Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[Kha Vũ x Gia Nguyên] Mưa Rơi Nghiên Mực - Phần 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mưa Rơi Nghiên Mực – Phần 4

Tác giả: Lãnh Phi Tuyết – L.P.T

Nhân vật chính: Châu Kha Vũ x Trương Gia Nguyên.

Nhân vật phụ: Lâm Mặc, Lưu Chương, Trương Hân Nghiêu, Tỉnh Lung.

Thể loại: Nam x nam; Cổ đại làng quê; Thầy trò; Hài hước; Nhẹ nhàng; HE.

Tóm tắt: Câu chuyện về cậu quý tử con nhà quan lớn, chơi bời 20 năm cuối cùng gặp phải người thầy cao tay, bị hành đến mức ngoan ngoãn làm người. Ấy vậy mà vẫn dám đại nghịch bất đạo, ôm luôn thầy về nhà. Từ đó ban ngày làm trò, ban đêm làm chồng =))

Link Wattpad: https://www.wattpad.com/story/268666108-chuang-2021-%C4%91o%E1%BA%A3n-v%C4%83n

Link Wordpress: https://shielfcasskute.wordpress.com/chuang-2021-doan-van/

Link Facebook: https://www.facebook.com/thiendingoctruc

Note: Like, share và comment của mọi người là động lực cho tác giả ngày ngày bung lụa. Yêu thương <3

-----

Từ đêm đánh bạo mò vào phòng người ta hôm ấy, không khí giữa cậu Vũ và cậu Nguyên chẳng còn căng như dây đàn nữa, dần dà hòa hợp hơn hẳn. Cậu Nguyên sau khi hiểu thấu sự tình, không còn ép cậu Vũ phải học theo ý mình. Cậu để hắn tự chọn sách mà đọc, sau đó cứ thế mà bàn về luận điểm bên trong.

Không giống với những người thầy trước đây, cậu Nguyên chưa bao giờ phủ nhận hay bác bỏ suy nghĩ của hắn, thay vì nói là dạy học, hai người lại giống như bạn bè trò chuyện hơn, khiến cậu Vũ cảm nhận được sự tôn trọng và thấu hiểu chưa từng có.

Hóa ra cậu Nguyên không phải là văn sĩ kiêu ngạo không để ai vào mắt, cũng biết hờn giận, cũng biết vui đùa, gặp chuyện khó nghĩ cũng chau mày bĩu môi. Giọng cậu rất dễ nghe, câu chữ cậu đọc lên như phủ thêm một màu ấm áp, những lúc an tĩnh lại đẹp như tranh vẽ, khi cười lại dịu dàng xiêu lòng người.

Cậu Vũ dần không hứng thú với mấy trò chọi gà đá dế nữa, cũng chẳng nhớ thương phồn hoa nhung gấm chốn kinh kỳ. Mỗi ngày ở cạnh cậu Nguyên thư thái dễ chịu biết bao, khiến hắn đắm mình quên cả thời gian.

Ngược lại, cậu Vũ không che giấu tài hoa của bản thân làm cậu Nguyên cảm thấy bất ngờ. Cậu Vũ đọc sách không kén chọn, không gò bó. Tạp thư sử ký, thi từ văn tập, cậu Vũ đều từng đọc qua, còn có nhiều kiến giải mới lạ.

Mỗi lần cậu Vũ bàn luận đến điều gì đó tâm đắc, ánh mắt sáng ngời như được thái dương chiếu rọi, cả người bừng bừng sức sống, như nhành bạch mai chờ qua mùa đông lạnh giá, cuối cùng cũng đón được nắng xuân.

Cậu Nguyên dường như quên mất bộ dạng cậu ấm ăn chơi ngang bướng ban đầu của cậu Vũ rồi.

Lầu Trác Ngọc yên tĩnh, đến nỗi có thể nghe được hương gió hoa xào xạc thầm thì với tiếng chim non. Nắng sớm vắt qua mành trúc, hằn lên trang sách những vệt vàng nhạt ấm tay.

Vẫn như thường lệ, cậu Nguyên đứng bên bàn viết chữ, nét bút thanh thoát mà cứng rắn, tựa như trúc lại như tùng. Cậu Vũ nhịn không được, tấm tắc ngợi khen mấy câu.

Cậu Nguyên chỉ cười cười, mắt không dời khỏi tấm giấy.

“Cậu Vũ muốn chữ đẹp thì có gì là khó, chẳng qua do cậu không chịu rèn luyện thôi.” Cậu Vũ thông minh thì có thông minh đấy, nhưng chữ viết thì thật là khen không nổi.

Cậu Vũ tự biết thân biết phận, không dám phản bác, cuối cùng dứt khoát buông sách xuống, chống cằm nhìn cậu Nguyên đến ngẩn người.

Chấm xong nét bút cuối cùng, cậu Nguyên hài lòng đứng thẳng người, nhìn qua lại bắt gặp ánh mắt của  cậu Vũ, có gì đó như đắm say, lại như vấn vương tình cảm. Không hiểu sao cậu Nguyên thấy hơi xấu hổ, vội vã quay đi, ho một tiếng, dùng sự bình tĩnh che giấu vẻ thất thố của mình.

“Sao cậu không đọc sách đi, nhìn tôi làm gì?”

Cậu Vũ như bị ma xui quỷ khiến, bật thốt:

“Nhìn ai môi đỏ áo xanh,

Tay đưa nét mực lòng anh vương sầu.

Chờ ai gá nghĩa cau trầu,

Anh sang anh rước cho sầu đừng vương.”(*)

Hơn mấy tháng không bị roi vụt nên chắc cậu Vũ lớn gan hơn, ngay cả mấy câu cợt nhả như vậy cũng dám đem ra trêu ghẹo cậu Nguyên. Nói xong mới thấy hối hận, hắn khó khăn lắm mới được cậu Nguyên đối xử nhẹ nhàng, nếu giờ lại chọc cậu giận thì chả nhẽ lại phải trèo tường leo cửa sổ như hồi trước à?

Năm xưa ngài Hưng Đạo trèo cửa sổ cướp dâu(*) thành công là do có trưởng bối chống lưng, giờ hắn trèo cửa sổ không bị roi cậu Nguyên vụt chết thì cũng bị cha mình đánh chết. Khổ không thể tả!

Cậu Vũ im thin thít, chờ bị nghe mắng.

Vậy mà…

Cậu Nguyên lại không giận.

Không đanh mặt cũng không nhíu mày, cũng không cầm roi vụt hắn chạy tóe khói, chỉ có bàn tay cầm bút hơi run, cuối cùng biến thành cái gõ trán nhẹ hều.

“Cậu Vũ lại ăn nói linh tinh rồi!” Cậu Nguyên mím môi, xoa xoa chuỗi trầm hương trên cổ tay.

Cậu Vũ sờ trán, cảm giác ấm áp mềm mại từ tay người ta khiến hắn thẫn thờ không biết làm sao, rồi cái tự nhiên cậu Vũ cũng thấy xấu hổ theo. Hai người không ai dám nhìn ai, thiệt bẽn lẽn như vợ chồng mới cưới.

Cái suy nghĩ vợ chồng mới cưới ấy khiến cậu Vũ giật mình, rồi lại thấy chao ôi sao mà thinh thích, nghĩ thử cậu Nguyên mà gọi một tiếng “Mình ơi!”, chắc cậu Vũ xỉu ba ngày ba đêm không dậy nổi.

“Lời của tôi nào phải là nói linh tinh?” Cậu Vũ lẩm bẩm.

“Cậu vừa nói gì vậy?” Cậu Nguyên nghiêng tai, nghe không rõ hỏi lại.

“Không có gì!” Cậu Vũ chột dạ đáp. “Tôi đi luyện chữ đây!”

Cậu Nguyên lấy làm lạ, mỗi ngày lằng nhằng mãi mới ép cậu Vũ viết được hai trang, sao hôm nay lại đột nhiên chăm chỉ vậy?

Cậu Vũ ngồi gò hết một canh giờ, nhìn đống giấy không khác gì gà bới mà bực lòng, lại nhìn qua mấy tờ chữ mẫu của cậu Nguyên, cảm thấy khoảng cách giữa mình với người ta sao mà xa xôi quá.

Cậu Vũ thở dài.

Thương ai không thương, lại đi thương cái người tài hoa bậc nhất xứ Nam này, thiệt đúng là có khổ mà không dám nói!

Thấy cậu Vũ sa sút tinh thần, cậu Nguyên cười cười bước qua, cầm lấy một tờ chép chữ của cậu Vũ, hào phóng khen.

“Dù nét còn hơi cứng, nhưng cũng có tiến bộ không ít.”

“Thật sao?” Cậu Vũ sáng mắt.

“Ừ.” Cậu Nguyên lấy một tờ giấy mới trải lên bên, đặt cây bút lông thấm mực vừa đủ vào tay cậu Vũ. “Tôi từng dặn rồi mà cậu lại không nhớ, thả lỏng vai, chỉ dùng lực ở cổ tay thôi.”

Tay cậu Nguyên phủ lên tay bàn tay cầm bút của cậu Vũ, nhẹ nhàng đưa từng nét chữ. Ngón tay thon dài, man mát như cánh hoa lan, khớp tay hơi dùng sức, giúp cậu Vũ giữ chắc bút. Hương trầm miên man, lẫn với mùi mực thanh thanh ngọt ngọt, phất qua lòng cậu Vũ chút rung động dịu dàng.

Cậu Vũ lén nghiêng đầu, chỉ nhìn được phần cổ trắng ngần lấp ló sau cổ áo dựng đứng, cùng sườn mặt mềm mại tinh tế, có bấy nhiêu thôi mà cũng khiến cổ họng cậu Vũ khô khô.

“Sao lại không tập trung vậy…”

Cậu Nguyên thình lình quay mặt sang, chóp mũi suýt nữa cọ trúng khóe môi cậu Vũ. Cả hai giật mình ngơ ngác nhìn nhau, làn hơi nóng rực phả lên gò má. Cậu Nguyên bối rối nhìn sang chỗ khác, muốn thẳng  lưng lên lại bị cậu Vũ đè eo, ngã xuống người hắn.

Cậu Vũ nhìn người thương gần ngay trước mắt, trong đầu không suy nghĩ được gì nữa, đánh bạo hôn lên má người ta cái chóc.

Lỡ rồi, giờ mà có bị cậu Nguyên treo lên cây mít thì hắn cũng cam lòng!

“Cậu…”

“Tôi…”

Thanh âm kẽo kẹt từ cầu thang gỗ vang lên, cậu Nguyên giật mình giãy khỏi tay cậu Vũ, tránh sang một bên, sau gáy nổi lên màu hồng phơn phớt.

“Dạ thưa, có thư từ trong kinh gửi đến cậu Vũ ạ!” Thằng Chương dâng thư cho cậu chủ, tự hỏi hình như hôm nay hai cậu hơi kỳ kỳ.

“Được rồi, mày đi xuống nhà đi!” Cậu Vũ nào có tâm trạng để ý, cầm đại thư rồi xua xua thằng Chương.

“Cậu Nguyên…” Cậu Vũ thấp thỏm gọi. “Cậu giận tôi hở?”

Cậu Nguyên mím môi không nhìn cậu Vũ, cũng không trả lời.

“Cậu Nguyên.” Cậu Vũ lại gọi thêm một lần, cẩn thận thò ngón tay ngoắc lấy ngón út của người ta.

Không bị rút ra!

Cũng không bị đánh!

Cậu Vũ bạo gan hơn, từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy cậu Nguyên, vòng tay bao trọn lấy dáng người gầy gầy.

Cậu Nguyên khẽ cục cựa, như muốn đẩy ra, lại bị siết chặt vào lồng ngực rắn chắc, vết đỏ sau gáy lan xuống cổ, phủ lên cả vành tai vốn trắng nõn.

“Nguyên… tôi thương em!” Âm thanh cậu Vũ nỉ non bên tai, như rót mật vào lòng cậu Nguyên. “Tôi thương em lâu rồi mà không dám nói. Từ lần đầu gặp em tôi đã rung động rồi. Lại sợ em chê tôi học vấn thua kém, chê tôi tính cách ngang ngược. Đêm nào cũng trằn trọc không yên, nghĩ nếu mà em không thương lại thì tôi phải làm sao đây?”

Cậu Nguyên nghe những lời tâm tình của người ta, xấu hổ không biết đáp thế nào. Bình thường cứng rắn chả sợ gì ai, lúc này lại lúng túng như gà mắc tóc. Mà cũng hợp lẽ thôi, đồng trang lứa gặp cậu Nguyên nếu không phải khách sáo thì là lễ độ, có ai dám nói mấy lời gió trăng như vậy với cậu đâu.

“Nguyên, em trả lời tôi đi.” Cậu Vũ mang tâm trạng được ăn cả ngã về không, quyết tâm hỏi tới.

Cậu Nguyên im lặng một hồi, mới trả lời nhỏ xíu:

“Nếu trong lòng không có ý, thì sao lại ở tận mấy tháng không nỡ về nhà?”

Cậu Vũ vừa nghe đã hiểu, lại không dám tin là thật, còn sợ phải chăng mình nghe nhầm. Hắn xoay người cậu Nguyên lại, cố gắng xác nhận lần nữa:

“Nói vậy là, Nguyên cũng thương tôi hở?”

Nhìn cậu Vũ vừa khép nép vừa cẩn thận hỏi dò, thiệt khác xa với cậu ấm ngày đầu lên lớp ngả ngớn phách lối kiếm chuyện bỏ học hồi xưa, khiến cậu Nguyên thấy tội tội, mà cũng mắc cười.

“Ừ, tôi thương cậu Vũ mà.” Cậu Nguyên vùi mặt vào lòng cậu Vũ, ôm lấy tấm lưng rộng lớn đó, dịu dàng nói ra lời mà đối phương muốn nghe nhất.

Lầu Trác Ngọc vẫn lộng gió, chỉ là đôi bên đã hiểu rõ lòng nhau.

Cậu Vũ ôm người mình thương nhớ đã lâu, trái tim thình thịch trong lồng ngực chứa đựng tình cảm đong đầy. Không ai lên tiếng, chỉ lặng lẽ nhắm mắt, lắng nghe tiếng lòng của nhau.

Hồi lâu sau, cậu Nguyên mới khẽ đẩy cậu Vũ, nhẹ nhàng nói:

“Khi nãy cậu Vũ có thư, còn chưa đọc kìa.”

Cậu Vũ lưu luyến mãi mới chịu buông tay, bóc thư ra xem, bên trong là một tấm thiệp hồng kèm tờ giấy viết vỏn vẹn vài chữ.

Cậu Vũ đọc lướt qua, khóe miệng dần nở nụ cười, xem chừng là vui vẻ lắm, kéo tay cậu Nguyên.

“Nguyên, bạn thân tôi ở trong kinh sắp sửa thành hôn, mồng năm tháng sau làm lễ thân nghinh(*).”

“Vậy khi nào cậu đi, để tôi biên thư cho cậu bẩm với quan lớn.” Ngày trước ông Thừa tướng từng dặn, cậu Vũ muốn về kinh thì phải có thư tay của cậu Nguyên làm chứng, nếu dám tự ý thì sẽ bị bắt lại tống cổ về làng Thư Hương.

Chuyến này đi đi về về ít nhất cũng phải non nửa tháng, cậu Nguyên có không nỡ thì cũng phải để cậu Vũ đi, chả nhẽ bạn bè đã gửi thiệp mà lại vắng mặt thì thật là thất lễ.

Sao cậu Vũ lại không hiểu tâm tình của cậu Nguyên, hắn thủ thỉ:

“Nguyên, em cùng tôi về kinh đi!”

“Bạn cậu thành hôn, tôi đi theo làm gì?” Cậu Nguyên bật cười.

“Đôi bên vừa mới tỏ lòng, em đành tâm để tôi đi biền biệt cả tháng vậy sao?” Cậu Vũ đáng thương nói. “Với cả em không sợ ở chốn kinh kỳ có người giở trò trăng gió với tôi hở?”

“Cậu dám?” Cậu Nguyên nhéo mũi hắn.

“Tôi đương nhiên không dám?” Cậu Vũ ôm eo người thương. “Nhưng dầu gì tôi cũng là cậu ấm nhà quan, lỡ người ta thèm muốn tấm thân vàng ngọc này của tôi thì sao? Thân này tôi chỉ muốn dành cho Nguyên mà thôi!”

“Tôi không thèm!” Cậu Nguyên vờ đẩy cậu Vũ.

Hai người đùa giỡn ôm ấp cả buổi, cậu Nguyên cuối cùng cũng thuận lòng, nhưng bảo vẫn còn phải ghé nhà một chuyến hỏi ý ông nội.

Cụ Kiến Văn nghe bảo cháu mình muốn lên kinh, cười ha hả phất tay:

“Đi đi! Đàn ông con trai thì phải vậy chớ, đi đó đi đây cho mà biết với đời, chứ ru rú mãi ở cái làng bé xíu thì mục hết cả người.”

Thế là mấy ngày sau, cậu Vũ cậu Nguyên sửa soạn xong xuôi, lên xe ngựa trở về kinh đô.

-----

(*) Thơ tôi tự chém đấy, má mỗi lần nghĩ thơ cho cậu Vũ tán trai là tóc tôi lại rụng thêm mấy nhúm.

(*) Ngài Hưng Đạo trèo cửa sổ cướp dâu: câu chuyện tềnh iu về Trần Hưng Đạo và công chúa Thiên Thành thời Trần. Công chúa phải gả cho người khác, ngay đêm trước khi người yêu cưới chồng, ông trèo vào phòng công chúa tính cướp dâu. Cuối cùng công chúa Thụy Bà (gần như là mẹ nuôi của Hưng Đạo) năn nỉ vua dàn xếp cho hai người cưới nhau ngay hôm sau =))

(*) Lễ thân nghinh (tức lễ rước dâu hay lễ cưới): đúng ngày giờ đã định, họ nhà trai mang lễ đến để rước dâu về.

Tác giả có lời muốn nói:

Cho đến hiện tại thì trong những bộ truyện của tôi sẽ không có cảnh xã hội kỳ thị hay cấm đoán đồng giới, đơn giản vì bút lực của tôi và độ dài của truyện không đủ để khai thác mảng này. Lấy ví dụ như Mưa rơi, nghĩ cách để hai cậu bớt cà khịa nhau cũng đủ khiến tôi bạc đầu rồi, nếu chèn thêm phụ huynh hai nhà nữa chắc tôi hói mẹ mất =)). Nên nếu không đề cập đến thì mọi người auto hiểu đây là vũ trụ hòa bình thân thiện nhé. Với cả tôi tra tư liệu về Việt Nam thời phong kiến, đặc biệt là giai đoạn Hậu Lê đổ về sau, có nhắc đến những vụ tình cảm đồng giới nhưng không bày tỏ kỳ thị hay phê phán, các cụ đã thoáng rồi thì thôi chúng ta cũng phiên phiến đi nhớ =))

Giờ thấy tội cậu Vũ vl, cua trai mà cứ sợ bị người ta vả.

Đoán xem chương sau ai thành hôn nào??

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top