Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[Kha Vũ x Gia Nguyên] Moonlight - Eyes And Heart - Part 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tác giả: Lãnh Phi Tuyết – L.P.T

Nhân vật chính: Daniel Zouh Frostarlian x Nguyên (Châu Kha Vũ x Trương Gia Nguyên).

Thể loại: Nam x nam; Ma pháp dị thế; Tình cảm nhẹ nhàng; Ma pháp sư x Bán tinh linh; HE.

Tóm tắt:
Ngài là ánh trăng ôm lấy em.

Link Wattpad: https://www.wattpad.com/story/268666108-chuang-2021-%C4%91o%E1%BA%A3n-v%C4%83n?fbclid=IwAR2ubzTuOwrEOuDTTnLpXg3edxDKgrzIcB-kUvfg3_7JFa3bUQ1iz1mOmh0

Link Wordpress: https://shielfcasskute.wordpress.com/chuang-2021-doan-van/

Link Facebook: https://www.facebook.com/thiendingoctruc

Note: Like, share và comment của mọi người là động lực cho tác giả ngày ngày bung lụa. Yêu thương <3

-----

Ánh bình minh nơi chân trời từ từ ló dạng, bán tinh linh chưa ngủ được bao lâu đã giật mình mở mắt, bởi vì vị trí bên cạnh đã trống trải không còn ai. Y chống tay ngồi dậy, cảm nhận cơ thể chẳng hề có chút mệt mỏi nào, chỉ có thắt lưng là hơi hơi đau nhức.

Trong phòng không có ai khác, chăn gối còn vương chút hơi ấm, chứng tỏ người nằm vừa rời đi không lâu.

Bán tinh linh nôn nóng muốn rời giường, y chỉ muốn gặp bạn đời của mình ngay lập tức.

Cửa phòng ngủ “lách cách” mở ra, ngài Công tước khoác áo choàng tắm đi vào, nhìn thấy người trên giường đã ngồi dậy, hơi ngạc nhiên, sau đó nhanh chóng bước đến.

“Vẫn còn sớm lắm, sao em không nghỉ ngơi thêm chút nữa?” Công tước Frostarlian sau một đêm thỏa mãn càng thêm yêu chiều phu nhân của mình, chỉ muốn nâng y trong lòng bàn tay mà bảo hộ.

“Em vừa tỉnh giấc, không thấy ngài đâu cả.” Nguyên ôm lấy bạn đời, vùi mặt vào lòng ngài, cả tay chân đều quấn lấy như đang giữ của.

Ngài Công tước không ngờ sau một đêm mà người chung chăn gối lại bám dính lấy mình như vậy. Trong lòng tất nhiên sung sướng thích thú, nhưng cũng khiến ngài đặt ra thắc mắc.

Công tước nâng mặt bán tinh linh, định hôn lên má y, nhưng bất chợt khựng lại.

Dưới ánh nắng, đôi mắt vốn mang màu hổ phách dần trong treo rực rỡ, ánh lên sắc vàng kim, đồng tử từ từ thu hẹp, dựng đứng lên.

Là dấu hiệu đặc trưng của bò sát, nhưng xinh đẹp lộng lẫy hơn nhiều.

Ngài Công tước lập tức nghĩ đến hình ảnh từng được xem qua trong những quyển sách xưa cũ.

Một chủng tộc vốn từng tồn tại trên đại lục Ivol, có một thời huy hoàng thịnh trị, bất kỳ giống loài nào cũng phải cúi đầu xưng thần. Chúng có sức mạnh đỉnh cao cùng khả năng kháng ma pháp lẫn vật lý. Hầu như không có chủng tộc nào dám đối đầu với chúng, dù là quần chiến hay đơn lẻ.

Rồng.

Chủng tộc mạnh mẽ như vậy, lại dần dần biết mất khỏi lục địa Ivol.

Sách cổ ghi lại, loài rồng nhiễm phải bệnh dịch, rồng con chết từ trong trứng. Đời sau cứ thế không được sinh ra, loài rồng dần dần biến mất khỏi thế gian.

Nguyên chờ mãi mà không thấy Công tước có động tác gì, y lo lắng kéo kéo ống tay áo hắn. “Daniel, sao vậy?”

Ngài Công tước hồi thần, cúi người hôn trấn an y. “Tình yêu của ta, ta nghĩ em nên xem một thứ, nhưng em hãy chuẩn bị tinh thần nhé.”

“Thứ gì ạ?” Bán tinh linh nghiêng đầu, đôi mắt vàng kim rực lên đầy bồn chồn.

Công tước Frostarlian bế bổng phu nhân của mình lên, để y ngồi trên cánh tay, đưa y đến trước tấm gương bạc cỡ lớn trong góc phòng.

Nguyên nhìn chính mình trong gương, đôi mắt xinh đẹp mở to đầy ngạc nhiên.

“Mắt em…” Bán tinh linh hoang mang chớp chớp mắt, xác định đó là thật chứ không phải ảo giác.

“E là có liên quan đến nửa huyết thống còn lại của em.” Công tước đưa bạn đời về lại giường, để y ngồi lên đùi mình.

Bán tinh linh níu cổ áo ngài, suy nghĩ vẫn không ngừng tán loạn. “Em không biết. Mẹ em không nói cha em là ai cả. Cho đến khi qua đời, bà ấy cũng không nhắc đến.”

Nhiều năm qua, Nguyên cũng từng tự hỏi cha mình là ai. Nhưng Tinh Linh Nữ Vương cứ luôn né tránh vấn đề này, dần dần, y cũng không cố tìm hiểu nữa.

Công tước Frostarlian hôn hôn gò má y. “Không sao, ta đã có chút manh mối, chỉ cần kiểm nghiệm một chút. Sau bữa ăn, em hãy cùng ta đến tháp Kiêu Hãnh làm một số thử nghiệm, nhé?”

“Vâng ạ.” Nguyên ngoan ngoãn gật đầu, nhưng lại chợt nhớ đến chuyện gì đó. “Nhưng còn mắt em, sao mà để thế này được?”

Ma pháp sư búng tay một cái, pháp thuật ảo ảnh phủ lên đôi mắt, sắc vàng kim từ từ rút đi, biến về con ngươi nhạt màu như bình thường.

“Vậy là ổn rồi, sẽ không ai thấy mắt em có gì khác thường đâu. Trừ phi là ma pháp sư có cấp bậc cao hơn ta.”

Nguyên nghe vậy thì yên tâm. Y thỏa mãn dụi cả cơ thể vào lòng người yêu, hít một hơi thật sâu, mùi hương tươi mát mạnh mẽ xâm chiếm khoan mũi. Ngài Công tước nhếch môi, lại bế bán tinh linh sang phòng tắm.

Nếu đây là bản tính chiếm hữu của loài rồng, thì ngài chẳng hề thấy phiền hà gì.

Đến gần hơn một tiếng sau, tiếng nước trong phòng tắm mới ngừng chảy.

Bữa sáng phong phú đã được dọn sẵn ở ban công ngập nắng dịu nhẹ. Nữ quan Diana Grey mỉm cười hiền hậu, chu đáo lót thêm một tấm đệm lông ngỗng ở chỗ ngồi của Nguyên, khiến cho bán tinh linh ngượng ngùng đỏ mặt.

Bánh mì sực nức hương bơ, vỏ ngoài xốp giòn vàng ruộm. Pho mát mềm mịn tan ngay khi chạm đầu lưỡi. Các loại thịt nguội được xếp đều tăm tắp. Ngoài ra còn có một bình sữa mật ong nóng vẫn còn nóng hôi hổi.

Công tước xé một miếng bánh mì, kẹp với một xớ thịt ngỗng hun khói và ít pho mát sợi, đưa đến bên miệng đối phương. Bán tinh linh chớp chớp mắt, ngoan ngoãn ngậm lấy, cẩn thận nhai nhai.

Gió mát thổi qua, đưa tình ý bay xa.

Bữa sáng không tốn bao nhiêu thời gian. Công tước Frostarlian dời lại một số công việc, đưa Nguyên đến tháp Kiêu Hãnh để kiểm chứng sự thay đổi trên cơ thể y.

“Ta muốn dùng chút máu của em để kiểm tra trước, nhưng chắc là sẽ không có kiểm tra được gì.” Công tước vừa dắt tay Nguyên vừa giải thích.

Nếu như suy đoán của ngài không lầm, nếu nửa huyết thống còn lại của Nguyên đúng là rồng.

Rồng có sức mạnh vượt trội hơn các tộc khác, một cách áp đảo. Vì vậy, nếu như rồng kết bạn lữ với sinh linh khác tộc, đời sau sẽ chỉ nhận được một ít tính trạng và năng lực của rồng, phải nói là cực kỳ cực kỳ ít. Để tránh cho đứa nhỏ không thể chịu đựng được sức mạnh khổng lồ ấy mà qua đời.

Một con rồng lựa chọn bạn đời khác tộc, đồng nghĩa với chấp nhận con cháu mình không thể thừa kế đặc tính của tổ tiên.

Vậy nên, dùng máu của Nguyên để kiểm chứng, e là không có kết quả.

“Trong trường hợp đó, Triệu Hồi Tinh Thần cha em là cách nhanh nhất. Nhưng chuyện này, ta muốn nghe theo ý em.”

Không phải ai cũng muốn đối diện với người cha mình chưa từng gặp. Ai mà biết được, quá khứ bị giấu kín đó có phải là thứ mình muốn biết hay không.

Ngài muốn tôn trọng ý nguyện của bạn đời.

Nghe ngài Công tước nhắc đến cha, trong lòng Nguyên bỗng có chút lạ lẫm hoang mang. Y nhớ đến ánh mắt của mẹ, chưa từng có oán hận hay căm thù, vẫn luôn trong vắt như mây gợn bên dòng suối.

Hẳn là, mẹ không ghét cha đâu nhỉ.

Y đoán thế.

“Nhưng Triệu Hồi Tinh Thần nằm trong danh sách những ma pháp cổ đã thất lạc. Chẳng lẽ, ngài làm được sao?” Bán tinh linh đắn đo.

“Đừng nên nghi ngờ năng lực của chồng em.” Công tước cười khẽ.

Bán tinh linh dứt khoát gật đầu, nghe theo sự sắp xếp của Công tước.

Cung điện Frostarlian luôn bận rộn một cách có trật tự. Có rất nhiều sự vụ được gửi từ khắp các nơi trong lãnh thổ, đôi khi là từ những vùng khác của lục địa Ivol. Băng qua hành lang dẫn đến sảnh chính, Nguyên nhìn đoàn học giả mang những chồng giấy da cao ngất, những ma pháp sư và chiến sĩ xếp thành từng đội đi báo cáo, còn có những người máy cọc cạch vận chuyển nguyên vật liệu đến các phòng khác nhau. Trong thoáng chốc, y hiểu vì sao Diana lại khuyên y nên đi tham quan lâu đài một chút, đúng thực là khác xa so với khung cảnh tĩnh lặng chậm rãi của rừng Bắc.

“Công tước điện hạ đáng kính!”

“Công tước phu nhân đáng kính!”

Bán tinh linh nhìn những người đi ngang qua ai nấy đều hành lễ với mình, y bối rối nắm chặt tay Công tước hơn.

Chỉ sau một đêm mà cái danh “Công tước phu nhân” này đã lan rộng đến vậy rồi sao?!

Ngược lại, ngài Công tước rất hài lòng.

Quả nhiên Vincent là một quản gia tinh tế đắc lực.

Tháp Kiêu Hãnh là nơi nghiên cứu và luyện tập ma pháp của riêng ngài Công tước, trước giờ chưa hề có bước chân ai khác ngoài chủ nhân của nó. Ngày hôm nay, lần đầu tiên tòa tháp này đón chào chủ nhân thứ hai.

Cầu thang đá đen mạ hoa văn vàng ròng xoắn ốc từ chân tháp lên đến đỉnh. Từng bậc thang đều được khắc ma pháp giảm cảm giác, cho dù lên xuống trăm lần cũng chẳng thấy mỏi chân. Có điều ngài Công tước ngày thường chỉ toàn dùng ma pháp hệ phong bay thẳng lên trên cho nhanh.

Tòa tháp ước chừng có hơn trăm căn phòng. Những cánh cửa vốn được đóng kín mít bây giờ hóa trong suốt, hiển nhiên là do Công tước muốn dẫn để bạn đời của mình được ngắm nhìn thỏa thích.

Bán tinh linh vô cùng vui vẻ, y thích cảm giác được yêu chiều mà không cần phải nói ra này. Cứ khiến tim y như được ngâm trong mật táo thơm hương ngọt ngào.

Mặc dù Nguyên tò mò với đủ loại ma thuật và vật phẩm ma pháp trong tháp Kiêu Hãnh, nhưng sự nôn nóng đối với danh tính thực sự của mình thôi thúc y bước chân nhanh hơn, tiếc nuối bỏ qua những căn phòng thú vị của ma pháp sư.

Nếu để cho bất kỳ ai có ma pháp nghe được, chắc sẽ thoi thóp xỉu ngang mất.

Là tháp nghiên cứu của ma pháp sư đệ nhất lục địa Ivol đấy! Quý giá biết nhường nào, hiếm hoi biết nhường nào, cực phẩm đến nhường nào!

Dù là một phần tài liệu viết tay cũng khiến biết bao người thèm muốn tranh giành.

Công tước Frostarlian nhìn ra sự ham thích xen lẫn nuối tiếc của bán tinh linh, trên gương mặt lạnh lùng thoáng nét cười nhẹ.

“Không cần phải tiếc trong lòng, tình yêu của ta. Sau này, bất cứ khi nào em cũng có thể đến đây, bao gồm cả việc sử dụng bất kỳ vật phẩm nào.” Nghiêng đầu hôn một cái, ngài Công tước nói thêm. “Nhưng tốt nhất là đi cùng với ta, có một số món khá là nguy hiểm nếu không có người kiểm soát. Ta không muốn em bị thương.”

Khóe môi ấm áp một nụ hôn mềm mại, vành tai bán tinh linh ửng hồng, dịu dàng đáp một tiếng. “Vâng.”

Đáng yêu thật.

Công tước nghĩ.

Công tước dẫn Nguyên vào căn phòng trên cùng. Những cuộn giấy xếp thành từng đống trên kệ, linh kiện và các loại hộp gỗ chất đầy đến nóc phòng. Đủ các món đồ tạp nham nhưng đều được sắp xếp ngăn nắp sạch sẽ, chẳng có chút bụi nào, đến cả tấm thảm dạ dưới chân cũng mới cóng không chút vết sờn.

Bán tinh linh ngồi trên ghế bành, hai tay đặt lên gối, ngoan ngoãn dõi theo từng động tác của Công tước.

Ngài phủ ma pháp mất cảm giác lên ngón tay Nguyên, nhanh chóng trích ra một giọt máu thả vào ống nghiệm, lại dùng ma pháp làm lành vết thương. Cả quá trình còn chưa đến mười giây, bán tinh linh chẳng thấy đau xíu xiu nào.

Giọt máu đỏ tươi lơ lửng giữa ống nghiệm, ngón tay ngài Công tước chà nhẹ lên thân ống. Hoa văn ma pháp Phân Tích cũng theo đó mà hiện lên. Giọt máu tan thành làn khói bay ra khỏi ống nghiệm, hóa thành những dòng chữ giữa không trung.

Tên: Nguyên

Giới tính: Nam

Tuổi: …

Đặc điểm nhận dạng: …

Kỹ năng tinh thông: …

Một loạt thông tin chi tiết về bán tinh linh, y lướt mắt tìm kiếm, nhanh chóng nhìn thấy dòng chữ mình cần tìm.

Chủng tộc: Tinh linh + Không rõ

Quả nhiên, không tra ra được.

Trong mắt Nguyên hiện lên nỗi thất vọng, nhưng nhanh chóng được chiếc hôn của bạn đời xua tan.

“Ta sắp triệu hồi tinh thần của cha em. Phu nhân, em đã sẵn sàng chưa?”

“Rồi ạ.”

Ngón tay ngài chuyển động, một quyển sách cũ kỹ được khóa xích vàng bay xuống từ trên kệ, lơ lửng giữa phòng. Lách cách lách cách, khóa xích xoay ba bốn lượt rồi mở ra. Theo thanh âm chú ngữ của ngài Công tước, cuốn sách dày nặng tự động mở ra, lật đến một trang chỉ định. Trang sách sáng lên, ký tự và hình vẽ bay ra, phóng to. Nguyên có thể nhìn thấy rõ ràng, là cổ ngữ Ivol. Bây giờ không nhiều người biết loại ngôn ngữ xa xưa này, y cũng chỉ tự học được một ít khi còn bé.

Công tước Frostarlian đọc lướt qua, lẩm nhẩm lại từng dòng cổ ngữ phức tạp, đảm bảo không có sai sót gì mới phất tay một cái, khóa quyển sách trả về chỗ cũ.

Công tước nắm chặt tay y, kết nối với năng lượng từ linh hồn bán tinh linh, niệm ma chú thêm lần nữa. Chú ngữ Triệu Hồi Tinh Thần phức tạp hơn rất nhiều. Ma pháp sư cần dùng năng lượng nguyên tố mở ra một không gian ảo cảnh, đưa tinh thần của mình vào đó, dùng linh hồn làm vật dẫn kêu gọi tổ tiên của thân xác. Trong cả quá trình nếu có gì sai sót, tinh thần ma pháp sư sẽ kẹt trong ảo cảnh vĩnh viễn.

Trước mắt Nguyên tối sầm, thanh âm bên tai như bị dồn nén đến mức thấp nhất. Không biết thời gian trôi qua bao lâu, đến khi ngài Công tước nói nhẹ vào tai y. “Được rồi.”

Nguyên mở mắt ra, y thấy mình đứng giữa không gian mênh mông chẳng nhìn thấy điểm cuổi, trên trời dưới đất ngập sắc vàng như nhuộm nắng. Trước mặt là một ma pháp trận chậm rãi xoay tròn, lúc tối lúc sáng, cuối cùng tách ra thành một cánh cổng to lớn.

Từ bên trong, một sinh vật khổng lồ bước ra.

Con người Nguyên co lại, lồng ngực giật thót một cái.

Con rồng trắng mắt vàng cúi đầu, chăm chú nhìn bán tinh linh. Tròng mắt vàng kim lạnh lẽo ẩn chứa chút gì đó dịu dàng.

“Con của ta, con đã lớn đến thế này rồi.”

—--
Cục Tuyết có lời muốn chíp chíp: Quên những gì tôi nói ở chương trước đi. Cái nết viết bôi nên tình tiết chuyển xuống chương sau rồi. T^T

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top