Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

STORY 6

STORY 6:

“Trà đào và tiramisu của anh đây! Chúc quý khách ngon miệng!” Cô bé nhân viên hiểu chuyện mang thêm cho Hồ Diệp Thao một ly trà đào nữa. Sau đó che miệng cười khúc khích rời đi, để lại không gian riêng cho hai người.

Hồ Diệp Thao khuấy khuấy cái muỗng. Ngón tay nhỏ nhắn trắng nõn, móng tay được cắt tỉa gọn gàng sạch sẽ. Oscar nhớ lại cảm xúc nắm tay khi nãy, cảm thấy cổ họng có hơi khô.

“Từ ngày mai, có thể tôi sẽ không đến sân bóng rổ nữa.” Trong lúc Hồ Diệp Thao đang ngẩn ngơ nhìn miếng đào, Oscar đột nhiên mở lời.

Hồ Diệp Thao giật mình, ngước mắt lên nhìn hắn. Đôi mắt trong veo không giấu được sự ngạc nhiên xen lẫn hụt hẫng.

“À… Vậy sao?” Hồ Diệp Thao rất muốn hỏi lý do, nhưng lại ngại Oscar nghĩ mình quá tọc mạch. Lời nói đến bên môi lại không thể thốt ra.

Oscar còn muốn chọc Hồ Diệp Thao thêm chút nữa, nhưng nhìn dáng vẻ buồn buồn của cậu lại thấy không nỡ. Hắn thở dài, nhéo nhéo gò má cậu.

“Tôi phải trở về công ty làm việc. Chỉ còn cuối tuần là rảnh rỗi thôi.”

Nghe Oscar giải thích với mình, trong lòng Hồ Diệp Thao có chút vui vẻ. Cảm nhận độ ấm trên gò má, cậu vừa mắc cỡ lại hạnh phúc, trống ngực đập thình thịch.

“Anh làm ở đâu vậy?” Có hành động của Oscar cổ vũ, Hồ Diệp Thao cũng không thấy ngại khi hỏi về chuyện của hắn nữa.

“Tôi làm ở SuD, cái tòa nhà cao cao nằm trên đường số 5 ấy.”

“Tôi biết công ty đó nè! Không xa chỗ này lắm. Khi nào anh muốn đặt đồ uống và bánh ngọt thì cứ nhắn tôi, miễn ship cho anh luôn!” Hồ Diệp Thao cong mắt cười.

“Miễn ship thì không cần. Nhưng tôi có thể chọn người giao đến được không?” Oscar nhìn nụ cười của Hồ Diệp Thao, giọng nói bất giác dịu dàng hơn. “Tôi muốn gặp em nhiều hơn.”

Hồ Diệp Thao bối rối, trong lòng lại cảm thấy từng trận ngọt ngào.

“Nếu là anh đặt, tôi nhất định tự tay mang đến.”

Ánh đèn đô thị nối dài như màn sao, rải rác lấp lánh giữa những thanh âm náo nhiệt. Nhưng Oscar lại thấy, chẳng có thứ ánh sáng nào có thể so sánh với đôi mắt của Hồ Diệp Thao, êm dịu và trong trẻo, như cách cậu đang nhìn hắn.

Oscar nghĩ, rốt cuộc mình may mắn đến mức nào, mới có thể gặp được báu vật như Hồ Diệp Thao.

Hồ Diệp Thao đẩy nhẹ dĩa bánh về phía Oscar.

“Anh ăn thử đi. Bánh này do tôi làm, không biết có phù hợp với khẩu vị với anh không?”

Oscar nghe lời cậu, cầm muỗng múc thử một miếng. Hương thơm nồng nàn của rượu hòa lẫn với vị phô mai béo ngậy, xen chút đắng đậm đà của bột cacao. Dù cho Oscar là người không thích ăn đồ ngọt, cũng phải công nhận tay nghề Hồ Diệp Thao thực sự quá tốt.

“Thế nào?” Hồ Diệp Thao nghiêng đầu nhìn hắn, chờ đợi một lời nhận xét.

“Ngon lắm! Ngọt mà không ngấy. Khiến người ta thử một lần liền đem lòng yêu thích.” Giống như em vậy.

Nghe Oscar khen bánh, không hiểu sao Hồ Diệp Thao lại có cảm tưởng như có dụng ý khác, vành tai lặng lẽ đỏ lên.

“Em cũng ăn đi.” Oscar đưa muỗng bánh chạm môi Hồ Diệp Thao. Cậu theo quán tính mở miệng ngậm lấy. Đến lúc nhận ra thì luống cuống không biết phải làm sao.

Thế này… có tính là hôn gián tiếp không?

Nhìn bé mèo nhỏ xấu hổ cúi đầu, trên môi còn vương chút kem trắng. Yết hầu Oscar khẽ động.

“A!” Cảm giác mềm mại trên môi khiến Hồ Diệp Thao giật mình.

“Môi em dính kem.” Ngón tay Oscar miết nhẹ bờ môi hồng hồng, lau đi vệt kem như muốn dụ dỗ người ta phạm tội kia. Sau đó, hắn rút tay về, liếm.

Ầm!

Đầu Hồ Diệp Thao như nổ tung. Động tác kia của Oscar đúng là quyến rũ đến cực điểm, trực tiếp đánh gục Hồ Diệp Thao. Trong đầu cậu xuất hiện hình ảnh một nhóc Hồ Diệp Thao chibi điên cuồng gào thét, trên tay là tấm bảng ghi ba chữ to: ĐẸP TRAI QUÁ!!!!

Mặt Hồ Diệp Thao nóng như thiêu đốt, thiếu điều muốn ụp mặt vào nước lạnh cho nguội bớt.

Không khí ngượng ngùng nhuốm màu phấn hồng. Bàn tay đặt trên bàn bất ngờ bị Oscar lần nữa nắm lấy, Hồ Diệp Thao cũng không giãy ra, ngoan ngoãn để yên.

Hai người câu được câu không trò chuyện. Hóa ra Oscar và Hồ Diệp Thao cũng có nhiều sở thích chung để nói. Bộ phim từng xem, bài hát từng nghe, quyển sách từng đọc, những điều vụn vặt cứ thế chia sẻ cho nhau. Không cần những thành tựu đao to búa lớn, chỉ những câu chuyện bé nhỏ đời thường, cũng đủ khiến chạm vào trái tim của đối phương.

Cuộc nói chuyện lại kéo đến sân bóng rổ. Nghĩ đến sau này mỗi buổi tối không thể đi gặp Oscar, Hồ Diệp Thao thấy hơi tiếc tiếc. Gương mặt thoáng hiện vẻ âu sầu.

Oscar nhạy bén nhận ra cảm xúc của Hồ Diệp Thao. Hắn khều nhẹ lòng bàn tay cậu, chọc cho cậu khúc khích cười vì nhột.

“Từ mai tôi không thể gặp em. Vậy thời gian tối nay, em có thể dành cho tôi không?” Oscar chăm chú nhìn Hồ Diệp Thao.

“Tối nay? Làm chi á?”

“Tôi dẫn em đi chơi.”

Hồ Diệp Thao tất nhiên cầu còn không được, vui vẻ để Oscar dắt tay mình ra xe, sau lưng là dàn nhân viên cắn tạp dề khóc nhìn anh chủ quang minh chính đại trốn việc bỏ theo giai.

Lần nữa ngồi sau xe Oscar, Hồ Diệp Thao cũng không còn cảm thấy lúng túng nữa. Tự nhiên mà vòng tay qua eo hắn, vùi mặt vào bờ lưng vững chãi kia, cảm nhận âm thanh tim đập xuyên thấu qua màng nhĩ, rung rinh đến tận đáy lòng.

Oscar chở Hồ Diệp Thao đến một trung tâm thương mại, tầng trên cùng là một khu trò chơi. Không gian ồn ào náo nhiệt, âm thanh từ dàn máy điện tử hòa lẫn cùng tiếng cười nói rôm rả.

Hồ Diệp Thao hai mắt sáng rực, tung tăng kéo Oscar đi mua xu. Lâu lắm rồi cậu không đến những nơi như vậy, lần này nhất định phải chơi cho thật đã ghiền.

Oscar nhìn Hồ Diệp Thao lộ tính trẻ con, trong mắt không giấu được sự cưng chiều. Hắn mua cho cậu một túi xu nặng trịch, cùng cậu lần lượt trải nghiệm sự vui vẻ tối nay.

Hai người khởi động bằng trò bóng rổ. Hồ Diệp Thao chơi không giỏi lắm, thường là mấy trái trượt mới vào được một lần. Oscar thì ngược lại, dường như hắn đã quá quen với trò này, động tác linh hoạt chuẩn xác. Trái nào cũng lọt rổ. Chơi hai ba lượt, Hồ Diệp Thao nhìn bảng điểm liên tục phá kỷ lục của Oscar, nhăn mũi ganh tị. Oscar buồn cười xoa đầu cậu.

Tư thế ném bóng của Oscar quả thực quá đẹp trai. Ở bên kia có mấy cô gái nhìn qua chỗ này, thì thầm to nhỏ. Cuối cùng có một cô gái trông rất xinh đẹp, ăn mặt khá là cá tính, bước về phía Oscar.

“Anh đẹp trai, em chơi trò chơi bị thua, hình phạt là xin số điện thoại người lạ. Anh có thể giúp em không?” Cô ta ngó lơ Hồ Diệp Thao, chỉ chăm chú nhìn Oscar. Trên gương mặt đầy vẻ tự tin. Hồ Diệp Thao đứng bên cạnh, trong lòng có chút khó chịu.

Đúng là đối với hầu hết con trai, nếu được một cô gái xinh xắn như vậy làm quen tất nhiên sẽ không từ chối. Nhưng đáng tiếc, Oscar lại nằm ngoài phạm vi “hầu hết” đó.

“Xung quanh còn nhiều người khác.” Oscar lạnh nhạt trả lời.

Scarlet không ngờ mình lại bị từ chối thẳng thừng như vậy, nét cười hơi sượng lại, nhưng vẫn thấy không cam lòng.

“Nhưng mà anh là người đẹp trai nhất. Chắc chắn anh sẽ không từ chối em đâu mà phải không?~” Scarlet nũng nịu, muốn bắt lấy tay áo hắn, lại bị Oscar nhanh chóng lùi một bước né tránh.

Hắn vòng tay ôm eo Hồ Diệp Thao, kéo cậu vào lòng mình, nghiêng đầu hôn lên má cậu. Dùng hành động thay cho lời nói.

Scarlet đứng hình. Hồ Diệp Thao cũng đứng hình.

Mẹ Lung ơi cứu! Con sắp xỉu rồi!

À không, không cần đâu! Thật ra con vẫn còn chịu được!

Cô nàng xinh đẹp kia hậm hực dậm chân, mất mặt rời đi.

Hồ Diệp Thao ngượng ngùng đẩy hắn ra, tiếp tục bỏ xu vào máy, bắt đầu một lượt ném bóng mới. Động tác nhanh gọn lẹ như che giấu sự bối rối của mình.

“Em giận sao?” Oscar từ đằng sau vươn tay, đỡ lấy bàn tay cầm bóng của Hồ Diệp Thao, giúp cậu căn chuẩn ném vào.

“Tôi… không có!” Hồ Diệp Thao bĩu môi. “Anh đẹp trai như vậy, đi đến đâu cũng không thiếu ánh nhìn của người khác. Đây là chuyện bình thường thôi!” Chính Hồ Diệp Thao cũng không nhận ra câu nói của mình phảng phất vị chua.

“Nhưng mà…” Oscar đặt cằm lên đỉnh đầu cậu, cọ cọ mái tóc mềm. “Tôi chỉ cần duy nhất em nhìn tôi thôi.”

Hồ Diệp Thao run tay, suýt nữa làm tuột bóng, may vẫn có Oscar đỡ thay cậu. Cổ tay dùng lực, lại thêm một cú vào rổ chính xác.

Cả người cậu nằm gọn trong lòng Oscar, lưng áp vào ngực hắn, cảm nhận nhiệt độ xuyên qua lớp vải mỏng manh. Những khó chịu ghen tị cứ thế mà lắng xuống theo từng nhịp bóng. Không hiểu sao, mặc dù vẻ ngoài của Oscar rất sát gái, rất đào hoa, nhưng Hồ Diệp Thao vẫn cảm nhận được nghiêm túc và che chở của hắn. Ở bên cạnh Oscar, cậu thực sự thấy rất yên tâm.

Oscar thấy Hồ Diệp Thao không còn dỗi nữa, thầm thở phào, kéo cậu qua những máy trò chơi khác. Đua xe, bắn súng, đấu võ sĩ,… mỗi trò đều thử qua mấy lượt. Cuối cùng, hai người chạy qua một máy nhảy audition, vừa lúc Hồ Diệp Thao hớn hở nhét xu vào bên mình, chuẩn bị nhét cho Oscar, đột nhiên bị một bàn tay chặn lại.

“Máy này là tôi thấy trước, cậu ra chỗ khác ngồi đợi đi!”

Hồ Diệp Thao nhìn qua, chính là cô nàng khi nãy xin số Oscar nhưng không thành.

“Xu của tôi cũng nhét vào rồi, cô còn muốn giành? Không phải ngang ngược quá sao!” Vốn dĩ có tận bốn máy, nhưng ba máy kia đều có người chơi. Cô nàng này từ đâu xông ra, giống như gây sự hơn là muốn chơi.

Scarlet quả thực là muốn kiếm chuyện. Hành động ban nãy của Oscar khiến cô mất mặt, lửa giận vẫn chưa nguôi, đi một vòng lại đụng phải họ ở chỗ này. Nhìn đi nhìn lại thì Hồ Diệp Thao cũng chỉ là một thằng nhóc gầy ốm ẻo lả, có gì hơn cô cơ chứ! Scarlet cảm thấy Oscar đúng là không biết tốt xấu.

“Tôi ngang ngược thì thế nào? Hai người đàn ông con trai mà không biết nhường con gái sao?” Scarlet tỏ vẻ kiêu ngạo, chỉ cần lôi sĩ diện đàn ông ra, chắc chắn không ai đụng được đến cô.

“Con người hơn nhau ở thái độ. Đừng lôi giới tính ra nói chuyện!” Hồ Diệp Thao lạnh lùng liếc mắt. “Nếu cô lịch sự xin phép, tôi còn có thể suy xét một chút.”

“Xin phép? Cậu nghĩ cậu là ai?” Scarlet giận dữ vung tay, muốn tát cậu. Không ngờ lại bị Hồ Diệp Thao bắt được, cánh tay ấy vậy mà lại có lực vô cùng, giữ chặt không cho cô động thủ. “Buông ra! Anh muốn làm gì?!”

“Câu này phải hỏi ngược lại cô mới đúng. Đánh người còn làm bộ đáng thương với tôi? Không có cửa đâu!” Hồ Diệp Thao hất cằm, nhếch môi thành nụ cười chế nhạo. “Muốn giành máy? Vậy thì battle đi!”

Động tĩnh nãy giờ thu hút không ít sự chú ý của những người chơi khác. Mọi người xì xầm bàn tán. Có người nói cô nàng kia quả thực ngang ngược vô lý, cũng có người trách Hồ Diệp Thao sao không nhịn đi cho êm chuyện.

Trong đám đông đột nhiên có tiếng kêu hưng phấn: “BATTLE!”

Mọi người cũng bị kích thích, bất giác hùa theo: “Đúng rồi! Battle đi!”

“Battle!”

“Battle!”

Bị nhiều người hò hét như vậy, Scarlet có muốn từ chối cũng không được, cô vênh mặt.

“Tới đi! Ai sợ ai! Đến lúc thua thì đừng thấy nhục!”

“Tặng lại câu đó cho cô.” Hồ Diệp Thao thờ ơ nói. Cậu cởi áo khoác đưa cho Oscar, lén nháy mắt với hắn. “Không phải anh nói muốn xem tôi nhảy sao?”

Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi. Bộ dạng đanh đá mạnh mẽ của Hồ Diệp Thao giống như mèo nhỏ kiêu ngạo giơ móng vuốt, càng khiến Oscar cảm thấy thật đáng yêu.

Hồ Diệp Thao duỗi eo, thực hiện vài động tác khởi động cơ bản. Cậu nhướng mày: “Cho cô chọn bài.”

Scarlet mím môi, lựa một bài thuộc hàng kinh điển, nhưng cũng là dạng khó nuốt. Cô quyết tâm phải làm cho Hồ Diệp Thao bẽ mặt.

Dàn cello đánh nhịp dồn dập, tiếng violin trong trẻo quyết liệt. Chỉ những nốt đầu tiên vang lên, mọi người bắt đầu trở nên hứng khởi. Huyền thoại trong battle audition. Beethoven Virus!

Hồ Diệp Thao ngay lập tức vào trạng thái. Cậu không cần giữ tay vịn, đôi chân thon dài lướt trên mặt phím. Động tác dứt khoác quyến rũ, đám đông đều bị cậu hớp hồn. Vạt áo tung bay thấp thoáng vòng eo nhỏ gọn. Hồ Diệp Thao như hòa làm một cùng âm nhạc, từng đường cong cơ thể đều bộc lộ sự linh hoạt và dẻo dai. Mái tóc dài vuốt ngược lên để lộ vầng trán tự tin cùng đôi mắt ma mị.

Giờ phút này, Hồ Diệp Thao như đang tỏa sáng, phát ra sức hút của chính bản thân cậu, rạng rỡ đến chói mắt.

Một bài “Beethoven Virus” nhanh chóng kết thúc. Quần chúng nín thở chờ kết quả.

Scarlet: Perfect 90% - Rank A

Hồ Diệp Thao: Perfect 98% - Rank S

Thắng bại đã rõ, tiếng huýt sáo lũ lượt vang lên, hoan hô chúc mừng cho Hồ Diệp Thao.

“Cô thua rồi!” Hồ Diệp Thao vuốt mồ hôi trên cổ , lạnh nhạt nói.

Scarlet tức tối, muốn cãi lại, nhưng kết quả đã quá rõ ràng, nói nữa cũng chỉ khiến người xung quanh chê cười. Bạn bè cô liên tục khuyên nhủ, kéo cô rời đi.

Đám đông thấy không còn gì hóng nữa, cũng lần lượt giải tán.

“Thế nào? Nhảy không tồi chứ?” Hồ Diệp Thao nhận lại áo khoác từ tay Oscar, tít mắt cười với hắn.

“Em nhảy rất đẹp!” Nhảy thẳng vào tim tôi rồi.

Hồ Diệp Thao chú ý đến trong góc có một phòng chụp hình tự động, liền kéo tay áo hắn.

“Mình đi chụp hình đi!”

Oscar tất nhiên sẽ không từ chối Hồ Diệp Thao. Hắn theo cậu vào trong, màn vừa kéo lại, tách biệt thành nơi riêng tư của hai người.

Trên kệ có rất nhiều phụ kiện đáng yêu, vòng hoa tai thú đủ cả. Hồ Diệp Thao tự đeo một cái tai mèo, sau đó chọn cho Oscar một cái tai gấu nâu xinh xinh.

Oscar nhìn tai gấu kia, nhớ tới ông già vẫn luôn mồm “Hùng Hùng! Hùng Hùng!”, đột nhiên hơi chần chừ.

“Anh… không thích sao?” Hồ Diệp Thao nhìn Oscar không có phản ứng gì, lòng thầm nghĩ có phải mình hơi kỳ không. Bình thường phong cách của Oscar ngầu như vậy, bắt hắn đeo tai gấu thì quá đáng thật.

Oscar mím môi, hít sâu một hơi, ngoan ngoãn cúi đầu để Hồ Diệp Thao đeo cho mình. Hồ Diệp Thao phì cười, đeo tai gấu xong còn giúp hắn chỉnh lại tóc, nhìn đi nhìn lại nhìn kiểu nào cũng thấy đẹp trai chết người.

Oscar quàng tay qua cổ cậu, kéo hai người sát lại với nhau, hơi thở nóng rực phun lên phần cổ nhạy cảm. Hồ Diệp Thao rụt người, khúc khích cười, nhưng vẫn không thoát khỏi vòng tay của Oscar. Cuối cùng đành để yên mà chọt chọt màn hình lựa sticker, bắt đầu bấm giờ.

Hai người chụp liên tục mấy tấm. Lúc rửa hình ra, Hồ Diệp Thao trong ảnh vẫn cười xán lạn, còn Oscar lại không nhìn vào ống kính, đôi mắt rủ xuống, cưng chiều nhìn cậu, sườn mặt nam tính bớt đi vẻ lãnh khốc, thêm một phần dịu dàng ấm áp.

Hồ Diệp Thao nhìn hình, tủm tỉm cúi đầu.

Oscar lại thò tay lên kệ tìm kiếm, lôi ra một thứ.

Là một cái khăn voan cô dâu.

Hồ Diệp Thao thoáng đỏ mặt. Oscar cười cười, giúp cậu cài sau tóc, còn đội thêm một cái vòng hoa bé xinh. Oscar kéo tay Hồ Diệp Thao ôm lấy cổ mình, hắn siết lấy eo cậu, cả hai kề sát nhau, bờ môi chỉ còn cách vài cm.

Nét hồng trên gương mặt Hồ Diệp Thao chưa kịp tan đã dặm thêm vài lớp, cậu bối rối hạ mi, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt mang tình cảm như lửa cháy kia.

“Tách” một tiếng, từ trong máy chạy ra thêm một dải hình. Hồ Diệp Thao quay mặt đi, khẽ đẩy hắn mấy cái, Oscar đành luyến tiếc buông tay.

“Đói bụng chưa? Chúng ta đi ăn nhé!” Hắn nắm lấy tay cậu, hỏi.

“Đợi một chút!” Hồ Diệp Thao xòe xấp hình trên tay, lấy điện thoại ra chụp lại. Che che giấu giấu hí hoáy gõ phím.

“Em làm gì vậy?”

“Bí mật! Không cho anh biết đâu!” Hồ Diệp Thao nhanh chóng cất điện thoại, kéo Oscar ra ngoài.

Oscar cười cười, không hỏi thêm. Dẫn cậu xuống lầu tìm nơi lấp đầy hai cái bụng rỗng.

Cách đó vạn dặm trùng dương, tại căn biệt thự nhà 801, Tỉnh Lung nương nương đang nhàm chán lướt story, đột nhiên hốt hoảng từ trên ghế té xuống đất.

Trương Hân Nghiêu ngồi một bên giật mình, đỡ anh ngồi dậy, lo lắng hỏi: “Em sao thế? Lướt phải phim kinh dị à?”

“Không, cái này còn đáng sợ hơn.” Tỉnh Lung đưa điện thoại cho Trương Hân Nghiêu, hai tay ôm ngực ngã xuống khóc lóc. “Trái mật đào trồng bao nhiêu lâu thế khỉ nào bị một thằng không biết ở đâu chui ra hái mất rồi trời ơi uhuhu!!”

Trương Hân Nghiêu nhìn nhìn, trên màn hình là story của Hồ Diệp Thao. Một xấp ảnh chụp lấy liền, nổi bật là tấm ảnh chụp chung ở giữa. Hai người đều chăm chú nhìn đối phương, cảm giác như đang ngọt ngào đứng trong lễ đường. Hồ Diệp Thao còn đội khăn voan, không khác gì hình cưới của cặp đôi yêu nhau.

Ở bên dưới là một dòng caption be bé, dù Trương Hân Nghiêu có người yêu cũng cảm thấy mắt mình hơi chói.

Cause all of me loves all of you(*)

-----

(*)Cause all of me loves all of you: Lời bài hát All Of Me - John Legend

Tác giả có lời muốn nói: Để tôi kể mấy thím nghe hồi đó tôi đi chơi với crush như nào. Hai đứa xách nhau đi xem phim, trong lúc chờ chiếu thì bắn Pubg, coi phim xong tự xách xe ai về nhà nấy. Hết chuyện! That why tôi chưa từng biết mùi yêu đương là gì. Nhưng sau bao năm thì tôi nhận ra đu idol vui hơn, còn được công khai bắt cá nhiều tay hí hí ~

Dành cho mấy thím thắc mắc why nắm tay nắm chân chuẩn bị hôn đến nơi mà còn chưa yêu nhau, người ta đang trong giai đoạn tìm hiểu mấy má ơi, Hùng Hùng cục súc nhưng biết chậm mà chắc, như vậy mới yêu bền lâu được. Nhìn người ta vờn nhau vui mà, tình trong như đã mặt ngoài còn e. Vừa viết vừa ngồi cười như con dở!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top