Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[Oscar x Diệp Thao] Jeunesse - Part 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Lãnh Phi Tuyết – L.P.T

Nhân vật chính: Oscar x Hồ Diệp Thao.

Nhân vật phụ: Trương Hân Nghiêu x Tỉnh Lung

Thể loại: Nam x nam; Học đường; Tình cảm; Hài hước; HE.

Tóm tắt: Từ sau khi lớp phó thể dục bị lớp phó học tập đánh, hai người kết thù với nhau. Lạng quạng thế nào lại trở thành bạn cùng bạn. Sau đó dùng cả thanh xuân để đi gây sự với đối phương, trong mắt… cũng chỉ có mình đối phương.

Link Wattpad: https://www.wattpad.com/story/268666108-chuang-2021-%C4%91o%E1%BA%A3n-v%C4%83n

Link Wordpress: https://shielfcasskute.wordpress.com/chuang-2021-doan-van/

Link Facebook: https://www.facebook.com/thiendingoctruc

Note: Like, share và comment của mọi người là động lực cho tác giả ngày ngày bung lụa. Yêu thương <3

Quà tặng dành cho em iu Quỳnh Vũ. Thương em =))

-----

10.

Khu vực bàn cuối tổ 1 cả tuần nay tự nhiên yên bình đến lạ.

‘Lạ’ trong quái lạ vkl.

Thần dân 11A6 cảm thấy một là mình điên rồi, hai là thế giới này điên rồi!

Tiếng mắng chửi nhau mỗi ngày đâu? Âm thanh đập bàn đập ghế đâu? Khung cảnh choảng nhau sách vở bay đầy trời đâu?

Con husky cỡ lớn mỗi ngày ba bữa sáng trưa chiều mang đồ ăn nhét cho bạn cùng bạn này từ đâu ra vậy? Không quen! Mau trả lại lớp phó thể dục yang hồ nghênh ngang bá đạo cho tụi tui!

Vương Chính Hùng! Cậu từ kịch bản bá vương học đường cầm lộn sang thanh xuân vườn trường à?

Cái ánh mắt cưng chiều nịnh nọt đó là thế nào?!

Sợ hãi các thứ!

11.

Như mọi ngày, lớp phó thể dục vác cặp lủng lẳng một bên, tay cầm chai sữa đậu nành và hộp bánh bao cho lớp phó học tập. Vừa chuẩn bị bước lên cầu thang lại nhác thấy bóng bạn cùng bàn của mình lén lút dắt tay đi đâu đó với lớp phó văn nghệ.

Suy nghĩ đầu tiên của hắn là, không lẽ lớp trưởng Trương Hân Nghiêu đột ngột bị ‘gấp đôi Canxi’?!

Ơ nhưng mà Hồ Diệp Thao cũng là người của mình mà?!

Mình thì buồn ngủ díu mắt vẫn ráng thức sớm đi mua đồ ăn sáng cho người ta, người ta thì đi vụng trộm với trai!

Tức á!

Không chần chừ, Oscar rút cái chân vừa dợm bước lên bậc thang, xoay người âm thầm đi theo.

Tỉnh Lung và Hồ Diệp Thao đi đến một nhà vệ sinh vắng người ở góc trường. Do đường ống có vấn đề, bình thường ở chỗ này nước trong vòi rửa chảy rất yếu. Thi thoảng xui xẻo còn bị cúp nước, vậy nên học sinh hiếm khi lai vãng đến đây.

Oscar đứng nấp ở ngoài cửa, không có chút cảm giác hành động của mình “biến thái” như thế nào.

“Cởi áo ra.” Lớp phó văn nghệ Tỉnh Lung đặt túi đồ lên bồn rửa.

Hồ Diệp Thao ngoan ngoãn cởi nút áo.

Excuse me?!

Lớp phó thể dục suýt chút chạy thẳng vào cướp người.

Cho đến khi nhìn thấy lớp băng vải quen thuộc.

Cơ thể Hồ Diệp Thao rất gầy, xương quai xanh nhô cao, eo nhỏ tưởng chừng như vặn nhẹ là gãy. Khi cởi áo ra càng trông có vẻ đơn bạc. Hai cánh tay và trước ngực quấn băng vải. Được Tỉnh Lung cẩn thận gỡ ra từng lớp.

Nhiều ngày trôi qua, vết thương đã gần như lành hẳn, để lại những dấu vết loang lổ nhạt màu. Da lớp phó học tập vốn trắng, không nhìn kỹ cũng khó mà thấy.

Lớp phó văn nghệ kiểm tra cẩn thận, nhẹ nhõm thở phào một hơi.

“Từ hôm nay chỉ cần bôi thuốc thôi, không cần quấn băng nữa.” Tỉnh Lung bôi thuốc cho Hồ Diệp Thao, nghiến răng. “Mỗi lần nhìn là mình lại khó chịu, lẽ ra mình phải ấn đầu thằng nhóc đó vào bồn rửa chén mới đúng. Mới mười ba tuổi bụng dạ đã ác độc như vậy. Dù là anh em cùng mẹ khác cha nhưng cố tình đẩy nồi canh nóng vào người cậu đúng là quá lắm rồi!”

Mẹ Hồ Diệp Thao sau khi ly dị thì đi thêm bước nữa, rồi lại có con với chồng mới. Tình cảnh của Hồ Diệp Thao tại ngôi nhà đó, nói xấu không xấu, nói tốt, thì cũng không tốt.

Mẹ Hồ Diệp Thao vẫn thương cậu, nhưng khi có con nhỏ ít nhiều gì cũng phải san sẻ bớt tình thương của mình. Bố dượng đối với cậu không hà khắc nhưng cũng chẳng quan tâm. Thứ phiền toái duy nhất chính là đứa em cùng mẹ khác cha kia.

Không biết nó bị ai tiêm nhiễm, mà cứ nhận định Hồ Diệp Thao là kẻ thù. Thứ gì nó cũng giành với cậu, từ sự quan tâm của mẹ cho đến từng món đồ nhỏ vụn. Những trò chọc phá cũng càng lúc càng quá quắt hơn.

Đỉnh điểm là cố tình khiến cậu bị bỏng nặng như vừa rồi.

Trùng hợp hôm đó Tỉnh Lung cũng ghé nhà cậu lấy đồ sẵn tiện nán lại ăn cơm, mục kích toàn bộ màn hại người mất dạy của thằng ranh con kia.

Nếu không phải vội chở Hồ Diệp Thao vào bệnh viện, đoán chừng Tỉnh Lung sẽ ra tay với thằng nhỏ ấy thật.

Lớp phó học tập ngoan ngoãn nghe lớp phó văn nghệ cằn nhằn. Cảm giác có người lo cho mình, vừa chua vừa ngọt, không muốn phiền người ta, nhưng cứ nhịn không được muốn hưởng thụ.

“Cậu phải nghĩ cách giải quyết dứt điểm đi! Nói không chừng lần sau chờ cậu sẽ là một chén canh bỏ thuốc đấy!”

Hồ Diệp Thao thở dài, sao cậu lại không muốn giải quyết chứ?

“Mình sẽ dọn ra riêng. Nhưng không phải bây giờ.” Khoảnh khắc mẹ lao từ trên lầu xuống, lướt qua cậu, hoảng hốt ôm đứa con nhỏ vào lòng hỏi nó có bị thương không, Hồ Diệp Thao đã biết, ngôi nhà này không còn chỗ cho mình.

“Cậu còn vướng bận chuyện gì nữa?” Tỉnh Lung gắt.

“Chuyện tiền nong.” Hồ Diệp Thao nói một cách hiển nhiên. “Hiện tại mình chỉ có thể nhận mấy công việc lặt vặt, tính luôn cả học bổng thì cũng chỉ đủ học phí và sinh hoạt hằng ngày, không gánh nổi tiền trọ đâu. Ít nhất cũng phải đợi mình đủ mười tám tuổi, khi đó dù làm gia sư hay làm nhân viên part-time cũng có thu nhập cao hơn nhiều.”

“Hay là…”

“Mình không thể ở nhà cậu.” Hồ Diệp Thao biết Tỉnh Lung muốn nói gì, quả quyết chặn lại. “Ở tạm nhà bạn bè một hai ngày không thành vấn đề, nhưng mặt dày ở đến cả năm hơn. Tỉnh Lung, mình không làm được, thật sự!”

“Sao cậu lại… cứng đầu như vậy?” Lớp phó văn nghệ thở dài. “Hay là cậu đến làm gia sư cho mình, mình thuê cậu.”

“Đừng đùa.” Lớp phó học tập bật cười. “Thành tích học tập của cậu và mình ngang nhau, Bảo mình kèm cậu á? Kèm cái gì bây giờ?”

Lớp phó thể dục Oscar đứng bên ngoài lắng nghe toàn bộ, không rõ trong lòng mình bây giờ là cảm giác gì.

Thật khó chịu! Thật đau!

Kể từ chiều mưa hôm ấy, hắn vẫn luôn không dám hỏi về vết bỏng của Hồ Diệp Thao, hóa ra nguyên nhân là như thế này.

Một học sinh mười bảy tuổi, đáng lẽ phải vô lo vô nghĩ mà tập trung học hành, lại phải suy tính đường tương lai của mình, vì khả năng có hạn mà phải chịu nhịn nhục.

Những tổn thương và áp lực người kia phải nhận, không phải là chuyện mà dăm ba món quà vặt có thể an ủi được.

Hắn siết chặt tay, nhanh chóng trở về phòng học.

12.

Lớp phó học tập và lớp phó văn nghệ sau khi thu gọn rác vứt đi, một trước một sau xách balo lên lớp.

Nhìn đồ ăn sáng trên bàn mình, còn người mua thì lại vùi đầu ngủ, lớp phó học tập thầm thở dài.

Ngoại trừ đồ ăn vặt nhận lúc làm hòa ra, còn lại Hồ Diệp Thao đều từ chối hết mấy lần, nhưng không lần nào có kết quả. Oscar vẫn kiên quyết ngày ba bữa mua đồ ăn cho cậu.

Thiệt giống như muốn vỗ béo vậy!

Hồ Diệp Thao không muốn nợ người khác, nhưng Oscar rất cứng đầu. Cậu chỉ đành nghĩ cách khác trả lại.

Bóc miếng lót bánh bao, cắn một miếng vừa vỏ vừa nhân, ấm ấm mềm mềm. Tâm trạng không tốt khi nhớ lại chuyện nhà cũng được xoa dịu.

Trời thu lành lạnh, bánh bao nóng hổi nóng đến tận trong lòng.

“Ăn ngon không?” Không biết từ khi nào Oscar đã thức dậy, gối đầu lên cánh tay, lười biếng cười hỏi. “Lần đầu mua ở tiệm này, nếu ăn không ngon thì ngày mai đổi tiệm khác.”

“Không cần đâu, ăn ngon lắm!” Hồ Diệp Thao cũng cười, nhìn đến bộ mặt ngái ngủ của người kia thì nụ cười nhạt bớt. “Ban đêm cậu đi ăn trộm à? Sao không ngủ sớm một chút? Sắp vào học rồi còn buồn ngủ?”

Lớp phó thể dục tất nhiên không dám nói đêm qua mình bắn PUBG đến hai giờ sáng. Chỉ đành móc lấy ngón út người ta lắc lắc, tỏ vẻ đáng thương.

Lớp phó học tập cạn lời, khuyên bao nhiêu lần cũng không được, giận dỗi cắn một miếng to.

Khóe miệng dính chút bột vụn, Hồ Diệp Thao vừa hé miệng vươn lưỡi, vừa lúc Oscar cũng đưa tay tính giúp cậu phủi đi.

Đầu lưỡi liếm trúng ngón tay, Hồ Diệp Thao giật mình suýt sặc.

Oscar cũng không ngờ đến, tay rụt lại như bị bỏng, giấu đầu lòi đuôi mà xoa xoa ngón tay.

Lưỡi cậu ấy, ướt thật.

Tay hắn, ấm thật.

Mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng, không ai nói với nhau tiếng nào. Bầu không khí tự nhiên ngượng ngùng xấu hổ một cách khó hiểu.

Cho đến khi giáo viên vào lớp, bàn cuối tổ 1 mới được xem là bình thường trở lại.

Bài kiểm tra một tiết được phát ra, lớp phó học tập tất nhiên vẫn mười điểm như cũ. Còn lớp phó thể dục… thôi đừng nói vẫn tốt hơn.

Nhìn tờ kiểm tra bị đánh sai đỏ lè, so sánh với bài của bạn cùng bàn, lần đầu tiên Oscar vì sự chênh lệch này mà cảm thấy khó chịu.

Giống như mình với người ta thuộc hai thế giới tách biệt.

Hắn gấp bài kiểm tra cất vào balo, trong đầu lặng lẽ suy tính.

“Sao vậy? Nhìn mặt mày buồn hỉu buồn hiu.” Lớp phó học tập đi phát bài xong về chỗ ngồi, phát hiện lớp phó thể dục ỉu xìu như chó ướt mưa thì không khỏi hỏi thăm.

Lớp phó thể dục sấn tới gần, ôm lấy cánh tay đối phương, dụi đầu lên vai người ta than thở.

“Bài kiểm tra kỳ này lại nát bét. Về nhà thế nào cũng bị mắng!” Thật ra nhà Oscar áp dụng phương pháp nuôi thả. Chỉ cần hắn không rượu chè cờ bạc gái gú, ba mẹ hắn sẽ không can thiệp vào chuyện thành tích.

Có điều Hồ Diệp Thao lại không biết chuyện này, cậu buồn cười vò xù tóc hắn.

“Đã dặn cậu ôn tập từ trước cậu lại không nghe. Giờ có kết quả mới biết sợ?”

“Nhưng mà nhìn đống công thức này tôi chả hiểu gì cả. Muốn làm cũng không biết làm từ đâu.”

Trên lớp Oscar thường xuyên ngủ gật, lại không nghe giảng, kiến thức cơ bản bị hụt trầm trọng. Hồ Diệp Thao trước đây cũng chỉ nhắc nhở cho có lệ, cậu biết hắn không nghe lọt tai, bản thân mình cũng không lo chuyện bao đồng nữa.

Nhưng giờ quan hệ giữa hai người thân thiết hơn, nghe Oscar có vẻ như muốn cải thiện bản thân, Hồ Diệp Thao cũng suy nghĩ cho học lực của hắn.

“Chuyện cậu mất căn bản, tôi sẽ nghĩ cách bù đắp. Trước mắt không được ngủ trong giờ học nữa, không thì thần tiên cũng không cứu nổi cậu.”

“Lớp phó học tập à, hay cậu đến nhà làm gia sư cho tôi đi? Lương cứng tám triệu một tháng, bao ăn ở.” Oscar gác cằm lên vai cậu, thì thầm.

“Đã biết gọi tôi là lớp phó học tập thì việc học của cậu cũng thuộc trách nhiệm của tôi, lương lậu cái gì.” Hồ Diệp Thao thắc mắc nay ngày gì vậy, hết Tỉnh Lung rồi đến Oscar, ai cũng muốn mời cậu làm gia sư.

Oscar nghe ra ý từ chối trong câu nói của cậu, cười cười không nói gì thêm.

Cả ngày hôm đó, lớp phó thể dục ngoan ngoãn ngồi thẳng sống lưng, bất chấp có nghe hiểu giáo viên nói gì hay không, vẫn kiên quyết không gục đầu ngủ gật.

13.

Hồ Diệp Thao về nhà lập tức bỏ lên phòng, tránh chạm mặt với người trong nhà.

Mới vừa tắm xong, chuông điện thoại lại reo lên, là số lạ.

“Xin chào, có phải là số của Hồ Diệp Thao phải không?” Giọng nữ ấm áp nhẹ nhàng phát ra.

“Đúng rồi ạ! Xin hỏi cô là?”

“Chào con, cô là mẹ của Oscar. Đã tối rồi mà vẫn làm phiền con, thật ngại quá!”

“Không có gì đâu ạ!” Nghe nói là mẹ của lớp phó thể dục, giọng cậu bất giác nghiêm cẩn hơn.

“Chuyện là thế này, cô và ba nó đều thường xuyên ở nước ngoài. Cô vừa xem bảng điểm của thằng nhóc nhà cô.”

Hai người nói chuyện rất lâu. Lúc cúp điện thoại, Hồ Diệp Thao vẫn còn thấy hơi ngơ ngẩn. Mũi có hơi cay cay.

Cậu mở màn hình, ấn gọi một số khác.

“Lớp phó học tập, tự nhiên nay gọi cho tôi vào giờ này vậy, nhớ tôi hả?” Thanh âm cợt nhả trầm thấp, không hiểu sao lại ẩn ẩn chút cưng chiều.

Lỗ tai Hồ Diệp Thao nóng lên, cậu ho khan một tiếng.

“Mẹ cậu vừa gọi cho tôi.” Hồ Diệp Thao thở dài khe khẽ, nhẹ đến mức không nghe thấy. “Oscar, cậu đã biết những gì rồi?”

Tự dưng phụ huynh mời cậu làm gia sư, phúc lợi lương bổng cao không nói, lại còn ngỏ ý muốn cậu ở hẳn lại nhà làm bảo mẫu chăm sóc cho hắn. Muốn cậu không nghĩ nhiều cũng không được.

Đầu dây bên kia im lặng, giống như không ngờ cậu sẽ hỏi trực tiếp như vậy.

“Tôi…”

“Nghĩ cho kỹ rồi trả lời. Đừng nói dối tôi.”

Oscar phiền muộn thở dài, thuật lại những gì hắn nghe được từ cuộc nói chuyện giữa cậu và lớp phó văn nghệ.

“Thế nên cậu mới nghĩ ra cách này để giúp tôi?”

“Cũng không hoàn toàn là giúp cậu. Tôi thật lòng muốn nâng điểm, ngồi cạnh học sinh giỏi như cậu khiến tôi thấy tủi thân.”

“Tủi thân?” Hồ Diệp Thao bật cười, không ngờ có ngày lại nghe Oscar tự nói mình như vậy. “Còn bệnh dạ dày của cậu là sao?”

“Bệnh dạ dày? Mẹ tôi nói cả chuyện này à? Cũng không nghiêm trọng như vậy. Chỉ là thỉnh thoảng có đau một tí. Tại tôi không hay ăn sáng.”

“Mỗi ngày cậu mua đồ ăn cho tôi mà không biết tự mua cho mình à?” Ngay cả Hồ Diệp Thao cũng không nhận ra giọng điệu của mình có phần nghiêm khắc hơn.

“Nếu cậu đến ở chung với tôi, bảo đảm ngày nào tôi cũng ăn ngủ đúng giờ.” Oscar cam đoan chắc nịch. “Cậu đừng từ chối có được không? Ba mẹ tôi chẳng mấy khi ở nhà, một mình tôi rất buồn.”

Bàn về giả bộ đáng thương, không ai qua được lớp phó thể dục nổi danh da mặt dày.

Hồ Diệp Thao không muốn nợ ân tình người khác, nhưng Oscar lại dùng phương pháp này tìm đến cậu. Từ giúp đỡ biến thành đôi bên cùng có lợi. Thật đúng là vì cậu mà bỏ công suy tính đủ đường.

Hơn nữa, nghĩ đến cảnh Oscar phải chịu cơn đau dạ dày dằn vặt, Hồ Diệp Thao thấy trong lòng khó chịu.

“Cuối tuần này có tiện không?”

Oscar tưởng mình phải tốn thêm hai ba tờ sớ mới thuyết phục được cậu, không ngờ người ta lại đồng ý nhanh thế, vội vã đáp lời.

“Tiện, 24/7 đều tiện!”

“Vậy cuối tuần tầm ba giờ chiều tôi mang hành lí đến. Cậu gửi địa chỉ cho tôi, ok?”

“Ok, quyết định như vậy, tôi chờ cậu!”

Oscar cúp điện thoại, hưng phấn nhảy lên giường lăn mấy vòng.

“Alo mẹ? Cậu ấy đồng ý rồi. Khi nào sang á? Cuối tuần này. Con biết rồi. Con sẽ tập trung học, cũng sẽ không ăn hiếp người ta. Cậu ấy tốt như vậy. Sao con nỡ chứ?”

-----

Cục Tuyết có lời muốn nói: Jeunesse trong tiếng Pháp có nghĩa là thanh xuân.

Cậu chuyện về gia đình Thao Thao chỉ lướt qua, xuất hiện không nhiều. Về sau chỉ tập trung vào cuộc sống học đường và mái ấm của hai bạn chẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top