Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

STORY 25

STORY 25:

Sau một hồi nhằng nhì nhõng nhẽo, cuối cùng Tỉnh Lung cũng ôm được bé máy tính bảng dưới sự giám sát của Trương Hân Nghiêu. Vừa mở máy lên, âm thông báo vang “ting ting” liên hồi như muốn nổ máy. Ngón tay anh lướt như bay trên màn hình, mở đồng thời mấy cửa sổ để giải quyết nhanh hơn.

Sau khi trả lời một loạt tin nhắn hỏi thăm, Tỉnh Lung xử lý tin nhắn và thư điện tử liên quan đến công việc của Etienne. Mặc dù ngày thường đã có sẵn quy trình và hệ thống làm việc, không đến nỗi không có anh là cả đám ăn cám, nhưng thân là Chủ nhiệm, mọi người đều xem anh như kim chỉ nam. Vừa nghe tin anh có chuyện là cả bọn chìm trong “hỏn lọn”.

Tỉnh Lung nhanh chóng vạch ra các hạng mục công việc và phê duyệt những quyết định quan trọng, gửi hết thông tin cho cấp dưới chia ra thực hiện. Đặc biệt là liên quan đến chương trình giao lưu văn hóa Đông - Tây được tổ chức ở Trung tâm Hội nghị Quốc gia. Sự kiện này rất được các lãnh đạo quan tâm, mà Etienne chính là một trong những thành viên tổ chức chính, nên mọi khâu chuẩn bị đều phải thông qua sự thẩm định của anh. Nhóm trưởng phó ban cũng không dám tự quyết như những việc khác, đều xếp hàng hỏi ý kiến anh.

Tỉnh Lung gửi xong cái mail cuối cùng, vừa đúng nửa tiếng như đã hứa.

Trương Hân Nghiêu canh chuẩn thời gian, ôm lấy Tỉnh Lung, ném máy tinh bảng sang một bên, hôn hôn vành tai anh.

“Đến giờ rồi, nghỉ tí đi Lung nhi.”

“Cái cách nghỉ ngơi của anh lạ lùng ghê ha.” Tỉnh Lung cười khinh, bắt lấy bàn tay quen hơi mò vào áo mình.

“Cho sờ tí đi! Em không biết anh đã hoảng sợ thế nào đâu. Tâm hồn mong manh của anh cần được an ủi.”

“Em ủi vô mặt anh á! Anh thì mong manh cái nỗi gì!”

“Anh mong manh thiệt mà! Không tin em rờ thử xem!”

“Cảm ơn, không có nhu cầu.”

“Có, em rất có nhu cầu!”

Hai người đùa giỡn ve vãn lẫn nhau. Tỉnh Lung cười đỏ bừng cả mặt, ráng nhịn kéo lại quần áo xộc xệch. “Đừng giỡn nữa, mệt quá à. Xíu nữa mấy đứa nhỏ ghé thăm em đấy!”

Anh vừa dứt lời thì điện thoại Trương Hân Nghiêu vang lên, màn hình hiển thị tên Trương Hân Nghiêu.

“Anh họ ơi, tụi em đang đứng dưới sảnh nè. Hai anh ở phòng nào vậy?”

“Đứng yên đó đi, anh xuống rước.”

Trương Hân Nghiêu cúp điện thoại, bóp mỏ vợ mình hôn cái chóc.

“Miệng em linh thật đấy, nói yêu anh xem nào!”

Tỉnh Lung buồn cười chiều theo: “Yêu anh yêu anh yêu anh nhất, được chưa? Đi lẹ đi!”

Lúc này trụ cột gia đình mời tạm thỏa mãn, treo lên bộ dạng bình tĩnh chững chạc xuống lầu.

Trương Gia Nguyên không đến một mình, đi theo cậu còn có Châu Kha Vũ, Hồ Diệp Thao, và đặc biệt là Cam Vọng Tinh.

Tỉnh Lung không ngờ Cam Vọng Tinh cũng đến, khi Trương Hân Nghiêu dắt cả đám lên anh còn bất ngờ một phen, nhanh chóng vui vẻ đón tiếp đám nhóc này.

“Anh ơi anh sao rồi?”

“Anh đã khỏe hơn chút nào chưa?”

“Bác sĩ nói như nào?”

“Khi nào thì anh xuất viện?”

Trương Gia Nguyên và Hồ Diệp Thao mỗi người một bên giường túm lấy tay áo Tỉnh Lung, hai cái mỏ bắn liên tục khiến anh choáng váng cả đầu, Trương Hân Nghiêu phải nhanh tay túm gáy hai người ném ra.

“Được rồi được rồi! Anh khỏe nhiều rồi, vài bữa nữa xuất viện liền. Hân Nghiêu anh bỏ tụi nhỏ ra coi!” Tỉnh Lung an ủi đám gà con này, tránh cho tụi nhóc lại nhặng xị hết cả lên.

May mà còn Châu Kha Vũ và Cam Vọng Tinh cũng xem là bình tĩnh.

Trương Gia Nguyên bị ném văng sang chỗ Châu Kha Vũ. Hắn đương đứng nghiêng người dựa tường, hai tay đút túi, thong dong rút một tay ra đỡ lấy cậu cho khỏi ngã, nhìn như đi cà phê cà pháo chứ chẳng phải đi thăm bệnh.

Chỉ có Cam Vọng Tinh trông là ngoan ngoãn hiểu chuyện nhất, chỉ im lặng đứng trong góc dõi theo Tỉnh Lung.

Mr.Chủ nhiệm nhìn bộ dạng của Cam Vọng Tinh, nghĩ chắc là cậu đang ngại ngùng. Dù sao thì khác với cả đám đã quen nhau từ trước, Cam Vọng Tinh chỉ mới vừa gia nhập vào Etienne thôi. Anh nhìn giỏ trái cây to tướng trên tay Cam Vọng Tinh, cười nói: “Đi thăm là được rồi, còn cầm theo quà cáp chi nữa.”

Cam Vọng Tinh gãi đầu, lúc này mới nhớ ra mình vẫn còn giữ khư khư giỏ trái cây này. Cậu đặt nó lên bàn, cũng không nói cho Tỉnh Lung biết là giỏ này là cậu tự đi chọn từng trái rồi mới xếp lại đóng gói, chứ không phải mua sẵn ở bên ngoài.

“Chiếc đồng hồ hôm trước, em không đeo nữa à?” Tỉnh Lung thuận miệng hỏi, hiếm khi gặp được đồ vật khiến anh ấn tượng như vậy, còn định hỏi Cam Vọng Tinh mua ở đâu, anh cũng mua cho mình và chồng một cặp.

“À…” Cam Vọng Tinh xoa xoa cổ tay, vẻ mất tự nhiên thoáng hiện không rõ. “Em đeo thấy vướng tay, không được thuận tiện lắm, nên cất tủ luôn rồi ạ.”

Cũng đâu thể nói là mình vứt nó ở nhà thầy Lelush được.

Nhưng nếu anh Tỉnh Lung thích, Cam Vọng Tinh nghĩ hôm nào mình nên mượn dịp tặng anh một cái, tất nhiên là một chiếc đồng hồ hoàn toàn bình thường không chứa con chip nào bên trong.

Trương Gia Nguyên vô tình bắt được sự ngập ngừng của Cam Vọng Tinh, cậu nheo mắt, cái cảm giác Tinh Tinh có gì đó với anh Tỉnh Lung lại trỗi dậy rồi.

Câu chuyện kéo kéo một hồi lại chuyển sang việc của Etienne, sẵn có người ban Sự kiện lẫn Truyền thông ở đây, Tỉnh Lung mở cuộc họp tại chỗ luôn.

Trương Hân Nghiêu: “???”

Người sốt sắng hứa hẹn với hắn sẽ quăng việc cho cấp dưới đâu rồi?

“Thứ tự tiết mục như thế này chưa ổn lắm, anh nghĩ sẽ khiến sân khấu lúc giữa bị trì. Mấy đứa có kiến nghị gì không?”

“Chốt thời gian diễn tập lần một là Chủ nhật tuần này luôn đi. Có vấn đề gì nhanh chóng xử lý luôn.”

“Truyền thông chi thêm tiền cho quảng cáo thì nhớ xuất VAT để gửi Trường xin hỗ trợ.”

Cam Vọng Tinh được trưng dụng làm thư ký tạm thời, lấy giấy bút ra ghi như bay, còn mở điện thoại ghi âm để tránh sơ sót. Cậu cũng không hiểu sao mà việc quan trọng như vậy Tỉnh Lung lại để cho cậu làm nữa, nếu lỡ ghi sai ghi thiếu cái gì thì không chỉ đơn giản là hỏng chút chuyện đâu.

Người cũ như Châu Kha Vũ và Hồ Diệp Thao cũng âm thầm ngạc nhiên, nghĩ có khi nào Tỉnh Lung đang có ý bồi dưỡng Cam Vọng Tinh.

Thật ra họ nghĩ vậy cũng không sai. Tỉnh Lung khá thích tính cách và năng lực của Cam Vọng Tinh, tuy rằng còn non nớt, nhưng thái độ và trách nhiệm là điều quý giá khó mà thay thế, để cho cậu tiếp xúc với tầng cao của câu lạc bộ cũng không phải chuyện gì xấu.

Họp hành được một lúc thì trời cũng đã về chiều, bụng các thanh niên bắt đầu ọt ọt. Cả nhóm quyết định xuống căn tin của bệnh viện ăn luôn, thay vì để Trương Hân Nghiêu gọi người giúp việc nấu cơm đưa đến.

Căn tin ở bệnh viện tư tốt nhất thành phố tất nhiên không phải hạng xoàng, thực đơn phong phú ngon miệng, không gian sạch sẽ rộng rãi, không có cảm giác tù bí bẩn bẩn. Nếu không thì Trương Hân Nghiêu cũng không muốn để vợ mình ăn ở đây.

Một dàn thanh niên đẹp trai cao ráo đi vào, rất dễ thu hút ánh mắt người khác. Đặc biết là mấy ông bà lão nhà có con cháu sêm sêm tuổi, chỉ hận không thể bốc ra một người đem về làm rể.

Tỉnh Lung đảo mắt nhìn qua, vô tình chạm mắt với một ông cụ đang ngồi xe lăn. Ông cười hiền với anh, anh cũng lịch sự cười đáp lại.

Cam Vọng Tinh khẽ cau mày.

“Được rồi, muốn ăn gì thì gọi đi. Vất vả cả nửa ngày rồi, bữa này anh mời.” Tỉnh Lung đưa thực đơn qua.

Trương Gia Nguyên hí hửng chọn món, Châu Kha Vũ ở bên cạnh nhắc. “Đừng chọn mấy món cay, sáng vừa mới than nhiệt miệng, ăn cay coi chừng lở loét ra.”

“Ò.”

Đúng là ở má trong của Trương Gia Nguyên có nổi nhiệt thật, mà cậu cũng chỉ chép miệng nói một câu thôi, không ngờ Châu Kha Vũ lại nhớ.

Bạn cùng phòng tâm lý ghê ta!

Món ăn nhanh chóng được mang ra, mọi người vừa ăn vừa nói chuyện. Chỉ có Cam Vọng Tinh là ít góp lời, đôi mắt một hai lần lơ đãng lướt ra sau.

“Ăn nhiều thêm chút đi, không cần phải ngại! Ăn rồi mới có sức chạy deadline.” Tỉnh Lung đẩy mấy món xa tầm với lại gần Cam Vọng Tinh.

Tỉnh Lung mắc căn bệnh chung của nhóm bô lão, lúc nào cũng thấy mấy đứa nhỏ quanh mình đều gầy guộc ốm o, lúc nào cũng phải ăn nhiều thêm mới phải đạo. Có điều hành động thì tốt đẹp, lời nói lại khiến cho hai người cũ từng thức xuyên đêm công tác với Tỉnh Lung tí thì ăn không vô.

Mấy thứ như deadline, đúng là chuyên dồn người ta vào con “đường chết”.

Ăn xong thì cũng đã muộn, bệnh viện tư nhân cũng có quy định riêng, đến giờ thì người nhà thăm bệnh phải ra về, nên Tỉnh Lung và Trương Hân Nghiêu cũng không giữ mọi người lại nữa.

“Anh đưa tụi nhỏ ra cổng đi, tự em trở về phòng được rồi.” Vốn dĩ Tỉnh Lung định cùng tiễn, nhưng cả chồng người bệnh lẫn người đến thăm đều nhất trí rằng đã đang bệnh thì miễn bay nhảy lung tung đi.

Tỉnh Lung băng qua con đường tắt ở khu sân sau để trở về phòng mình. Khu VIP bệnh viện tư vốn yên tĩnh, vào giờ này càng ít người đi lại hơn, cả khoảng sân vắng lặng không bóng người. Gió thổi qua xào xạc tán cây đêm, ánh đèn chẳng hắt nổi bóng tối xa xa.

Giờ ngay khung cảnh này mà có con ma xồ ra thì hợp lý nhỉ.

Tỉnh Lung vừa đi vừa nghĩ.

“Này cậu trai ơi…” Tiếng kêu khàn khàn vọng từ sau lưng vừa ngay lúc cái suy nghĩ xàm xí kia xuất hiện.

Da gà Tỉnh Lung nổi cục cục cục.

Anh quay đầu lại, nhìn thấy một ông lão đang ngồi xe lăn. Tỉnh Lung nhận ra mình vừa gặp ông ở nhà ăn.

“Bác làm rơi mắt kính rồi, hình như là rơi đâu đó gần đây. Cậu tìm giúp bác với được không?”

Rơi mắt kính sao?

Tỉnh Lung dợm bước, vừa tính đến gần thì ngừng lại, cười hỏi.

“Bác ra đây có một mình ạ? Sao lại không có hộ lý đi theo? Đúng là tắc trách quá! Bác ở phòng nào vậy? Để con gọi điện phản ánh lên trên giúp bác!”

Ông lão chớp chớp mắt, lắc đầu. “Là tự bác muốn đi dạo một mình ấy mà, cậu không cần khiếu nại, tội bọn họ.”

Tỉnh Lung “à” một tiếng, ra chiều thấu hiểu, nhưng đôi chân vẫn không xê dịch một ly.

Đèn đường không sáng rực mấy, nhưng Tỉnh Lung vẫn nhìn ra một điều.

Dù đã cố ra vẻ lờ đờ, nhưng đôi mắt sắc bén tỉnh táo như vậy, vốn không nên thuộc về một ông lão đeo kính.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top