Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

STORY 24

STORY 24:

Tỉnh Lung mở choàng mắt, đập vào giác mạc là trần nhà trắng lóa và ánh đèn huỳnh quang chói mắt. Trong thoáng chốc anh không nhận rõ mình đang ở nơi nào.

Bên tai vang lên tiếng gọi gấp gáp mà thân thương, cùng âm thanh ồn ào nhốn nháo. Áo blouse trắng phất qua phất lại, phất đến mức Tỉnh Lung choáng váng. Chống chịu chưa được ba giây đã tiếp tục lâm vào hôn mê.

Lần nữa tỉnh lại, ánh huỳnh quang đã không còn, chỉ còn ánh vàng cam dìu dịu của chiếc đèn ngủ đầu giường. Nét ấm vừa vặn, đúng độ sáng anh thích khi ngủ, cũng chỉ có một người để tâm đến anh như vậy.

Tỉnh Lung nghĩ mình đã ngủ khá lâu, nhưng cổ họng không hề cảm thấy khô khốc, môi cũng ẩm ướt mát dịu, hiển nhiên là có người vẫn luôn chăm sóc đút nước cho anh.

Tầm mắt hạ xuống bên cạnh giường, một người đang gối đầu lên cánh tay mà ngủ, ngón tay móc hờ ngón út của anh. Dưới quầng mắt còn thấy vệt thâm đen nhàn nhạt, chọc cho lòng Tỉnh Lung đau nhói lên.

Đồ ngốc này, trong phòng có giường phụ không nằm. Sao lại phải làm khổ mình vậy chứ?

Bàn tay Tỉnh Lung hơi động đậy, không ngờ người tưởng chừng đang ngủ say bất ngờ mở mắt. Sau khi nhìn thấy Tỉnh Lung đã tỉnh lại thì đơ ra mấy giây, rồi lập tức ấn chuông đầu giường gọi người đến.

“Lung nhi, trong người em thấy sao rồi?” Hai tay Trương Hân Nghiêu nâng lên rồi lại hạ xuống, như muốn chạm vào người thương nhưng lại sợ làm anh đau.

Tỉnh Lung dịu dàng cười, nhẹ lắc đầu, tỏ ý mình vẫn ổn.

Bác sĩ và y tá đến rất nhanh. Sau khi làm một loạt kiểm tra sơ bộ, bác sĩ mới bình tĩnh nói:

“Hệ miễn dịch vẫn còn suy yếu, cần phải tịnh dưỡng và kiểm tra thêm. Trạng thái cơ thể có chuyển biến tốt, hẳn là sẽ không sốt cao đến hôn mê nữa.”

Bác sĩ nói rất nhiều, Trương Hân Nghiêu ở bên cạnh lắng nghe từng chữ một, nghiêm túc ghi nhớ. Sau khi thêm một loạt những lời dặn dò, nhóm y bác sĩ mới rời đi.

“Hân Nghiêu…” Lời nói ra chưa thành câu thì dừng lại. Tỉnh Lung nhìn người đàn ông trầm ổn có thể thay anh gánh cả bầu trời này run rẩy ôm lấy anh như đứa trẻ chìm trong hoảng sợ, chỉ có thể dùng hành động theo bản năng để an ủi chính mình.

“Xin lỗi ông xã, để anh lo lắng rồi.” Tỉnh Lung vòng tay ôm lại, nhẹ nhàng vỗ lưng đối phương.

Ôm một hồi lâu, Trương Hân Nghiêu mới lưu luyến thả tay ra. “Lung nhi, nếu cứ thêm mấy lần như thế này nữa là em sẽ trở thành quả phụ đấy.” Nhồi máu cơ tim is real.

“Nói bậy nói bạ.” Tỉnh Lung cau mày đánh nhẹ lên khóe môi hắn. “Em ngủ bao lâu rồi?”

“Hơn mười hai tiếng rồi.” Trương Hân Nghiêu kê gối sau lưng cho Tỉnh Lung, giúp anh ngồi thoải mái hơn. “Nửa đêm em phát sốt, gọi thế nào cũng không tỉnh. Đưa vào bệnh viện thì bác sĩ chẩn đoán hệ miễn dịch của em bị suy yếu đột ngột nên không thể ức chế vi khuẩn nhiễm bệnh.”

“Hệ miễn dịch suy yếu? Sao lại như vậy?” Tỉnh Lung thừa nhận là mình không tập tành gì nhiều, thể lực không sánh được với anh xã nhà mình, nhưng đâu thể nào yếu ớt một cách đột ngột vậy.

“Có thể là do mệt mỏi, nguyên nhân cụ thể chưa tìm được.” Trương Hân Nghiêu nặng nề lắc đầu. Đây chính là điều hắn vẫn luôn canh cánh bất an, dù cho Tỉnh Lung đã tỉnh vẫn không tài nào yên tâm nổi.

Trương Hân Nghiêu đã đưa người yêu đến bệnh viện tư hiện đại nhất thành phố, nhưng làm đủ loại xét nghiệm vẫn chẳng tra được nguyên nhân, chỉ có thể hạ sốt và chờ anh tỉnh lại.

Không biết nguyên nhân, sẽ không thể phòng tránh, càng không thể bảo đảm chuyện này sẽ không tái diễn lần nữa.

Nếu lỡ Tỉnh Lung hôn mê lúc chỉ có một mình, không có ai bên cạnh thì sao?

Trương Hân Nghiêu càng nghĩ càng sợ.

Tỉnh Lung nhìn ra sự lo lắng của người yêu. Dù chưa hiểu bản thân bị gì, nhưng trước mắt phải trấn an người này cái đã.

“Hân Nghiêu, nhìn em này.” Tỉnh Lung áp hai tay vào má Trương Hân Nghiêu, nâng mặt hắn lên, để đôi mắt chứa đầy yêu thương lưu luyến đối diện với nhau. “Bác sĩ cũng đã nói rồi, là do em mệt mỏi quá thôi. Có lẽ dạo này công việc ở Etienne nhiều quá. Mấy ngày nữa em sẽ chia bớt việc cho đàn em, xin nghỉ trên lớp thêm một tuần, ngoan ngoãn ở nhà dưỡng bệnh với anh, có chịu không?”

“Em đó…” Trương Hân Nghiêu nắm lấy tay anh, rướn người hôn nhẹ, sau đó đỡ người yêu nằm xuống. “Trời còn chưa sáng, em ngủ thêm chút nữa đi.”

“Lên đây với em.” Tỉnh Lung nhích qua một bên, vỗ vỗ chỗ trống trên giường.

Giường VIP của bệnh viện tư không tính là nhỏ, hai người nằm không thành vấn đề. Trương Hân Nghiêu cởi giày leo lên, ôm Tỉnh Lung vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên trán anh, một tay chậm rãi vỗ về bên hông anh.

Tỉnh Lung nhắm mắt, nhưng trong đầu tỉnh táo lạ thường.

Anh nhớ mình đã nằm mơ một giấc mơ dài, chân thực đến ngạc nhiên. Đến giờ vẫn không thể xóa nhòa cảm giác áp lực đè ép từng phút từng giây ấy.

Nhưng cụ thể là mơ thấy cái gì nhỉ?

Hình như là một khu thí nghiệm, còn có các mã số rời rạc…

Dường như, còn có một thiếu niên.

Là ai nhỉ?

Tỉnh Lung khẽ hít một hơi thật sâu, vùi mặt vào lồng ngực vững chắc của người thương. Cũng chỉ có khi được bao bọc thế này mới cho anh cảm giác an toàn hơn bao giờ hết.

Hai người đều mang theo tâm sự nặng nề, ôm nhau chờ đợi ánh bình minh.

Bác sĩ đến làm xét nghiệm buổi sáng, Tỉnh Lung phải để bụng rỗng đi từ khu này sang khu khác. Trương Hân Nghiêu xót không chịu được, sau khi đưa người về phòng thì đỡ anh lên giường, nắm tay anh hôn nhẹ.

“Khi nãy cô giúp việc vừa giao cháo đến, là cháo hải sản mà em thích đấy. Ăn một ít nhé?” Trương Hân Nghiêu nhìn ra Tỉnh Lung uể oải, hẳn là chẳng có hứng thú ăn gì. Nhưng không ăn thì cơ thể sao chịu nổi, hắn đành phải dỗ dành anh.

Đúng là hiện giờ Tỉnh Lung thấy ỉu xìu, chỉ muốn nằm vật ra giường mặc sự đời. Nhưng nhìn người yêu ân cần tỉ mỉ như vậy, anh không nỡ để người ta lo lắng thêm. Tỉnh Lung khoanh tay dựa vào thành giường, hất mặt sai sử:

“Tiểu Hân Tử, hầu hạ bổn cung dùng thiện.”

“Vâng, nô tài dọn món ngay đây.” Trương Hân Nghiêu thoáng nở nụ cười, cưng chết bộ dáng này của anh, nhịn không được nghiêng người hôn một cái.

“Vô lễ phạm thượng! Người đâu, lôi tên nô tài này ra chém!” Tỉnh Lung chắp ngón giữa và ngón cái lại với nhau, tạo thành kiểu tay hoa lan, kiêu ngạo chỉ thẳng vào Trương Hân Nghiêu.

“Nương nương bớt giận, là do dung nhan người quá yêu kiều, nô tài nhất thời không nhịn nổi.” Trương Hân Nghiêu động tác thành thạo, vừa dọn cháo lên bàn xếp vừa trêu đùa với “nương nương” nhà hắn. “Nếu chém nô tài rồi thì lấy ai tận tâm hầu hạ nương nương đến khi vừa ý được nữa.”

“Xí, làm như chỉ có mình ngươi hầu ta ăn được vậy, hiếm lạ lắm chắc.” Tỉnh Lung hé miệng ăn muỗng cháo đối phương đút tới, ừm, độ nóng vừa đủ, khá là hài lòng đấy.

Nhưng cái mỏ thì vẫn phải hỗn cái đã.

“Người khác chỉ có thể hầu nương nương ăn ban ngày, còn nô tài, có thể đút no nương nương đến tận đêm.” Trương Hân Nghiêu thản nhiên nói.

Tỉnh hoàng hậu: “...”

Người tà răm có quỷ theo sau. Nhưng hình như anh vác hẳn cả địa ngục đi theo đúng không?

Hai người vừa ăn vừa trêu chọc lẫn nhau. Có thức ăn vào bụng, tinh thần của Tỉnh Lung cũng tốt hơn hẳn. Anh theo thói quen muốn lấy máy tính bảng kiểm tra công việc, bị Trương Hân Nghiêu chặn lại răn dạy một hồi.

“Không phải em đã nói sẽ nghe lời anh ngoan ngoãn nghỉ ngơi sao? Mới đó đã không nghe lời rồi?” Trương Hân Nghiêu ném máy tính bảng lên sofa, khoanh tay nhướng mày.

Tỉnh Lung trơ mắt nhìn “cục cưng” của mình bị vứt không thương tiếc, cả người chộn rộn muốn lấy lại. Xin lỗi chứ thân là nô lệ công nghệ, xa điện thoại nửa tiếng là đủ thở oxi rồi.

“Ôm điện thoại chính là phương thức nghỉ ngơi của em mà!” Tỉnh Lung vênh mỏ lên, nhưng ước chừng áp dụng chiến thuật này là nước đi sai lầm, anh lập tức nắm lấy tay người yêu lắc lắc. “Đi mà, cho em mượn nửa tiếng thôi. Em lên xem tin nhắn tí rồi thôi, không dùng lâu đâu.”

Các vị cũng biết, thân làm cột nhà ấy mà, hầu hết thời gian đều cứng không nổi.

Ờ, tất nhiên là trừ một số thời điểm đặc thù.

“Thật hết cách với em.” Trương Hân Nghiêu bất đắc dĩ lắc đầu.

—--
Cục Tuyết có lời muốn chíp chíp: Con lap theo tôi năm năm bây giờ chuẩn bị xuống lỗ rồi mấy bồ ạ…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top