Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

STORY 11

STORY 11:

Oscar và Hồ Diệp Thao đi ăn trưa cùng nhau. Nơi cậu chọn là một quán ăn sạch sẽ yên tĩnh, nhưng chất lượng thì khỏi phải bàn.

Hai người chọn chỗ ngồi gần cửa sổ. Oscar không kén ăn, đưa menu cho Hồ Diệp Thao để cậu tùy ý chọn lựa, đồng thời âm thầm ghi nhớ món ăn ưa thích của cậu.

Điện thoại Hồ Diệp Thao ‘ting’ một tiếng, là tin nhắn của Trương Gia Nguyên.

“Nguyên nhi chạy đi chơi chỗ khác rồi. Bảo không cần mua đồ ăn cho cậu ta.” Hồ Diệp Thao chống má bĩu môi. Còn chưa kịp hỏi xem rốt cuộc là cậu ta có chuyện gì nữa.

“Nếu đã không phải về sớm, hay là sau khi ăn em ghé công ty tôi ngồi một chút nhé?” Oscar nghịch đầu ngón tay Hồ Diệp Thao đang để trên bàn, chọc cho ngón tay trắng nõn hồng lên.

“Có thể sao?” Hồ Diệp Thao ngạc nhiên hỏi.

“Nếu là em, đương nhiên có thể.” Oscar nhìn cậu cười.

SuD là tập đoàn công nghệ đa quốc gia, rất nhiều tập đoàn và công ty khác sử dụng hệ thống quản lý và bảo mật của SuD. Tập đoàn này còn liên kết với Chính phủ của một số nước, chịu trách nhiệm xây dựng hệ thống phòng ngự thông tin. Giá trị doanh nghiệp của SuD phải lên đến hàng tỷ đô la, và vẫn tiếp tục gia tăng qua từng năm.

Ban đầu tổng bộ SuD đặt tại Mỹ, những năm gần đây mới chuyển về phát triển trong nước. Vì ba Nghiêu cũng làm về công nghệ nên cậu cũng chú ý đến phương diện này. Hồ Diệp Thao vốn tưởng Oscar là nhân viên ở đó. Đến khi tối qua lên mạng tra mới biết, tập đoàn này do gia tộc Wang gầy dựng nên, hóa ra người ta đường đường là Phó tổng giám đốc, thái tử gia hàng auth chính hãng có giấy xác nhận của cục Dân số.

Nhìn ảnh bìa tạp chí hiếm hoi trên màn hình, Hồ Diệp Thao chỉ có thể ôm tim thở dài.

Sao lại có thể đẹp trai như vậy?

Ngắm bao nhiêu cũng không thấy đủ.

Hồ Diệp Thao không biết nên khen mắt nhìn của mình thật tốt hay khen người mình thích thật tài giỏi đây.

Món ăn nhanh chóng được bưng lên. Oscar vớt cá từ trong canh để ra một cái dĩa sứ, cẩn thận tách xương, kiểm tra không còn sót xương nhỏ mới gắp để vào chén cho cậu.

“Cảm ơn anh.” Nhìn Oscar hành động tự nhiên như vậy, Hồ Diệp Thao cũng nhịn không được mà trêu hắn. “Động tác rất thành thục nha, có phải trước đây anh cũng giúp người khác gỡ xương rất nhiều lần rồi phải không?”

“Ừ.” Oscar thản nhiên gật đầu.

Hồ Diệp Thao chỉ thuận miệng nói thôi, không ngờ Oscar thừa nhận luôn. Trong lòng tự nhiên thấy chua chua xót xót, khóe môi hơi mím lại. Vừa lòng chưa, lắm miệng chi giờ tự mình khó chịu!

“Nghĩ đi đâu đó? Người đó là mẹ tôi.” Oscar nhéo nhẹ má Hồ Diệp Thao. “Em ghen sao?”

Hồ Diệp Thao nhận ra mình không chọc nổi người ta mà còn bị ghẹo ngược lại, bĩu môi nhét cá vào miệng, không trả lời.

“Mẹ tôi dặn phải làm cho quen, để sau này còn phục vụ cho vợ mình.” Oscar gắp một con tôm đưa đến bên miệng Hồ Diệp Thao.

Lỗ tai Hồ Diệp Thao bị lời nói của Oscar làm cho ngứa ngáy, tựa như có lông vũ phất qua. Cậu ngập ngừng nhìn con tôm đỏ au, hé miệng ngậm lấy, đầu lưỡi vô thức chạm qua đầu đũa.

Đũa sứ trắng ngà chen giữa bờ môi hồng nhạt, khi lấy ra còn lấp lánh ánh nước. Con ngươi Oscar tối xuống, lại làm như không có gì mà rút đũa về.

Người này, đúng là muốn mạng của hắn mà!

Trong đầu Hồ Diệp Thao còn luẩn quẩn quanh chữ ‘vợ mình’. Cậu không biết đáp trả thế nào, chỉ đành nói nhỏ xíu xiu:

“Suốt ngày thả thính. Miệng từ khi nào lại ngọt như vậy?”

Oscar thính tai, nghe rõ mồn một. Cách một cái bàn hắn vươn người tới, chóp mũi cả hai khẽ chạm nhau, chỉ cần nhích thêm một chút là có thể tạo thành một nụ hôn tiêu chuẩn. Ngón cái hắn ấn lên môi dưới Hồ Diệp Thao, nhẹ nhàng cọ xát như khiêu khích.

“Miệng tôi có ngọt hay không, em thử một chút chẳng phải sẽ biết sao?”

Hồ Diệp Thao ngượng chín cả người, cứng đơ không biết phải làm sao. Thanh âm trầm thấp, động tác gợi tình, khuôn mặt đẹp trai quá mức cho phép, đều xuất hiện trên người mà mình thích thầm. Thật đúng là nã cậu một phát chí mạng!

May mà Hồ Diệp Thao chọn lầu hai không có người, nếu không cậu thực sự sẽ suy nghĩ đến việc tông cửa sổ nhảy xuống.

Mắc cỡ chết đi được!

Hồ Diệp Thao hít sâu một hơi, ấn vai Oscar, né tránh ánh mắt hắn.

“Ăn cơm! Đừng quậy!”

Oscar nghe lời, nương theo lực tay Hồ Diệp Thao ngồi lại như cũ, tạm tha cho bé mèo đã bị chọc đến bối rối, tiếp tục gắp thức ăn cho cậu.

Bữa trưa trôi qua trong sự cưng chiều của Oscar và sự hưởng thụ từ ngại ngùng đến tự nhiên của Hồ Diệp Thao.

“Em no chưa?”

Hồ Diệp Thao gật đầu, Oscar liền dắt cậu ra xe.

Đường số 5 là con đường được quy hoạch cho khu công nghiệp, hầu như những công ty lớn trong thành phố đều đặt trụ sở ở đây. Con đường rộng thênh thang với bốn làn xe mỗi bên. Cây xanh và thảm cỏ phủ dọc đường khiến không khí có phần tươi mát hơn. Không ít lần Hồ Diệp Thao giao trà sữa cho những công ty ở đây, đều phải đi qua con đường này.

Khi đó chỉ cảm thấy nơi đây thật trống trải, thật buồn tẻ, lại chẳng liên quan gì đến mình. Nhưng không hiểu sao, bây giờ cậu lại thấy yêu thích khung cảnh vắng lặng này.

Hẳn là do đi cùng ai đó, nên tâm trạng cũng đổi khác.

Chiếc Spyker C8 rẽ qua một cánh cổng to lớn liền thả chậm tốc độ. Từ đằng xa, chữ ‘SuD’ khổng lồ ánh lên sự sắc bén của kim loại, ngạo nghễ khảm trên mặt trước của tòa nhà chính. Những dãy nhà theo kiến trúc hoa lan thấp hơn trải dài xung quanh. Khí thế và xinh đẹp.

Băng qua con đường giữa thảm cỏ rộng lớn, Oscar lái xe xuống tầng hầm tòa nhà chính. Sau đó dẫn Hồ Diệp Thao vào thang máy chuyên dụng cho lãnh đạo.

Trong thang máy được thiết kế tinh xảo, bốn mặt gương viền kim loại vàng rose, ánh đèn vàng nhạt, còn có mùi sáp thơm thoang thoảng. Đúng là tập đoàn lớn, tỉ mỉ đến từng chi tiết.

“Tôi có thể nắm tay em không?” Oscar nghiêng đầu nhìn cậu.

Hồ Diệp Thao hơi ngơ ngác, trước giờ không phải đều nắm tay rất tự nhiên sao, giờ sao lại xin phép cậu?

Hồ Diệp Thao tự hỏi một chút liền nghĩ ra. Ở đây là công ty của Oscar, nhân viên đều sẽ dõi theo từng động tác của lãnh đạo. Oscar muốn nắm tay cậu đồng nghĩa với một nửa công khai rồi. Nhưng hắn sợ Hồ Diệp Thao khó xử nên mới trao quyền quyết định cho cậu.

Người này, bá đạo cường thế như vậy, lại đối xử trân trọng cậu từng chút. Muốn không thấy động tâm cũng khó.

Hồ Diệp Thao cười, chủ động vươn tay, mười ngón đan xen nhau. Ngón tay mềm mại của cậu len giữa khớp xương cứng rắn, lại mang theo sự dịu dàng của đôi bên.

“Thật ngoan.” Oscar kéo cậu sát lại gần, hơi thở ấm nóng khẽ chạm qua gò má.

Cửa thang máy mở ra, Oscar một tay đút túi, một tay dắt Hồ Diệp Thao đi ra đại sảnh. Nhân viên đi ngang lập tức đứng lại cúi chào.

“Phó tổng.”

“Chào phó tổng ạ.”

Oscar gật đầu với từng người một, nhìn qua có vẻ xa cách nhưng lại không mất lịch sự. Hắn vừa đi vừa giới thiệu về SuD cho Hồ Diệp Thao.

“Đây là tòa hành chính, nơi đón tiếp khách đến và tổ chức các cuộc họp, cũng là nơi làm việc chính của tôi. Từ sảnh trệt đến tầng năm là khu vực dịch vụ, gồm nhà hàng, hồ bơi, tiệm café, thư viện, phòng gym, vân vân. Những dãy nhà bên là khu vực nghiên cứu và phát triển. Còn có một dãy dành riêng cho hoạt động giải trí và tổ chức sự kiện lớn.”

Hai người ghé vào tiệm café chọn một vài cái bánh ngọt, Oscar còn mua cho cậu một ly trà sữa. Tiếp nhận ly trà sữa đã được hắn cắm sẵn ống hút, Hồ Diệp Thao thử một miếng, gật đầu tán thưởng:

“Ngon thiệt nha! Xem ra trà sữa của tôi khó lòng mà cạnh tranh ở đây rồi.” Hồ Diệp Thao nhún vai làm bộ tiếc nuối.

“Không ngon bằng.” Oscar giúp cậu cầm bánh ngọt, lắc đầu. “Của em là đặc biệt.”

Đối với tôi, em là đặc biệt, nên mọi thứ thuộc về em đều đặc biệt.

Hồ Diệp Thao cong mắt cười, lại hút thêm một ngụm, sao tự nhiên lại thấy ngọt hơn rồi?

Hai người lại vào thang máy, ấn nút đi lên lầu năm mươi, lầu cao nhất, cũng là nơi đặt văn phòng làm việc của Oscar.

Đợi cửa thang máy khép lại, dàn nhân viên vừa rồi còn nghiêm túc lập tức túm tụm với nhau.

Em gái lễ tân: “Cá hai trái dưa leo, thanh niên đi bên cạnh Phó tổng chính là người yêu.”

Chị gái phòng nhân sự: “Vậy mà cũng cá! Chắc kèo là người yêu rồi. Tay trong tay không rời nhau kìa!”

Anh trai phòng chiến lược: “Không ngờ bộ dạng Phó tổng khi yêu là như thế! Lúc nhìn người ta dịu dàng như gió xuân ấy chèn ơi!”

Bà thím lao công: “Tụi nhỏ bây giờ yêu đương trông ngọt ngào nhỉ. Trà sữa thì cắm ống hút dâng tận miệng, bánh ngọt thì cầm tận tay. Chậc! Đúng là khiến bà già này cũng muốn hồi xuân.”

Thanh niên tòa nghiên cứu tiện chân đi ngang qua sảnh: “Mọi người không tò mò thân phận người yêu của Phó tổng à?”

Đúng rồi! Đây rốt cuộc là thần thánh phương nào?

Lại có thể hái được đóa hoa cao lãnh của SuD chúng ta?

Oscar trong công việc luôn đạt trạng thái nghiêm túc đến gần như là lạnh lùng. Từ lúc giấu thân phận thực tập ở SuD cho đến lúc thăng tiến đến chức Phó tổng giám đốc, Oscar đều có sức ảnh hưởng kỳ lạ với đồng đội xung quanh, dường như ai cũng sẽ theo hắn tiến vào trạng thái tập trung cao độ. Hiệu suất công việc có thể nói là tốt khỏi bàn, nhưng cũng vì vậy mà khiến Oscar và mọi người có phần ngăn cách. Sau này biết hắn là con trai Chủ tịch Wang thì càng câu nệ hơn, sợ mình sơ suất phạm sai lầm trước mặt người thừa kế tập đoàn.

Nhưng hôm nay phát hiện Phó tổng khi yêu đương cũng không khác gì người bình thường. Cũng dịu dàng và tâm lý, cũng trân trọng và yêu thương đối phương, từng động tác đều khiến các chị em ôm tim suýt thở oxi. Tự nhiên sinh ra một sự đồng cảm vượt giai cấp, đồng thời nảy sinh tâm lý cuối cùng Phó tổng cũng có người ‘nâng khăn sửa túi’ rồi.

Thật là cảm động phát khóc!

“Này, mọi người đang nói gì đấy? Ai yêu đương cơ?”

“Chị Nhã Thư?!”

Dàn tám chuyện tự nhiên thấy chột dạ. Nhã Thư là bạn đại học của Oscar, sau này đi du học vài năm rồi tiến vào SuD đảm nhận vị trí trợ lý. Trong mắt mọi người, Oscar và Nhã Thư đúng nghĩa là trai tài gái sắc, không ít người còn tưởng tượng ra chuyện tình lãng mạn của hai người họ. Nhưng hôm nay Phó tổng công khai nắm tay người khác ở công ty, dân chúng vô thức thay cốt truyện thành tình tay ba thê lương thảm thiết như phim Hàn Quốc giờ vàng.

Nguyễn Nhã Thư không hiểu ánh mắt mọi người nhìn mình nghĩa là sao. Chẳng qua trưa nay ăn nhiều hơn hai chén cơm thôi mà, không lẽ bụng mập bung nút áo, hay là cô bỏ lỡ cái gì rồi?

Đến khi Nguyễn Nhã Thư lên tinh thần, hóp bụng ưỡn ngực gõ cửa văn phòng Oscar, mới phát hiện đúng là mình hụt mất tin tức lớn rồi.

Ba tầng trên cùng là nơi làm việc của cấp lãnh đạo và trợ lý của họ. Oscar là Phó tổng, cũng là người điều hành chính của SuD, tất nhiên văn phòng của hắn nằm ở vị trí rất tốt. Từ cửa sổ sát đất có thể nhìn ra khoảng không rộng lớn bên dưới.

Hồ Diệp Thao ngồi trên sofa chữ L, vươn tay nghịch con lắc Newton đặt trên bàn trà, thật lòng khen ngợi.

“Nơi này thật là đẹp.”

Cảm giác lạnh lùng nhưng không đơn điệu, giống như chủ nhân của nó vậy.

Oscar xoa đầu Hồ Diệp Thao, người mình thích vui vẻ, hắn tất nhiên cũng vui vẻ. Điện thoại bất chợt đổ chuông, là số lạ. Ý cười trong mắt nhạt bớt.

“Em ngồi đây chơi một chút. Tôi ra ngoài nghe điện thoại, không lâu lắm đâu.”

“Ừm, anh đi đi!” Hồ Diệp Thao ngoan ngoãn hút trà sữa.

Oscar ra ngoài, đứng ở một góc khuất, hờ hững tựa vào cửa kính, bấm nhận.

“Alo?”

“Chào Phó tổng Wang. Tôi là Patrick.”

Oscar thoáng nhíu mày, từ đâu tên này có số cá nhân của hắn?

“Tôi rất xin lỗi vì đã sử dụng một số phương pháp không được chính đáng lắm để có được số điện thoại này. Mong cậu không phiền!”

“Không, tôi phiền!”

Có lẽ đầu dây bên kia đã dự đoán trước Oscar sẽ nói chuyện không nể nang như vậy, Patrick vẫn bình thản nói tiếp, ý cười trong giọng nói chẳng hề suy suyển.

“Tôi gọi chỉ để lần nữa trân trọng mời cậu đến buổi tiệc tối nay tại nhà hàng El. Tôi biết Phó tổng rất bận, sợ cậu vô tình quên mất.”

“Tôi không quên. Đáng tiếc tôi không có hứng thú với lời mời khiếm nhã như vậy.”

Quy luật bất thành văn khi mời tiệc, trừ khi hai bên có mối quan hệ thân thiết, bằng không lời mời phải được gửi đến trước ít nhất là một tuần hay một tháng. Không có chuyện mai tổ chức rồi hôm nay mời, đó là một hành động xem thường đầy thất lễ.

Oscar biết tin Patrick sẽ có một buổi tiệc với giới thượng lưu từ lâu. Chẳng qua gã cố ý đợi đến sát ngày mới mượn chuyện của Prince để thành lý do mời hắn. Chẳng có tiệc xin lỗi gì ở đây cả. Nếu Oscar thực sự đến, hắn sẽ biến thành trò cười cho khách tham gia.

Hành động khiêu khích trắng trợn như vậy, Oscar muốn rút lại lời khen về trí thông minh của Patrick.

“Tin tôi đi, chính cậu sẽ là người muốn đến gặp tôi đấy.” Patrick cười nhạt rồi cúp máy.

Suy nghĩ đầu tiên của Nguyễn Nhã Thư khi gặp Hồ Diệp Thao chính là, đậu má Phó tổng dám ra tay với trẻ vị thành niên?

Alo chú công an ơi!

Cũng không thể trách Nguyễn Nhã Thư. Khung xương Hồ Diệp Thao vốn nhỏ, lại thêm gương mặt trắng trắng hồng hồng, đôi mắt lấp lánh trong suốt, mặc đồng phục lên bảo học sinh cấp ba cũng còn được nữa là.

Là nhân viên xuất sắc nhiều năm liền, Nguyễn Nhã Thư như cũ giữ vững nụ cười khéo léo, đặt tài liệu lên bàn sếp, sau đó tự giới thiệu.

“Xin chào, tôi là Nguyễn Nhã Thư, trợ lý của Phó tổng Wang. Bàn làm việc của tôi ở ngay bên ngoài, nếu cậu cần gì có thể gọi tôi.”

“Tôi là Hồ Diệp Thao, bạn của Oscar.” Hồ Diệp Thao cũng cười. “Chị cứ bận việc của mình, không cần để ý đến tôi.”

Nguyễn Nhã Thư nghiêng người chào, giẫm cao gót quay lại bàn làm việc của mình. Cô vừa đặt túi xuống thì thấy sếp cầm điện thoại đi ngang, cô liền gọi hắn.

“Sếp, cho em hỏi với! Vị ở bên trong kia là…”

“Tôi đang theo đuổi.” Oscar nhướng mày. “Sau này có thể cô sẽ gặp em ấy nhiều, phiền cô rồi.”

“Ok sếp! Em hiểu rồi!” Nguyễn Nhã Thư nghiêm chào.

Cha mẹ ơi sếp còn chưa ôm được người ta về nữa hả? Sao mà… cùi bắp vậy?

Tất nhiên mấy lời này cô không dám nhả ra khỏi miệng. Tiền thưởng cuối năm còn phải nhờ vào chữ ký của Phó tổng kia kìa.

“Anh phải làm việc rồi à?” Oscar đi nghe điện thoại về xong, Hồ Diệp Thao có cảm giác sắc mặt hắn lạnh hơn. Cậu cũng không cụ thể được là thay đổi như thế nào, nhưng đúng là cậu có cảm nhận như vậy.

“Không, chiều nay không có việc gì gấp.” Oscar khui một cái pudding chanh, đút cho cậu.

Điện thoại bàn của Nguyễn Nhã Thư vang lên, cô nhấc ống nghe, gương mặt dần trở nên nghiêm túc.

“Sếp, phòng IT gọi lên báo. Tường lửa bảo mật của hệ thống máy chủ đang bị phá vỡ, đối phương không phải tầm thường.”

“Cùng tôi xuống xem.” Oscar cau mày đứng lên, nói với Hồ Diệp Thao. “Em chờ tôi một lát nhé.”

“Có thể cho tôi đi cùng không?” Hồ Diệp Thao ngập ngừng nói, yêu cầu này có vẻ quá phận, nhưng cậu nghĩ mình có thể giúp gì đó.

“Ừ.” Oscar nắm tay Hồ Diệp Thao, cùng Nguyễn Nhã Thư xuống lầu IT.

“Tình hình thế nào?” Oscar bước vào phòng, hỏi Giám đốc.

“Hiện tại tiến độ bị bẻ gãy của tường lửa là 15%, không lần thấy dấu vết mã độc, không tìm được nguồn phát tán, không truy ngược được IP!” Giám đốc IT lo đến toát mồ hôi hột. Nếu tường lửa thực sự bị phá, tài liệu của công ty và khách hàng toàn bộ sẽ bị đánh cắp. Khi đó thiệt hại không thể nào mà lường được. “Loại công nghệ này chưa từng xuất hiện.” Giống như một cơn giông không biết từ đâu ập đến, đánh vỡ từng lớp cửa.

Hiện tại chỉ có thể vừa ngăn chặn vừa dựng thêm nhiều lớp bảo mật khác. Trông tình huống không ổn sẽ chuyện toàn bộ dữ liệu qua máy chủ dự phòng.

Cùng lúc này, điện thoại Oscar lần nữa vang lên.

“Thế nào, Phó tổng Wang có thích món quà này không? Món quà này có đủ để mời cậu đến gặp tôi không?”

“Là anh làm?”

“Nào, tôi chỉ nói là món quà thôi. Phó tổng nói như vậy giống như muốn gán cho tôi tội ăn cắp thông tin doanh nghiệp vậy.”

Oscar không muốn nghe gã nói nhảm, trực tiếp tắt máy.

Hồ Diệp Thao nhìn những hàng code chạy loạn, cậu nhìn không hiểu. Nhưng cũng biết là tình hình hiện tại không ổn cho lắm, nhìn mặt Giám đốc và dàn IT càng lúc càng căng là biết.

Cậu hơi lùi về sau, lấy điện thoại ra, ấn ấn vài cái.

“Có lỗ hổng!” Một người nhân viên IT la lên, liên tục lạch cạch gõ phím. “Bên kia bị chặn lại rồi! Giờ chỉ cần tìm nguồn mà độc nữa thôi!”

Thanh tiến độ báo hỏng bị chặn lại ở con số 35%, sau đó dần lùi về không.

Cả phòng thở phào, dàn IT lên máu gà, dồn sức cắn ngược về.

Tại một tòa cao ốc khác, xuất hiện tình trạng ngược lại.

“Sao lại thế này? Sao lại không đưa mã vào được nữa?”

Patrick nhìn một loạt màn hình đưa lên cảnh báo màu đỏ, lạnh lẽo siết chặt tay.

“Thưa ngài, có vẻ như bên kia có cao thủ, tín hiệu của chúng ta bị chặn, còn bị bại lộ.”

Đôi mắt gã dần trở nên u ám, khóe miệng kéo căng thành nụ cười không rõ ý nghĩa.

“Mày lợi hại hơn tao nghĩ đấy, Oscar Wang.”

Công nghệ đặc biệt gã dồn tâm sức đấu giá từ thị trường chợ đen, hiện tại biến thành vô giá trị.

Khi xác nhận hệ thống đã được an toàn, Oscar vỗ vai Giám đốc IT khen ngợi, đồng thời tăng tiền thưởng tháng này cho bộ phận IT để khuyến khích.

Hồ Diệp Thao đứng bên cạnh thở ra nhẹ nhõm. Ba Nghiêu, cảm ơn ba. Con hứa sau này sẽ không đâm chọt ba trước mặt mẹ Lung nữa đâu.

“Tôi đưa em về.”

Đứng trong thang máy, Oscar đan tay với Hồ Diệp Thao, nhìn cậu cười.

“Chuyện hôm nay, cảm ơn em.”

Hồ Diệp Thao giật thót, chẳng lẽ bị phát hiện rồi?!

“Em đúng là ngôi sao may mắn của tôi.”

Nhận ra Oscar cũng không có ý như cậu nghĩ, Hồ Diệp Thao lén lút thở phào, rồi lại nháy mắt trêu anh.

“Phòng IT mà nghe được sẽ phất cờ khởi nghĩa đó. Toàn công sức của họ chứ tôi có làm gì đâu.”

“Họ đã được an ủi bằng tiền thưởng rồi. Có điều người làm sếp như tôi lại chẳng có ai an ủi cả.”

“Anh muốn an ủi thế nào?” Hồ Diệp Thao ngơ ra.

Oscar ôm lấy eo cậu, để cậu dán sát vào ngực mình, cúi đầu nhìn xuống bờ môi hồng nhạt kia.

“Em nói xem?”

Lại nữa rồi!

Anh đừng mà ỷ mình đẹp trai rồi cứ làm mấy hành động như này nhé!

Tôi chịu không nổi đâu!

“Hửm?” Oscar không nhận được câu trả lời, càng cúi sát hơn.

Đã đưa đến miệng rồi mà còn không ăn, thì đúng là uổng cho cái danh con gái Lung môn!

Hồ Diệp Thao vòng tay qua cổ Oscar, mạnh mẽ ấn môi lên gò má hắn. Vành tai lặng lẽ đỏ lên, nhưng vẫn cố chấp nhìn vào mắt hắn.

“Thế này được chưa?”

Oscar ngạc nhiên giống như không ngờ tới bé mèo này sẽ chủ động như vậy.

‘Ting’ một tiếng, thang máy mở ra, Hồ Diệp Thao giật mình khẽ đẩy Oscar, hắn đành tiếc nuối buông tay.

Nhưng trên mặt hắn là nụ cười sung sướng muốn kiềm chế cũng không được.

Đoạn đường từ SuD về quán Manquer, bong bóng hồng phấn cứ nổ lách tách trong lòng hai người.

Trương Gia Nguyên và Lưu Vũ trao đổi thông tin liên lạc, sau đó tạm biệt nhau. Không có cảnh đánh ghen đỏ mắt, không có tạt nước tát mặt, không có rút xấp tiền vả bôm bốp.

Một cuộc nói chuyện bình thường đến không thể bình thường hơn.

Thậm chí người ngoài nhìn vào còn tưởng hai người rất thân nhau.

Đến cả Trương Gia Nguyên cũng không ngờ mình có thể bình thản như vậy.

Lúc nghe tin Lưu Vũ trở về, cậu bất an và thấp thỏm, hầu như trăn trở cả đêm. Nhưng đến lúc mặt đối mặt, Trương Gia Nguyên lại không dậy được tí kích động nào. Thậm chí nhìn Lưu Vũ cậu còn nhớ về những tháng năm đại học, không chỉ có những ngổn ngang khi yêu thầm, còn có những niềm vui ngây ngô nhỏ vụn.

Ở cái tuổi nửa trưởng thành, nửa trẻ con ấy, Trương Gia Nguyên đã gặp những người quan trọng trong cuộc đời mình, cũng gặp người cậu muốn dùng cả đời để thương yêu.

Họ chỉ mới rời giảng đường vài năm mà thôi, lại cảm thấy xa xôi như đã qua nửa đời.

Trương Gia Nguyên còn nhớ, vào một đêm lộng gió nào đó. Cậu túm được Châu Kha Vũ đang uống say bí tỉ trên bờ đê. Chả hiểu tên đó nghĩ gì mà lại gọi cho đổi thủ một mất một còn của mình, chí ít là khi đó hắn nghĩ thế. Cái tên bình thường gây lộn chí chóe với cậu, thế mà lại ôm chặt cậu mà khóc.

“Tôi muốn đi cùng Lưu Vũ, rất muốn. Vé may bay tôi cũng mua rồi. Nhưng có nghĩa lý gì đâu, em ấy muốn đuổi theo Santa. Trong lòng em ấy, sẽ không có chỗ cho tôi.”

Trương Gia Nguyên không rõ mình nên làm gì, chỉ cố nén từng trận chua xót cắt ngang ngực, vươn tay ôm lấy Châu Kha Vũ mà vỗ về.

An ủi hắn, cũng như an ủi cái mối tình không thể nói ra của cả hai.

Tự nhiên, Trương Gia Nguyên cũng thấy mình như muốn khóc.

-----

Cục Tuyết có lời muốn nói: Mini game không mấy bồ? Ai giải thích đúng ý nghĩa cái tên SuD tôi tặng một đoản văn tùy chọn cp =))

Cái đầu đen tối của tôi chợt nghĩ đến thang máy play. Má ơi ai đó ship hộ bịch Omo!

Btw, Trung thu vui vẻ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top