Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

STORY 21

STORY 21:

Trương Gia Nguyên chẳng hay biết có người đang thầm cáu mình. Hôm nay cậu rất vui. Sau một tháng thử việc và một tháng đặc cách hỗ trợ cho Phó chủ nhiệm Trương Đằng, Trương Gia Nguyên thành công ghi tên mình vào danh sách thành viên chính thức. Buổi lễ hôm nay không chỉ là chương trình chào đón tân thành viên, mà còn là chúc mừng những cộng tác viên đã thông qua kiểm tra như cậu.

Sự vui vẻ trong lòng càng nhân lên gấp mấy lần khi thấy Tỉnh Lung bước lên sân khấu. Cậu không làm anh dâu mình mất mặt hehe!

Trương Gia Nguyên nhìn máy ảnh của Cam Vọng Tinh, xuýt xoa khen ngợi nhân tiện dụ dỗ người ta tích cực chụp thêm mấy tấm nữa. Mớ hình này mà đem gửi cho ông anh họ chúa simp vợ ở nhà thì tháng này lại được cấp phát thêm tiền tiêu vặt rồi hí hí.

Cam Vọng Tinh chỉnh tiêu cự máy ảnh, liên tục bấm máy, không hề tỏ ra phiền hà khi được Trương Gia Nguyên nhờ vả. Đợi đến khi Tỉnh Lung và Lelush đều xuống sân khấu, cậu mới hạ máy xuống, chớp mắt lơ đãng.

“À thì, sao cậu lại muốn chụp nhiều hình của Chủ nhiệm thế? Không lẽ, cậu thích anh ấy à?”

“Nói xàm gì đó thằng này?!” Trương Gia Nguyên câu cổ Cam Vọng Tinh, vò xù cái đầu ngốc này, mái tóc được chải chuốt cẩn thận giờ không khác gì ổ rơm. “Không ngại bật mí cho cậu biết, tớ đây chính là con ông cháu cha. Cái vị Chủ nhiệm vừa lên tặng hoa kia là anh tớ. Tất nhiên là phải gom nhiều hình đẹp cho ảnh rồi!”

“À!” Cam Vọng Tinh gật đầu, cười ngây ngô. “Vậy để lát nếu ảnh có lên sân khấu, tớ lại chụp thêm cho cậu nữa nhé?”

“Anh em tốt, hôm sau tớ bao nước cậu.”

“Sữa tươi trân châu đường đen full topping size XXL!”

Trương Gia Nguyên bóp mỏ Cam Vọng Tinh “Đi mua quần áo hay gì mà lấy đến size XXL, bỏ hai chữ X đi. Tham lam!”

Cam Vọng Tinh cười hề hề, thực hiện đúng lời hứa, cứ nhác thấy bóng Tỉnh Lung là đưa máy lên tách tách không ngừng.

Chương trình kết thúc, Trương Gia Nguyên hí hoáy bấm điện thoại, kéo kéo tay áo Cam Vọng Tinh. “Anh Tỉnh Lung đưa tớ và Thao Thao đi ăn tối, cậu đi chung luôn nha?”

“Thôi, anh em cậu đi với nhau, tớ theo làm gì?” Cam Vọng Tinh ngại ngần từ chối. Một người là Chủ nhiệm, một người là Trưởng ban Sự kiện, cậu còn chưa thân thiết với họ, tự tiện đi theo có vẻ không ổn cho lắm.

“Cậu là bạn thân tớ, là đàn em của anh Tỉnh Lung và Thao Thao, đi ăn chung thì có sao. Đi đi, nhận tiện khoe hình cho ảnh xem luôn.” Trương Gia Nguyên đưa điện thoại cho Cam Vọng Tinh xem. “Nhìn này, anh Tỉnh Lung cũng nói tớ rủ bạn đi mà.”

Đến nước này Cam Vọng Tinh cũng không tiện từ chối nữa, vui vẻ thu dọn ba lô, dung dăng dung dẻ cùng Trương Gia Nguyên rời khỏi hội trường.

“Cậu đợi xí, tớ đi vệ sinh chút.”

“Không phải mới nãy cậu đã đi rồi sao?” Trương Gia Nguyên ngạc nhiên.

“Tớ… Ai biết, tự nhiên lại muốn đi.” Cam Vọng Tinh có hơi tránh né ánh nhìn của Trương Gia Nguyên.

“Ok, đưa ba lô đây tớ cầm cho.” Trương Gia Nguyên chủ động cầm lấy ba lô của Cam Vọng Tinh, đứng dựa tường nhìn bạn mình lon ton chạy đi.

Cậu nhàm chán phóng tầm mắt ra xa. Ở hành lang này có thể nhìn thấy toàn bộ bùng binh cùng dòng người tấp nập bên dưới, như vòng xoáy giữa biển khơi lấp lánh, theo một cách nào đó thì cũng có thể xem là cảnh đẹp vui mắt.

Có điều quá trình ngẩn người của Trương Gia Nguyên nhanh chóng bị cắt ngang. Châu Kha Vũ đứng trước mặt cậu, một tay đút túi, một tay cầm bịch bánh tráng trộn, đưa đến trước mặt Trương Gia Nguyên.

Hắn cất lời, giọng nói không được tự nhiên cho lắm. “Bên trường mới có xe bánh tráng trộn, anh ăn thấy cũng được. Tiện tay mua thêm cho nhóc!”

Có ngu cỡ nào cũng biết Châu Kha Vũ đang xuống nước.

Nghe qua có vẻ không thể nào, nhưng đúng thật là như vậy.

Hắn khó chịu với cảm giác lạnh lẽo trong ký túc xá, bực bội với không gian im lìm chỉ có một mình mình. Và hơn hết, là sự bứt rứt khi Trương Gia Nguyên lễ phép khách sáo nói chuyện với hắn.

Nếu như ngay từ đầu, quan hệ của Châu Kha Vũ và bạn cùng phòng chả ra gì, thì hiện tại Trương Gia Nguyên nghĩ như thế nào hắn cũng mặc xác. Châu Kha Vũ cũng đâu có làm sai, về tình về lý đã coi như là có nghĩa khí lắm rồi.

Nhưng tên nhóc này thật lòng đối xử tốt với hắn.

Lúc hắn hút thuốc sợ hắn bị trường kỷ luật. Biết hắn không vui lập tức kéo đi bơi xả nỗi buồn. Khi hắn bệnh nửa đêm có sẵn cháo sẵn thuốc.

Trương Gia Nguyên có thể bày trò trêu hắn, có thể vì giành được quyền dùng nhà tắm mà quyết sống quyết chết, cũng có thể để tâm đến cảm giác của hắn, yên lặng an ủi hắn bằng phương thức của riêng mình.

Một đứa nhóc tốt thế này. Thôi thì, nhường một lần cũng đâu có sao.

Cơ mà Châu Kha Vũ không lường trước được, có lần một rồi sẽ có lần hai lần ba. Cho đến những ngày tháng sau này, dỗ dành Trương Gia Nguyên lại trở thành niềm vui của hắn.

Trương Gia Nguyên nhìn bịch bánh tráng đầy ụ khô bò, xoài non và trứng cút, trong lòng không rõ là cảm giác thế nào.

Từ sau khi biết được nguyên nhân từ chỗ Selene, Trương Gia Nguyên đã không còn lấn cấn với Châu Kha Vũ nữa, thay vào đó là áy náy. Nhưng đã im lặng với nhau lâu như thế, muốn xin lỗi cũng chẳng biết cách mở lời.

Là cậu hiểu lầm rồi kéo khoảng cách với Châu Kha Vũ, tự nhiên trở lại bình thường, nghe qua có vẻ hơi mặt dày.

Trương Gia Nguyên đã dự định sau đợt bận bịu này, sẽ chính thức nói lời xin lỗi với Châu Kha Vũ. Nếu hắn không chấp nhận, cậu cũng sẽ không bám theo gây phiền phức, quy củ làm một người cùng phòng, một người đàn em.

Nhưng Trương Gia Nguyên trăm ngàn lần không thể ngờ, thanh niên kiêu ngạo lạnh lùng như Châu Kha Vũ lại có thể xuống nước giảng hòa trước. Thật đúng là…

Ảo ma Canada!

Châu Kha Vũ thấy Trương Gia Nguyên không đáp lời, trong lòng có hơi mất mát, định rụt tay về, lập tức bị bắt lấy.

“Cảm ơn anh!” Trương Gia Nguyên cười tươi rói, đôi mắt phản chiếu ánh đèn đường. Cậu cẩn thận ôm bịch bánh tráng trộn vào lòng, khóe miệng không hạ xuống nổi.

Nhìn dáng vẻ quý trọng của Trương Gia Nguyên, trong lòng Châu Kha Vũ vừa ấm áp vừa buồn cười.

“Chỉ là một bịch bánh tráng thôi. Ôm như thế không sợ dơ đồ à? Thích ăn thì sau này mua thêm cho nhóc.”

Trương Gia Nguyên mím mím môi, hít sâu một hơi, giống như đang cố sắp xếp lại từ ngữ. “Những ngày qua, là em không đúng. Em không kiểm soát được cảm xúc của mình, còn hiểu lầm ý tốt của anh. Em xin lỗi, sau này sẽ không như vậy nữa!”

Châu Kha Vũ ngỡ ngàng nghe Trương Gia Nguyên nói, trong nhất thời quên mất phải đáp lời.

Chỉ một bịch bánh tráng đã có thể cạy được lời xin lỗi của đứa nhỏ bướng bỉnh này rồi?

Sao tự nhiên, lại ngoan quá vậy?

“Biết anh tốt với nhóc là được rồi. Mai mốt muốn gì thì nói, đừng chiến tranh lạnh. Tim già này không rảnh dỗ nhóc nữa đâu.” Châu Kha Vũ xoa đầu Trương Gia Nguyên, làm tóc cậu xù cả lên, có hai dúm tóc nhỏ vô tình móc lại với nhau, tạo thành hình trái tim trên đỉnh đầu cậu. Trông qua rõ là buồn cười.

Còn có một chút đáng yêu.

Châu Kha Vũ thầm nghĩ.

Trương Gia Nguyên kịch liệt lắc đầu, muốn lắc rớt cái tay Châu Kha Vũ xuống, dẩu mỏ nói. “Tim anh mà già á? Eo ôi nghe cái con người trẻ trâu nhất hệ Mặt Trời nói chuyện này. Anh biết mình già thì sau này tự giác dọn phòng cho em út luôn đi nhá. Tuổi ăn tuổi học như em lo tập trung chơi bời ngủ nghỉ là được rồi!”

“Tính hay quá! Thằng nhóc này trốn việc là giỏi. Nhóc ngon lười biếng coi, xem anh có quấn nhóc thành bánh tét rồi ném ra khỏi phòng hay không!” Châu Kha Vũ cười nhạt, bàn tay từ trên đỉnh đầu trượt xuống, bẹo má Trương Gia Nguyên như nặn bánh bao.

Lúc Tỉnh Lung và Hồ Diệp Thao nói chuyện với thầy cô xong, rời khỏi hội trường, cùng với Cam Vọng Tinh vừa đi ra từ phòng vệ sinh, thấy ngay tình cảnh hai người đang vui vẻ đùa giỡn ngoài hành lang, chính thức xóa tan bộ dạng khách sáo xa cách, trở về trạng thái cấu xé nhau làm niềm vui.

“Anh Tỉnh Lung! Thao Thao!” Trương Gia Nguyên thoát khỏi bàn tay tà ác của Châu Kha Vũ, nhào vào lòng Tỉnh Lung, nhân tiện kéo tay Cam Vọng Tinh đến trước mặt anh, nhiệt tình giới thiệu. “Đây là Cam Vọng Tinh bạn em, thành viên ban Truyền thông, kỹ năng chụp hình siêu tốt luôn á anh.”

Cam Vọng Tinh lần đầu đối mặt với Tỉnh Lung, trên mặt không giấu được vẻ hồi hộp. “Chào, chào Chủ nhiệm ạ.” Sau đó quay sang Hồ Diệp Thao và Châu Kha Vũ. “Chào Trưởng ban, chào Phó ban.”

“Đừng căng thẳng như thế.” Có lẽ dáng vẻ rụt rè của Cam Vọng Tinh quá đáng yêu, khiến Tỉnh Lung thấy mềm lòng. “Giờ cũng không phải lúc họp, gọi tên như Nguyên nhi là được rồi.”

“Dạ.” Cam Vọng Tinh ngoan ngoãn gật đầu.

Châu Kha Vũ nhìn Trương Gia Nguyên một tay nắm Cam Vọng Tinh một tay khoác tay Tỉnh Lung, còn đá lông nheo với Hồ Diệp Thao, lặng lẽ dời tầm mắt.

“Kha Vũ, đi ăn chung với bọn anh luôn đi. Em cũng chưa ăn tối còn gì.” Tỉnh Lung nhìn theo ánh mắt của Châu Kha Vũ, mỉm cười ngỏ lời mời.

Khu vực quanh trường học có thể thiếu cái gì chứ tuyệt đối không bao giờ thiếu quán ăn. Mười lăm phút sau, năm người yên vị trong quán lẩu cá, Tỉnh Lung săn sóc gọi món giúp cả nhóm.

Châu Kha Vũ chọn vài món thả lẩu, sau đó nhàm chán bấm điện thoại.

“Vọng Tinh, có món nào em không ăn được hoặc cần chú ý gì không?” Tỉnh Lung hỏi.

“Không ạ, em dễ ăn lắm!” Cam Vọng Tinh khẽ lắc đầu.

Trương Gia Nguyên chớp chớp mắt nhìn Tỉnh Lung, như kiểu “Còn em nữa! Hỏi em này!”

“Em không ăn hành ngò và bất cứ loại thực vật nào màu xanh có mùi, đúng chưa? Anh không có quên đâu.” Tỉnh Lung dí trán Trương Gia Nguyên. “Đừng nhìn anh như vậy, có phải lần đầu đưa em đi ăn đâu. Coi Thao Thao người ta chu đáo chưa kìa, ai như em, chỉ biết ăn thôi.”

Hồ Diệp Thao cười cười, tiếp tục lau đũa muỗng chia cho mọi người.

Trương Gia Nguyên le lưỡi cười hì hì, nhận đũa muỗng từ tay Hồ Diệp Thao, đưa qua cho Châu Kha Vũ. “Trên bàn ăn không được bấm điện thoại.”

Châu Kha Vũ “chậc” một tiếng, nhưng cũng bỏ điện thoại xuống.

Tỉnh Lung nhìn hai người, tiếp tục cúi đầu chọn món, bên môi là nụ cười nhàn nhạt.

Không khí trên bàn ăn hòa hợp đến không ngờ. Cam Vọng Tinh sau khi vượt qua sự ngại ngùng ban đầu, biến thành chú chó nhỏ tích cực vẫy đuôi với Tỉnh Lung, nhiệt tình gắp đồ ăn cho anh.

Bên mé Trương Gia Nguyên và Châu Kha Vũ thì ngược lại, bất chấp sự có mặt của người khác, hai tên trẻ trâu này nhiệt tình giành đồ ăn của nhau. Miếng thịt Châu Kha Vũ vừa gắp thì bị Trương Gia Nguyên đánh rớt đưa chén vô hứng, Trương Gia Nguyên vừa vớt mấy miếng chả lên thì bị đũa Châu Kha Vũ xiên hết. Đúng thật là lộn xộn lào xào!

Chỉ có Hồ Diệp Thao ngoan ngoãn ngồi giữa hai bên, yên lặng đánh chén.

-----
Cục Tuyết có lời muốn nói: Tín vật thời buổi gen Z: Bánh tráng trộn =))
Cơ mà thèm bánh tráng trộn thiệt mấy bồ ơi. Bà Hội đồng nhà tôi trộn siêu ngon, mà lại nhiều nữa, lần này cũng trộn một bao to để tôi ngồi ăn cả ngày.
Nguyên ơi, sao hồi đó con ngoan mà giờ con láo quá vậy con? Chồng chiều riết hư chứ gì!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top