Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

STORY 15

STORY 15:

Châu Kha Vũ và Trương Gia Nguyên quần nhau một trận ở hồ bơi, về phòng lại tiếp tục quần nhau tranh nhà tắm. Mặc dù Trương Gia Nguyên bơi thua người ta, nhưng bạn Gia Nguyên bày tỏ, mình lươn từ nhỏ.

Trời thì lạnh vãi nhái, không cho tắm rửa thay đồ thì họa mi teo lại còn ba cm mất.

Châu Kha Vũ bất đắc dĩ, nể tình cậu có lòng dẫn anh đi xả stress nên thôi cũng nhân nhượng một lần.

Kết quả là, haha, đêm đó hai thằng cùng bệnh.

Trương Gia Nguyên ngủ đến nửa đêm, thấy hơi khó chịu nên mơ màng tỉnh lại. Cậu cảm giác cổ họng đau đau, hít một hơi thấy mũi bị nghẹt là biết ngay.

Đưa tay rờ trán. Chẹp, sốt rồi.

Trương Gia Nguyên xuống giường rót ly nước uống cho dịu cổ họng. Rồi tính nấu gói cháo ăn liền để uống thuốc. Lúc đi ngang qua giường Châu Kha Vũ, cậu tiện tay xem hắn thế nào.

Quả nhiên, trán nóng bừng bừng. Có vẻ như sốt còn nặng hơn cậu.

“Kha Vũ? Châu Kha Vũ? Dậy!”

“Ưm…” Đầu óc Châu Kha Vũ quay cuồng, cảm thấy như đang cuộn mình trong lò than, vừa ngộp vừa nóng. Mí mắt nặng trĩu, hắn nghe tiếng Trương Gia Nguyên gọi mình, nhưng không tài nào dậy nổi.

Cảm giác mát mẻ ẩm ướt dán lên trán, dễ chịu đến mức chân mày giãn ra, cũng khiến hắn tỉnh táo phần nào. Châu Kha Vũ chầm chậm mở mắt, lờ mờ nhìn thấy Trương Gia Nguyên đang ngồi bên giường.

“Uống miếng nước đi.”

Châu Kha Vũ uể oải chống tay ngồi dậy, cả người bủn rủn, đến cả cầm ly nước uống cũng phải cố sức. Trương Gia Nguyên lại rót cho hắn thêm một ly, rồi mới đi tìm bình siêu tốc, hứng nước đun lên.

“Em nấu ít cháo, anh ăn rồi uống thuốc.” Trương Gia Nguyên ngáp một hơi, dụi dụi mắt cho đầu bớt choáng. Bỏ hai gói cháo ăn liền ra tô. “Ngủ một giấc chắc sẽ hết.”

Châu Kha Vũ dừng khoảng chừng là hai giây, mới ngơ ngác gật đầu.

Trương Gia Nguyên chậc lưỡi. Thằng bị bệnh lại phải đi chăm thằng bệnh khác.

Nghĩ nghĩ, lại cắt thêm cho hắn một cây xúc xích.

Mình thật lương thiện, mình thật đáng yêu!

Châu Kha Vũ sờ sờ trán, cảm giác thứ gì đó mềm mềm ướt ướt, lại không giống khăn mặt. Trương Gia Nguyên lại chỉ mở màn hình điện thoại làm nguồn sáng, Châu Kha Vũ bóc xuống cũng không nhìn rõ được thứ mình đang cầm là gì.

“Này, em dùng cái gì đắp hạ sốt cho anh thế?”

“Băng vệ sinh.”

“Ò.” Châu Kha Vũ gật đầu, đưa lên mũi ngửi ngửi. “Hãng gì vậy? Sao thơm thế?”

Trương Gia Nguyên còn nghĩ hắn sẽ giãy nảy lên, nhưng người ta bình thản ngoài sức tưởng tượng, xem ra bình thường cũng thủ sẵn làm lót giày giống cậu.

Quả nhiên, người có kinh nghiệm có khác.

“Cool Fresh, mát lạnh sảng khoái. Trong ngăn tủ còn có mấy cái, thích thì anh lấy đi.”

“Ò.”

“Qua đây ăn cháo.”

Châu Kha Vũ đắp lại miếng băng vệ sinh lên trán, lù lù bước xuống giường, như con zombie nửa mùa, lặc lìa lết đến bàn ăn.

Hắn cúi đầu nhìn tô cháo, vừa tính lấy muỗng thì…

Tủm!

Trương Gia Nguyên nhìn miếng băng nghe theo lực hút trái đất mà rơi từ trán Châu Kha Vũ, rớt cái chủm vô tô cháo, nổi lềnh bềnh.

Cậu đơ ba giây, sau đó úp mặt xuống bàn cười khùng.

Ụ á nửa đêm tấu hài chi vậy ba?

Châu Kha Vũ nhìn chằm chằm tô cháo kèm miếng “topping” to tướng, đường truyền chập cheng nãy giờ rốt cuộc nhảy từ đỏ lên vàng.

Hắn lừ đừ nhìn ra cửa sổ.

Ụ á quê quá giờ nhảy lầu còn kịp không?

Trương Gia Nguyên vừa cười vừa nhịn, sợ mấy phòng bên nghe thấy, vừa sốc hông vừa nghẹn thở, cả người rung cành cành. Nhìn cái mặt đời này không còn gì luyến tiếc của Châu Kha Vũ khiến cơn mắc cười mới vừa dịu xuống lần nữa trỗi dậy.

Cười đã đời, Trương Gia Nguyên mới đi đổ tô cháo topping, nấu gói mới cho hắn.

Dưới ánh sáng lờ mờ của màn hình điện thoại, gương mặt Châu Kha Vũ âm u như kẻ phản diện trong phim kinh dị.

“Chuyện đêm nay, nếu có người thứ ba biết, anh sẽ hóa thành lệ quỷ leo lên giường nhóc, mỗi đêm đều đè nhóc tới sáng, ám nhóc cả đời không ngủ ngon.”

“Nhịn đi! Éo cho ăn nữa.”

“Xin lỗi, anh sai rồi!”

Kẻ phản diện lập tức khuất phục dưới chủ nghĩa tư bản.

Qua một đêm lộn xộn, cuối cùng hai người cũng chìm vào giấc ngủ sâu. Trương Gia Nguyên còn hào phóng đắp cho Châu Kha Vũ miếng băng vệ sinh khác. Hai người sinh viên không có tiết sáng sung sướng ngủ tới tận trưa.

Trương Gia Nguyên lần nữa thức dậy sớm hơn, cậu xuống giường kiểm tra Châu Kha Vũ. Phát hiện hắn cũng hạ sốt thì hài lòng, bóc miếng băng vệ sinh đã khô trên trán hắn vứt đi.

Một thân đầy mồ hôi rít rít, cậu nhanh chóng tắm một trận thoải mái, chính thức thoát khỏi trận bệnh đến nhanh đi nhanh.

Châu Kha Vũ úm giường thêm một tiếng sau mới dậy. Hắn vừa ngáp vừa cào tóc, đột nhiên tay khựng lại.

Ký ức về tô cháo topping lần nữa truyền vào trong não.

Vậy nên khi Trương Gia Nguyên mua đồ ăn trưa về, mở cửa ra, thứ đập vào mắt cậu là cái mông tròn ủm của Châu Kha Vũ, còn chủ nhân của nó thì úp mặt xuống gối, rất có xu thế sẽ lìa khỏi cõi đời bằng tư thế này.

Trương Gia Nguyên không chịu nổi cái tướng thô bỉ này. Cảm thấy ông trời cho Châu Kha Vũ nhan sắc nhưng đáng tiếc quên kèm theo hướng dẫn sử dụng.

“Cơm tấm sườn bì chả quán cô Hai sau trường. Ăn thì ngồi dậy rửa mặt!” Cậu đá vào chân giường Châu Kha Vũ, kéo hắn từ cơn quê độ đêm qua trở về.

Châu Kha Vũ bị mùi thơm của thịt nướng và mỡ hành rù quến về thực tại, nuốt nước miếng cái ực.

Năm phút sau, hai người ngồi bên bàn, xúc cơm lấp đầy bụng.

“Cảm ơn nhóc con! Anh nợ mày một mạng.” Ngủ dậy đói héo ruột mà có tô cơm này thì đúng là cứu rỗi đời hắn.

“Không cần cảm ơn, tiền cơm ba mươi nghìn, phí ship hai mươi nghìn, giao tận phòng mười nghìn, bày ra tô dâng tận họng mười nghìn. Tổng cộng bảy mươi nghìn, chuyển khoản hay tiền mặt?”

“Tiền thì không có, mạng thì có một cái. Chịu thì chịu không chịu buộc chịu.”

“Éo cần cái thây của anh. Nôn tiền ra đây!”

Gian phòng ngập nắng, có mùi thơm của đồ ăn, đượm vào tiếng cãi chí chóe không ngừng.

Châu Kha Vũ thế mà nghe lời Trương Gia Nguyên thật. Ít nhất là lời khuyên của cậu khiến hắn không còn ủ rũ hay đau xót khi gặp Lưu Vũ nữa. Hắn vẫn là anh trai trúc mã đáng tin cậy, dù tình cảm không được đáp lại, cũng không khiến hắn ngừng đối xử tốt với Lưu Vũ. Ngoài trừ giờ học và thời gian công tác ở Etienne, Châu Kha Vũ một lòng bay theo Lưu Vũ, như con ong bị hương hoa cuốn hút không biết lối về.

Trương Gia Nguyên lần thứ n nhìn cơm canh nguội lạnh trên bàn, cùng dòng tin nhắn “Nhóc không cần mua cơm tối, anh ăn bên ngoài” đến từ kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đó. Cậu bực bội chửi thầm một tiếng.

Lần trước bơi đua chiến bại, Trương Gia Nguyên nhận mệnh bao đồ ăn tối một năm, nhưng Châu Kha Vũ ăn được bữa đực bữa cái, hầu như toàn ra ngoài dùng cơm với đối tượng thầm mến của mình.

Trương Gia Nguyên xoa xoa lồng ngực nặng nề khó chịu, đến bao giờ condi tình yêu mới đến quật mình đây?

Lấy màng bọc thực phẩm bọc lại đồ ăn, đưa vào tủ lạnh mini. Trương Gia Nguyên quyết định bữa sáng ngày mai chỉ cần bỏ những món này vào lò vi sóng hâm lên là được, không cần đi mua nữa.

Nghĩ đến mấy thứ gia dụng trong phòng này có phân nửa là Châu thiếu gia trả tiền, Trương Gia Nguyên lần nữa ém cục tức xuống.

Dọn dẹp xong xuôi, Trương Gia Nguyên mở laptop, truy cập vào một trang fanpage, có chút hồi hộp lướt xuống.

Hôm nay Etienne sẽ công bố danh sách tân thành viên đã được thông qua phỏng vấn.

Là câu lạc bộ cậu đã định hướng cho mình khi lên Đại học, việc trúng tuyển hay không sẽ ảnh hưởng đến môi trường hoạt động trong bốn năm tới của cậu.

Bài viết mới nhất đăng cách đây mười lăm phút.

Trương Gia Nguyên đọc cẩn thận, phát hiện năm nay lại có thêm hình thức mới là cộng tác viên, là những người chưa đạt chuẩn trong buổi phỏng vấn nhưng có tiềm năng phát triển. Họ sẽ hoạt động với tư cách cộng tác viên trong hai tháng đầu, sau đó thực hiện một bài kiểm tra nữa mới có thể nhận lấy thân phận thành viên chính thức.

Lượng ứng viên đến phỏng vấn hôm trước có đến hơn hai trăm, nhưng chỉ có sáu mươi ba người được chọn, gồm bốn mươi lăm thành viên và mười tám cộng tác viên.

Trương Gia Nguyên thấp thỏm bấm vào danh sách, tìm kiếm tên mình.

Càng lướt đến cuối, tim cậu càng trầm xuống.

Không có tên của cậu.

Dò đi dò lại hai ba lần, không có là không có.

Trương Gia Nguyên mặt không cảm xúc bấm qua mục cộng tác viên.

Ba chữ Trương Gia Nguyên chễm chệ đứng đầu danh sách.

Qua hồi lâu, cậu mới chép miệng một cái.

Nói sao đây nhỉ?

Có chút thất vọng, hụt hẫng lẫn hoang mang.

Rốt cuộc cậu chưa làm tốt chỗ nào?

Từ phong cách ngoại hình, thái độ cho đến vấn đáp, Trương Gia Nguyên đều chuẩn bị một cách nghiêm túc nhất. Cậu bảo đảm phong thái tự tin và cách tư duy rành mạch của bản thân là điểm sáng giữa dàn ứng viên, chưa kể phần biểu diễn tài năng cũng không bị mắc lỗi, ban phỏng vấn khi đó rõ ràng rất thích cậu.

Vậy mà khởi đầu của cậu, lại là cộng tác viên?

Cái cảm giác bản thân mình đã rất nỗ lực, kết quả lại như một gáo nước lạnh dội xuống, lúc nào cũng khó chịu như vậy.

Vị trí Trương Gia Nguyên ứng tuyển là thành viên ban Sự kiện, mà Phó ban, chính là Châu Kha Vũ.

Người đại diện cho Sự kiện trong ngày hôm đó, cũng chính là hắn.

Xem ra, muốn biết nguyên nhân, chỉ có thể tìm vị “đàn anh thân yêu” này thôi.

Trương Gia Nguyên xoa xoa mặt, cố làm cho mình bình tĩnh hết mức có thể. Kết quả đã có, cậu không muốn gây sự náo loạn, cậu chỉ muốn cho bản thân một câu trả lời.

Ngồi đờ người một hồi, Trương Gia Nguyên giật mình vì âm thanh “Ting ting!”

Điện thoại trên bàn kêu nhẹ hai tiếng, là anh Tỉnh Lung của cậu nhắn tin.

/Không cần nản lòng, vị trí khởi đầu nói lên nhiều thứ, nhưng không phải là tất cả của em./

Xem ra Tỉnh Lung đã dự đoán được cậu sẽ vì kết quả mà khó chịu, cố tình an ủi đứa em họ chồng đáng thương này.

Trương Gia Nguyên khẽ cong khóe miệng, hồi âm tin nhắn.

Sao cậu có thể nản lòng được! Cậu là “con ông cháu cha” cơ mà! Chính cậu đã hứa sẽ khiến Tỉnh Lung tự hào về mình!

Đàn ông Trương gia, hứa được làm được!

Đến hơn chín giờ tối, Châu Kha Vũ mới thong dong về phòng, trên mặt là nét cười chưa dứt.

Vừa mở cửa, một luồng oán khí tạt thẳng vào mặt hắn, tự nhiên Châu Kha Vũ rùng mình, quéo hết cả đuôi.

“Nhóc con, vong dựa mày hả?” Cái thứ ngồi thù lù giữa sàn là thể loại tạo vật của quỷ gì thế này?

“Em có chuyện muốn hỏi.”

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Trương Gia Nguyên, Châu Kha Vũ thu lại nét đùa cợt, khoanh chân ngồi xuống chung.

“Hỏi gì hỏi lẹ anh mày còn tắm rửa nghỉ ngơi nữa.”

Trương Gia Nguyên mím môi, “Hôm phỏng vấn, em đã biểu hiện không tốt chỗ nào? Vì sao… chỉ có thể là cộng tác viên?”

Châu Kha Vũ chớp mắt, kể từ lúc ra quyết định, hắn đã biết sẽ phải đối mặt với chất vấn của Trương Gia Nguyên. Nhưng điều khiến hắn không ngờ là, trông cậu có vẻ bình tĩnh hơn hắn tưởng.

Châu Kha Vũ tán thưởng tính cách này của cậu.

“Ngày hôm đó em thể hiện rất tốt, ban phỏng vấn cũng đánh giá cao năng lực của em. Vốn dĩ em có thể trở thành thành viên chính thức, nhưng người đề xuất đưa em xuống cộng tác viên, là anh.”

“Tại sao?” Trương Gia Nguyên mở to mắt, giống như không thể tin.

-----

Cục Tuyết có lời muốn chíp chíp: Suýt nữa thì tôi quên mình có đứa con ghẻ này =))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top