợ em phải bỏ phí cả thanh xuân để thôi ngưng nhung nhớ đến anh. Em có đủ cách để em trở nên mạnh mẽ và hạ gục anh xuống. Nhưng em không đành, em không đành nhìn người em yêu thương đau khổ. Thế nào đi chăng nữa, cuối con đường ta sẽ tìm thấy một nửa của ta thôi. Đây là lời khẩn cầu cuối em dành cho anh: Xin anh đừng buồn, nếu không anh lại bảo em thất hứa với anh đấy..!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top