Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

STORY 3

STORY 3:

“Hở?”

Hồ Diệp Thao ngạc nhiên, cậu không nghĩ đến Oscar sẽ hỏi mình câu này. Hơi ngượng ngùng vuốt vuốt phần tóc trước trán, cậu trả lời:

“Đã trễ lắm rồi, nếu bây giờ không về thì không bắt được xe buýt mất.”

“Tôi đưa em về.” Oscar có chút cứng nhắc thốt lên. “Lát nữa, có một trận đua xe, em có thể xem tôi thi đấu không?”

Hồ Diệp Thao chần chừ, cậu chưa từng thấy dáng vẻ Oscar khi đua xe, trong lòng đương nhiên là muốn ở lại. Nhưng nghĩ đến mẹ Lung đang thức chờ cậu về…

Thôi kệ mẹ!

Tỉnh Lung nhìn điện thoại báo tin nhắn: “Mẹ ơi nay con đi chơi với bạn nên về trễ xíu. Mẹ với ba ngủ đi, khỏi chờ cửa con.”

Anh phun một búng máu, ngã vào lòng Trương Hân Nghiêu, ôm ngực khóc: “Con trai lớn rồi, không thể giữ nữa rồi uhuhu!”

Hồ Diệp Thao chột dạ cất điện thoại, nghĩ thầm chắc ba Nghiêu sẽ dỗ được mẹ Lung thôi. Cậu gật đầu đồng ý với Oscar.

“Đi thôi!” Oscar ngoài mặt vẫn bình thản, nhưng trong lòng hắn đang cảm thấy như thế nào, thì cũng chỉ hắn biết mà thôi.

Bên cạnh sân bóng rổ là trường đua xe máy, nơi đây ánh đèn sáng rực như ban ngày. Tiếng động cơ moto hòa lẫn tiếng nhạc EDM cùng tiếng người hoan hô khiến tai Hồ Diệp Thao ù đi trong thoáng chốc. So với sân bóng rổ ban nãy, rõ ràng là bùng cháy và sôi động hơn hẳn. Oscar bước vào đẩy âm thanh hò hét lên đến đỉnh cao. Mặc cho áp suất tỏa ra từ người hắn, vẫn có mấy em gái bạo gan thả cho hắn mấy nụ hôn gió. Hồ Diệp Thao cẩn thận lắng tai nghe, phát hiện họ không gọi tên Oscar, mà gọi hắn là…
“Thái tử! Thái tử! Thái tử!”

Tăng Hàm Giang cũng có mặt trong đám người, cậu ta theo hướng âm thanh nhìn qua, trên gương mặt không giấu nổi vẻ ngạc nhiên.

“Thao Thao! Thao Thao!” Tăng Hàm Giang tích cực vẫy tay, muốn thu hút sự chú ý của cậu. Nhưng tạp âm quá lớn, trước khi Hồ Diệp Thao nghe được, thì Tăng Hàm Giang đã đối diện với ánh mắt buốt giá của Oscar (again).

“Thái tử, xe mang đến rồi!” Một thanh niên hào hứng lái một chiếc moto đến.

Oscar gật đầu, đưa cho Hồ Diệp Thao ống nhòm chuyên dụng, nói với cậu:

“Cầm cái này có thể xem thi đấu tốt hơn. Em lên khán đài ngồi xem tôi, được không?”

“Được.” Tiếp nhận ống nhòm, Hồ Diệp Thao cười khẽ. “Chúc anh chiến thắng!”

Oscar cúi người, nhìn sâu vào mắt Hồ Diệp Thao, cho đến lúc cậu bối rối dời tầm mắt, hắn mới kề sát tai cậu, khẽ thì thầm:

“Có em ở đây. Tôi nhất định không thua.”

“Phừng” một tiếng, mặt Hồ Diệp Thao đỏ lựng, vết đỏ lan xuống cổ và hai bên tai, càng có vẻ đáng yêu đến lạ. Lồng ngực Oscar khẽ giật, kiềm không được vươn tay xoa gáy cậu, như cách hắn vẫn thường hay dỗ dành mèo con.

Không khí giữa hai người dần nhuốm màu ám muội, cho đến khi bị một âm thanh cắt ngang.

“Yo! Oscar, đến rồi sao?” Đám đông tách ra, nhường đường cho một thanh niên toàn thân mặc đồ trắng, gã ta cợt nhả chào hỏi. “Hiếm lắm mới thấy anh đem con YZF-R1M này ra đua đấy, xem ra tối nay thú vị đây. À mà còn, vị mỹ nhân bên cạnh anh là ai thế? Giới thiệu một chút xem nào.”

Hồ Diệp Thao cau mày, ánh mắt của gã ta nhìn cậu không khác gì khi nhìn con xe kia, tràn ngập đánh giá và hứng thú, nó khiến cậu thấy khó chịu.

Oscar nhích sang một bên, chắn ánh mắt của người kia, đôi môi mỏng lạnh nhạt phun ra một từ:

“Cút!”

Thanh niên đồ trắng sượng mặt, trong mắt ẩn chứa tức giận, nhưng vẫn giữ nụ cười hoàn hảo.

“Hay là như vầy đi, hôm nay náo nhiệt như vậy, nếu chỉ đua tiền thôi thì chán lắm. Chúng ta cược thứ khác.” Gã liếm liếm khóe môi. “Nếu tôi thắng, cả con R1M và mỹ nhân bé bỏng này sẽ thuộc về tôi, được chứ?”

Đám đông ồ lên, tình tiết tranh giành này khiến quần chúng ăn dưa theo không kịp, nhất thời không khí sôi trào.

Oscar lạnh mặt, mắt phượng sắc bén nhìn chằm chằm nụ cười giả tạo kia, như muốn xé rách mặt gã rồi dẫm chân và nghiền thật mạnh lên đó. Nhưng hắn không làm thế, hắn có thể ra tay bất kỳ lúc nào, nhưng không phải là lúc Hồ Diệp Thao ở đây. Hắn không muốn… cậu sợ hắn.

“Em ấy không phải đồ vật để tao đặt cược, cũng không phải người mày có thể mơ tưởng tới. Cút đi trước khi tao còn dễ nói chuyện.”

“Chỉ là một đứa ẻo lả thôi mà, đường đường là Thái tử mà lại tiếc chút thứ rẻ tiền này sao?”

Hồ Diệp Thao giữ chặt tay Oscar, trong thoáng chốc cậu thấy sát khí trong mắt hắn. Người này rõ ràng đang cố tình khiêu khích. Hồ Diệp Thao không muốn Oscar vì nóng giận mà hành động thiếu suy nghĩ.

“Hey hey! Hôm nay mày không đánh răng sao? Miệng mồm thối thế không biết!” Tăng Hàm Giang không biết đã chen đến bên cạnh từ lúc nào. Cậu cũng đứng chắn trước mặt Hồ Diệp Thao, nóng nảy phản kích. “Đừng nghĩ tên mày là Prince thì bản thân chính là hoàng tử thật nhé. Danh xưng “Thái tử” của Oscar không phải hư danh chỉ để gọi chơi đâu.”

Oscar được Hồ Diệp Thao giữ lại, sát ý trong mắt rút dần. Hắn nắm tay cậu, khẽ miết, trong cái nắm tay ấy truyền đạt nhiều thứ cảm xúc, bao gồm cả ý muốn cậu yên tâm. Oscar ngoắc Tăng Hàm Giang, bảo cậu ta đưa Hồ Diệp Thao lên khán đài.

Hồ Diệp Thao sau khi ngồi xuống vẫn còn không yên lòng. Tăng Hàm Giang thấy cậu bất an, liền an ủi cậu:

“Thao Thao, cậu biết vì sao người ở đây gọi Oscar là “Thái tử” không?”

“Tại sao?”

“Vì cậu ta chính là con trai của Hoa kiều Henry Wang, ông trùm khu Đông. Gia tộc Oscar khởi nghiệp bằng sản xuất vũ khí và bán cho các nước trong Thế chiến thứ 2. Mặc dù mấy năm nay dần tẩy trắng trở về nước, nhưng Oscar chính là Thái tử hắc đạo hàng thật giá thật đấy. Tâm cơ, tàn nhẫn, liều mạng, một thứ cậu ta cũng không thiếu. Xưa giờ chỉ có Oscar nghiền chết người khác, chưa thấy ai đụng được đến cọng tóc của cậu ta. Nên là cậu không cần lo đâu!”

“Vậy còn cái người gọi là Prince kia? Gã ta là ai?”

“Gã ta ấy hả? Mới xuất hiện gần tháng nay, cũng thuộc dạng thiếu gia nhà giàu. Độ xe, cược tiền, thứ nào cũng đập mạnh tay. Lúc đua cũng rất liều mạng, là chiến mã mới nổi, cũng từng đua mấy trận với Oscar nhưng chưa lần nào thắng được. Xem ra hôm nay cay lắm rồi mới dám đi khiêu khích Oscar trắng trợn vậy. Cơ mà đừng lo, thấy con Yamaha YZF-R1M kia không, hiện là siêu xe đứng nhất nhì thế giới đấy, giá cũng phải hơn 50 nghìn Đô Biden, còn được Oscar độ qua thêm một lượt nữa thì… chậc chậc… tên Prince kia chỉ có nước hít khói.”

Hồ Diệp Thao vẫn chưa nguôi lo lắng, cậu đeo ống nhòm, dõi mắt tìm kiếm bóng hình người ấy. Đến lúc bắt được ánh mắt Oscar đang nhìn thẳng về bên này, trái tim đang xôn xao trong lồng ngực chợt yên tĩnh lại, tựa như mặt hồ nổi sóng bỗng hóa êm đềm, chỉ còn dư lại vài gợn nước lăn tăn nhẹ nhàng.

Oscar mấp máy môi.

Hồ Diệp Thao khẽ giãn chân mày, đôi môi hồng nhuận phảng phất ý cười.

Hắn nói với cậu: “Yên tâm.”

Hồ Diệp Thao chụp lại toàn bộ khung cảnh trường đua, sau đó đăng story, không dòng caption nào.

Không ai để ý rằng, ở tuốt góc dưới bức hình, có một sticker hình trái tim bé xíu.

Tiếng súng lệnh vang lên, hai chiếc xe rời vạch gần như cùng lúc, nhất thời không phân định được trước sau. Đám đông phấn khích hú hét, rất dễ nhận ra con xe của Prince đã được cải tạo qua, cộng thêm kỹ thuật của gã cũng rất tốt, mấy lần xém vượt qua Oscar.

Khởi đầu thuận lợi là thế, nhưng đến mấy vòng sau tốc độ của Prince dần giảm, cách một khoảng ở phía sau óc. Dường như, gã đang chờ đợi gì đó.

Còn một vòng cuối cùng, tưởng chừng như kết quả đã ngã ngũ, đột nhiên xuất hiện biến cố không ai lường trước được. Bánh sau R1M phát ra tiếng nổ, âm thanh ma sát với mặt đường chói tai. Tất cả mọi người hốt hoảng đứng phắt dậy, trong đó có cả Hồ Diệp Thao và Tăng Hàm Giang.

Ánh mắt Oscar vẫn lạnh lùng như cũ, tốc độ của hắn vẫn không giảm. Hai tay vẫn giữ sự cân bằng đánh kinh ngạc, tay phải khẽ vặn, màn hình điện tử thể hiện tốc độ tăng lên chóng mặt.

Prince nhìn Oscar vẫn không chút lúng túng, gã cắn răng, sao lại không như dự đoán chứ. Nhưng còn chưa kịp phỏng đoán, động cơ xe bỗng xuất hiện âm thanh lạ. Trong lòng khẽ giật mình, chửi một tiếng má nó.

Đám đông lần nữa la lên, động cơ của Prince thình lình bốc cháy, chiếc xe lảo đảo trên mặt đường tạo thành hình chữ S, rốt cuộc Prince cũng không giữ được tay lái, đâm sầm lên mặt cỏ, bụi đất văng tung tóe.

Còn ở bên này, Oscar thuận lợi về đích.

Tiếng còi xác nhận chiến thắng vang lên. Khán đài như vỡ òa, tiếng tung hô “Thái tử! Thái tử” vang đến tận trời. Hồ Diệp Thao rốt cuộc cũng thả lỏng, ngồi phịch lên ghế, khẽ xoa lồng ngực đau nhức vì biến cố vừa rồi.

Đội xe của Prince nhanh chóng đưa gã đang bị thương nặng ra khỏi đường đua, giữa đường lại bị Oscar chặn lại.

Hạ mắt nhìn kẻ toàn thân đầy máu nằm trên cáng cứu thương, Oscar không chút lưu tình nói:

“Muốn chơi tao? Mày còn non lắm.”

“Mày… mày…” Prince căm hận nhìn gã, trên mặt lại không giấu được vẻ hoảng loạn.

“Cảm giác mua chuộc người phá hỏng xe tao lại bị quật lại như thế nào? Xem ra thằng anh Patrick không chia chút IQ của nó cho mày rồi.”

“Oscar… tao phải giết mày… mày cứ chờ đó!”

Oscar khinh miệt nhìn gã, phất tay để người của gã đưa đi, mặc kệ tiếng mắng chửi dần xa. Hắn còn có việc phải làm.

Oscar quay trở lại khán đài, nơi đó có người đang chờ hắn, chờ hắn đưa em ấy về nhà.

-----
Tác giả có lời muốn nói: Aaaaaa các cô có thấy xưng hô tôi – em nó rất quyến rũ rất kích thích rất hỏny không aaaaaa!!!! Chương sau có cp mới lên sàn, nói xạo thì tôi là vợ của Nghiêu ba =))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top