Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

STORY 27 (H)

CẢNH BÁO: CÓ CẢNH H

STORY 27:

Lelush cầm một tập hồ sơ đưa cho Cam Vọng Tinh. Hiển nhiên cậu là người cuối cùng ở đây xem thứ này. Bên trên ghi rõ thân phận và quá khứ của kẻ bị bắt. Ánh mắt vội lướt qua từng dòng, không bỏ sót bất kỳ thông tin nào, Khóe môi căng lên, cười lạnh

"Bây giờ, câu hỏi đặt ra là, tại sao ORG lại nghi ngờ Tỉnh Lung?" Lelush bình tĩnh đặt vấn đề.

Dưới sự che chở trong âm thầm của nhà họ Trương, sau khi thoát khỏi ORG, danh tính thật của 010 được bảo mật cấp quốc gia. Ngoại hình, lý lịch, tuổi tác, quá khứ, tất cả đều được thay đổi và hợp lý hóa một cách hoàn mỹ. Cho dù có điều tra, thì Tỉnh Lung vẫn chỉ là một anh sinh viên sắp tốt nghiệp, có cuộc sống êm ấm bình thường.

Ngoài ra, có vẻ như Trương Hân Nghiêu đã đạt thành giao dịch với tổ chức tình báo Yeux, để họ gia cố thêm tầng lớp bảo vệ Tỉnh Lung, đảm bảo không có bất kỳ thông tin liên quan bị tra ra.

Đến cả bọn họ khi tiếp cận Tỉnh Lung, cũng thay đổi thành lý lịch sạch sẽ, nếu nói ORG lần theo dấu vết của họ mà tìm đến Tỉnh Lung, thì càng không có khả năng.

"Để tôi hỏi." Lelush lên tiếng, Anna và Cam Vọng Tinh hiểu ý, tự động tránh ra góc phòng, đeo tai nghe lên, mở âm thanh to át đến nỗi không nghe rõ bên ngoài nói gì.

Gã đàn ông cục cựa, ánh mắt đề phòng dõi theo từng động tác của Lelush. Nhưng vị giáo sư này chẳng có biểu cảm, cũng chẳng có hành động gì đặc biệt. Chỉ ngồi vắt chéo chân, đặt tài liệu trong tay sang một bên, hai tay đan vào nhau đặt lên đầu gối, từ từ nói chuyện.

"Xin chào, Andrey."

Gã đàn ông run rẩy, dường như không ngờ cái tên thật bị gã vứt bỏ bao lâu nay lại được thốt lên. Gã ngẩng đầu, mất cảnh giác mà rơi vào đôi mắt lạnh nhạt kia. Trong phút chốc gã quên mất mình phải phản ứng như thế nào.

"Có vẻ như anh đang rất đau nhỉ?"

Đúng vậy, rất đau.

"Cảm giác khớp xương bị tháo rời như thế nào?"

Kinh khủng, đáng sợ. Đau nhức buốt đến tận óc, đến cả hô hấp cũng là một loại cực hình.

"Để xem nào, Andrey Lilton, tội phạm truy nã nước A, từng làm công nhân xây dựng, vì tranh chấp với ông chủ mà ra tay giết người. Anh lợi dụng thời điểm đêm khuya không người, giấu xác dưới nền đang xây dở rồi đổ xi măng lên hủy thi diệt tích. Với một người lần đầu tay nhuốm máu, lại không hoảng loạn bỏ chạy, mà còn bình tĩnh xử lý thi thể, trốn thoát sự truy nã của cảnh sát. Tôi đánh giá cao bản lĩnh của anh đấy."

Từng câu chữ của Lelush dẫn dắt tâm trí Andrey trở về vùng ký ức như hãy còn mới mẻ. Đáng lẽ gã phải quên rồi chứ nhỉ, đã qua lâu như vậy còn gì.

Môi gã mấp máy, thanh âm vô thức trào ra.

Bỗng một tiếng búng tay "tách" vang lên, Andrey giật mình choàng tỉnh. Gã không biết thời gian đã trôi qua bao lâu. Những người còn lại trong phòng đều đã bỏ tai nghe, nhìn gã như một món hàng hết giá trị.

"Tao... tao đã nói những gì?"

Không ai trả lời gã. Nếu không phải cần thông tin, chẳng ai có nhu cầu giao tiếp với những kẻ thuộc ORG. Lelush nhìn Anna, cô hiểu ý, nhét vào miệng gã một viên con nhộng, sau đó ấn vào sau gáy khiến gã ngất đi.

"Chỉnh lại khớp xương, tẩy sạch thuốc mê trong người gã, sau đó trả gã về chỗ cũ."

Lelush đã hạ ám thị với Andrey, sau khi tỉnh lại, gã sẽ chỉ nhớ rằng bản thân đã kiểm tra Tỉnh Lung, và kết quả hoàn toàn bình thường. Đó cũng là điều gã sẽ báo cáo lại với cấp trên.

Nếu như Andrey không trở về, hoặc có biểu hiện bất thường, ORG sẽ lập tức chú ý đến người gã theo dõi là Tỉnh Lung. Vậy nên gã không những phải sống, mà còn phải khỏe mạnh tỉnh táo nữa kìa.

Không những thế, Lelush còn muốn lợi dụng gã này truy ngược lại đám người ORG. Viên con nhộng chứa thiết bị định vị sinh học, sau khi vào cơ thể sẽ bám vào thành dạ dày, cho dù có dùng máy kiểm tra thì cũng chỉ xem đó là một mảnh thức ăn mà thôi.

"Chúng ta có nên âm thầm cảnh báo Trương Hân Nghiêu, để hắn ta đưa anh Tỉnh Lung thay đổi danh tính rời đi?" Cam Vọng Tinh hỏi.

"Không, cần phải để mọi thứ trở nên bình thường. Hiện tại Tỉnh Lung đã nằm trong tầm ngắm của ORG, bất cứ động thái khác thường nào cũng sẽ gợi lên sự chú ý của những kẻ bên trên." Lelush vuốt ngược tóc trước trán. "Hơn nữa, khác với lần trước, em nghĩ Trương Hân Nghiêu có thể dùng lý do gì qua mặt được Tỉnh Lung đây? Cậu ấy bị mất trí nhớ, chứ không phải là đồ khờ khạo."

Anna đưa Andrey đi, trong phòng giờ chỉ còn lại hai người Lelush và Cam Vọng Tinh.

Lelush rót cho cậu ly trà sen, ngồi bên cạnh nhìn cậu uống từng ngụm nhỏ.

"Bé Sao Nhỏ, vẫn còn giận tôi à?"

Chỉ trả lời tin nhắn công việc, ngắn gọn dứt khoát, còn lại không thừa một chữ. Nói cậu đã nguôi giận thì đúng là điêu.

Cam Vọng Tinh im lặng.

"Không muốn biết nguyên nhân ORG nghi ngờ Tỉnh Lung à?"

Khi Lelush thôi miên Andrey, để tránh bị ảnh hưởng, Cam Vọng Tinh và Anna đều đứng ở góc xa và bật nhạc át đi giọng nói của hắn. Nên ngoại trừ nhìn được chút khẩu hình đơn giản, cả hai đều không rõ Lelush đã tra hỏi được gì.

"Muốn."

Lelush chỉ chỉ vào môi mình. Cam Vọng Tinh bị bất ngờ, vành tai đỏ lên, gắt:

"Anh vừa vừa thôi! Giờ là lúc làm mấy chuyện này à?"

"Tại sao không? Em vì Tỉnh Lung mà trách tôi, sau khi giải thích rõ ràng lại không thèm để ý đến tôi. Ỷ tôi thương em nên em chẳng màng đến tôi vui buồn thế nào ư?"

"Không phải, tôi không có..." Cam Vọng Tinh ấp úng phân trần.

Lelush không nói gì nữa, chỉ nhìn sâu vào mắt cậu.

Lời giải thích chưa mở đầu đã kết thúc, vệt đỏ bên tai dần nhuộm rõ, loang xuống phần cổ trắng. Mỗi lần đối đầu với Lelush, Cam Vọng Tinh chưa bao giờ là người thắng cuộc.

Người đàn ông này, khiến cậu không thể phản kháng.

Môi mềm nhẹ nhàng chạm vào, dây dưa quấn quít. Giữa giây phút triền miên còn có tiếng nỉ non như hờn trách.

"Tôi ghét anh."

"Ừ, tôi yêu em."

Cam Vọng Tinh bị đè trên sofa, cả người mềm nhũn như ngâm nước. Khóe mắt hồng hồng ướt át, cánh môi đỏ bừng lấp loáng hằn vết cắn nhàn nhạt. Cậu cố gắng hít thở sâu, bơm thêm oxi vào phổi.

Cái tên Lelush này, không thể nhẹ nhàng âu yếm một chút sao!

Thấy vị giáo sư này có khuynh hướng bắt đầu lột đồ mình, Cam Vọng Tinh vội đưa tay cản lại.

"Nè nè, việc quan trọng còn chưa nói xong mà!"

"Làm xong rồi nói."

"Không được, nói xong hẵng làm!"

Khóe môi Lelush gợn lên thành độ cong rất nhẹ, Cam Vọng Tinh lập tức biết mình bị gài nói hớ rồi.

"Không phải, tôi nhầm, nói xong tôi về... ưm!" Chưa dứt câu môi đã bị hôn chặn lại.

"Sofa hay giường?"

"Tôi không... ưm!"

"Sofa hay giường?"

"Anh đừng... ưm!"

"Sofa hay giường?"

"...Giường."

Đêm nay khó thoát rồi...

Lelush nhận được câu trả lời vừa ý, không trêu cậu nữa, kéo Cam Vọng Tinh ngồi dậy, để cậu ngồi vào lòng mình, bàn tay xoa nhẹ gáy như vuốt lông mèo con.

"Andrey không phải thành viên quan trọng, thông tin gã biết không được bao nhiêu. Có vẻ như ORG vừa khôi phục thành công dữ liệu sinh học của Tỉnh Lung. Tuy nhiên dữ liệu vẫn còn nhiều thiếu sót, không thể trực tiếp thâm nhập vào ngân hàng DNA để tìm. Nên chúng dựa trên cơ sở dữ liệu ấy tiến hành khoanh vùng truy quét, dùng nhiều phương pháp để thăm dò. Tiêm chất độc chỉ là một trong số cách kiểm tra. Và ngoài Tỉnh Lung, cũng sẽ có nhiều nạn nhân khác lọt vào tầm ngắm của chúng."

Cam Vọng Tinh cắn môi. Bao năm qua, không chỉ bọn họ truy tìm tung tích ORG. Ngược lại, ORG chắc chắn chưa từng muốn buông tha họ. Ở lần đối đầu trước, căn cứ đã bị Tỉnh Lung cài hệ thống bom, đồng loạt phát nổ. Không chỉ thành quả nghiên cứu của ORG tan thành tro bụi, mà tư liệu của những người từng thuộc về ORG cũng theo đó mà phá hủy. Chính nhờ tính toán của Tỉnh Lung mà bọn họ mới có thể thoát khỏi số phận phải e dè lẩn trốn, có thể thay đổi một vỏ bọc khác mà đứng dưới ánh mặt trời.

Nếu như dữ liệu bị khôi phục, không chỉ Tỉnh Lung, mà tất cả những người liên quan đến, ORG sẽ không bỏ qua một ai.

"Bây giờ phải làm sao? Dựa theo độ điên của ORG, chúng sẽ không quan tâm đến mạng người vô tội bị giết lầm. Thủ thuật của ORG nhiều như vật, cảnh sát có vào cuộc cũng chỉ điều tra ra đây là sự cố."

"Một thông tin khác mà Andrey cung cấp, là nội bộ ORG hiện tại đang xảy ra tranh chấp quyền lực. Chúng ta có thể lợi dụng điểm này để làm rối loạn kế hoạch của bọn chúng. Có điều lần này, chúng ta không cần phải tự mình ra tay. Em đừng quên, ORG là một tổ chức tội phạm, không thiếu người muốn truy lùng chúng."

Để cho bên khác ra mặt, đối với việc bảo mật danh tính của Tỉnh Lung, sẽ tốt hơn.

Cam Vọng Tinh thở nhẹ một hơi, Lelush nói vậy là đã có kế hoạch của mình. Chỉ cần anh Tỉnh Lung được bảo đảm an toàn là cậu đã yên tâm rồi.

"Nói cũng nói xong rồi. Vào việc chính thôi chứ nhỉ?" Lelush dễ dàng nhấc bổng Cam Vọng Tinh lên, ôm cậu về phòng ngủ.

"Này..." Cam Vọng Tinh giật mình, theo phản xạ ôm lấy cổ hắn. Cậu muốn phản kháng nhưng chẳng thể nghĩ ra lý do gì để từ chối.

Và rõ ràng là Lelush cũng biết cậu muốn hắn.

Vành tại lại hồng lên trông thấy, Cam Vọng Tinh vùi mặt vào cổ hắn cắn một cái:

"Nhớ nhẹ nhẹ giùm. Lâu rồi không làm đấy!"

"Ý của em là cần nâng tần suất làm tình của chúng ta lên sao?" Lelush híp mắt, môi nhếch lên.

"Đừng có mà xuyên tạc!" Cam Vọng Tinh gắt lên, vỗ vỗ vai hắn ý bảo buông mình xuống. "Tôi đi tắm trước đã."

"Không cần mất thời gian thế." Lelush chuyển hưởng, bế Cam Vọng Tinh vào phòng tắm. "Tôi tắm cho em."

Nước xả vào bồn ngâm từ từ đầy ắp, nhiệt độ ấm áp vừa đủ. Hai cơ thể trần trụi dán sát vào nhau, mặt nước dập dềnh, phủ đầy bọt, không rõ bên dưới là cảnh tượng như thế nào.

Cam Vọng Tinh khẽ rên một tiếng, cơn tê dại từ phía sau men theo sống lưng truyền thẳng lên gáy. Cậu rùng mình mấy cái, da gà nổi lên từng đợt.

Lelush rải từng nụ hôn lên cổ Cam Vọng Tinh, hai ngón tay không ngừng khuấy đảo moi móc nơi mềm xốp kia. Nước nòng bị đẩy vào khiến thành ruột co thắt như muốn bỏng.

Cam Vọng Tinh nghiêng đầu, bắt lấy môi người kia, dùng nụ hôn che đậy tiếng nỉ non. Lelush thích những lúc cậu chủ động thế này. Hắn hé miệng, để cho Cam Vọng Tinh tận tình thưởng thức, tay còn lại xoa nắn đầu ngực đã sưng lên thành hạt đậu của người tình.

Lưỡi quấn vào nhau, nút ra âm thanh ướt át. Cả người Cam Vọng Tinh mềm nhũn ửng hồng. Lỗ nhỏ liên tục nuốt vào, siết chặt lấy. Cậu vươn tay lần mò xuống bên dưới, lướt qua phần cơ bụng rắn chắc, nắm lấy dương vật Lelush đang cương cứng. Tương tự như cách Lelush biết cách nào để mơn trớn cơ thể Cam Vọng Tinh, cậu cũng biết đâu là điểm nhạy cảm của hắn.

Ngón tay đầy vết chai sượt qua đỉnh nấm nhạy cảm. Ngón cái nhấn nhẹ vào lỗ sáo, ma sát qua lại. Cam Vọng Tinh hài lòng khi nghe tiếng thở dài nặng nhọc từ hắn.

Lelush nhéo mạnh vú cậu, rút tay ra, giọng nói khàn khàn ngập mùi tình dục.

"Ngồi lên."

Cam Vọng Tinh chống lên vai hắn, đỡ thứ to lớn kia từ từ nuốt vào. Tiếng rên ngọt lịm bật ra từ cổ họng. Vách thịt siết lấy dương vật, cảm nhận từng đường gân cọ quẹt qua lớp thịt nhạy cảm. Nơi sâu bên trong cơ thể bị chạm đến tê rần. Chưa cần chuyển động, chỉ ngậm chặt thứ đó thôi cũng mang đến cho Cam Vọng Tinh khoái cảm đến cùng cực.

Lelush vuốt ve vòng eo đối phương, dịu dàng đặt nụ hôn lên gò má, mắt, mũi, và cuối cùng là môi cậu, dễ dàng giúp cậu thả lỏng. Lưỡi quyện vào nhau đến đắm say. Cam Vọng Tinh lắc hông, để cho dương vật cọ xát bên trong mình. Cậu thích cảm giác vừa hôn vừa làm tình như thế này, và Lelush cũng thế. Mỗi lần kết thúc cuộc mây mưa, ngoại trừ nơi thừa nhận, thì môi của Cam Vọng Tinh cũng sưng đến bỏng rát.

"Nhấp đi cưng." Lelush đánh lên mông cậu, cặp mông núng nính lắc lư mấy cái.

Cam Vọng Tinh siết hông, dùng lực nâng lên hạ xuống. Tiếng bành bạch hòa lẫn với tiếng nước sóng sánh. Cả hai sướng đến rùng người, tay chân ôm chặt lấy nhau, vuốt ve xoa nắn từng tấc da thịt. Nước như bị hun nóng thêm bởi nhiệt độ ái tình.

Giữa trận ân ái, tiếng gọi khàn khàn của Lelush thoáng qua như cơn ảo giác, nhưng chẳng thể nào thoát khỏi tai Cam Vọng Tinh.

"Bé Sao Nhỏ."

"Gì?"

"Tôi yêu em."

"..."

Cam Vọng Tinh "chậc" một tiếng, mặt đỏ lên không biết là vì tình dục hay vì gì khác, kéo cổ hắn hôn xuống. "...Biết rồi mà."

---
Cục Tuyết có lời muốn nói: Ờ thì nghỉ Lễ vui vẻ nhé cả nhà.

Tự nhiên có cái suy nghĩ hết sức tà đạo là mỗi khi bí văn tôi sẽ chèn cảnh bạch bạch bạch vào cho đủ chữ... Đùa thôi tôi ngoan lắm, không làm thế đâu ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top