Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

STORY 17


STORY 17:

Trương Gia Nguyên nhàm chán vừa lướt điện thoại vừa đợi anh người yêu đến đón, trước mặt bỗng xuất hiện cái bóng mờ chắn mất chút ánh sáng vốn chẳng nhiều nhặn gì giữa trời mưa thế này.

Cậu vô thức ngước lên. Nét mặt chuyển thành ngạc nhiên và ngơ ngác.

“Anh Đằng?!” Trương Gia Nguyên không dám khẳng định.

“Lâu quá không gặp, Gia Nguyên.” Gương mặt khuất dưới vành nón lưỡi trai vẫn làm người ta có cảm giác đây là người rất hòa nhã, thanh âm êm tai nhẹ nhàng gửi lời chào.

“Đúng là anh rồi! Anh về khi nào cũng không nhắn em một tiếng?” Trương Gia Nguyên mừng rỡ nói.

Cùng một ngày gặp trúng hai người bạn cũ xuất ngoại đã lâu, cái tỷ lệ này, phải nói là thần kỳ.

Khi còn ở Etienne, đàn anh Trương Đằng từng dẫn dắt cậu một thời gian. Sau này Trương Đằng qua Ý đào tạo chuyên sâu, Trương Gia Nguyên còn vì vậy mà buồn bã hết mấy ngày.

“Anh mới về được mấy ngày thôi. Anh mua café ở gần đây, thấy dáng ai giống em quá nên mới ghé xem thử. Không ngờ đúng thật là em. Gia Nguyên ngày nào giờ đã trưởng thành rồi.”

Trương Gia Nguyên ngượng ngùng cười cười. Cái cảm giác y chang mỗi lần về quê ăn Tết gặp bà con là lại có câu này, áp lên một anh chàng đẹp trai như Trương Đằng thì đúng là hơi bị mắc cười.

“Vẫn còn chưa chúc mừng anh đoạt danh hiệu ở Liên hoan Âm nhạc Venice. Không hổ là đàn anh của em! Càng lúc càng tỏa sáng!”

“Cảm ơn em, chúng ta qua đó làm tách café nhé? Anh mời.” Trương Đằng vươn tay muốn xoa đầu cậu.

Trương Gia Nguyên vô thức nghiêng đầu, né tránh động tác có phần thân mật này, bàn tay của Trương Đằng hụt hẫng đáp xuống một bên vai. “Em…”

Cậu còn chưa kịp nói gì, một chiếc xe hơi đang dừng ngay chỗ bọn họ. Cửa xe hạ xuống, gương mặt lạnh tanh của Châu Kha Vũ trong màn mưa càng có vẻ âm u.

Hắn xuống xe, bung dù bước đến chỗ Trương Gia Nguyên, bắt gặp cái cau mày của cậu thì trong lòng chùng xuống.

“Sao không đeo khăn choàng cổ? Anh mà bệnh thì coi chừng em!” Trương Gia Nguyên thẳng tay kéo khóa áo khoác của hắn lên đến tận cổ, giận dỗi mím môi.

Chút nhức nhối thoáng qua lập tức biến thành dòng suối ngọt ngào chảy qua lồng ngực. Châu Kha Vũ cười cười, ôm lấy eo cậu, rồi mới nhìn qua người đối diện.

“Anh Đằng, đã lâu không gặp. Cuối cùng nền âm nhạc Ý cũng tống tiễn anh về nước rồi à?”

“Cái miệng của cậu ngoài phát ngôn cà khịa thì còn có tác dụng gì khác không, Châu Kha Vũ?” Trương Đằng nhướng mày. Thằng ôn con này, vẫn đáng ghét như vậy.

“Có. Với Nguyên nhi nhà tôi thì dùng để nói lời yêu thương. Đáng tiếc tôi không muốn dành những lời đó cho anh.”

Trương Đằng nhìn bàn tay đáp bên eo Trương Gia Nguyên, nghiến răng nghiến lợi “Chắc đây cần?”

“Không cần thì thôi.” Châu Kha Vũ nhún vai. “Bọn tôi còn có việc, đi trước nhé! Hôm nào rảnh đi café ôn chuyện cũ.”

Hôm nào là một khái niệm xa xôi diệu vợi.

Trương Gia Nguyên bị Châu Kha Vũ nửa ôm nửa kéo lên xe, cậu chỉ đành gật đầu xin lỗi với Trương Đằng.

Anh nhìn theo con xe biến thành chấm nhỏ mờ nhạt sau màn mưa, trong đôi mắt là sự lạnh lẽo mà chính anh cũng không chú ý.

Trương Đằng đi về hướng ngược lại. Trong một con hẻm nhỏ, hàng dây thường xuân rũ xuống hai bên khô héo sẫm màu, chiếc Bentley đơn độc đậu một góc, che giấu sự sang trọng của nó dưới bầu trời ảm đạm.

Anh mở cửa, ngồi vào ghế lái.

“Đã để ngài đợi lâu.” Trương Đằng liếc mắt nhìn gương chiếu hậu, tỏ ý xin lỗi.

Người ngồi sau không đáp lời ngay, chỉ chăm chăm nhìn những sợi thường xuân bốc lên vẻ thối rữa. Chút ánh sáng nhạt nhòa không đủ thấy rõ mặt, chỉ có đôi bàn tay trắng nhợt phủ lên đầu gối toát lên vẻ yếu ớt, giống như có thể bóp gãy bất cứ lúc nào.

“Thật đáng yêu, nhỉ?”

Trương Đằng dừng động tác khởi động xe.

“Người mà cậu thích ấy.”

Ngón tay trên vô lăng siết chặt rồi buông lỏng, đuôi mắt mang theo sự sắc bén, xuyên qua gương chiếu hậu, thẳng thừng đâm vào người phía sau.

“Tuyệt đối, không được đụng đến em ấy!”

Tiếng cười khàn khàn bật lên, đầy giễu cợt. “Thật nóng nảy.”

“Thầy Lelush đang đợi ngài. Chúng ta đừng chậm trễ.” Trương Đằng bỏ tiếng cười khó chịu đó ngoài tai, con xe Bentley lao ra khỏi ngõ hẻm, xé rách màn mưa.

Oscar trở về đường số 5, Nguyễn Nhã Thư và Giám đốc IT đã chờ sẵn ở văn phòng, chuẩn bị báo cáo tình hình.

Sự việc bị tấn công vừa rồi gióng lên hồi chuông cảnh báo. Là một tập đoàn chuyên về công nghệ bảo mật, không ít lần SuD bị hacker tự do hoặc từ công ty đối thủ nhắm đến, nhưng tuyến phòng thủ bị đột phá mạnh mẽ đến như vậy, lại không tìm ra mã nguồn gây độc, thực sự là lần đầu tiên.

Nếu không phải giữa chừng tín hiệu đối phương bị quấy nhiễu rồi chặn lại, thừa cơ cho phòng IT tìm ra sơ hở phản kích, đoán chừng phải cấp tốc đưa toàn bộ dữ liệu sang máy chủ khác.

Chuyện này mà truyền ra ngoài, uy tín của SuD sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng. Một tập đoàn công nghệ lại bị hack dữ liệu nội bộ, còn gì đáng trào phúng hơn nữa? Khách hàng sẽ tiếp tục sử dụng hệ thống của họ sao?

“Phó tổng, virus tấn công là công nghệ mới từ Nga, theo đường buôn lậu tiến vào chợ đen khu Nam, mới vừa được rao bán đấu giá tuần trước, danh tính người mua được bảo mật. Chúng tôi muốn truy ngược lại vị trí thì tín hiệu đã biến mất. Nhưng sản phẩm cấp cao như vậy, tôi e chỉ có thể là hàng đặt riêng, lý nào lại xuất hiện ở chợ đen?” Giám đốc IT lén lau mồ hôi tay ra sau lưng, cúi đầu báo cáo.

Oscar gõ ngón tay lên mặt bàn, trầm tư suy nghĩ.

Là ai để cho công nghệ đó lọt vào khu Nam, tình cờ lại để Patrick mua được?

“Vì sao virus bị chặn lại? Có tìm được nguyên nhân không?” Hắn hỏi.

Giám đốc IT lắc đầu, “Virus giống như xuất hiện lỗi từ bên trong, tự phân rã lẫn nhau, hoàn toàn không giống có bên thứ ba can thiệp.”
Đối với chuyện này, Nguyễn Nhã Thư lại có suy nghĩ khác.

Nếu công nghệ này quý giá như vậy, đối phương chịu bỏ vốn lớn để mua về. Trước khi tung ra phải thử nghiệm kỹ lưỡng, nào có chuyện trùng hợp đang tấn công lại bị lỗi?

“Tôi biết rồi. Anh em IT chịu khó tăng ca hôm nay, gia cố toàn bộ hệ thống, truy được bao nhiêu thông tin hữu ích toàn bộ báo cáo cho tôi. Tháng này phòng IT nhận thưởng thêm 25% lương.”

“Cảm ơn Phó tổng, chúng tôi nhất định cố gắng.” Giám đốc IT thở nhẹ một hơi, cúi người chào rồi ra ngoài.

“Nhã Thư, báo bên phòng Giám sát trích xuất camera quanh khu vực phòng IT. Thời gian từ lúc hệ thống bị tấn công cho đến lúc kết thúc. Để họ kiểm tra…” Như nghĩ đến điều gì, Oscar bất chợt sửa lời. “Mà thôi, chuyển hết cho tôi là được.”

“Vâng sếp.”

Năng suất của Nguyễn Nhã Thư không thể xem thường, hai mươi phút sau, trong hòm thư điện tử của Oscar xuất hiện tệp ghi hình mà hắn yêu cầu.

Dù đã được khoanh vùng khu vực, nhưng số lượng camera cần xem cũng phải lên đến bốn năm cái. Ngoại trừ Oscar, không ai rõ hắn đang tìm cái gì.

Oscar kiên nhẫn xem từng video, đến một điểm, hắn lập tức tua chậm tốc độ, chỉnh độ phân giải lên cao nhất.

Trong màn hình, Hồ Diệp Thao vốn đang đứng bên cạnh hắn, âm thầm lùi nhẹ về sau, rút điện thoại ra bấm bấm gì đó.

Vừa lúc cậu cất điện thoại thì phòng IT reo hò, thông báo độ xâm nhập tường lửa ngừng lại.

Hồ Diệp Thao còn cẩn thận nhìn qua hắn, phát hiện hắn và mọi người không ai chú ý đến mình mới thở phào nhẹ nhõm.

Oscar mím môi, đè xuống nụ cười vô thức.

Bé mèo của hắn, ngoan ngoãn đáng yêu, lại còn tài giỏi như vậy.

Quả nhiên, nói cậu là ngôi sao may mắn không sai chút nào.

Nhưng vẫn cứ ngốc như vậy. Rõ ràng là bị lời của hắn hù sợ đến xù cả đuôi mèo, lại cứng rắn giả vờ như không có gì. Còn nghĩ hắn sẽ không phát hiện ra.

Phải đưa về nhà sớm thôi, chứ thả ra ngoài lại bị bắt mất lúc nào không hay.

Hắn tắt video, mở một tệp tài liệu mật mang tên “Yeux”.

Trong cuộc chiến công nghệ tình báo, không tổ chức nào dám nói có thể vượt qua Yeux. Cái tên này xuất hiện khoảng hơn mười năm trước, nhanh chóng khuấy đảo thế giới ngầm. Những giao dịch tình báo của Yeux đều được đánh giá độ khó cấp S. Dù phải trả cái giá kếch xù, những kẻ có máu mặt lẫn chính phủ nếu cần tin tức, đều tìm đến Yeux.

Đáng tiếc sau đó Yeux đặt ra tiêu chí và giới hạn giao dịch, một năm chỉ tiếp vài đơn, khiến người mua tin luôn phải chờ đợi tranh giành.

Không thiếu những kẻ muốn đi đường tắt, chiêu mộ Yeux làm việc cho mình. Một phe trung lập không có chỗ dựa, lại có thực lực mạnh mẽ như vậy, hiển nhiên chính là miếng bánh thơm ngon kẻ nào cũng muốn thu vào tay.

Nhưng chẳng có ai chạm được đến dù chỉ là phần rìa của chân tướng.

Chẳng ai biết Yeux là một người hay là tập thể, có bao nhiêu thành viên, hoạt động ở đâu, gia cảnh thế nào,…

Tất cả những gì mà người ta biết được từ “Yeux” chỉ là cái tên, và một địa chỉ thư điện tử dùng để giao dịch.

Không có thông tin, đồng nghĩa không có điểm yếu, không thể nắm trong tay.

Dựa theo lập trường đôi bên, SuD và Yeux là đối thủ, cũng là đối tác. Oscar từng mấy lần giao dịch với Yeux, hiệu suất và kết quả đúng là khiến người ta không thể nào soi mói. Trùng hợp, hắn từng được biết đến một vụ việc tương tự, khi một tổ chức tình báo khác muốn hạ bệ Yeux bằng cách hack vào thư điện tử để truy ngược vị trí. Nhưng virus còn chưa kịp mã hóa thì đã xuất hiện lỗi tự hủy. Nhiều cao thủ hacker muốn khiêu chiến độ khó đều gặp phải tình trạng tương tự.

Hắn có một suy đoán lớn mật.

Nhưng không cần vội chứng thực điều đó, hiện tại hắn cần nhờ đến Yeux để giải quyết Patrick, một lần và mãi mãi.

Trước đây Oscar có thể từ từ mà chơi với gã, nhưng giờ hắn đã có Hồ Diệp Thao, hắn không cho phép bất cứ mối nguy hiểm tiềm tàng nào xuất hiện.

Ở bên kia đại dương, trên một hòn đảo tư nhân, người thanh niên để chân trần, vùi bàn chân vào bãi cát mịn, ngón tay lạch cạch gõ phím không ngừng. Bất chợt, hắn khẽ cười, ngoắc tay gọi người yêu.

“Anh tiểu Du, có chuyện thú vị lắm này.”

“Sao thế?” Du Canh Dần tiến lại gần, bị Ngô Hải nắm tay kéo ngồi lên đùi.

“Một tiếng trước, ứng dụng phòng thủ của Yeux được kích hoạt tại thành phố H, xuất phát từ trụ sở tập đoàn SuD.” Ngô Hải chỉ chỉ chấm đỏ trên màn hình.

“SuD? Ứng dụng này là của riêng Yeux chúng ta, bên đó sao lại có được?” Du Canh Dần cau mày.

“Không phải SuD có, là Thao Thao kích hoạt, bảo vệ cho hệ thống máy chủ của bọn họ đang bị tấn công.” Ngô Hải lắc đầu.

“Hôm trước Trương Hân Nghiêu vừa đòi thông tin của phó tổng SuD, hôm nay Thao Thao lại đến bảo vệ công ty bọn họ, không phải trùng hợp như thế chứ?”

“Trùng hợp hơn nữa là vị phó tổng đó còn gửi yêu cầu giao dịch cho chúng ta, mới tức thì luôn này.”

“Gửi lại cho Trương Hân Nghiêu đi, xem anh ấy có nhận không. Tình hình này thì có lẽ tên Oscar Wang đó có quan hệ gì với Thao Thao rồi. Giờ nhân tiện tra xem có chuyện gì mà Thao Thao phải mở app thế?”

Ngón tay Ngô Hải lại lạch cạch liên tục, dữ liệu từ nhiều nguồn trong hệ thống Yeux đổ về, chắt lọc một hồi, cho ra kết quả.

“Chậc, từ khi nào chợ đen thành phố H lại xuất hiện hàng chất lượng cấp cao thế này? Chỉ trôi nổi trong chợ đen có hơi đáng tiếc.” Ngô Hải lầm bầm.

Ứng dụng phòng thủ trong máy Hồ Diệp Thao lấy mẫu code virus, đưa về hệ thống của Yeux phân tích. Một loạt các chuỗi code hiện ra, hệ thống đột nhiên báo lỗi không nhận diện được. Có một đoạn ký tự bị thừa.

/4 15 1 20 21 15 14 7 22 9 3 21 1 20 1/

Du Canh Dần lẩm nhẩm mấy con số, sắc mặt anh bất chợt trầm xuống, đôi mắt mở lớn, dường như không thể tin.

“Gọi cho Trương Hân Nghiêu, nhanh! Nói anh ấy canh kỹ Tỉnh Lung. Chúng ta lập tức trở về thành phố H.”

-----

Cục Tuyết có lời muốn chíp chíp: Mấy thứ liên quan đến công nghệ chuyên môn tôi thỉnh giáo từ em trai, kết hợp với sự chém gió siêu quần, không có giá trị kiến thức tham khảo.

Mấy bồ đoán xem mật mã là gì? Bao dễ luôn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top