Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

STORY 26

Ông lão đẩy xe lăn, dùng tốc độ không nhanh không chậm đến gần, trên gương mặt vẫn là nụ cười hòa ái như cũ. Ống tay áo dài che khuất hơn nữa bàn tay, chẳng rõ có giấu gì trong đó hay không.

Tỉnh Lung nheo mắt, cảm giác nôn nao dâng tràn trong lòng, về sinh lý lẫn tâm lý. Sau cơn sốt anh thi thoảng vẫn phải chịu vài cơn choáng váng ngắn ngủi. Sợ Trương Hân Nghiêu lo lắng nên anh không nhắc đến. Xui xẻo thay, bị ngay trúng lúc này.

Mấy dải màu đen tím khua loạn trước mắt, Tỉnh Lung gắng gượng giữ thẳng người, rút điện thoại ra bấm số.

“Để con gọi hộ lý ra giúp ông, buổi tối mắt con cũng không tốt lắm, e là mò mãi cũng không thấy đâu.”

Nụ cười trên mặt ông lão nhạt dần, chân bỏ xuống khỏi xe lăn như muốn đứng dậy.

“Anh Tỉnh Lung?!”

Ông lão ngừng động tác, nheo mắt nhìn hai người đang chạy đến, một người trong số đó còn đeo khẩu trang, mặc đồ nhân viên bệnh viện.

Nghe thanh âm quen thuộc, trong lòng Tỉnh Lung thở phào một hơi.

“Tinh Tinh? Em chưa về à?”

“Em định vài hôm nữa ghé khám tổng quát, nên quay lại hỏi xin thông tin.” Cam Vọng Tinh cười gượng, hơi chắn trước người anh, tay vươn ra đỡ hờ.

Tỉnh Lung hít sâu mấy hơi, cơn chóng mặt dịu bớt. Anh nhìn ra phía sau Cam Vọng Tinh, hộ lý của bệnh viện đang giữ xe lăn của ông lão.

“U là trời bác Nam ơi, sao bác không nói không rằng chạy ra đây? Làm con kiếm muốn chết! Tới giờ uống thuốc rồi, để con đưa bác về phòng! Lần sau bác có muốn đi đâu thì nói với con một tiếng.”

Ông lão còn đang muốn nói gì đó, chị gái hộ lý đã đè hờ trên vai ông, híp mắt tươi cười.

“Bác này là bệnh nhân do cô phụ trách à?” Tỉnh Lung hỏi, không hiểu sao cô hộ lý này cho anh cảm giác rất quen thuộc.

“Đúng vậy, bác cũng lớn tuổi nên không thích ở lâu trong phòng, thường hay ra ngoài hóng gió. Thôi để tôi đưa bác ấy về.” Cô hộ lý nhanh nhẹn đẩy ông lão ngồi xe lăn đi mất.

“Này!” Tỉnh Lung sốt ruột muốn giữ người lại. Khi nãy anh cảm giác ông lão này có gì đó kỳ quái, bây giờ sao lại yên tâm để một cô gái đi một mình với lão ta chứ. Nhưng còn chưa kịp đuổi theo thì cơn chóng mặt lần nữa trào lên như sóng dậy, cả người mềm nhũn gục xuống.

“Anh Tỉnh Lung!”

“Các chỉ số cơ thể đều bình thường. Ảnh chụp X-quang đầu cũng không có dấu hiệu lạ. Tình trạng chóng mặt xuất hiện có khả năng là do máu lên não chậm. Người nhà nên chú trọng điều dưỡng thân thể từ từ, bổ sung những thực phẩm giàu sắt, tránh tình trạng để bệnh nhân mệt mỏi quá độ.” Bác sĩ đẩy gọng kính, nói xong thì cầm bệnh án bước ra ngoài.

Trương Hân Nghiêu vuốt ve gương mặt người thương đang say ngủ, trong lòng nhói lên từng cơn. Hắn xoa xoa thái dương, che giấu sự căng thẳng.

“Cảm ơn em đã đưa Lung nhi về. May nhờ có em, nếu không Lung nhi ngất xỉu trên đường không ai hay thì…” Trương Hân Nghiêu không muốn nói đến trường hợp xấu nhất.

“Không có gì đâu ạ. Em cũng là trùng hợp đi ngang thôi. Thôi em xin phép về đây ạ, không làm phiền anh Tỉnh Lung nghỉ ngơi nữa.”

Cam Vọng Tinh ngoan ngoãn cúi chào, Trương Hân Nghiêu gật đầu cười. “Em về cẩn thận.”

Cánh cửa phòng bệnh khép lại, nét cười trên gương mặt Trương Hân Nghiêu không giữ được nữa.

“Cục cưng à, em cứ như này thì anh đau tim chết mất.” Hắn cúi người hôn lên khóe môi Tỉnh Lung, đắp lại mền cho anh.

Tỉnh Lung chính là “gót chân Achilles” của hắn. Trương Hân Nghiêu không mong cầu gì hơn cả, chỉ mong Lung nhi của hắn có thể bình an vui vẻ một đời này.

Đôi mắt đã từng lụi tàn ánh sáng ấy, hắn không muốn thấy thêm một lần nào nữa.

/Con không ưa nó. Ba là người đưa nó về, con không có nghĩa vụ phải quan tâm nó./

/Tao cảnh cáo mày, tránh xa tao ra./

/Chỉ là một đứa quái gở mà thôi, không cần để ý đến nó./

/Thích tao? Mày xứng sao?/

Quá khứ như một bóng ma, thoát ẩn thoát hiện, bám theo Trương Hân Nghiêu dai dẳng không dứt. Chực chờ những lúc hắn chỉ có một mình thì xông ra, cầm lưỡi dao sắc nhọn đâm hắn từng nhát điếng người.

Không đếm nổi bao nhiêu lần Trương Hân Nghiêu ước gì mình có thể quay ngược thời gian.

Người thường chỉ tiếc tại sao mình không gặp được người mình yêu sớm hơn, có thể ở bên cạnh bầu bạn qua những năm tháng tươi đẹp nhất. Hắn vốn có được cơ hội ấy, nhưng lại không biết trân trọng.

“Anh yêu em, Lung nhi.” Trương Hân Nghiêu nắm lấy bàn tay thon gầy ấy. “Dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ không buông tay.”

Cam Vọng Tinh rời khỏi bệnh viện, bắt xe, nhưng không phải để về nhà. Cậu quen đường thuộc lối đi đến một tòa chung cư cao cấp.

Lelush ở tầng 18. Quản lý tòa nhà lẫn dân cư bên trong đều không biết, cả tầng 17 18 19 đều đã được mua lại, chỉ là dùng những cái tên khác nhau mà thôi. Người ngoài cứ ngỡ mỗi căn hộ đều có chủ riêng, nhưng thực tế, cả ba tầng đều thuộc quyền ở hữu của một vị giảng viên đại học trông qua khiêm tốn nhẹ nhàng.

Cam Vọng Tinh đẩy cửa bước vào, đôi mắt lạnh lẽo nhìn kẻ đang bị khóa giữa phòng. Ngọn lửa giận cháy lên, cậu xông đến muốn tóm lấy gã, lại bị Lelush cản lại. Anna ngồi một bên lau mặt, tẩy lớp hóa trang, từ một cô hộ lý bình thường trở về gương mặt xinh đẹp kiều diễm. Cô chỉ chỉ sofa, ra hiệu cho cậu ngồi xuống.

“Cậu vẫn cứ nóng nảy như thế.” Anna chậc lưỡi đánh giá. “Nhưng vẫn phải khen sức quan sát và độ nhạy cảm không tồi của cậu, nhờ thế mà bảo vệ được anh Tỉnh Lung, cũng tóm được một con cá mắc lưới.”

Đúng là đứa em được anh Tỉnh Lung thương nhất, bản lĩnh của anh, Cam Vọng Tinh cũng học được mấy phần.

Nhớ đến ánh mắt nghi ngờ dò hỏi của Tỉnh Lung, Anna không khỏi run rẩy. Cho dù là hóa trang gấp trong thời gian ngắn, nhưng trước giờ cô vẫn luôn lấy làm tự hào về kỹ thuật của mình, cộng thêm đeo khẩu trang nơi ánh sáng tù mù như vậy, mà Tỉnh Lung vẫn nhận ra được điều gì đó. Nếu không phải có Cam Vọng Tinh giữ người lại, e là Tỉnh Lung không dễ dàng để cô đi.

Cam Vọng Tinh kế thừa độ nhạy bén của Tỉnh Lung. Chỉ một ánh mắt lướt qua cậu cũng nhìn ra ông lão ngồi trên xe lăn là do một người trẻ tuổi giả dạng. Ngay lúc đó cậu đã âm thầm nhắn cho Lelush đế hắn an bài người đến, còn nhiệm vụ của Cam Vọng Tinh là bảo đảm an toàn cho Tỉnh Lung, còn phải để anh không nghi ngờ gì.

“Quả nhiên, ORG vẫn không buông tha cho anh Tỉnh Lung. Sao bọn chúng lại có thể truy ra anh ấy chứ?!” Cam Vọng Tinh kiềm chế cảm xúc, đan tay ngồi xuống sofa.

“010 là sản phẩm thành công nhất, cũng là vũ khí lợi hại nhất ORG chế tạo ra. Chưa nói đến giá trị của anh, chỉ riêng việc anh từng dỡ nát hang ổ của ORG, khiến thành quả bao nhiêu năm tan thành tro bụi, còn tống cả nhân vật chủ chốt của ORG vào nhà tù cách biệt nhất thế giới, thì cho dù có lật tung Trái Đất này chúng cũng phải mò được tung tích của anh.” Anna vừa tô son vừa nói, “Trương Hân Nghiêu xóa sạch thân phận của 010, lấy cho anh thân phận mới là Tỉnh Lung. Bọn họ làm tình báo, tất nhiên am hiểu phản gián tình báo. Những năm qua hắn bảo vệ anh ấy rất tốt. Nhưng bất kỳ chuyện gì cũng có xác suất ngoài ý muốn, dù cho nhỏ đến cỡ nào.”

“Hỏi ra được gì chưa?” Cam Vọng Tinh nhìn kẻ đang bị trói, rất muốn tiện chân đã vỡ cằm gã.

“Miệng cũng cứng lắm.” Anna liếc ngang, chậc lưỡi nói.

Thân thể người đàn ông run lên, né tránh ánh mắt ca Anna, từng khớp xương trên người đau nhói tê rần. Gã nhớ lại khoảnh khắc ở bệnh viện, khi người con gái này ấn lên huyệt vị khiến gã không thể cử động, gã đã biết mình đụng phải tấm sắt rồi. Nhưng gã không ngờ, cơn ác mộng chỉ mới bắt đầu.

Đôi bàn tay mảnh khảnh kia tàn nhẫn bẻ từng đốt xương răng rắc trên người gã. Miệng bị chèn chặt khiến tiếng hét chẳng thể thoát ra trọn vẹn, cả sự đau đớn đều cuộn lại nơi cuống họng. Chẳng có khung cảnh máu me, nhưng lại khiến người ta sống không bằng chết.

“Kẻ làm việc cho ORG có ai mà miệng không cứng?” Cam Vọng Tinh cười khẩy. “Một đám biến thái cuồng tín.”

Gã đàn ông chuyển ánh mắt oán độc lên người Cam Vọng Tinh, lại ngại Anna đang ngồi ở đó mà chỉ có thể gầm gừ trong họng.

“Có điều, mục đích thì không khó đoán.” Lelush lấy ra một ống tiêm, đưa cho Cam Vọng Tinh xem. “Tìm được thứ này trong ống tay áo gã.”

“Đây là… biến thể Kali Xyanua? Bọn chúng muốn kiểm tra thân phận của anh Tỉnh Lung?” Mùi hạnh nhân quen thuộc đến kinh tởm, ký ức phủ giăng siết lấy dạ dày, Cam Vọng Tinh cố ngăn cho mình không nôn khan. Một bàn tay mát dịu phủ lên gáy cậu, nhẹ nhàng trấn an.

Cảm xúc kích động dần lắng lại, Cam Vọng Tinh buông lòng tay, ném ống tiêm lên bàn.

Kháng độc là một trong những tiêu chí mà ORG yêu cầu sản phẩm phải đạt được. Bọn chúng tiêm chất độc vào với lượng nhỏ, đợi đến khi tim sắp ngừng đập thì tiêm thuốc giải và cấp cứu. Quy trình này lặp đi lặp lại với lượng độc tăng dần. Cho đến khi, cơ thể sản phẩm có thể tự sản sinh huyết thanh kháng độc.

Biến thể Kali Xyanua, chính là loại độc được tiêm đầu tiên.

Cái cảm giác nỗi đau xâu xé từng mạch máu, siết chặt từng sợi dây thần kinh, trước mắt quay cuồng và nhịp tim bóp nghẹt theo hơi thở, đến chết Cam Vọng Tinh cũng không thể nào quên.

Bọn chúng muốn dùng thứ này, để xem Tỉnh Lung có khả năng kháng độc như người của ORG hay không.

“Lũ súc vật! Mạng người trong mắt lũ điên ấy chẳng là cái thá gì cả.” Cam Vọng Tinh nghiến răng.

—--
Cục Tuyết có lời muốn chíp chíp: Cho mọi người liều trợ tim, trong quá khứ ba Nghiêu có hơi chó 1 tí. Nhưng chỉ là một tí hoy. Chắc thế…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top