Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[Nghiêu x Lung] Tell Me What Love Is... - Part 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Lãnh Phi Tuyết – L.P.T

Nhân vật chính: Trương Hân Nghiêu x Tỉnh Lung.

Nhân vật phụ: Ngô Hải; Hồ Diệp Thao; Oscar; Tạ Hưng Dương; Hà Quyến Dục; Nhậm Dận Bồng.

Thể loại: Nam x nam; Tình cảm; Đơn phương; Nhẹ nhàng; HE.

Tóm tắt: Tell me what love is… Tell me how to forget it…

Link Wattpad: https://www.wattpad.com/story/268666108-chuang-2021-%C4%91o%E1%BA%A3n-v%C4%83n

Link Wordpress: https://shielfcasskute.wordpress.com/2021/05/19/tell-me-what-love-is/

Link Facebook: https://www.facebook.com/thiendingoctruc

Note: Like, share và comment của mọi người là động lực cho tác giả ngày ngày bung lụa. Yêu thương <3

-----

“Con nói với mẹ rồi. Con với Tỉnh Lung chỉ là bạn bè. Quay mấy clip đó chỉ để cho vui thôi. Thật đấy!”

“Hai đứa con đều là con trai, yêu đương gì chứ.”

“Tầm một tuần nữa con về nhà. Mọi người giữ sức khỏe nhé!”

Trương Hân Nghiêu cúp điện thoại, bất đắc dĩ vò đầu. Hắn không ngờ mẹ hắn từ lâu đã xem douyin của hắn rồi. Lại còn vào bình luận cái clip mà Trương Hân Nghiêu và Tỉnh Lung nắm tay nhìn nhau nữa chứ. Chỉ là một phút nổi hứng bắt trend khi thấy bình luận của Tỉnh Lung bên Trương Tinh Đặc thôi. Không ngờ lại khiến mẹ gọi điện hỏi thăm về xu hướng tính dục của mình. Thật là…

“Lung nhi. Em đứng đây làm gì vậy?” Ngoài cửa vang lên âm thanh của Ngô Hải, còn có tiếng Tỉnh Lung nhẹ nhàng đáp lại.

“Dây sạc của em bị hư, tính ghé sang đây mượn của Trương Hân Nghiêu.”

Tỉnh Lung đang đứng ngoài cửa? Đứng từ khi nào? Cậu ấy… có nghe thấy không?

Trương Hân Nghiêu thoáng rối bời, lại xen lẫn một chút chột dạ. Hắn biết Tỉnh Lung thích hắn. Trương Hân Nghiêu có thể cảm nhận điều đó qua ánh mắt của Tỉnh Lung, qua những lần cậu ỷ lại vào hắn, qua những câu bông đùa vô thưởng vô phạt. Khi thích một người, con người ta sẽ có những dấu hiệu vô thức, cho dù đó là Tỉnh Lung – người vẫn rất giỏi kiểm soát bản thân. Tỉnh Lung cho rằng mình che giấu rất tốt. Lại không ngờ đã bị Trương Hân Nghiêu nhìn thấu từ lâu.

Nhưng cũng chỉ dừng ở mức nhìn thấu mà thôi.

Trương Hân Nghiêu không có ý định đáp lại, chưa từng. Tỉnh Lung không nói, hắn cũng sẽ không vạch trần. Trương Hân Nghiêu tôn trọng và quý mến Tỉnh Lung như một người bạn thật sự. Hắn không muốn mối quan hệ này đi vào bế tắc, cũng không muốn cả hai phải khó xử. Thật lòng hắn rất cảm ơn Tỉnh Lung. Cảm ơn cậu đã lựa chọn không xé rách bức tường giấy mỏng manh này. Cảm ơn cậu đã không khiến hắn phải thốt nên câu chối từ.

Trương Hân Nghiêu hiểu rõ một mối quan hệ đồng tính trong showbiz sẽ có kết quả như thế nào. Sau này, ai rồi cũng sẽ gặp một người tốt và phù hợp với mình. Có khi vài chục năm nữa, họp mặt bạn bè vô tình gặp lại, cũng chỉ xem đó là thoáng ngây thơ của thời niên thiếu. Cười một cái, uống ly rượu, thế là xong.

Nhưng Ngô Hải, từ khi nào anh ta bắt đầu gọi Tỉnh Lung là Lung nhi?

“Anh có dây sạc loại của em. Xuống phòng anh, anh cho mượn này.”

Tỉnh Lung nhìn cánh cửa đang đóng chặt. Đôi mắt ẩn dưới mái tóc màu trà chất chứa những suy nghĩ không tên. Trong một thoáng, cậu đã muốn đẩy mạnh cửa bước vào. Nhưng sau tất cả, chỉ có một nụ cười nhợt nhạt được vẽ trên môi cậu. Tỉnh Lung ngoan ngoãn đi theo Ngô Hải xuống lầu.

Tỉnh Lung thích Trương Hân Nghiêu từ khi nào, cậu cũng không biết nữa. Ai cũng nghĩ hai người gặp nhau sau khi tham gia show sống còn. Nhưng sự thực cả hai đã biết nhau từ rất sớm, đã từng hợp tác livestream vài lần. Ấn tượng của Tỉnh Lung đối với Trương Hân Nghiêu khi đó chỉ dừng lại ở mức người này rất giỏi, cũng rất đẹp trai. Cho đến khi tham gia chương trình, hơn bốn tháng trời sớm chiều bên nhau. Tỉnh Lung dần nhận ra Trương Hân Nghiêu có một nụ cười như ánh nắng đầu hạ, con người ấm áp và tinh tế, lại rất giỏi chăm sóc người khác. Trước mặt nhiều người, Tỉnh Lung là một chỗ dựa vững chắc, dường như không biết mệt mỏi. Chỉ riêng Trương Hân Nghiêu phát hiện những giọt nước mắt của cậu sau những góc khuất camera, phát hiện có những đêm cậu trằn trọc không ngủ được. Và cũng chỉ có anh không ngần ngại ôm chặt cậu vào lòng. Một lời cũng không nói. Nhưng lại khiến lòng cậu yên bình đến lạ.

Những lúc yếu lòng, người ta thường dễ rung động.

Và giây phút cậu nhận ra bản thân mình dường như không dám nhìn thẳng vào mắt Trương Hân Nghiêu nữa, Tỉnh Lung biết, mình xong rồi!

Chỉ vài tuần nữa thôi. Tỉnh Lung tự nhủ thế. Kết thúc chương trình, không còn gặp lại. Tình cảm dù sâu đậm đến mấy, cũng không chống nổi sự bào mòn của thời gian.

Tỉnh Lung lặp đi lặp lại điều đó trong lòng hàng nghìn lần, tựa như đang tẩy não vậy. Nhưng cậu không lường được bản thân lún sâu hơn mình tưởng. Cậu nắm chặt mọi cơ hội để xuất hiện bên cạnh Trương Hân Nghiêu. Theo thói quen mà nhắc đến hắn trong mọi chương trình. Chỉ cần nghe tin anh em tụ họp có mặt hắn, dù bận công việc quan trọng như thế nào cậu cũng sẽ đi.

Giống như hôm nay, cậu gác lại toàn bộ lịch trình để có thể cùng mọi người đi chơi. Dù chỉ là một chuyến du lịch ngắn ngủi, nhưng có thể nhìn thấy Trương Hân Nghiêu, trái tim cậu như được lấp đầy.

Tỉnh Lung cứ đứng giữa ranh giới buông tay và tiếp tục. Một mặt cậu dùng những từ ngữ sắc bén đầy lạnh lùng của lý trí, liên tục đâm mạnh vào tim, rạch lên những vết thương đớn đau còn chưa kịp lành. Một mặt, cậu tham lam hưởng thụ chút dịu dàng phảng phất từ hắn, đem hình bóng của hắn xoa dịu sự nhức nhối trong tâm hồn.

Có lẽ Tỉnh Lung sẽ tiếp tục dằn vặt như thế mãi, cho đến khi Trương Hân Nghiêu phát hiện ra và chán ghét cậu. Nhưng có vẻ ông trời muốn giáng cho cậu một cái tát để tỉnh hẳn người, khiến cậu vô tình nghe được những lời hắn nói với mẹ mình. Trong giây phút đó, dường như Tỉnh Lung cảm giác tim mình thoáng ngừng đập. Cảm giác lạnh lẽo lan đến từng đốt ngón tay. Rõ ràng chỉ mới tháng 5, nhưng sao lại lạnh như vậy?

Tỉnh Lung nghĩ mình nên khóc thật lớn, hoặc ít ra sẽ có một vài giọt nước không kiềm chế được mà lăn xuống. Nhưng không, đến tận lúc quay trở về phòng mình, mắt cậu vẫn cứ trơ như vậy. Ráo hoảnh, khô khốc. Nếu không phải lồng ngực vẫn cảm thấy đau nhức và cổ họng nghẹn đắng lại, Tỉnh Lung sẽ tưởng rằng mình chưa từng thích người nào tên Trương Hân Nghiêu.

“Như vậy cũng tốt.” Tỉnh Lung lẩm bẩm. Hóa ra buông tay không khó khăn như cậu tưởng tượng. Có lẽ cái cậu cần, chỉ là một lý do. Một lý do để cậu dừng lại. Một lý do để cậu không trở thành một kẻ mặt dày bám theo người khác qua năm này tháng nọ. Đến lúc đó, chưa cần đến Trương Hân Nghiêu, tự cậu cũng sẽ chán ghét mình.

Tỉnh Lung chưa từng muốn biến mình trở nên hèn mọn như vậy. Chưa từng.

Cậu hy vọng, điều mà Trương Hân Nghiêu nhớ đến, sẽ là một Tỉnh Lung rực rỡ tỏa sáng, một Tỉnh Lung dịu dàng tốt đẹp.

Tỉnh Lung ngồi trên giường, đôi mắt nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ. Có vẻ như cậu phải dứt khoát rồi. Cho dù lòng không nỡ, nhưng còn có thể thế nào đây?

“Cốc cốc!”

“Lung nhi, Oscar và Hồ Diệp Thao đi dạo về rồi. Tạ Hưng Dương, Hà Quyến Dục, Nhậm Dận Bồng cũng vừa về. Bọn nó rủ đi ăn tối rồi đi kara. Em đi không?” Ngô Hải gõ cửa, giọng nói của anh vẫn cứ ôn hòa như vậy.

Tỉnh Lung đưa mắt nhìn đồng hồ. Hơn bảy giờ rồi sao? Hóa ra cậu đã ngồi im như vậy suốt hai tiếng liền. Trời sập tối khi nào cũng không biết. Khẽ động đậy cơ thể, ngồi lâu trong một tư thế khiến cậu tê cứng cả người. Tỉnh Lung mở cửa, theo thói quen nở một nụ cười nhợt nhạt. Ngô Hải hiểu rõ điều gì ẩn đằng sau nụ cười kia. Nhưng anh không vạch trần. Chỉ nhẹ nhàng chỉnh lại mái tóc cho cậu, khoác vai dẫn cậu xuống lầu.

Trương Hân Nghiêu đã chờ sẵn dưới sảnh khách sạn. Nhìn thấy Ngô Hải và Tỉnh Lung song song đi tới, hắn khẽ mím môi. Lần này, Tỉnh Lung ngược lại không còn né tránh ánh mắt hắn nữa. Cậu nhìn hắn cười cười, vẫn rất dịu dàng như vậy. Nhưng Trương Hân Nghiêu nhạy bén cảm nhận, dường như có điều gì đó đã thay đổi.

Oscar và Hồ Diệp Thao đang gọi xe ở bên ngoài. Một chiếc taxi không thể nào chở hết tám thằng con trai trưởng thành. Nên sau cùng quyết định Oscar và Hồ Diệp Thao một xe. Tạ Hưng Dương, Hà Quyến Dục, Nhậm Dận Bồng một xe. Ngô Hải, Trương Hân Nghiêu và Tỉnh Lung một xe. Trương Hân Nghiêu theo thói quen ngồi vào ghế sau chung với cậu. Không ngờ Ngô Hải lại nhanh chân vào trước. Bất đắc dĩ Trương Hân Nghiêu phải mở cửa ghế phụ. Trong lòng không rõ là đang cảm thấy thế nào.

Nơi họ đến là một nhà hàng kết hợp với KTV. Oscar cố tình chọn chỗ này để mọi người chơi thoải mái hơn. Sau khi ăn ở tầng 1 liền có thể đi hát ở trên lầu.

Cả buổi ăn Tỉnh Lung gắp không được bao nhiêu đũa, cả người ngơ ngẩn cứ như trên mây. Hồ Diệp Thao hỏi thăm thì cậu chỉ đáp là đã ăn trước đó rồi nên không đói. Trương Hân Nghiêu nhìn cậu như vậy, trong lòng sốt ruột xen lẫn khó chịu. Hắn biết những lời hắn nói cậu đã nghe được hết. Mặc dù không thể đáp lại Tỉnh Lung, nhưng Trương Hân Nghiêu chưa bao giờ muốn làm tổn thương cậu.

“Cho dù ăn rồi nhưng lát nữa còn chơi đến khuya. Sẽ đói đấy. Em ăn thêm đi.”

Lại là Ngô Hải!

Ngô Hải liên tục gắp thức ăn cho Tỉnh Lung, cố gắng dỗ cậu ăn thêm mấy miếng. Trương Hân Nghiêu chỉ có thể yên lặng ăn phần của mình.

Đến tăng 2 thì cả bọn bắt đầu sung hơn. Tạ Hưng Dương và Hà Quyến Dục liên tục tranh mic, Nhậm Dận Bồng điên cuồng cổ vũ. Hồ Diệp Thao càn quét đống đồ ăn, Oscar chịu trách nhiệm lau tay lau miệng cho cậu. Chỉ có Tỉnh Lung lẳng lặng ngồi một bên, tách biệt với mọi sự ồn ào náo nhiệt kia. Cậu cứ thế yên tĩnh nhìn mọi người chơi đùa, khóe môi theo thói quen cong lên nhè nhẹ.

Đột nhiên một bàn tay thò qua véo má Tỉnh Lung, còn bóp bóp mấy cái. Cậu giật mình nhìn qua. Chỉ thấy Ngô Hải đang cười xấu xa.

“Anh làm gì vậy? Đừng bóp mặt em.” Tỉnh Lung giận dỗi gạt tay Ngô Hải, xoa xoa gò má đáng thương của mình.

“Không muốn cười thì đừng cười.” Ngô Hải nhìn thẳng vào cậu, nghiêm túc nói.

Tỉnh Lung rũ mắt. Ngô Hải dường như nhìn thấu tất cả, khiến cậu không dám đối diện anh. Ngay cả một câu phủ nhận cũng không thể thốt ra.

Ánh mắt của Ngô Hải, cậu hiểu rõ. Vì cậu cũng từng nhìn Trương Hân Nghiêu với ánh mắt như vậy. Trên đời này, tình yêu có muôn hình vạn trạng, nhưng đôi mắt của những kẻ đơn phương, cũng không khác nhau là bao.

Tỉnh Lung bối rối. Cậu không thể xử lý cảm xúc của mình, nên cũng không biết làm sao với tình cảm của Ngô Hải.

Ngô Hải thở dài, dắt Tỉnh Lung ra ngoài. Anh nghĩ mình cần nói chuyện với cậu.

“Anh Hải, có chuyện gì vậy?” Ngô Hải và đến một góc sau hành lang. Tỉnh Lung dựa vào tường, đầu cúi xuống. Hỏi một câu cho có lệ.

“Lung nhi, anh thích em.” Ngô Hải xoa đầu cậu.

Cơ thể Tỉnh Lung khẽ run, môi mấp máy. Cậu muốn nói gì đó, nhưng lại bị anh ngắt ngang.

“Nghe anh nói hết đã. Tỉnh Lung, nhìn anh này!” Ngô Hải nâng mặt cậu lên. “Anh không cần em đáp lại, anh biết rất rõ trong lòng em đang hướng về ai. Nói anh nghe, Lung nhi. Em thích Trương Hân Nghiêu, vậy em có cần cậu ấy đáp lại không?”

“Em không cần, nhưng mà…”

“Cùng một đạo lý đó. Anh thích em, cũng không cần em đáp lại. Nếu em có thể thích anh, anh nguyện dùng cả đời này để đối tốt với em, yêu thương em, trân trọng em. Nếu em không thích, anh vẫn hy vọng mình có thể ở phía sau em, bảo vệ em, ủng hộ em.”

“Không cần phải thấy khó xử, cũng đừng áp lực. Càng không cần sợ vô thức lợi dụng hay tổn thương anh. Anh thà lúc em khổ sở tìm đến anh, còn hơn phải thấy em một mình chịu đựng đến mệt mỏi như vậy.”

“Lung nhi, vì anh thương em, nên điều anh mong muốn là có thể thấy em cười thật vui vẻ, chứ không phải chỉ là nụ cười gượng qua loa để đối phó với mọi người.”

“Nhìn em như vậy, anh rất đau lòng.”

“Anh Hải…” Tỉnh Lung cố gắng ép nước mắt xuống, nhưng hốc mắt vẫn cứ ầng ậng đau xót.

“Anh đây.”

“Anh Hải!” Tỉnh Lung không kiềm chế được nữa, ôm chặt Ngô Hải, khóc đến khàn giọng,

“Tim em đau lắm. Em không biết phải làm sao bây giờ. Em biết rõ Trương Hân Nghiêu không thích em, là em mặt dày bám theo. Em biết mình phải dứt khoát cắt đứt. Em biết mình phải tập trung vào công việc. Tất cả những chuyện đó em đều biết. Nhưng em không làm được. Chỉ cần nghĩ đến việc không gặp lại Trương Hân Nghiêu, em liền hoảng sợ muốn phát điên. Anh nói em nghe đi, em phải làm sao bây giờ. Em ghét bản thân mình yếu ớt như vậy! Nhưng em không biết mình phải làm gì cả!”

Ngô Hải siết chặt vòng tay, cảm nhận trước ngực ướt đẫm nước mắt, trong lòng cũng đau như bị bóp nghẹn. Rõ ràng là một thanh niên rực rỡ dịu dàng như mặt trời, giờ đây như thú non bị thương, không ngừng run rẩy nức nở, không ngừng trách móc bản thân.

Trương Hân Nghiêu ơi là Trương Hân Nghiêu! Tôi nên ngưỡng mộ cậu, hay nên chán ghét cậu đây?

Ngưỡng mộ cậu có được tình cảm của Tỉnh Lung, chán ghét cậu khiến em ấy rơi vào tình cảnh này.

Dù cho hiểu rõ Trương Hân Nghiêu chẳng liên can gì. Hắn không có nghĩa vụ phải thích lại Tỉnh Lung. Nhưng anh vẫn vì cậu mà cảm thấy đau lòng.

Dựa vào đâu, người mà anh một lòng bảo vệ, không nỡ để cậu chịu chút tổn thương nào, trong mắt người khác lại trở nên không đáng giá như vậy.

Có lẽ đã tích tụ cảm xúc quá lâu, Tỉnh Lung khóc như muốn trút hết ruột gan. Cổ họng cậu khàn đặc lại, nóng rát đau đớn. Ngô Hải vẫn yên lặng vỗ về cậu. Đôi tay vững vàng đỡ lấy cơ thể đang không ngừng nấc từng tiếng kia.

Qua một lúc sau, không biết là đã bao lâu, tiếng khóc của Tỉnh Lung dần nhỏ lại.

“Anh nhắn với bọn Hồ Diệp Thao em không được khỏe, chúng ta về khách sạn trước. Được không?” Ngô Hải dịu dàng hỏi.

Tỉnh Lung khẽ gật đầu. Tình trạng bây giờ của cậu, nếu lại vào đó thế nào cũng khiến mọi người lo lắng.

“Mệt thì ngủ đi, có anh ở đây.” Ngô Hải nhẹ nhàng cõng cậu lên. Tỉnh Lung tựa đầu vào vai Ngô Hải, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Đến khi hai người dần đi xa, từ đằng sau, Trương Hân Nghiêu lặng lẽ bước ra. Hắn cắn răng, trên mặt không rõ là phức tạp hay đau lòng.

-----

Tác giả có lời muốn nói: Tôi thích cái thể loại vả mặt, hồi xưa không thích người ta, mất rồi mới hối hận các kiểu ấy. Viết sướng tay vl! Nhân tiện thì cho một tràng pháo tay cho nam phụ siêu soft của chúng ta – Ngô Hải. Nam chính là để yêu nhau, còn nam phụ là để chúng ta yêu. Nên là anh ơi, về đây với em.

Cụm từ “Anh đây” với “Anh thương em” má ơi nó soft gì đâu. Tôi bị high bởi cái cụm đó á, trong “Mùa Hoa Khói” cũng vậy. Tự viết tự high áu áu~

Và có thể các cô không biết, trong một thoáng yếu lòng tôi đã có ý định đục mẹ thuyền để Lung nhi về với anh Hải. Tôi có lỗi với toàn thể Lung môn, tôi xin lỗi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top